Lạc Thanh Từ cũng không biết Nguyễn Ly rốt cuộc tao ngộ cái gì, khiến cho nàng ấy sợ bóng tối như vậy. Tuy không biết rõ, nhưng cũng không trở ngại nàng đau lòng nàng ấy.
Biết Nguyễn Ly không muốn thừa nhận bản thân sợ tối, nàng liền xem như không biết, chỉ là tìm một ít sự tình vụn vặt để dời đi nỗi sợ hãi của Nguyễn Ly.
"Nàng đã ăn tối chưa? Nơi đó có gì để ăn không?" Lạc Thanh Từ đột nhiên nghĩ đến Tư Quá Nhai hoàn cảnh khắc nghiệt, đệ tử bình thường đều không muốn lui tới, hơn nữa đây là nơi trừng phạt, cũng không cho phép những người khác đi lên, kia liền ý nghĩa Nguyễn Ly sẽ không có thức ăn.
Nguyễn Ly cúi đầu nhìn nhìn tích cốc đan trong ngực, nàng vốn định nói chính mình có ăn, nhưng không biết như thế nào, nàng nhịn không được ủy khuất nói, "Ta không có gì ăn, chỉ có tích cốc đan."
Lạc Thanh Từ lập tức chau mày, "Chỉ ăn tích cốc đan làm sao được, nó thực sự rất khó nuốt. Hay là ta trộm đem thức ăn tới cho nàng?"
Nhưng đây cũng là cả một vấn đề, thân phận Trì Thanh chỉ là tán tu, Thiên Diễn Tông vẫn luôn có kết giới, nàng không thể tùy tiện đi vào. Còn lấy thân phận sư tôn đưa cơm cho Nguyễn Ly thì lại càng không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Thanh Từ mặt ủ mày chau, Nguyễn Ly bên kia vui vẻ rất nhiều nhưng lại luyến tiếc làm nàng nhọc lòng, cười nói: "Kỳ thực ta đều tích cốc, không cần ăn cái gì."
Lạc Thanh Từ hậu tri hậu giác nhớ tới Nguyễn Ly đã kết đan, nàng lập tức kéo dài tiếng nói, ra vẻ tức giận, "Ừmmm... cho nên nàng đây là cố ý trang đáng thương, làm ta đau lòng nàng, đúng hay không?"
Tâm tư bị vạch trần, ánh mắt Nguyễn Ly đều trôi nổi, may mắn Trì Thanh không nhìn thấy dáng vẻ chính mình lúc này, nàng còn có thể bình tĩnh một chút, ngữ khí thấp xuống: "Không phải, ta... ta chỉ là quên mất."
Lạc Thanh Từ thấp thấp bật cười, giọng nói của nàng vốn thanh nhuận nhu hòa, giống như xuân thủy kích động, như vậy cười nói thập phần êm tai.
Nguyễn Ly cảm thấy trái tim chính mình cũng rung động theo tiếng cười kia, ngay cả khi Trì Thanh đang cười nàng, nàng cũng cảm thấy vui vẻ, đỏ mặt ngơ ngác cười hưởng ứng với người kia, sau đó ngập ngừng nói: "Nàng cười ta sao, ta chỉ là muốn nàng đau lòng ta, vậy cũng không được?"
Một câu này mềm mại lại mang theo làm nũng, vừa đáng yêu vừa chọc người đau, Lạc Thanh Từ khắc chế không được, tâm đều mềm hoá, "Tất nhiên là được, A Ly nhà ta đáng giá để ta đau lòng, ta cười chỉ bởi vì nàng quá đáng yêu."
Nguyễn Ly gương mặt nóng bỏng, giờ phút này quanh thân vẫn là bóng tối vô hình cùng hàn phong lạnh thấu xương, nhưng nàng lại cảm thấy chính mình lâng lâng như chỗ thiên đường, nàng đem chiếc còi áp lên ngực, khóe miệng càng dương càng cao.
Bản thân Lạc Thanh Từ lúc này cũng không phát giác, môi nàng nhếch lên thật lâu vẫn chưa buông xuống, hệ thống ở một bên nhìn thế là đủ rồi, có một số việc cần Lạc Thanh Từ chính mình tỉnh ngộ, đã đến mức này, sao có thể không phải tình yêu.
Lạc Thanh Từ đắm chìm trong niềm vui sướng dỗ dành tiểu cô nương, suy nghĩ cũng trở nên đặc biệt sinh động, nàng biết Nguyễn Ly sợ hãi, không muốn sớm như vậy kết thúc đối thoại, liền chuyển đề tài: "A Ly chớ có sợ, vận chuyển linh lực liền không lạnh nữa. Nàng chuyên tâm tu hành, đừng để hoàn cảnh ảnh hưởng. Nếu cảm thấy cô tịch, ta liền bồi nàng trò chuyện cả đêm. Ừm, ta kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé? Nàng đã từng nghe về con vịt xấu xí chưa?"
Đại khái tâm tình vui vẻ, cảm xúc của Lạc Thanh Từ hoàn toàn mất kiểm soát, lung tung liền kể chuyện xưa, còn kể đến rất nghiêm túc.
"Con vịt xấu xí là gì?"
"Nó là một con thiên nga thật xấu."
"Thiên nga là con gì?"
"Một loại chim rất xinh đẹp, tựa như tiên hạc."
"Vịt con xấu xí chính là con thiên nga?"
"Không phải...."
"Cho nên nó không phải thiên nga, có cố gắng thế nào cũng không thể biến thành thiên nga. Chuyện xưa này có chút không hợp lý, nàng có nghĩ vậy không?"
Lạc Thanh Từ có chút đau đầu, như thế nào cảm giác về tới lúc Rồng Con còn nhỏ đây?
"Nàng như thế nào hỏi nhiều như vậy? Nàng là mười vạn câu hỏi vì sao hả?"
Nguyễn Ly nghe nàng nói như vậy, liền bật cười không thôi, Lạc Thanh Từ hừ một tiếng, cũng đi theo nở nụ cười.
Giờ khắc này, giữa các nàng không còn vướng mắc cùng u sầu, chẳng sợ không có gặp mặt, trái tim cũng áp chặt vào nhau, phảng phất về tới đoạn thời gian các nàng sống nương tựa lẫn nhau trong huyệt động, vui vẻ vô ưu.
"Nàng còn nhớ không, khi đó nàng rất ầm ĩ, mới học nói xong liền ba ba nói không ngừng, cả ngày đều phải quấn lấy ta." Trong mắt Lạc Thanh Từ không tự giác toát ra vài phần hoài niệm, bởi vì những ngày tháng kia quá mức tốt đẹp, cho nên dù bị hệ thống vô duyên vô cớ bắt đến thế giới này, nàng vẫn quan tâm đến Nguyễn Ly vượt xa nhiệm vụ yêu cầu.
Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy trái tim mình tan chảy, những cảm xúc khiến nàng phiêu bạc bao nhiêu năm cuối cùng tìm được nơi để trút xuống.
Ánh mắt Nguyễn Ly đồng dạng tràn ngập nhớ nhung, vẻ mặt cũng mãn ôn nhu. Cũng khó trách nàng đối Trì Thanh chấp niệm sâu như vậy, bởi vì đó là khung cảnh đẹp nhất nàng từng thấy, đủ để kinh diễm cả đời.
"Trì Thanh, ta thực sự muốn trở lại động phủ kia một lần nữa."
Trái tim của Lạc Thanh Từ đã sụp đổ ở đâu đó, "Chờ nàng ra ngoài, chúng ta sẽ lại đi."
Nguyễn Ly vui vẻ ừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó nàng trả xong thù, liệu Trì Thanh có muốn theo nàng mai danh ẩn tích ở động phủ kia hay không?
"Nàng còn muốn nghe ta kể chuyện xưa sao?" Lạc Thanh Từ bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
"Muốn."
"Lần này chính là câu chuyện về 《 Hoàng tử bé》."
"Hoàng tử bé?"
"Lần này nàng không được hỏi! Ngoan ngoãn nghe, sau đó tu luyện." Lạc Thanh Từ ra lệnh, không cho phép Nguyễn Ly hỏi lung tung nữa.
Nguyễn Ly không tình nguyện, nhưng nàng biết ý tứ Trì Thanh, bé ngoan mà ngậm miệng. Hai mắt khép hờ, bắt đầu cảm nhận linh lực trong cơ thể.
Tiếng nói Trì Thanh tựa như mang theo ánh mặt trời ấm áp vây quanh nàng, bên ngoài gió thảm mưa sầu, bóng tối vô tận, đều cùng nàng không quan hệ.
"Có đôi khi, lời nói dối cũng không phải vì muốn lừa gạt đối phương, mà chỉ vì không muốn làm đối phương thương tâm." Khi Lạc Thanh Từ kể đến đây, Nguyễn Ly đã chìm vào thế giới chính mình.
Nàng nhíu mày, rồi lại giãn ra.
Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm nhớ lại nội dung câu chuyện, từng câu từng chữ giảng.
Hồi lâu không nghe được Nguyễn Ly phản ứng, Lạc Thanh Từ biết nàng ấy hẳn là đã lâm vào trong minh tưởng. Nàng cũng không lập tức dừng lại, mà là tiếp tục chọn một câu chuyện để kể, mãi đến khi nó kết thúc, nàng mới chấm dứt việc truyền âm.
Trong những ngày tiếp theo, Nguyễn Ly đều tập trung vào việc tu luyện, Lạc Thanh Từ cũng đắm chìm trong nghiên cứu Hữu Tình Quyết cùng cách phá giải Vô Tình Đạo, nhưng nàng luôn mang theo chiếc còi Lôi Thần bên người, chỉ cần Nguyễn Ly gọi đến, nàng liền sẽ bồi nàng ấy.
Khoảng thời gian xa cách luôn rất gian nan, nhất là đối với hai người trẻ tuổi vừa mới chạm đến ngưỡng cửa tình yêu, may là có chiếc còi làm bạn bên mình, cùng với việc tu hành hàng ngày đã làm Nguyễn Ly nguôi ngoai những năm tháng dài lâu bị giam cầm khổ sở.
Lạc Thanh Từ nghĩ đến Nguyễn Ly ở Tư Quá Nhai quanh năm không có thức ăn, nơi kia cũng không cho phép đệ tử bình thường đặt chân đến, người ngoài như Trì Thanh càng không được. Nàng chỉ có thể làm Tô Ngọc mỗi ngày chuẩn bị thức ăn ngon, âm thầm đưa lên cho Nguyễn Ly.
Sự tình tựa hồ đều trôi qua thuận lợi, nhưng Lạc Thanh Từ luôn cảm thấy bất an.
Bởi vì Thiên Diễn Tông đích xác bình tĩnh, nhưng Tu chân giới lại rung chuyển náo loạn. Tần suất Ma tộc quấy nhiễu ngày càng cao, hơn nữa phía trước có tin tức về Mắt Quỷ, khiến Tiên môn đối Ma tộc thập phần cảnh giác.
Những cao thủ Tiên môn đóng giữ tại Ma vực truyền tin tức về, có một vết nứt trong phong ấn Ma vực, nếu không thể xử lý, kết giới sợ rằng không chịu nổi ba mươi năm.
Khi khe nứt xuất hiện, một đám ma vật đã sấn hư mà nhập, phá vỡ phong ấn tiến vào Tu Chân giới. Vì vậy, tất cả tông môn đều gióng trống khua chiêng phái đệ tử xuống núi trảm yêu trừ ma.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, Ma tộc tàn phá bừa bãi nhân gian, lạm sát mạng người vô tội, bên kia Long tộc hành động cũng đồng dạng trở nên bất thường.
Nguyễn Ly bị cấm đoán tại Tư Quá Nhai chưa đến hai năm, Tiên môn cùng Long tộc đã đụng độ mười mấy lần, ba con rồng bị giết nhưng đổi bằng tính mạng mười tám đệ tử Tiên môn, mà Thiên Diễn Tông cũng có hai đệ tử bị chết trong tay Long tộc.
Tiên môn xưa nay vẫn luôn đối Long tộc trong lòng run sợ, lúc này ngoài dự đoán mà đoàn kết lại, bọn họ quyết định thành lập một đội săn rồng, chính thức cùng Long tộc đối kháng.
Nhưng mấy lần xuất trận, không giết được rồng nào, mà người liên tiếp tổn hại. Mấy trăm tu sĩ săn rồng sau vài lần vây quét tung tích Long tộc tại Tu Chân giới, trở về không đến một nửa.
Cố Chi Triều vẫn luôn thu liễm, hiện giờ cũng không cách nào đứng ngoài, thậm chí Tiên môn nhiều lần cho người đến thỉnh Hoài Trúc Quân xuống núi, muốn nàng lần nữa dẫn dắt Tiên môn tiêu diệt Long tộc.
Lúc Cố Chi Triều đến tìm Lạc Thanh Từ, nàng đang vùi đầu nghiên cứu Hữu Tình Quyết.
Nghe qua Cố Chi Triều giải thích, Lạc Thanh Từ ngước mắt lên, nhẹ phất ống tay áo, sau đó tiếp tục đọc pháp quyết trong tay, nhàn nhạt nói: "Đối với việc này, ta thật sự vô năng."
Cố Chi Triều trầm ngâm một phen, "Sư muội, ngươi đã khôi phục Phân Thần đỉnh phong, hơn nữa Tuyệt Tình Quyết đột phá tầng thứ bảy, thực lực chỉ sợ Tiểu Thừa kỳ cũng không phải đối thủ của ngươi, như thế nào sẽ vô năng?"
Lạc Thanh Từ thoáng ngưng lại, liếc Cố Chi Triều một cái, "Sư tôn không nói cho ngươi, ta vì sao sẽ ngã xuống hai cảnh giới?"
Lạc Thanh Từ đơn giản đứng lên, cũng không cất giấu, "Trong cơ thể ta có cấm chế, ngươi cũng biết?"
"Biết được."
"Đây là cấm chế Long Vương trước khi chết lưu lại, nhiều năm như vậy chưa từng giảm bớt, thường xuyên phát tác. Cấm chế này ngăn cản ta cùng Long tộc giao thủ, một khi đánh nhau với rồng, nó liền bộc phát."
Cố Chi Triều thần sắc tức khắc biến đổi, "Tại sao lại như vậy?" Hắn vẫn còn nhớ, sư tôn trước khi bế quan ra lệnh cưỡng ép Lạc Thanh Từ tiếp tục quét sạch Long tộc, chẳng lẽ sư tôn không biết chuyện cấm chế hay sao?
"Ngươi làm sao mà biết được?" Cố Chi Triều nghĩ đến Lạc Thanh Từ cơ bản không rời khỏi Thiên Diễn Tông, vẻ mặt có chút hoài nghi.
Lạc Thanh Từ thần sắc lạnh nhạt, "Ta mấy lần cùng Long tộc giao thủ, kết quả cấm chế tàn nhẫn phát tác, làm ta suýt nữa gặp nạn."
"Khi nào?" Cố Chi Triều càng kinh ngạc.
"Ngần ấy năm, ta cũng sẽ không ở mãi Thiên Diễn Tông, ngẫu nhiên đi ra ngoài xem xét, tránh không khỏi gặp được Long tộc, cho nên mới phát hiện."
Cố Chi Triều cảm thấy chính mình ngày càng không hiểu rõ vị sư muội này, hắn cảm giác mấy năm nay, tính cách của nàng thực sự thay đổi, hoàn toàn khác với đoạn thời gian theo sư tôn học Tuyệt Tình Kiếm Quyết. Nàng dường như đã trở lại con người nguyên bản của mình rồi.
Có sức sống và tràn ngập tình cảm, đây mới chính là nàng.
"Một khi đã như vậy, ta liền thay sư muội từ chối. Nhưng trước mắt Tiên minh các phái chuẩn bị thương nghị việc liên hợp vây quét Long tộc, Thiên Diễn Tông là lực lượng chính trong trận chiến Đồ Long năm đó, hiện giờ tự nhiên không thể đứng ngoài. Nếu ngươi không muốn ra mặt, vậy liền giao cho Tần Nam Dương, lại phái vài đệ tử Trạch Viện đi cùng. Nhiều năm qua, các nàng cũng hiếm khi được tiếp xúc Long tộc, lần này để các nàng rèn luyện một phen."
Trong mắt người Tiên môn, có thể tham dự săn rồng là chuyện vô cùng may mắn. Thế hệ này của Tiên môn đối Long tộc căm ghét tận xương tủy, ác ý từ trận đại chiến năm đó giống như sóng thần thổi quét mà đến, tựa hồ không cần cố tình bồi dưỡng, bởi vậy, đệ tử trẻ tuổi cũng thuận lý thành chương kế thừa loại ác ý này.
Nguyên nhân cũng không cần suy nghĩ sâu xa, thất phu vô tội hoài bích có tội, Long tộc tồn tại liền là tuyệt hảo chi vật giúp người Tiên môn tăng lên tu vi, dưới sự cám dỗ to lớn này, không ai sẽ làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, vứt bỏ tài nguyên tốt như vậy.
Lạc Thanh Từ cảm thấy thật bi ai, nhưng nàng không thể làm gì để thay đổi. Sinh ra trong thế cục đã định, có mấy ai dám quay đầu lại, nhìn thẳng vào tội ác bọn họ gây ra đâu?
"Nguyễn Ly vẫn còn một năm mới kết thúc cấm đoán, cho nên nàng không thể tham dự, làm Tô Ngọc đi thôi." Thấy Lạc Thanh Từ trầm mặc, Cố Chi Triều lại bổ sung nói.
Lạc Thanh Từ nghĩ tới Tô Ngọc, trong nguyên tác, Tô Ngọc là một trong vài người ít ỏi tại Thiên Diễn Tông có được kết cục tốt đẹp. Nếu Nguyễn Ly không hắc hóa hủy diệt tam giới, Tô Ngọc ngày sau chính là tông chủ của Thiên Diễn Tông, cũng là người lãnh đạo Tiên môn tốt nhất. Trong sách có nhắc qua, thời điểm đó, Tô Ngọc muốn đàm phán hòa bình cho hai giới Nhân – Long, nhưng đã muộn.
Nghĩ đến Tô Ngọc trong sách vốn là đồ đệ của Cố Chi Triều, thiên phú hơn người, đường tương lai rộng mở, Lạc Thanh Từ trong lòng có chút áy náy. Tâm tư nàng đỡ sớm dành hết cho Nguyễn Ly, hơn nữa ngay từ đầu nàng không muốn tiếp nhận thế giới này, cho nên đã xem nhẹ Tô Ngọc.
Đồ đệ này của nàng tâm tư đơn thuần, tính cách thiện lương không kém Nguyễn Ly, cho dù chính mình luôn nhịn không được thiên vị Nguyễn Ly, Tô Ngọc cũng chưa từng có oán hận, trước sau mang trong mình một trái tim nóng bỏng.
Cục diện bây giờ để Tô Ngọc gia nhập đội săn rồng, Lạc Thanh Từ không biết đối Tô Ngọc là tốt hay xấu.
"Tuy ta là sư tôn của nàng, nhưng cũng không nhiều dạy dỗ nàng, hiện giờ nàng cách Kim Đan liền nửa bước mà thôi, chính là thời khắc mấu chốt. Đi hay không đi, để nàng tự mình chọn lựa."
Nàng quyết định giao lại quyền chủ động cho Tô Ngọc.
Khi Tô Ngọc được truyền tới Hàn Lộ Viện, nghe sư tôn nói xong, sắc mặt nàng lập tức ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, có chút do dự.
Tô Ngọc môi giật giật, ngực thật mạnh phập phồng, há miệng thở dốc nhưng vẫn không nói gì. Thực hiển nhiên, nàng đang ấp ủ dũng khí.
Lạc Thanh Từ thấy nàng như vậy, biết nàng trong lòng có ý riêng, lập tức ngồi xuống bên bàn, đạm nhạt nói: "Có chuyện liền nói, sao lại ấp a ấp úng như vậy?"
"Sư tôn, ngài...... Ngài nghĩ thế nào về Long tộc?"
Lạc Thanh Từ trong lòng hơi chấn, nhanh chóng nhìn chằm chằm Tô Ngọc, ánh mắt của nàng làm cho Tô Ngộc hô hấp nhanh vài phần, trong mắt có chút thấp thỏm.
"...... Bọn họ đều nói sư tôn là đồ long sát thần, vậy sư tôn hẳn là hiểu rõ Long tộc, Long tộc thật sự.... tội ác tày trời sao?" Tô Ngọc nhớ đến Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên, còn có Từ Mộ Sơn biểu hiện ngày đó, một cổ xúc động bỗng nhiên từ trong lòng trào ra, lập tức căng thẳng thân thể, đem nghi vấn khiến người Tiên môn xem thường nhất nói ra.
Lạc Thanh Từ nhìn đồ đệ trước mắt mặc một thân y phục màu thiên thanh, cả người rõ ràng lộ ra khẩn trương, trong lòng nàng không diễn tả được là cảm giác gì.
Tô Ngọc ngũ quan không minh diễm tinh xảo như Nguyễn Ly, nhưng lại có vẻ ngoài dịu dàng làm người cảm thấy thoải mái nhu hòa. Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, diện mạo không hề có tính xâm lược, lúc đối diện chính mình, Tô Ngọc luôn như một đứa trẻ ngây thơ và thận trọng. Mà khi ở bên Nguyễn Ly cùng những người khác, Tô Ngọc đã sớm hiển lộ ra một mặt trầm ổn cùng kiên nghị của đại sư tỷ.
Giờ khắc này tuy Tô Ngọc có chút cẩn thận, nhưng ánh mắt lại xưa nay chưa từng có kiên định, đứa trẻ này là thật hy vọng chính mình có thể cho ra đáp án.
Lạc Thanh Từ trong lòng cảm động, vừa muốn nói cái gì, nàng lại phát hiện bên ngoài dị động, lập tức ép xuống mi mắt, "Ngươi cho rằng hỏi ta vấn đề này, thích hợp sao?"
Tô Ngọc nuốt hạ nước miếng, "Đệ tử chỉ là không rõ, phía trước sư tôn....Trì Thanh tiền bối từng nhắc qua Long tộc, quan điểm hoàn toàn trái ngược với người Tiên môn, còn khuyên đệ tử rằng, có một số việc đừng chỉ dùng đôi mắt, mà hãy dùng trái tim đi cảm thụ. Sau đó đệ tử gặp được Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên của Lục Kỳ Các...."
Tô Ngọc đem mọi chuyện kể rõ đầu đuôi, nói xong nàng đầy mặt rối rắm, "Sư tôn, ta đã nghiêm túc quan sát, cũng dùng trái tim cảm nhận, tuy rằng không toàn diện, nhưng nhìn Vân Huyên, ta phát hiện Rồng cùng người cũng có máu thịt như nhau, cũng đau đớn và khổ sở."
"Vân Huyên vì cứu Mạnh Thuyền mà tự nguyện lập khế ước, nhưng Mạnh Thuyền cũng chưa từng xem Vân Huyên như linh thú, ngược lại dùng tính mạng che chở. Ta kính nể, cũng cảm khái các nàng sinh tử gắn bó, càng vô pháp lý giải hành vi tàn ác của Từ Mộ Sơn. Liền bởi vì Vân Huyên là rồng, hắn có thể tùy ý chém giết nàng ấy sao?"
Tô Ngọc từ lúc đó đã kết giao bằng hữu cùng Mạnh Thuyền và Vân Huyên, cũng tâm sự mấy lần. Nàng rốt cuộc hiểu được nguyên nhân dẫn đến đại chiến Đồ Long, cũng không phải Long tộc làm chuyện gì thương thiên hại lý, mà chỉ vì bọn họ bản thân liền là bảo vật, khiến người Tiên môn vì đoạt bảo mà làm đến nông nỗi kia.
"Làm càn!" Lạc Thanh Từ lạnh giọng trách cứ, ngữ khí xưa nay chưa từng có nghiêm khắc, tay phải bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn.
Tô Ngọc tức khắc quỳ xuống, "Sư tôn."
"Người cùng rồng mâu thuẫn không chết không thôi, ngươi đều biết ta là đồ long sát thần, thì cũng nên minh bạch, ở trước mặt ta nhắc đến vấn đề này, thật sự vô nghĩa."
"Tự đi giới đường, phạt quỳ hai canh giờ, hảo hảo ngẫm lại, ngươi rốt cuộc nên nghe ai."
Tô Ngọc sắc mặt trắng bệch, còn muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt Lạc Thanh Từ quá mức nghiêm khắc, khiến nàng một câu đều nói không nên lời. Nàng trong lúc hoảng hốt nghĩ, lẽ nào sư tôn không phải Trì Thanh tiền bối? Ngay từ đầu mình đã nhận lầm rồi sao?
Nàng thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, mới ra cửa, phát hiện Tần Nam Dương cư nhiên đang đứng sát vách nghe lén, tức khắc trong lòng phát trầm, "Nam Dương Quân."
Tần Nam Dương cũng không nhìn Tô Ngọc, biểu tình trên mặt hiển nhiên không vui.
Tô Ngọc vừa rời khỏi Hàn Lộ Viện, liền nghe được hắn nói với Lạc Thanh Từ: "Chỉ phạt quỳ hai canh giờ thôi sao? Hoài Trúc ngươi như vậy là không đủ nghiêm khắc, nên hảo hảo giáo huấn mới đúng. Suy nghĩ của Tô Ngọc lệch lạc như vậy, phải uốn nắn lại ngay. Không nhớ sư tôn chúng ta dạy thế nào sao? Một ngày Thiên Diễn Tông còn tồn tại, đệ tử trong phái liền đối Long tộc không chết không thôi."
"Ta không mời ngươi đến, ngươi cần ta nghiêm khắc giáo huấn ngươi sao?"
Lạc Thanh Từ lạnh lùng nói ra một câu, khiến Tần Nam Dương tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, "Nếu không phải tông chủ bảo ta phụ trách dẫn đầu vây quét Long tộc, ta làm sao lại đến nơi này."
Đem Tần Nam Dương đuổi đi rồi, Lạc Thanh Từ nhấc chân liền đến giới đường. Tô Ngọc một người quỳ ở bên trong, sống lưng thẳng tắp rất có nề nếp, cũng không buông lỏng một phân.
Lạc Thanh Từ cúi đầu nhìn nàng, "Vì sao muốn hỏi quan điểm của ta về Long tộc?"
Ngữ khí này ôn nhu dịu dàng, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ lạnh nhạt tức giận vừa rồi.
Tô Ngọc mím môi, hồi lâu mới nói: "Người khác nói sư tôn là đồ long sát thần, nhưng đệ tử biết, sư tôn không phải sát thần. Trong lòng ta, sư tôn khác với đám tu sĩ mù quáng kia, cho nên quan điểm cũng sẽ khác."
"Tô Ngọc, vi sư đã cho ngươi đáp án từ lâu rồi, ngươi hãy nhớ, chân tướng thật sự không thể nói ra khỏi miệng."
Lúc Lạc Thanh Từ nói ra lời này, thần sắc trong mắt lộ ra ôn hòa, làm Tô Ngọc khắc sâu trong lòng.
Sau đó nàng lại vỗ vỗ vai Tô Ngọc, "Nếu đã hiểu rồi, thì không cần quỳ nữa. Mặt khác, thời cơ chưa đến, ngươi chớ có hiển lộ ra ngoài mình cùng người khác quan điểm bất đồng."
Nói xong, Lạc Thanh Từ liền đi rồi. Đồ đệ ngốc này, chân thành là chuyện tốt, nhưng buồn thay, có một số thời điểm ngươi chân thành cũng không bảo hộ được ai, ngược lại lời của ngươi lại biến thành vũ khí cho kẻ khác tùy ý thương tổn người đó.
Lạc Thanh Từ đi rồi, Tô Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, nàng đã được đến đáp án.
Nhưng rất nhanh nàng lại mờ mịt, chẳng lẽ sư tôn có nỗi khổ riêng, cho nên mới che giấu sâu như vậy, làm người nghĩ rằng sư tôn là đồ long sát thần?
Mà ở đất Phù Phong cách xa ngàn dặm, Mạnh Thuyền nghe sư phụ mình cùng ca ca nói chuyện, cắn chặt môi.
Nàng đẩy cửa ra, mắt đỏ lên, "Sư tôn, đại ca, ta sẽ không tham gia giết rồng, đó là tộc nhân của Vân Huyên, ta không thể...."
"Tiểu Thuyền!"
"Đại ca?"
Mạnh Kiều thần sắc nghiêm túc, ngăn lại lời Mạnh Thuyền, hướng nàng lắc đầu và phớt lờ lời cầu xin của nàng.
"Sư tôn, Tiểu Thuyền không hiểu chuyện, chỉ biết ham chơi, muốn linh thú bồi nàng, ta sẽ khuyên răn."
Hắn rất ít dùng thân phận ca ca áp chế Mạnh Thuyền, nhưng lần này, hắn không có cấp Mạnh Thuyền cơ hội.
Huyền Linh nhăn lại mi, "Ngày xưa chúng ta quá dung túng ngươi, mới đem ngươi sủng đến vô pháp vô thiên, hiện tại cũng không biết phân nặng nhẹ." Hắn nhịn không được giáo huấn Mạnh Thuyền, lại đối Mạnh Kiều nói: Ngươi thân là huynh trưởng, phải quản nàng thật nghiêm."
"Sư tôn, ta đã biết."
Chờ đến Huyền Linh đi xa, Mạnh Kiều mới thở dài: "Đây là lúc nào muội còn không biết giữ miệng, muội càng giữ gìn nàng, càng khiến nàng gặp khó."
Mạnh Thuyền khóe mắt đỏ bừng, cảm xúc kích động lên, rồi lại sinh sôi nhịn xuống, "Ca, huynh biết rõ, muội chưa từng xem nàng như.... Cũng không muốn người khác xem nàng như linh thú."
Mạnh Kiều mềm lòng xuống, "Tiểu Thuyền, huynh đều hiểu, nhưng vô luận muội có làm gì, cũng thay đổi không được."
Mạnh Thuyền cảm thấy những lời này của Mạnh Kiều giống như búa lớn đâm thẳng ngực nàng, vô pháp phản bác. Nàng thân phận này quá mức nhỏ bé, không có địa vị, thì lấy tư cách gì bảo hộ Vân Huyên? Nàng còn muốn ở đây liều mạng đòi công đạo cho nàng ấy, thật là quá mức tuyệt vọng, buồn cười lại đáng thương.
- ---------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Cốt truyện này quá ngược, ta đều viết không nổi nữa. Sư tôn rơi áo choàng không quá chương 100.