Lạc Thanh Từ nghe xong trái tim như rơi xuống vực thẳm, điều nàng lo lắng nhất đã xảy ra. Nàng nhịn không được chửi thầm Cố Chi Triều, chỉ cảm thấy trong lòng một cổ nóng nảy trào ra tới.
Chính là nàng căn bản vô pháp cự tuyệt, cũng không thể toát ra biểu hiện khác thường, cảm giác này thật sự không dễ chịu.
Giống như rõ ràng biết đối phương đưa thuốc độc cho mình, nàng cũng chỉ có thể mỉm cười nuốt xuống.
Xoay người cùng Giang Nguyệt Bạch rời khỏi động phủ, sắc mặt Lạc Thanh Từ rốt cuộc duy trì không được, trên người hơi thở trầm thấp, lập tức đi thẳng ra ngoài.
Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, hồi lâu mới hỏi: "Sư tỷ, ngươi không muốn Nguyễn Ly gặp sư tôn sao?"
Lạc Thanh Từ bước chân một đốn, thoáng nhìn Giang Nguyệt Bạch: "Cớ gì nói lời này?"
"Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm. Đúng rồi, hắn đơn độc gặp ngươi, đã làm gì ngươi rồi?" Giang Nguyệt Bạch nhịn đã lâu, lúc này không có Cố Chi Triều, nàng lập tức hỏi.
Lạc Thanh Từ trầm mặc, "Không việc gì, hắn muốn thử một chút xem ta có tiến bộ hay không, đáng tiếc làm hắn thất vọng rồi."
"Ngươi lo lắng hắn đối Nguyễn Ly làm cái gì sao?"
Giang Nguyệt Bạch lời này làm Lạc Thanh Từ chựng lại bước chân, có chút không thể tưởng tượng, "Ngươi cảm thấy hắn sẽ làm gì đồ nhi ta?"
Giang Nguyệt Bạch ánh mắt hơi lóe, cuối cùng khẽ thở dài, "Hắn xưa nay đối ngươi hà khắc, ta sợ rằng hắn đối Nguyễn Ly cũng như thế. Nguyễn Ly thiên phú trác tuyệt, đường tu hành nhiều khúc chiết, hiện giờ kích phát Thần mộc, lại cùng tâm ma giao thủ, không phải thời cơ thích hợp gặp hắn."
Lạc Thanh Từ trong lòng âm thầm kinh ngạc, nàng thật không nghĩ tới Giang Nguyệt Bạch lại là người phe mình, so với Cố Chi Triều, Giang Nguyệt Bạch càng tinh tế hơn rất nhiều. Hồi tưởng một đường cho tới nay, Giang Nguyệt Bạch đã giúp nàng cùng Nguyễn Ly rất nhiều, trong lòng nàng cũng nổi lên một tia cảm kích.
Thân phận hiện giờ của nàng không có tự do, nàng không thể cùng Giang Nguyệt Bạch thảo luận về những chuyện này, vì thế nhàn nhạt nói: "Sớm hay muộn phải gặp, ta sẽ tùy cơ ứng biến."
Giang Nguyệt Bạch nghĩ nghĩ, Nguyễn Lykhông có khả năng là Long tộc, tuy Thiên Cơ Tử rất đáng sợ, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm khó đệ tử trong phái. Chỉ cần Nguyễn Ly lễ phép hiểu chuyện, sẽ không có việc gì.
Nhưng vấn đề tâm ma kia, nàng cần thiết nhắc nhở Lạc Thanh Từ một chút: "Sư tỷ, ngươi cảm thấy hắn đột nhiên tỉnh lại, là do Thần Mộc kích phát sao?"
Chuyện này vốn dĩ thật bình thường, nhưng Giang Nguyệt Bạch lại hỏi đến cẩn thận, ý vị mười phần, này liền khiến Lạc Thanh Từ minh bạch vấn đề chân chính trong đó.
Nàng liếc mắt nhìn Tử Đàn Quân, người đang thận trọng đến khác xa vẻ ngạo kiều tùy ý thường ngày, khóe miệng nhịn không được nâng nâng, "Sư muội muốn nói gì liền nói thẳng, ta không phải hắn."
Giang Nguyệt Bạch ho khan vài tiếng, thanh âm cực nhỏ: "Sư tỷ nghĩ xem, hắn đơn độc gặp Cố Chi Triều, sẽ nói cái gì?"
Lạc Thanh Từ liếc nàng một cái, "Thật muốn ta nói ra sao?"
Giang Nguyệt Bạch vừa nghe lập tức vẫy vẫy tay, "Không cần, ta đã biết."
Thời điểm mấu chốt lưu lại Cố Chi Triều, khẳng định là chuyện quan trọng, không ngoài dự liệu chính là vấn đề tâm ma kia. Nếu việc Thiên Cơ Tử có tâm ma lộ ra ngoài, đây sẽ là một đòn trí mạng giáng xuống danh dự Thiên Diễn Tông, Thiên Nhân Đạo Quân xưa nay căm ghét Ma tộc, rốt cuộc lại sinh tâm ma, thật khó có thể tưởng tượng. Vạn nhất Thiên Cơ Tử biết được chính là Hoài Trúc cùng Nguyễn Ly hợp sức diệt trừ tâm ma của hắn, sẽ như thế nào?
"Cái miệng gây họa của Cố Chi Triều, có khi nào...." Giang Nguyệt Bạch nhịn không được nói ra, sau đó vội vàng sửa lời, "Ý ta là, vạn nhất sư huynh đem chuyện các ngươi cùng tâm ma khởi xung đột báo cho sư tôn...."
Lạc Thanh Từ thoáng dừng lại, mi mắt rũ xuống, trầm giọng nói: "Hy vọng hắn không ngu xuẩn đến mức đó."
Giang Nguyệt Bạch hít hà một hơi, "Đó là đại sư huynh, là tông chủ, ngươi nói hắn như vậy......"
Lạc Thanh Từ xoay người nhìn nàng, không chút để ý nói: "Ngươi vừa rồi còn không phải muốn nói, vạn nhất cái miệng gây họa của hắn làm lộ chuyện này thì sao?"
Trong lúc nói chuyện các nàng đã trở lại chủ phong, Lạc Thanh Từ không chút nào chậm trễ, phất ống tay áo ngự phong bay lên, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Giang Nguyệt Bạch lẩm bẩm một câu: "Đều là sư tỷ nói, ta nhưng chưa nói gì."
Lạc Thanh Từ trong lòng lo lắng không thôi, để A Ly đi gặp Thiên Cơ Tử nguy hiểm quá lớn. Tuy rằng nàng đã nói với hắn chính mình đập vỡ trứng của long vương rồi, nhưng nếu hắn nhìn thấy Nguyễn Ly dáng vẻ tương tự Lạc Y, nàng ấy lại vừa kích phát Hàng Long Thần Mộc, giết tâm ma của hắn, cộng với Nguyễn Ly thiên phú trác tuyệt, một thân hỏa linh lực, hắn làm sao sẽ buông tha Nguyễn Ly. Hiện giờ tâm lý hắn đã hoàn toàn vặn vẹo, còn không biết hắn sẽ đối Nguyễn Ly làm ra chuyện gì.
"Hệ thống, có thể cho A Ly rời khỏi Thiên Diễn Tông sao?" Lạc Thanh Từ cắn chặt răng, dò hỏi.
"Nếu A Ly đi lúc này, kịch tình kế tiếp sẽ hoàn toàn tan vỡ, nàng ở Tiên môn chỉ sợ không còn chỗ dừng chân. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi muốn cùng nàng ngả bài, ngươi nên khuyên thế nào để nàng rời đi?"
Lạc Thanh Từ đau đầu đỡ trán, hệ thống nói không sai. Tuy rằng đây là biện pháp trực tiếp nhất giúp A Ly tránh đi Thiên Cơ Tử, nhưng cũng là biện pháp hồ đồ nhất.
"Ta cũng biết khó khăn thật mạnh, nhưng hậu quả ta không dám tưởng tượng. Ngươi hẳn là biết, đôi mắt A Ly quá giống mẫu thân nàng, hơn nữa hơi thở rồng trong người nàng tuy là được che giấu tinh diệu, nhưng lão già kia quá kinh khủng, ta không dám đánh cuộc." Trước mắt cơ hồ là ván cờ chết.
Hệ thống trầm mặc một lát, ngay sau đó nói: "Ta cũng không phải phế vật, ta có thể giúp A Ly ngụy trang đôi mắt, làm Thiên Cơ Tử không nhận ra nàng giống Lạc Y. Nhưng ta lo lắng nhất chính là, cho dù nàng không giống Lạc Y, hắn cũng sẽ không buông tha nàng."
"Ngươi lo lắng hắn thăm dò linh lực căn nguyên của A Ly?"
"Đúng vậy."
Lạc Thanh Từ liễm mi, mặt mày buông xuống, rất nhanh liền đến U Lao, nàng thả chậm tốc độ, vội vàng nói: "Vậy cần thiết bảo đảm, chẳng sợ hắn thăm dò A Ly, cũng không thể phát hiện linh lực căn nguyên của nàng. Ngươi hiểu biết nhiều hơn ta, hẳn là có biện pháp đi?"
"Nhưng cũng cần A Ly phối hợp, hơn nữa trạng huống thân thể ngươi bây giờ, muốn phong ấn khí tức rồng của nàng, chỉ sợ phải đem mạng ngươi ra đổi."
Lạc Thanh Từ ánh mắt ám trầm, "Đổi mạng ta cũng không sao, nhất định phải đảm bảo A Ly an toàn tuyệt đối."
Dứt lời nàng bỗng nhiên gia tốc, lập tức dừng ở cổng U Lao.
"Hoài Trúc Quân." Đệ tử giữ lao vội vàng nghênh tiếp, chắp tay khom lưng hành lễ, Lạc Thanh Từ trong lòng khẩn cấp, chỉ là phất phất tay, theo sau liền như một cơn gió lướt đi vào.
Nàng đi vào, Nguyễn Ly vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở bừng mắt, lúc nhìn đến nàng, ánh mắt Nguyễn Ly lập tức thanh minh chuyên chú: "Sư tôn làm sao vội vàng như vậy?"
Lúc này Nguyễn Ly đang bị giam bên trong kết giới lôi điện, một khi đụng vào liền sẽ bỏng rát thân thể. Lạc Thanh Từ liếc mắt một cái, phất tay triệt hồi kết giới, nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, "Đồ nhi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy vi sư vội vàng?"
Lạc Thanh Từ cẩn thận nhìn vào đôi mắt màu mực xinh đẹp kia, thật là quá giống, nàng đẹp như vậy là muốn gây tai họa hay sao?
Nguyễn Ly nhướng mày, đối Lạc Thanh Từ chớp mắt: "Sư tôn cũng không tạm dừng ở cửa, chỉ sợ liền dáng vẻ đệ tử giữ lao cũng không nhìn thấy."
Lạc Thanh Từ có chút buồn bực, tiểu hỗn đản này càng ngày càng biết trêu chọc sư tôn, quả nhiên biết được nàng là Trì Thanh rồi, liền không còn đối nàng giữ phép tắc nữa, nếu không nhanh chỉnh đốn, chỉ sợ tiểu đồ đệ này sẽ trèo lên đầu nàng mất thôi.
"Cùng vi sư đi ra ngoài."
Cho nên nàng không tính toán cùng Tiểu Long Tử đưa đẩy quá nhiều, gọn gàng dứt khoát nói.
"Đi ra ngoài?" Nguyễn Ly sửng sốt, có chút không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt.
Lạc Thanh Từ nhàn nhạt liếc Nguyễn Ly một cái, đây là lần đầu tiên sau khi chính mình ngã ngựa, nàng lại nhìn đến dáng vẻ quen thuộc này của A Ly, vừa đơn thuần vừa đáng yêu muốn chết.
"So với chỗ của ta, đồ nhi càng luyến tiếc nơi này sao?"
Nguyễn Ly không nói chuyện, mà Lạc Thanh Từ cũng không nhiều lời vô nghĩa, lập tức đi rồi. Thấy thế Nguyễn Ly vội vàng nhấc chân đuổi theo, trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng nàng cũng không hỏi. Hôm nay Lạc Thanh Từ thay đổi một thân cẩm y màu tím, thật sự rất động lòng người.
Không biết như thế nào, sau khi nàng suy nghĩ thông suốt, nàng càng cảm thấy sư tôn đặc biệt mê người, cho dù lúc này sư tôn đang cố ý lạnh nhạt với nàng, đối nàng cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được ở phía sau ngắm nhìn nàng ấy.
"Sư tôn, ngài giận ta sao?"
Lạc Thanh Từ không để ý tới.
"Sư tôn?"
Khi Nguyễn Ly gọi đến lần thứ tư, Lạc Thanh Từ đột nhiên dừng lại, xoay người nói: "Được rồi, đồ nhi.... ngươi quá ồn ào."
Ngữ khí vẫn là thanh lãnh như xưa, nhưng lại không che giấu được một tia sủng nịch trong đó, làm sự lạnh lẽo này tức khắc bị đánh tan.
Nguyễn Ly theo sát ở phía sau, mà Lạc Thanh Từ tâm phiền ý loạn cũng không chú ý Nguyễn Ly cùng chính mình đi quá gần, nàng vừa xoay người lại, Nguyễn Ly lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực nàng.
Thân thể nàng đối Nguyễn Ly đã hình thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng liền duỗi tay muốn ôm nàng ấy, phòng ngừa nàng ấy ngã nhào. Nhưng bàn tay vừa duỗi ra, lý trí nhanh chóng đánh úp lại, nàng miễn cưỡng buộc chính mình dừng tay, thế cho nên nàng chỉ là đỡ vào bên eo Nguyễn Ly, giúp nàng ấy đứng vững.
Lạc Thanh Từ cao hơn Nguyễn Ly một chút, lúc này sống lưng thẳng tắp, ánh mắt rũ xuống mang theo một tia khẩn trương, rất nhanh đã bị nàng đè ép lại.
Cảm xúc dâng trào một cách mất kiểm soát, Lạc Thanh Từ giữa mày nhíu lại, mà người trong ngực nàng cũng theo bản năng nắm lấy vạt áo nàng.
Nguyễn Ly cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế này, hai người đều thân thủ bất phàm bởi vì quá tín nhiệm đối phương, liền như vậy không hề bố trí phòng vệ mà bổ nhào vào nhau. Hương hoa mai sâu kín, hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt không ngừng lan tỏa dọc theo nơi cơ thể các nàng tiếp xúc lẫn nhau.
Nguyễn Ly lẽ ra có thể nhanh chóng ổn định thân mình, nhưng khi nàng chạm tới Lạc Thanh Từ liền hoàn toàn mất đi khống chế, đầu ngón tay cách y phục khinh bạc có thể rõ ràng cảm nhận nơi mềm mại trên người Lạc Thanh Từ, làm trái tim nàng loạn nhịp.
U Lao thông đạo tối đen, có một chùm tia sáng từ lối ra chiếu tiến vào, Lạc Thanh Từ ngược sáng mà đứng, tư thái rõ ràng là theo bản năng muốn bảo hộ Nguyễn Ly.
Gương mặt kinh diễm kia dừng ở trong chỗ tối, được một tầng ánh sáng độ lên, như cũ không tổn hao gì sự thanh lệ thoát tục trong đó.
Nguyễn Ly trái tim đập thình thịch, vành tai đều đỏ.
Sau khi được Lạc Thanh Từ đỡ ở bên eo, Nguyễn Ly đứng vững thân thể, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Lạc Thanh Từ cũng chậm nửa nhịp, muốn thu hồi tay lại không dám quá hấp tấp, chỉ có thể cứng đờ lùi về, nàng muốn nói cái gì, ngực một cổ đau nhói xuyên tim làm nàng nhịn không được bưng lấy ngực, nhanh chóng xoay người đi nơi khác, dồn dập hít mấy hơi thở.
Bầu không khí ái muội cùng kiều diễm chảy xuôi giữa hai người, trong phút chốc bị trạng huống này xua tan, Nguyễn Ly sắc mặt đột biến, vội tiến lên đỡ Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, ngài làm sao vậy?"
Đau đớn này thập phần cổ quái, tới nhanh đi cũng gấp, Lạc Thanh Từ đã buông tay ra, đứng thẳng thân thể, "Vi sư giận ngươi."
Bốn chữ này có chút không nói đạo lý, tuy rằng là ngữ khí lạnh nhạt của Lạc Thanh Từ, nhưng lại mười phần sủng nịch giống Trì Thanh, làm Nguyễn Ly nhất thời có chút chân tay luống cuống, nàng hé miệng nhưng cái mũi lại mạc danh chua xót, nàng rất nhớ Trì Thanh.
Tuy rằng Trì Thanh đang ở trước mặt chính mình, lại trước sau cách một tầng cách trở. Nàng không nghĩ xé xuống sư tôn ngụy trang, này cũng liền ý vị nàng không có biện pháp chân thật đối đãi sư tôn, cũng vô pháp từ trên người sư tôn được đến phản ứng chân thật. Nàng biết kỳ thực sư tôn cũng yêu quý chính mình, nhưng con người ai cũng có lòng tham, yêu ở trong lòng thôi chưa đủ, nàng là muốn sư tôn chân thật biểu hiện ra ngoài.
Nàng chậm rãi thu hồi tay, Lạc Thanh Từ lập tức nhận ra nàng thần sắc suy sụp, cho rằng A Ly để ý lời nói của mình, liền ho nhẹ một tiếng: "Vi sư không sao, chúng ta về thôi."
Đây là phương thức săn sóc độc hữu của nàng khi nàng là sư tôn, sự ôn nhu ẩn sâu đến mức người bình thường không nhìn rõ được. Nhưng Nguyễn Ly sớm chiều cùng nàng ở chung, những lời như vậy so với câu từ nóng cháy càng trực tiếp, chẳng sợ nàng như cũ đem sự quan tâm che giấu trong những lời nói lạnh lùng khó gần, Nguyễn Ly vẫn có thể trong nháy mắt lĩnh ngộ.
Loại tư vị này quá mức ngọt ngào, cũng quá mức tra tấn người.
Nàng không nên nghiện, Hồng Ảnh nói chẳng sai, nàng không nên tùy ý chính mình đắm chìm trong tình ái, nàng phải có trách nhiệm đối với tộc nhân của mình.
Lạc Thanh Từ mang Nguyễn Ly trở về Hàn Lộ Viện, dọc theo đường đi nàng đã cùng hệ thống câu thông xong, cho nên ngay khi Nguyễn Ly bước vào, nàng lập tức xoay người lại đánh ra pháp quyết, chữ 'ngủ' liền theo đó đi vào trong cơ thể Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly lần nữa ngã nhào vào trong lòng ngực Lạc Thanh Từ, cái gì cũng không kịp nghĩ, liền chìm vào mê man.
Lúc lần nữa khôi phục ý thức, Nguyễn Ly chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, cổ họng khàn khàn, kinh mạch toàn thân đau đớn khó nhịn, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn.
Nàng hôn hôn trầm trầm nhăn lại mi, nỉ non gọi một tiếng: "A Thanh."
Không có người đáp lời, nhưng nàng cảm nhận được chính mình đang nằm trong lòng ngực ai đó, người kia ôn nhu dỗ dành nàng, ngón tay mềm mại xuyên vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Rồi đột nhiên, sự dịu dàng như sóng biển này chợt dừng lại, bên tai chỉ còn âm thanh vải vóc bị túm đến nhăn nhúm, còn có tiếng thở dốc vô cùng đau đớn áp lực.
Rất nhanh, ý thức của Nguyễn Ly hoàn toàn thu hồi, nàng giãy giụa ngồi dậy, phát hiện bản thân nằm một mình trên giường, mà cách đó không xa có người ngồi bên bàn, đúng là Lạc Thanh Từ.
"Sư tôn? Ta......" Nàng nhớ tới một màn trước khi hôn mê, trong lòng căng thẳng, "Sư tôn, ta làm sao vậy?"
Lạc Thanh Từ không nói chuyện, chỉ là duỗi tay bưng lên tách trà. Nàng uống một ngụm, tách trà được nàng đặt xuống một cách khó khăn, cái tách đều lung lay làm nước trà bắn ra ngoài.
"Đồ nhi, phong ấn trong cơ thể ngươi bị buông lỏng, nếu không gia cố, phản phệ sẽ càng nghiêm trọng, đến lúc đó sợ là tu vi tẫn hủy." Lạc Thanh Từ cắn răng nói, nghe tới làm người có chút không thoải mái.
Nguyễn Ly sờ sờ thân thể của mình, Lạc Thanh Từ lại nói: "Ngươi ổn định tâm thần, vi sư hứa, lần sau sẽ không đau đớn nữa."
Nguyễn Ly nhớ tới ngày trước Lạc Thanh Từ ở trong cơ thể mình hạ phong ấn, nàng ấy đã sớm nhắc nhở qua, nếu phá phong ấn kết cục thê thảm. Cho nên là sự thật sao? Nhưng lúc Hồng Ảnh khống chế nàng, chẳng lẽ phong ấn vẫn chưa bị phá? Lý nào phát tác muộn như vậy?
"Ngày mai theo vi sư đi gặp sư tổ, ngươi nên chuẩn bị tốt."
Một câu này đem toàn bộ suy nghĩ của Nguyễn Ly đánh bay, nàng khó nén kinh ngạc, "Sư tổ? Thiên.... Hắn, hắn xuất quan rồi?"
Nàng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra Thiên Cơ Tử, cũng đủ để thuyết minh nàng có bao nhiêu kinh hãi.
Lạc Thanh Từ như cũ đưa lưng về phía nàng, ngữ điệu bình tĩnh, "Hắn không thích người nói nhiều, ngày mai đi cẩn thận hành sự. Tà niệm trong cơ thể ngươi, đừng làm hắn biết được, nếu không có đi mà không có về. Mặt khác, chuyện ở Tư Quá Nhai gặp tâm ma, nếu không nghĩ tìm tử lộ, tốt nhất miễn bàn."
"Hắn...... Vì sao muốn gặp ta?" Nguyễn Ly thanh âm hơi khẩn, lòng bàn tay đều mướt mồ hôi.
"Tông chủ khen ngươi thiên phú trác tuyệt, mặt khác Hàng Long Thần Mộc bị kích phát, ngươi hẳn là hiểu rõ." Khi nói chuyện, Lạc Thanh Từ tay trái đặt ở trên bàn, có chút run rẩy không thể nhận ra, sau đó đột nhiên đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài.
"Ngày mai giờ Thìn."
Khi đi đến cửa, Lạc Thanh Từ bồi thêm một câu, "Toàn bộ hành trình vi sư sẽ giám sát ngươi, chớ có làm lỗi."
Trái tim hoảng hốt của Nguyễn Ly bởi vì lời này của Lạc Thanh Từ, bỗng nhiên yên ổn xuống.
Toàn bộ hành trình sẽ giám sát nàng, ý tứ là sư tôn sẽ ở bên cạnh nàng sao?
Nàng ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ đi xa, trong lòng bởi vì Thiên Cơ Tử mà tức giận bất an, lại bởi vì đồ đệ của hắn mà cảm thấy bình yên, nàng có chút tự giễu bật cười, trong đầu lại đột ngột hiện ra dáng vẻ Lạc Thanh Từ uống nước.
Sư tôn cầm cái tách cũng không ổn, vừa rồi sư tôn nói chuyện giống như cắn chặt răng, còn đi đường như vậy....Càng nghĩ càng không đúng, Nguyễn Ly bất chấp cả người khó chịu, nhảy xuống giường mang hài, thu lại hơi thở một cái xoay người nhảy lên tường viện.
Ở chỗ này nàng có thể nhìn đến trạng huống bên trong Hàn Lộ Viện.
Lạc Thanh Từ vừa bước vào Hàn Lộ Viện, liền trở tay đóng sập cửa, theo sát nàng đỡ vách tường, nôn ra một búng máu.
Nàng cúi thấp đầu, sợi tóc hỗn độn, năm ngón tay gắt gao đè ở trên tường, đầu ngón tay huyết sắc tẫn cởi, vô lực quỳ một gối xuống, cánh tay cũng nhịn không được phát run.
Nguyễn Ly tức khắc tâm thần đại loạn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, thiếu chút nữa không quan tâm xoay người đi vào, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Nàng tay trái hổ khẩu nhét vào trong miệng hung hăng cắn, ngăn chặn hô hấp không tự chủ dồn dập lên, sư tôn không muốn nàng thấy, cho dù là Trì Thanh cũng không nguyện.... dáng vẻ như vậy bị nàng nhìn.
Nàng cong thân hoàn toàn súc ở dưới tường viện, khóe tay bị cắn đến bật máu, nàng thật mạnh lau mặt, trong lòng đau đớn cùng hoảng loạn không thể miêu tả.
Sư tôn trước đó vẫn còn tốt đẹp, đột nhiên bị như vậy, nghĩ cũng không cần nghĩ, đều là bởi vì nàng. Cho nên sư tôn mới mạnh miệng nói ra những lời kia, căn bản chính là lo lắng nàng bị Thiên Cơ Tử phát hiện thân phận, mới gia cố phong ấn cho nàng.
Phong ấn thật sự có thể giấu đi Hồng Ảnh hay sao? Nàng nếm thử dùng linh lực căn nguyên đi tra xét, lại không cách nào vận dụng mảy may, không phải Hồng Ảnh, mà sư tôn chính là phong ấn Long nguyên lực trong người nàng!
Hốc mắt chua xót nóng lên, tầm mắt nàng cũng hoàn toàn mơ hồ, gương mặt tràn đầy ướt nóng, nàng sờ soạng một phen, đầy tay ướt át.
Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ, nàng đang làm gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Nàng rõ ràng đi theo Thiên Cơ Tử, dẫn dắt tiên môn tiêu diệt Long tộc, huỷ diệt Dục Long Uyên, vì cái gì tình nguyện tự hại bản thân nên nông nỗi này, cũng muốn làm trái lệnh của hắn, thay chính mình che giấu thân phận đây?
Nguyễn Ly mau điên rồi, nàng nghĩ không ra mục đích của Lạc Thanh Từ là gì. Tất cả lý trí của nàng giờ phút này đều sụp đổ, nàng ôm lấy trái tim hỗn độn mà nóng bỏng, chua xót đến muốn vỡ ra, tưởng tượng đến dáng vẻ Lạc Thanh Từ, nàng liền nhẫn nại không được, một cái xoay người lập tức nhảy vào Hàn Lộ Viện.
Lạc Thanh Từ không còn trong sân, Nguyễn Ly hai mắt đỏ bừng, thật mạnh đẩy ra cửa phòng.
Mà cảnh tượng trong phòng làm nàng tâm thần đều run, nàng căn bản không kịp đi, thậm chí chạy đều ngại chậm, thuấn di vọt vào bên trong, vội vàng đem Lạc Thanh Từ đang té xỉu ôm lên.
"Sư tôn, sư tôn! Nàng chớ có làm ta sợ!" Lạc Thanh Từ hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng như tờ giấy, đầy mặt mồ hôi lạnh, mặc cho Nguyễn Ly như thế nào gọi đều không động đậy.
Nữ tử trong ngực lạnh đến không giống người sống, Nguyễn Ly một lòng đau đến giống như bị chiên trên chảo dầu, nàng sờ lên ngực Lạc Thanh Từ, thế nhưng không cảm giác được nhịp tim đập, tức khắc như nhập động băng, ngồi liệt dưới đất ôm Lạc Thanh Từ, cả người đều phát run.