Hàn Viễn

Chương 29



Lạc Lâm Viễn biết rõ Lạc Đình mỉa mai cậu cũng vì muốn tốt cho cậu, nhưng phương thức kiểu này thật sự khiến cậu không tiếp thu được. Cậu khó chịu không nói gì, dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi gầm bàn làm việc.

Không có hôm nào mất mặt như ngày hôm nay, lại còn là sinh nhật mười tám tuổi của cậu.

Thấy Lạc Lâm Viễn như vậy, Lạc Đình thở dài, cũng không nhiều lời nữa, chỉ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhung tơ đưa cho cậu.

Lạc Lâm Viễn nhận lấy, nhìn chiếc hộp vuông vức, cậu tưởng là đồng hồ đeo tay, không ngờ mở ra thì thấy chìa khóa xe.

Lạc Lâm Viễn giật mình nhìn Lạc Đình, ông chỉ cười dịu dàng nói: "Một người đàn ông nên có chiếc xe của riêng mình."

Cho dù ban nãy có bất mãn đến thế nào thì bây giờ Lạc Lâm Viễn cũng vui mừng không nói thành lời, không có cậu con trai nào không thích xe, Lạc Lâm Viễn cũng thế.

Nhưng cậu đã mười tám tuổi rồi, không thể phấn khích quá mà làm động tác bổ nhào lên người bố mình, bởi vậy cậu cầm chùm chìa khóa, hưng phấn đỏ bừng mặt mũi, cuối cùng chỉ kìm nén nói một câu cảm ơn bố.

Lạc Đình còn trêu cậu: "Hồi nhỏ cảm ơn bố đều thơm nhẹ một cái, sao bây giờ không chịu nữa?"

Lạc Lâm Viễn làm mặt quỷ, "Bố già rồi vẫn còn đòi thơm, con không thơm đâu."

Nói xong, cậu vui vẻ giơ chiếc hộp xông ra khỏi phòng làm việc, định đến xem con xe mới của mình.

Nào ngờ trên hành lang ngoài thư phòng, cậu lại bắt gặp Du Hàn vốn tưởng rằng đã chào hỏi xong rồi rời đi. Không chỉ Du Hàn, Lâm Thư cũng ở đây. Lâm Thư khoanh tay, sắc mặt không hề thân thiện nhìn Du Hàn.

Lạc Lâm Viễn lao ra, thành công thu hút sự chú ý của cả hai người trên hành lang vào người mình. Cậu cầm chiếc hộp đứng đực ra tại chỗ, sững sờ nhìn hai người họ.

Du Hàn nhìn thấy cậu rồi lại liếc mắt nhìn cánh cửa thư phòng mà cậu vừa đi ra, lông mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt đăm chiêu.

Lâm Thư lạnh lùng nói: "Lỗ mãng như thế còn ra thể thống gì!"

Lạc Lâm Viễn thu lại nét cười trên gương mặt, khép nép tiến lên, "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Lâm Thư nhìn chằm chằm Du Hàn, còn anh thì lại khiêm tốn cụp mắt xuống, không lên tiếng.

Lâm Thư nói: "Mẹ đang thấy kỳ lạ vì sao một người ngoài có thể lên tầng hai, là ai dẫn một người không biết quy củ lên đây?"

Lạc Lâm Viễn vội vàng la lên: "Là bố gọi cậu ấy đến, không phải lỗi của cậu ấy."

Lâm Thư không để ý tới Lạc Lâm Viễn nhưng đã nghe lọt tai, "Còn không mau xuống dưới làm việc đi?"

Lạc Lâm Viễn biện bạch giúp anh, "Vừa rồi bố đã cho cậu ấy về rồi mà."

Vài câu nói thôi nhưng đã hoàn toàn làm bại lộ chuyện bản thân vừa rồi cũng có mặt trong phòng làm việc, nhưng cậu không rảnh lo chuyện ấy, dù thế nào cậu cũng không thể để Lâm Thư nổi giận với Du Hàn, còn cậu thì lại đứng bên cạnh trơ mắt chứng kiến.

Lâm Thư chưa bao giờ bị Lạc Lâm Viễn phản bác như vậy, "Con là người phát ngôn của cậu ta sao? Tự cậu ta không biết nói à?"

Lúc này Du Hàn mới lên tiếng: "Thật ngại quá nhưng phu nhân, vừa rồi cô có hỏi cháu cũng đã giải thích qua vì sao cháu có mặt ở đây rồi."

Lúc này Lâm Thư mới nhớ ra, ban nãy khi mới bắt đầu chất vấn, cậu thanh niên này đúng là đã nói với bà. Nhưng trong lòng bà vẫn không tin tưởng lắm, còn tưởng là một kẻ khả nghi thậm thụt.

Bà thấy con trai nhìn mình bằng ánh mắt khẩn thiết, còn mang theo chút trách cứ thì càng tức giận hơn.

Lâm Thư cương quyết nói: "Nếu đã mời cậu đến, nào có cái kiểu làm được nửa vời như vậy, sẽ không công bằng với những người khác."

Lạc Lâm Viễn không hiểu vì sao Lâm Thư cứ bắt bẻ Du Hàn, không chịu bỏ qua cho anh: "Mẹ!"

Du Hàn lại rất dửng dưng, Lạc Đình cho anh về anh cũng không mừng, Lâm Thư giữ anh ở lại anh cũng không oán trách.

Thật ra vốn dĩ anh nên ở lại giúp đỡ, ban đầu còn không hiểu vì sao Lạc Đình gọi mình lên rồi cho về giữa chừng. Bây giờ thấy Lạc Lâm Viễn vừa ra khỏi phòng làm việc kia, rồi lại liên tưởng đến câu nói của Lạc Đình, con trai chú thấy cháu là lại muốn làm ầm lên, sao có thể không hiểu được nữa?

Du Hàn gật đầu với Lâm Thư, "Vâng, phu nhân."

Nói xong, Du Hàn xuống cầu thang, sống lưng thẳng tắp, bước đi thong dong, quăng cả hai mẹ con đang ầm ĩ lên vì mình ở phía sau.

Lâm Thư lạnh lùng nhìn, "Con quen cậu ta à?"

Lạc Lâm Viễn thấy hơi bực, không nói năng gì, cậu cảm thấy hôm nay bố mẹ cậu cứ đối đầu với cậu hết lần này đến lần khác khiến cậu không thoải mái.

Lâm Thư còn nói: "Con xem con có xả giận giúp cậu ta, cậu ta cũng chưa chắc đã để ý đến con."

Câu nói này thật sự rất vô tình, đâm vào trái tim khiến Lạc Lâm Viễn đau lòng cắn môi, mãi cậu mới nhìn Lâm Thư một cái, "Con biết, giống như mẹ thôi. Dù con có lấy lòng mẹ thế nào, mẹ cũng không muốn quan tâm đến con."

Lời cậu nói khiến gương mặt Lâm Thư tỏ ra ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, Lạc Lâm Viễn đã chạy lướt qua bà xuống tầng dưới, bước chân vội vã, thoáng cái đã không còn bóng dáng, để lại một mình Lâm Thư ở cửa cầu thang với vẻ mặt mờ mịt.

Lạc Lâm Viễn buồn bã chạy xuống tầng, trong lòng vô cùng khó chịu. Chủ yếu là vì nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, nếu không cậu cũng sẽ không nói năng như vậy với Lâm Thư, còn nói lời đã giấu sâu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi.

Từng câu từng chữ chôn chặt trong lòng cậu giống như những mảnh thủy tinh tích tụ theo thời gian, đâm vào trái tim cậu chảy máu đầm đìa.

Lạc Lâm Viễn vừa xuống dưới tầng thì ngẩn ra, tầng dưới vẫn là một hành lang, ngôi nhà được thiết kế theo sở thích của Lâm Thư, được trang hoàng theo phong cách châu Âu, sử dụng những ô cửa sổ cổ điển.

Mặt trời lên thật đúng lúc, ánh nắng hắt vào rải đầy mặt đất, Du Hàn đứng tắm mình trong ánh sáng, rõ ràng đang chờ cậu. Nghe thấy động tĩnh trên cầu thang, anh hơi nghiêng mặt sang, đột nhiên mỉm cười đi về phía cậu.

Lạc Lâm Viễn không biết vì sao tự dưng anh cười với mình, cậu giống như bị mê hoặc, cứ vô thức tiến về phía trước, đến khi rất gần Du Hàn thì mới dừng lại.

Du Hàn cụp mắt nhìn cậu, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, "Chúc mừng sinh nhật, bạn học Lạc."

Lồng ngực Lạc Lâm Viễn nóng lên, cục băng đông cứng lại vì Lâm Thư bây giờ đã hoàn toàn tan chảy, làn nước nóng hổi tưới trong lòng, không chỉ trái tim mềm yếu mà cả cơ thể cũng mềm theo.

Lạc Lâm Viễn ửng hồng gương mặt, nói: "Tôi còn tưởng cậu đi rồi."

Du Hàn ngờ vực ừ một tiếng, Lạc Lâm Viễn còn nói: "Cậu giận sao?"

Nghe thấy cậu hỏi vậy, Du Hàn khẽ giọng nói: "Tại sao tôi phải giận?"

Tự dưng bị hỏi ngược, Lạc Lâm Viễn cũng không biết nên trả lời thế nào, do cậu nghĩ quá nhiều hay do Du Hàn nghĩ quá ít?

Cậu mím môi, "Tôi không cần quà sinh nhật của cậu."

Không chờ Du Hàn đáp lại, cậu nói tiếp: "Chỉ cần hôm nay cậu đừng không vui, là họ đã sai, tôi thay hai người họ xin lỗi cậu."

Du Hàn nhìn người trước mặt, nhìn gương mặt bất an của Lạc Lâm Viễn, còn cả hai gò má được ánh mặt trời chiếu vào nhìn rõ được cả những sợi lông tơ. Bây giờ trên nơi ấy đã ửng hồng như ráng trời chiều, trông khá giống quả đào.

Quả đào này còn vô thức chớp hàng mi, dè dặt lén nhìn anh, chạm phải ánh mắt của anh thì lại nhanh chóng cụp xuống.

Không hiểu sao trong lòng Du Hàn cứ râm ran ngứa ngáy, có cảm giác muốn cố ý bắt nạt cậu, anh nói: "Chẳng phải tôi mới là người quyết định rốt cuộc có nên tặng quà sinh nhật cho cậu không sao?"

Lạc Lâm Viễn ngẩn người, rõ ràng bị câu này ức hiếp tức rồi.

Du Hàn không nhịn được bật cười, "Đùa thôi, tôi không giận, quà vẫn là nấu cho cậu tô mỳ được không?" Vừa dứt lời, anh lại cảm thấy bữa tiệc hôm nay linh đình thế này, có rất nhiều món ăn ngon, nếu như anh thật sự lừa công chúa nhỏ đến nhà mình ăn mỳ thì có vẻ keo kiệt quá thì phải.

Không ngờ một câu nói thôi lại khiến Lạc Lâm Viễn vốn đang bực bội lại sáng hai mắt lên, vẻ mặt mong chờ nhìn anh, "Được!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.