Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 47



Kỳ Diệp được phong Vương, trong phủ ai ai cũng vui mừng, biểu tình trên mặt Giang Nguyễn nhàn nhạt không rõ là cảm xúc gì.

Định Quốc Công phu nhân vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói: "Các ngươi cũng là khổ tận cam lai, còn cả Li phi nương nương nữa, cuối cùng cũng chờ được ngày này."

Giang Nguyễn nhìn cây hoa quế trong viện, bàn tay vô thức vỗ về chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, giọng nói mờ mịt: "Con đường này chàng đi đã mười hai năm rồi, mỗi một bước đều vô cùng gian nan, lần này vào cung trong lòng nhất định cũng chịu đủ dày vò, khó chịu."

Nếu như huynh trưởng hắn còn trên đời, nghĩa phụ hắn còn sống, Mẫu phi hắn không cần phải chịu khổ cực trong lãnh cung mười hai năm, đừng nói đến chức vị Vương gia này, cho dù hai tay dâng cho hắn cái vị trí kia thì hắn cũng không thèm liếc mắt.


Nói chuyện được một lúc, Định Quốc Công phu nhân thấy trên mặt nàng có sự mệt mỏi, cho nên bà liền bảo mọi người ra ngoài hết đi để Giang Nguyễn nghỉ ngơi một lát.

Đợi mọi người ra ngoài hết rồi, Giang Nguyễn nằm một mình ở đó, nghĩ tới Vương thị, nước mắt lại một lần nữa trào ra khóe mắt, vuốt phong thư nhăn nhúm trong ngực, nhưng lại không dám mở ra xem, đó là phong thư cuối cùng nương nàng để lại cho nàng trên cuộc đời này.

Kỳ Diệp từ trong cung ra, hắn đi thẳng tới phủ Định Quốc Công, khi đi vào phòng ngủ của Giang Nguyễn, nhìn thấy nàng đang cuộn tròn người lại ngủ trong góc giường.

Tim Kỳ Diệp đau nhức, hắn thả nhẹ bước chân đến cạnh giường, người trên giường khuôn mặt tái nhợt, nước mắt đầy mặt, mày gắt gao nhíu lại, thỉnh thoảng lại nói mê mấy tiếng, thanh âm kia mang theo chút nức nở, Kỳ Diệp thấy tim mình như vỡ vụn, thời điểm nàng bất lực nhất, hắn lại không có ở bên cạnh nàng.


Kỳ Diệp cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, Giang Nguyễn ngủ không sâu, lập tức mở mắt, mơ hồ nhìn người mà mình vẫn luôn nhớ mong trước mặt, Giang Nguyễn không nhịn được nữa, nước mắt như những hạt châu rơi xuống không ngừng, Kỳ Diệp cúi người ôm nàng vào trong lòng, giọng nói hơi nghẹn ngào: "A Nguyễn, xin lỗi, ta xin lỗi."

Giang Nguyễn nghe giọng của hắn, nghẹn ngào ra tiếng, Kỳ Diệp nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong lòng trong mắt đều là không đành lòng, lúc nãy trước khi vào đây, Hoa Diễm đã nói cho hắn biết nàng đang mang thai, hắn đã có hài tử, Hoa Diễm còn dặn không nên để cho tâm trạng tinh thần nàng mệt mỏi, bảo hắn để tâm nhiều hơn, chớ để nàng nhớ tới mấy chuyện thương tâm.

Nhưng mà lúc này, Kỳ Diệp không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng nàng hiện tại đang thống khổ vô cùng, lại còn phải để ý hài tử, cảm giác lúc này hẳn là rất khó khăn.


Giang Nguyễn ôm chặt cổ hắn, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể hắn, mọi lạnh lẽo, cô đơn bơ vơ trước đó bắt đầu biến mất, trong những năm qua, dù nàng ở đâu cực khổ như thế nào, tóm lại trong lòng nàng vẫn có một chỗ dựa vững chắc, ở trên đời này nàng không bơ vơ một mình, nàng còn có một mẫu thân yêu thương nàng vì nàng mà lo lắng.

Mẫu thân đi rồi, nàng là hài tử không có nương, loại cảm giác này làm nàng rét run, nhưng mà khi hắn quay về, lúc hắn ôm nàng vào trong lòng, trong bụng nàng có cốt nhục của hắn, bọn họ là người một nhà, nàng không phải một mình.

Tiếng khóc của Giang Nguyễn dần dần nhỏ xuống, Kỳ Diệp rũ mắt nhìn nàng, hốc mắt phiếm hồng: "A Nguyễn..."

Giang Nguyễn từ trên giường ngồi dậy, sờ mặt hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Tướng công..."
Kỳ Diệp nhẹ nhàng giúp nàng lau khoé mắt, hai ngày nay nàng đã khóc quá nhiều, làn da mềm mại non mịn phía dưới đôi mắt sưng đỏ.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)

Hai người đối diện nhìn nhau, từ trong đối mặt đối phương thấy được sự thương tiếc, khổ sở, và không muốn rời xa.

Giang Nguyễn lau khô nước mắt, ổn định cảm xúc, lấy thư Vương thị viết cho nàng từ trong ngực ra: "Phong thư này ta vẫn luôn không dám xem, sợ sau khi xem xong thì chút liên hệ cuối cùng với mẫu thân cũng không còn nữa."

"Ta bồi nàng xem."

Hai người dựa vào nhau, mở phong thư mà Vương thị viết cho Giang Nguyễn, phần lớn nội dung thư là những việc mà Vương thị giao phó lại cho Giang Nguyễn, còn nhờ nàng chiếu cố Giang Tĩnh Liễu, tất cả những thứ này đều là những việc mà mẫu thân canh cánh trong lòng, Giang Nguyễn đọc xong hai mắt đỏ ửng, cuối cùng buông tiếng thở dài khe khẽ.
Sau khi xem xong một lúc lâu Kỳ Diệp không nói gì, Giang Nguyễn trầm mặc một lát, mới nói: "Chàng hình như không có chút kinh ngạc nào."

"Nàng cũng vậy."

Trong phong lâm vào trầm mặc, Giang Nguyễn nhìn lại phong thư trong tay, cuối thư Vương thị viết cho nàng, nói nàng căn bản không phải là nữ nhi của Giang Hãn Hải, cũng không phải nữ nhi của bà.

Năm đó Vương thị làm ca nữ ở ca vũ phường(1), Giang Hãn Hải thường xuyên tới đó xem bà ca hát nhảy múa, thời gian qua đi, hai người nảy sinh chút tình cảm, Giang Hãn Hải chuộc bà ra khỏi ca vũ phường, để bà làm ngoại thất của ông ta.

(1) : tựa như lầu xanh

Người trong ca vũ phường hỗn tạp, mỗi ngày phải hầu hạ một tên nam nhân khác nhau, Vương thị ở đó cũng đủ rồi, cho nên đồng ý làm ngoại thất của Giang Hãn Hải, có một tiểu viện nhỏ của chính mình, tuy không danh không phận, nhưng cũng thư thái tự tại.
Bỗng đến một ngày, Giang Hãn Hải mang tới một nữ hài tử ba bốn tuổi giao cho bà nuôi dưỡng, một năm sau đó, Vương thị được đón về Lộ Quốc Công phủ, khi đó bà mới biết, nữ hài tử được chuẩn bị để sau này thành thân cùng Lâm gia công tử.

Mà nữ hài tử kia chính là Giang Nguyễn.

Trong thư Vương thị nói bà không biết Giang Hãn Hải mang nữ hài tử kia từ đâu về, cho nên bà cũng không biết thân thế thật sự của Giang Nguyễn là gì, nói cho nàng biết chuyện này là vì không hy vọng sau này nàng sẽ vì cái gọi là tình phụ tử mà liên lụy, hy vọng nàng có thể rời xa phủ Lộ Quốc Công sống cuộc sống của chính mình.

Kỳ Diệp rút phong thư trong tay nàng ra, nhìn lại vài lần: "Từ thái độ của ông ta đối với nàng là ta đã sớm nghi ngờ rồi, chỉ là chưa xác định được thôi."

Giang Nguyễn nhắm hai mắt lại, ngoài trời nắng gắt nhưng nàng chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cho nên không khỏi nhích lại gần hắn hơn, Kỳ Diệp đưa tay ôm nàng chặt vào lòng.
"Có câu hổ dữ không ăn thịt con, ông ta đối với nàng vô tình như vậy, ta cũng sớm có hoài nghi, chỉ là..." Giang Nguyễn tự giễu nói: "Chỉ là vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chờ đợi mà thôi, nhưng mà từ lần kết thúc thủ tiết ba năm ngày đó, Lễ Bộ thị lang muốn lấy ta làm thê, đó là chuyện tốt đối với phủ Lộ Quốc Công, nhưng ông ta lại không đồng ý, một hai phải gả ta cho thương nhân bán lá trà, khi đó trong lòng ta đã có thay đổi."

Giang Nguyễn cười khổ: "Hiện giờ đến bản thân mình là ai ta cũng không biết."

Kỳ Diệp nghe vậy nhíu mày, nắm lấy vai nàng, để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, coi ngươi hắn sâu thẳm, gặng từng chữ: "Nàng là ai? Nàng là thê tử của Kỳ Diệp ta." Kỳ Diệp nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của nàng: "Là mẫu thân của hài nhi ta, là bạn lữ cả đời này sẽ ở bên cạnh bồi bạn cùng ta, nàng đã nhớ kỹ mình là ai chưa?"
Giang Nguyễn nhìn hắn, từ trong đôi mắt hắn thấy được thâm tình không sao che giấu được, Giang Nguyễn lại rơi nước mắt, gật đầu thật mạnh: "Ta là nương tử của chàng, là mẫu thân của hài nhi chàng, ta đã nhớ kỹ rồi."

Hai người ôm nhau ngồi một lúc lâu, thẳng đến khi mặt trời ngả về tây, Hoa Diễm gõ cửa đi vào: "Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi."

Kỳ Diệp nhận lấy chén thuốc, đút từng muỗng từng muỗng cho Giang Nguyễn, Hoa Diễm dựa người bên cạnh bàn nhìn hắn: "Nếu đã phòng Vương rồi thì Hoàng Thượng tính để ngươi sống ở đâu? Hồi cung à?"

"Nếu đã phong Vương, sao có thể ở trong cung được, ý của Hoàng Thượng là muốn xây phủ Vương gia mới cho ta, ta không đồng ý, chỉ nói muốn tới phủ đệ của Càn vương thúc ở thành Đông sống, từ sau khi Càn vương thúc qua đời, nơi đó đã mười mấy năm rồi không có người ở, sửa sang lại một lượt là có thể dọn vào."
"Dù sao thì cũng không ở được bao lâu." Kỳ Diệp lại thấp giọng nói thêm một câu.

Giang Nguyễn ngước mắt nhìn hắn một cái, Kỳ Diệp đưa muỗng tới bên miệng nàng: "Còn ba ngụm nữa, cố chút."

"Trước khi sửa chữa xong thì sao? Ở đâu đây, cứ ở trong phủ Định Quốc Công thế này thì không ổn đâu, nếu không thì chẳng phải là muốn nói cho mọi người biết rằng ngươi cùng với Định Quốc Công quan hệ không bình thường à?"

Giang Nguyễn cũng lo điều này: "Ta ở một hai đêm thì không nói làm gì, dù sao trước đó ta cũng cứu Diệp Chu Dật một mạng, cũng coi là có tình cảm, nhưng mà nếu ở lâu quá thì sợ là Hoàng Thượng sẽ nghĩ nhiều." Sự việc đi tới bước này rồi thì phải cẩn thận một chút.

Kỳ Diệp buông chén thuốc xuống, giúp nàng lau miệng, nhìn nàng ôn hoà nói: "Nàng sống ở đây thấy có tốt không?"
Giang Nguyễn hơi do dự sau đó gật đầu.

Kỳ Diệp sờ mặt nàng: "Nếu ở nơi này thấy vui vẻ, thì muốn ở bao nhiêu thì cứ ở bấy nhiêu, không cần phải nghĩ nhiều."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Kỳ Diệp duỗi tay che miệng nàng lại: "A Nguyễn, từ nay về sau, chúng ta không cần sợ bất kỳ cái gì nữa cả, nàng muốn làm gì thì cứ làm cái đó, không có ai có thể ngăn cản được nàng, nàng chỉ cần nhớ, cái gì quan trọng và tốt nhất cho nàng cùng hài tử trong bụng nàng là được, những cái khác không cần suy xét."

Hoa Diễm đứng nhìn hai người âu yếm ân ái không coi ai ra gì, hừ lạnh xem thường: "Các ngươi tốt xấu gì cũng phải suy xét tới tâm trạng của ta chứ?" Đây là đang kỳ thị hắn không có nữ nhân à?

Kỳ Diệp thò người ra hôn lên đôi môi khô nứt của Giang Nguyễn, nỉ non bên môi nàng: "A Nguyễn, nàng có thể đau lòng, có thể buồn, nhưng mà mong nàng mau mau tốt lên, ngươi buồn, vi phu cùng hài tử cũng buồn."
Giang Nguyễn vuốt mặt hắn, đôi mắt lưu luyến.

"Chủ tử, chủ tử..." Yến Côn chạy từ bên ngoài vào: "Chủ tử, Định Quốc Công về rồi."

Mấy ngày trước Định Quốc Công phụng mệnh đi tìm Tam hoàng tử, đây vốn là một phần trong kế sách của Kỳ Diệp, nhưng mà vì việc ở phủ Lộ Quốc Công cho nên không thể không thay đổi kế hoạch, vậy nên chuyện Định Quốc Công đi tìm kiếm không còn ý nghĩa gì nữa, Kỳ Diệp cho người thúc ngựa đuổi theo Định Quốc Công, mời ông trở về, vừa đi vừa về, đến tận giờ này mới hồi phủ.

Giang Nguyễn cùng Kỳ Diệp sửa sang lại, vừa ra khỏi của đã trông thấy một nam nhân thân hình cao lớn bước vào tiểu viện nơi Giang Nguyễn ở, nhìn thấy Kỳ Diệp, chắp tay: "Thần tham kiến Kỳ Vương điện hạ." Định Quốc Công hằng năm chinh chiến sa trường, mấy năm nay tuy không còn hành quân đánh giặc nữa nhưng mà phong thái của võ tướng nhìn phát là thấy ngay.
Kỳ Diệp tiến lên đỡ tay cánh tay ông: "Dượng như vậy khiến ta tổn thọ lắm."

Định Quốc Công đứng lên, tỉ mỉ đánh giá Kỳ Diệp, đánh một chưởng lên đầu vai hắn, ánh mắt vui mừng: "Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng thì ngươi cũng đã quay về."

Khi Định Quốc Công tới gần, Giang Nguyễn mới nhìn kỹ được ông, trước đây chỉ mới nhìn từ xa không thấy rõ mặt, lúc này tới gần, mới phát hiện tùy rằng Định Quốc Công cho người ta cảm giác thoạt nhìn thì đúng là tục tằng, trên mặt có râu, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại phát hiện đôi mắt, chiếc mũi, thật sự là rất..tinh tế, Giang Nguyễn không biết vì sao lại là từ này, rõ ràng Định Quốc Công là một hán tử cao lớn da ngăm đen.

Cảm giác mà Định Quốc Công mang lại cho người ta không nhất quán, có gì đó khác so với lần gặp lúc nàng cứu Diệp Chu Dật, nhưng mà đã bao nhiêu năm rồi, nên có lẽ là nàng không nhớ rõ.
Định Quốc Công cảm nhận được tầm mắt của Giang Nguyễn, quay đầu ra nhìn, khi nhìn thấy Giang Nguyễn thì hơi ngẩn người.

Rất nhanh Định Quốc Công đã hoàn hồn, quan tâm thân thể của Giang Nguyễn, hàn huyên thêm vài câu, mấy người đi vào trong phòng, Li Nhi mang trà lên, Giang Nguyễn thấy bọn họ có chuyện muốn nói, liền gọi Li Nhi đi cùng mình tới viện của Định Quốc Công phu nhân.

Định Quốc Công nhìn bóng lưng Giang Nguyễn rời đi, có chút nghi hoặc: "Vương phi cùng ta có gặp mặt một lần, khi đó không cảm thấy gì, hôm nay vừa thấy thì lại có cảm giác hơi quen thuộc, giống như là đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy."

Trong lòng Kỳ Diệp có hơi xao động: "Dượng từng gặp người có tướng mạo giống với phu nhân ta rồi sao?"

Định Quốc Công nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Không nhớ nổi, bỏ đi, không nói cái này nữa, nói chuyện trong cung đi."
______

Bị quên up truyện mọi người ạ🤧

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.