Hàn Viễn

Chương 46



Hai tiếng trôi qua rất nhanh, do vấn đề nền tảng của Lạc Lâm Viễn nên tiến độ bổ túc của hai người họ cũng không nhanh.

Sau khi tiếng đồng hồ báo thức Du Hàn cài vang lên, anh cũng giảng xong đề bài cuối cùng, dừng lại rồi thu dọn sách vở, "Cậu và bố bàn bạc lại với nhau lần nữa, chắc chắn thì sau này mới học bổ túc tiếp. Trước đây tôi chỉ dạy học sinh cấp hai, cậu và tôi cùng khối, không thích hợp lắm."

Lạc Lâm Viễn ghìm quyển sách, "Sao lại không thích hợp? Chúng ta đều học lớp 12, chẳng phải lớp 12 cũng cần ôn tập kiến thức của lớp 10 và 11 sao? Thành tích của cậu tốt mà, đương nhiên có thể dạy tôi."

Du Hàn kéo khóa cặp sách lên, "Chẳng phải cậu không bằng lòng học thêm sao?"

Lạc Lâm Viễn giơ tay kéo quai cặp của anh, sợ anh cứ thế đi mất, "Tôi không muốn bao giờ..."

Du Hàn liếc nhìn bàn tay ra sức nắm lấy quai cặp sách của mình, "Vốn dĩ hôm nay cậu có kế hoạch rồi, do tôi nên cậu mới không thể ra ngoài chơi..."

Lạc Lâm Viễn cuống lên, cậu cũng không biết mình sốt ruột cái gì, nói chung là tâm trạng không muốn Du Hàn nghĩ như vậy, "Không không, vốn dĩ cũng không có gì vui mà chơi, chán lắm, chẳng bằng học hành cho tốt."

Du Hàn mỉm cười, đôi mắt cong cong rất đẹp, ánh mắt hiền hòa nhìn cậu, "Thật không?"

Lạc Lâm Viễn nhìn vào mắt anh, cũng cười theo, "Đương nhiên là thật rồi, tôi thích nhất là học tập."

Du Hàn kéo cặp sách, Lạc Lâm Viễn càng túm chặt hơn, không cho phép người ta đi, đồng thời còn dùng ánh mắt của nhóc đáng thương nhìn anh, "Không phải đã nói ăn tối cùng tôi rồi sao? Trong nhà không có ai ăn cơm với tôi."

Thấy Du Hàn không có ý đặt cặp sách xuống, Lạc Lâm Viễn lại tỏ ra tội nghiệp nói: "Cậu đồng ý rồi mà, đã nói được rồi cơ mà."

Du Hàn đành gỡ quai cặp sách xuống khỏi vai, "Tôi đang chuẩn bị xách đồ xuống dưới nhà ăn cơm, cơm nước xong xuôi cũng không cần lên đây một lượt nữa."

Lạc Lâm Viễn buông tay ngay, đứng phắt dậy, "Vậy sao? Thế nhanh nào, mau xuống ăn cơm, ăn cơm!"

Bàn ăn vừa dài vừa lớn, bộ đồ ăn đặt tại hai đầu bàn ăn, khoảng cách khá xa nhau.

Bình thường mà nói, khi có khách khứa tới thì chủ nhà phải thết đãi, bộ đồ ăn bày như vậy cũng không có vấn đề gì, quy củ nhà họ Lạc vốn là như thế.

Nhưng Lạc Lâm Viễn không thích, cũng không có ý định tuân theo quy củ, vị trí của cậu vẫn giữ nguyên nhưng cậu lại đặt bộ đồ ăn của Du Hàn sang bên cạnh chỗ mình.

Nữ đầu bếp bưng canh vịt lên, thấy hành động của Lạc Lâm Viễn thì sửng sốt, "Cậu chủ!"

Lạc Lâm Viễn giơ tay lên gọi cô qua, "Bày hết món ăn lại gần đây đi, xa như thế gắp kiểu gì!"

Dứt lời, cậu còn với tay muốn cầm môi múc canh, nữ đầu bếp vội vàng cản cậu lại, "Cậu chủ, để tôi làm là được rồi!"

Lạc Lâm Viễn thấy Du Hàn tới bèn nghiêng người nhường chỗ, ra hiệu cho anh ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói với nữ đầu bếp: "Thế được rồi, chị múc cho cậu ấy nhiều thịt vào."

Nữ đầu bếp nghe thấy lời dặn dò này thì bật cười, cuối cùng trong bát canh của Du Hàn đầy ụ thịt vịt, bao gồm đầy đủ các bộ phận của con vịt.

Du Hàn nhìn bát canh bốc hơi nóng, nơi nào đó trong lòng cũng trở nên ấm áp theo.

Lạc Lâm Viễn uống từng ngụm canh nhỏ, đôi mắt trở nên mông lung vì làn sương nóng. Đang uống dở, ngại canh nóng quá nên chuyển sang ăn cơm, cậu cầm bát lên muốn xới thì mới nghĩ đến bạn mình, quay đầu hỏi: "Cậu có muốn xin cơm không?"

Du Hàn nói với vẻ đương nhiên: "Trên bàn ăn không được nói xin cơm." Đây là bà ngoại anh dạy, anh nói theo bản năng. Nói xong mới nhận ra không phù hợp, địa điểm và đối tượng không đúng, anh dạy dỗ người ta như thế có hơi quá đà.

Lạc Lâm Viễn lại không ngại, trái lại còn hiếu kỳ hỏi: "Tại sao?"

Du Hàn: "Bà dạy như thế."

Lạc Lâm Viễn cảm thấy thú vị, đưa bát cơm trong tay cho Du Hàn rồi dùng đũa gắp cá lức vào bát anh, "Bà ngoại cậu còn dạy gì nữa không?" Cậu cảm thấy rất hứng thú.

Nhà họ Lạc chú ý thực bất ngôn tẩm bất ngữ, bây giờ trên bàn ăn trừ cậu và Du Hàn ra thì không còn ai khác, cậu có thể thỏa thích nói chuyện, cậu thích được ở cùng một chỗ với Du Hàn.

Du Hàn: "Còn không được gõ đũa trên bàn cơm, không được đảo đồ ăn trên đĩa."

Lạc Lâm Viễn ăn cá bị cay, cái miệng nhỏ xuýt xoa, "Phù phù, còn gì nữa không?"

Du Hàn nhìn cậu, nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi mới nói: "Khi trong miệng có đồ ăn thì không được nói chuyện."

Lạc Lâm Viễn: "..."

Lạc Lâm Viễn ngậm miệng, nuốt ực đồ ăn trong miệng xuống, cảm giác xấu hổ lại dâng lên, cậu cảm thấy hình như Du Hàn cố ý bắt nạt mình.

Cậu rầu rĩ chọc đũa vào bát cơm, miệng vẫn nhai cá, tàn nhẫn ngấu nghiến thịt cá trong miệng giống như đang nhai thịt Du Hàn.

Lúc này một miếng sườn được gắp vào bát cậu, Lạc Lâm Viễn ngước mắt lên, Du Hàn đặt đũa xuống, cũng không nhìn cậu, "Còn không nên kén ăn, đừng chỉ ăn cá, ăn những món khác nữa."

Lạc Lâm Viễn ít khi nhận được sự chăm sóc như vậy, trong một khoảng thời gian rất dài, trên bàn ăn chỉ có một mình cậu, cho nên so với về nhà, cậu muốn ra ngoài đi ăn cùng bọn Phương Tiếu hơn, cho dù cậu rất ghét hàng quán bên ngoài.

Bởi vì ăn một mình quá cô quạnh, dù cho trong nhà họ Lạc có bao nhiêu người đi chăng nữa thì đến cuối cùng, hình như chỉ có một mình cậu sống cô độc ở đây.

Lạc Lâm Viễn sáng bừng hai mắt, "Cậu gắp thêm nhiều nữa đi."

Du Hàn sửng sốt, thấy Lạc Lâm Viễn giống như một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm liền gắp cho cậu thêm mấy đũa. Kết quả anh quên mất công chúa nhỏ không ăn dưa chuột, một ít dưa chuột kèm theo sốt rơi vào trong bát Lạc Lâm Viễn, đến khi kịp nhớ ra thì cậu đã gắp dưa chuột lên miệng ăn rồi.

Du Hàn căng thẳng trong lòng, vừa định nói đó là dưa chuột thì chỉ thấy Lạc Lâm Viễn cau chặt lông mày, vẻ mặt không vui, vặn vẹo mãi cuối cùng vẫn nuốt xuống, sau đó mới uống một ngụm nước.

Lạc Lâm Viễn ăn dưa chuột mình ghét xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, thậm chí cậu còn không hỏi Du Hàn vì sao lại gắp dưa chuột cho mình, tựa như không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, điềm nhiên tiếp tục ăn cơm trò chuyện.

Lúc ăn gần xong, Lâm Thư xuống nhà, trên người bà vẫn còn đeo tạp dề dùng cho hội họa, trong tay kẹp điếu thuốc, tóc buộc lên, vài sợi tóc rủ xuống, ngoại hình trông rất giống Lạc Lâm Viễn, cũng rất trẻ trung.

Sau khi thấy Lâm Thư, ai cũng có thể thấy rõ Lạc Lâm Viễn câu nệ đứng dậy, bàn tay cầm đũa trắng bệch.

Lâm Thư xuống nhà lấy rượu, không ngờ trong nhà còn có người ngoài, nhìn kỹ lại thì chính là tên người làm lần trước bị bà trách cứ.

Lâm Thư lấy một chai rượu ra từ tủ rượu, cau mày nhìn hai người họ một cái, thấy Du Hàn và Lạc Lâm Viễn ăn cơm sát cạnh nhau. Hình như lúc bà vừa xuống, hai đứa còn đang cười cười nói nói.

Lạc Lâm Viễn đặt đũa xuống, cười gượng, "Mẹ ăn cơm cùng bọn con không?"

Lâm Thư không có khẩu vị, quét mắt qua món ăn trên bàn, "Con cố ý à?"

Lạc Lâm Viễn: "Dạ?"

Lâm Thư: "Đã biết mình sức khỏe yếu còn không ăn kiêng, nhỡ vào viện lại khiến người nhà họ Lạc nói kẻ làm mẹ này vô trách nhiệm."

Lạc Lâm Viễn sắc mặt tái nhợt, "Con xin lỗi mẹ."

Lúc này Du Hàn ngồi bên cạnh cậu đứng thẳng người dậy, "Thật ngại quá, bác gái, những món này là do cháu muốn ăn nên Tiểu Viễn mới bảo họ làm."

Gương mặt anh tỏ vẻ áy náy, giọng điệu cũng khiêm tốn lễ phép, không tìm ra được lỗi nào.

Lâm Thư bắt chẹt con trai mình nhưng cũng không có ý định để người ngoài chứng kiến quá nhiều chuyện cười, bà không đáp lời mà đi thẳng lên tầng.

Lạc Lâm Viễn cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn vào ớt trong bát, cơm tẻ đều đỏ lên theo, vừa rồi chắc chắn Lâm Thư nhìn thấy được nên mới nói như vậy.

Thực ra Lâm Thư cũng vì quan tâm cậu thôi, chỉ là cách thể hiện khiến cậu hơi buồn lòng.

Lúc này cậu cảm giác cánh tay mình được người khác nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay Du Hàn rất lớn, lòng bàn tay ấm áp vòng lấy cánh tay cậu, mang theo sức mạnh trấn an nhéo nhéo một cái rồi nhanh chóng thu về.

Lạc Lâm Viễn quay đầu sang, Du Hàn cụp mắt nhìn cậu, "Mau ăn đi, lần này ăn cho đã ghiền, lần sau tôi làm cá không cay cho cậu."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.