Hàn Thiên Ký

Chương 416: sinh tử tuyến.



ở giữa mặt hồ rộng lớn cách chổ Hàn Thiên rơi xuống hơn ba trăm dặm, Lưu Thanh Nam đáy mắt không khỏi hiện nét kinh ngạc, chỉ hắn biết rõ, quyền vừa rồi mà mình tung ra có uy lực lớn đến mức nào?.

Kim thần pháp tướng một quyền gần như toàn lực tung ra, chiêu này từng giết qua không biết bao nhiêu tên ác nhân thuộc tam đại ám điện, trong đó có một tên sở hữu thực lực võ hoàng đỉnh phong trong ám nhật hội thuộc huyết nhận điện.

Nhớ lại kẻ sát nhân đỉnh cấp năm đó từng ám sát mình, Lưu Thanh Nam trong lòng không khỏi bồi hồi một trận, Huyết nhận điện đứng thứ hai trong tam đại ám điện, ở trên đại thiên giới này không biết đã có bao nhiêu cường giả bị chúng ám sát thành công, trong đó lợi hại nhất ai cũng biết, đó chính là điện chủ sát thần, tu vi thiên không tướng quân đỉnh phong, bản thân là một kỵ sĩ, sức chiến đấu của sát thần có thể cùng lúc đối phó ba bốn võ tôn đỉnh phong mà không bại trong một khoảng thời gian.

Dưới sát thần có ba vị vương chủ, lần lượt là truy hồn vương ma võ song tu, võ cảnh đạt đến tu vi võ tôn đỉnh phong, ma pháp đạt đến tu vi thượng thiên vương cao đẳng, thực lực so với sát thần chính là một chín một mười, là cánh tay phải của sát thần.

Kế đó là dẫn hồn vương tu vi võ tôn cao tầng, và liệt hồn vương tu vi võ tôn trung tầng, bốn đại sát tinh này một tay chấp chưởng huyết nhận điện, từng gây ra không biết bao nhiêu trận tinh phong huyết vũ trên khắp đại thiên giới, những kẻ từng bị bốn đại sát tinh này nhắm vào, gần như không có ai sống sót, tuy nhiên muốn thuê được bốn nhân vật này ra tay sát nhân, số tiền phải bỏ ra tất nhiên khổng lồ đến mức không tưởng.

thế nên hơn ngàn năm qua, số lần mà bốn nhân vật đứng đầu huyết nhận điện trực tiếp ra tay giết người, thực chất không quá mười đầu ngón tay, thay vào đó số nhân vật lớn bị huyết nhận điện ám sát, thường do những kẻ thuộc mầm mống, quỷ binh đoàn, vô thường bản, và ám nhật hội ra tay.

Người thuộc huyết nhận điện muốn trèo lên cao, phải bước qua núi thây bể máu, từ từ tiến thân lên những cấp bậc càng cao hơn, trong quá trình đó đã có không biết bao nhiêu kẻ phải bỏ mạng vĩnh viễn, còn lại những kẻ bước được đến những bước cuối cùng, toàn bộ đều là những nhân vật tinh anh cộm cán nhất

Bộ phận có địa vị thấp nhất trong huyết nhận điện là những sát thủ thuộc hệ thống mầm mống, mầm mống có mặt khắp trong nhân gian, ở bất kỳ đâu có chiến tranh, dịnh bệnh, tai ương, tất sẽ xuất hiện cô nhi không nơi nương tựa, huyết nhận điện ở tại những nơi này sẽ thu nhận thêm những mầm mống tiềm năng về huấn luyện thành sát thủ.

Mầm mống cũng có thể là những tên tội phạm cùng đường mạt lối tự nguyện gia nhập huyết nhận điện, trong mầm mống thực lực dàn trãi từ phàm nhân đến những kẻ có tu vi võ sĩ cảnh giới.

Sau một thời gian hoạt động, trong nội bộ mầm mống sẽ có những kẻ tích lũy đủ điều kiện về tu vi và số đơn sát nhân, những kẻ đó sẽ được thăng cấp, trở thành người thuộc quỷ binh đoàn.

Trong quỷ binh đoàn toàn những thành phần sở hữu tu vi từ võ sư đến võ tông cảnh giới, trong đó lại chia nhỏ làm quỷ binh nhất tinh, quỷ binh nhị tinh, quỷ binh tam tinh, tương ứng với ba mức tu vi từ võ sư đến võ tông cảnh giới, thấp nhất là quỷ binh nhất tinh tu vi ngang võ sư, cao nhất là quỷ binh tam tinh tương ứng kẻ có võ tông thực lực.

Sau khi tích lũy đủ tu vi và số đơn sát nhân, sát thủ từ quỷ binh đoàn sẽ được thăng lên làm vô thường quỷ thuộc vô thường bảng, vô thường bảng chỉ có ba trăm danh ngạch, nên chỉ những vô thường quỷ có thực lực và kinh nghiệm mạnh mẽ nhất, mới có thể được đề tên vào vô thường bảng.

Những kẻ có tên trên vô thường bảng sẽ sở hữu đãi ngộ cao hơn trong huyết nhận điện, và là những kẻ được nắm thực quyền, ngoài ra thì giá trị và chất lượng đơn sát nhân được nhận cũng cao hơn, quan trọng nhất là chỉ có những kẻ có vị trí trên vô thường bảng, mới có khả năng tiến vào ám nhật hội, bộ phận tinh anh nhất dưới sát thần và tam vương.

Những kẻ thuộc vô thường quỷ thường có tu vi võ vương, còn những kẻ thuộc ám nhật hội, toàn bộ đều có tu vi võ hoàng, đồng dạng thì ám nhật hội cũng có một chiếc bảng vàng chỉ có hai mươi tư danh ngạch, chỉ những kẻ có tên trên bảng vàng của ám nhật hội mới được coi là thành viên chính thức của nó.

Tất nhiên nếu đã có tên trong hai mươi tư danh ngạch kia, thì đãi ngộ nhận được sẽ vô cùng lớn, ngoài ra nếu có một vị trong tam vương vẫn lạc, người thuộc ám nhật hội cũng sẽ được cân nhắc thay thế vị trí tam vương.

Nói dông dài một hồi để thấy, kẻ từng chết trong tay Lưu Thanh Nam là người có địa vị rất cao, bản thân là một sát thủ được đề tên vào bảng vàng thuộc ám nhật hội, hơn nữa bài danh còn đứng thứ năm, sở hữu tu vi võ hoàng đỉnh phong, kẻ từng bước qua núi thây biển máu, giết qua vô số người, cũng bị một tay Lưu Thanh Nam diệt sát.

Lưu Thanh Nam thân là thiên chi kiêu tử của Lưu gia, một trong chín cổ tộc tại thần châu, kẻ nhắm đến mạng hắn không ít, nhưng còn sống được đến hôm nay, Lưu Thanh Nam lý nào lại là một kẻ yếu ớt???.

Ngoài tên sát thủ bài danh số năm trong ám nhật hội, thì còn không ít kẻ thuộc tam đại ám điện từng bị Lưu Thanh Nam diệt sát, kim thần pháp tướng của Lưu Thanh Nam một khi xuất hiện, có thể nói là khiến thần châu cũng rung chuyển theo hắn.

Thế mà một quyền chín phần uy lực lúc nãy, lại không thể lập tức đả bại được Hàn Thiên, vốn chỉ là một thiên tài mới nổi tại đông bộ châu, điểm này làm Lưu Thanh Nam không thể không kinh ngạc, càng đánh Hàn Thiên càng lộ ra nhiều ưu điểm mà Lưu Thanh Nam không thể nào ngờ đến.

Nhưng dù kinh ngạc đến đâu, Hàn Thiên cũng không tài nào thắng được lần cá cược này, dù là vì gia tộc hay là vì Nhược Mộng, Lưu Thanh Nam hắn cũng không thể mềm lòng.

Pháp tướng khổng lồ của Lưu Thanh Nam chợt bay lên không trung, từ trong pháp tướng ấy, Lưu Thanh Nam chợt nhìn về hướng của Hàn Thiên nói lớn.

-đã nhận ra cơ hội chiến thắng của bản thân mong manh đến mức nào chưa???, nói cho ngươi biết, đấy còn chưa phải toàn bộ thực lực của ta, nếu vẫn còn cứng đầu, đừng trách ta không nể mặt Nhược Mộng, đao kiếm vô tình, Hàn Thiên ngươi có chết cũng không thể trách ta.

Cách đó ba trăm dặm, khí tức trong thể nội của Hàn Thiên cũng dần bình ổn, đứng cạnh tiểu kim long, Hàn Thiên gương mặt có phần trầm trọng nói.

-càn khôn chuyển luân hoàn của ngươi đã luyện đến tầng mấy rồi???.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tiểu kim long cũng không còn tâm trạng đùa bỡn bèn trực tiếp đáp luôn.

-càn khôn chuyển luân hoàn là thần công của long tộc, long gia mấy năm qua dày công khổ luyện, đến nay đã luyện đến tầng thứ tư rồi.

Khóe môi Hàn Thiên thoáng cong lên một đường đầy nét hài lòng nói.

-tức là nếu khai mở toàn bộ bốn cái tử môn, thực lực của ngươi sẽ lập tức đạt mức võ hoàng nhỉ???.

Trên mặt tiểu kim long thoáng có nét kinh dị nói.

-đừng bảo là ngươi định dùng chiêu đó nhé???.

Vẻ ngưng trọng trên mặt Hàn Thiên như ngưng kết lại, hắn dường như đã hạ quyết tâm, giọng trầm xuống nói.

-tình huống này chỉ có thể dùng đến chiêu đó thôi, sau khi đạt trạng thái dung hợp, ta sẽ mạo hiễm thôi động cực hạn uy lực của thiên ma thủ.

-trong thoáng chốc lúc ta tung chiêu tối hậu, ngươi hãy đồng loạt khai mở cả bốn cổng tử môn, ngay lúc đó uy lực công kích của chúng ta sẽ bạo tăng không thể lường được, chỉ trong một chiêu, khả năng sẽ gây thương tổn được cho Lưu Thanh Nam.

-thời gian ngắn như vậy dù cho có bị chân khí phản phệ, ta cũng không chết được, cùng lắm tĩnh dưỡng nửa tháng mà thôi.

Đi với Hàn Thiên quá lâu, tiểu kim long dường như đã quá hiểu hắn, Hàn Thiên hắn là kiểu người một khi đã xuất ngôn, thì nhất định sẽ làm luôn không chút do dự, tiểu kim long cũng biết Nhược Mộng ở trong lòng Hàn Thiên quan trọng đến mức nào, thế nên dù có mất mạng, Hàn Thiên hắn cũng không để nàng rời khỏi hắn dễ dàng như vậy.

Chịu thôi ai bảo cả hai bọn hắn đều điên cuồn đến như thế kia chứ???, đi qua bao nhiêu bận sinh tử, đến chết còn không sợ, còn cái gì khiến cả hai phải sợ nữa kia chứ???.

Nghĩ đoạn tiểu kim long liền hùng hồn đáp.

-Cứ làm như lời ngươi nói đi, trong trạng thái dung hợp, phản phệ từ chân khí hỗn loạn sẽ do cả hai cùng gánh, đã là đồng bọn thì họa phúc cùng chịu, bất quá thì chết hết cả lũ thôi chứ có gì mà phải sợ???

Nói đoạn tiểu kim long liền trực tiếp hóa thành một vần hoàng quang phóng thẳng lên bầu trời, Hàn Thiên sau đó cũng đề thân bay lên theo, ở phía xa xa Lưu Thanh Nam chỉ thấy Hàn Thiên và đạo hoàng quan bay lên trước đó không ngờ đã dung hợp vào nhau.

Ngay lập tức một làn sóng ba động cực kỳ khủng bố đã lan ra khắp nơi, chấn động mạnh đến mức có thể lan đi khắp mấy ngàn dặm, chân nguyên lực sôi trào từ trên người Hàn Thiên tuôn ra không dứt, trong lúc đó không ngờ xung quanh hắn đã dần ngưng kết ra hư ảnh của một pháp tướng khổng lồ cao hơn trăm trượng.

Pháp tướng kia cực kỳ hư ảo, có thể nói là gần như chỉ có hình mà không có thể, trừ phần cánh tay trái cực kỳ ngưng thực kia ra, còn lại những phần khác của pháp tướng hầu như không hề có chút khả năng tấn công hay phòng thủ nào.

Nhưng cũng chính phần cánh tay trái ngưng thực quá mức khiến cho Lưu Thanh Nam không khỏi thầm kinh hãi, đôi mắt hắn khẽ phát ra ánh sáng nồng đậm, một lần dò xét bằng pháp nhãn đã được Lưu Thanh Nam thực thi.

Vừa dò xét qua, sự kinh ngạc trên mặt Lưu Thanh Nam càng đậm, hắn vốn biết thần thông ở trên đôi mắt của Hàn Thiên có phẩm chất chí cao, càng không ngờ là cánh tay trái của Hàn Thiên hắn, cũng đã luyện thành một đỉnh cấp ngũ hành thần thông khác nữa.

Chỉ cần nhìn lướt qua cánh tay trái kia, Lưu Thanh Nam đã cảm nhận được một luồn uy áp sát phạt đầy cuồng dã, thần thông kia căn bản sinh ra để mang đến sự hủy diệt vô tận, dùng đến nó ngay cả đáy mắt ổn định của Hàn Thiên cũng dần bị sát khí cuồng loạn xâm chiếm.

Nay hắn dồn hết sức lực dùng đến thần thông này, hẵn là muốn một lần định đoạt kết quả của trận chiến, chỉ có công mà không có thủ, một chiêu tất sát, khí tức tổng hòa từ Hàn Thiên và tiểu kim long như hòa làm một, hơn nữa còn nhân lên thêm vài lần, luồn khí tức mạnh mẽ ấy không ngờ đã khiến Lưu Thanh Nam phải dè chừng.

Chỉ trong thoáng chốc, Lưu Thanh Nam cũng lập tức dồn toàn bộ chân nguyên lực vào tay phải của pháp tướng, chuẩn bị đón đỡ một chiêu tối hậu của Hàn Thiên, có thể khiến thiên chi kiêu tử tại thần châu phải dồn lực ứng phó, câu chuyện này của Hàn Thiên nếu truyền ra, nhất định có thể khiến vu thương đại lục phải chấn động không ngớt.

Từ phía xa xa, giọng Hàn Thiên chợt như cách không mà đến.

-Lưu huynh, đây là một kích mạnh nhất của ta, cũng đại diện cho toàn bộ tâm tư mà ta đặt lên người Nhược Mộng, huynh muốn mang Nhược Mộng trở về thần châu ư???.

-đón được một kích này của ta rồi tính.

Lời vừa dứt, Hàn Thiên đã như cách không vượt qua hơn ba trăm dặm khoản cách trong tích tắc, pháp tướng của hắn xuất hiện trên mặt hồ, thiên ma thủ thôi động đến cực hạn, chân nguyên lực cuồn cuộn tuôn trào như ngưng kết hết lên đấy.

Thiên ma thủ liên đới trực tiếp cùng cánh tay trái của pháp tướng mà Hàn Thiên ngưng tụ ra, tuy hai mà như một, chưởng kình đánh xuống như thiên tru, mang theo uy lực như muốn hủy diệt tam giới, trước một chưởng kinh thiên này, đáy mắt Lưu Thanh Nam cũng thoáng nét hưng phấn tột độ, lâu lắm rồi hắn không có cảm giác chiến đấu thống khoái này.

Mười phần chân nguyên lực dồn vào tay phải của pháp tướng, một chưởng đối ứng với Hàn Thiên đã được Lưu Thanh Nam tung ra, trong tâm khảm của Lưu Thanh Nam hiện tại, một chưởng toàn lực từ kim thần pháp tướng mà hắn ngưng tụ, dù thiên ma thủ của Hàn Thiên lợi hại, thì cùng lắm cũng chỉ có thể cầm đồng, sau một chiêu này chấn động từ vụ va chạm có thể sẽ khiến pháp tướng của cả hai đều tan nát.

Nhưng nếu là như thế, Hàn Thiên đèn cạn dầu tắt, làm thế nào gây tổn thương cho Lưu Thanh Nam hắn vẫn còn đang sinh long hoạt hổ được đây???.

Trong lòng vốn đã chắc chắn như thế, nhưng chỉ trong thoáng chốc, trên người Hàn Thiên chợt có khí lưu ba động, tiểu kim long đã khai mở bốn cổng tử môn, một tầng yêu lực hùng hậu nữa như chực bùng lên quanh chưởng ấn của pháp tướng mà Hàn Thiên triệu hoán.

Sát chiêu ẩn giấu này thực khiến Lưu Thanh Nam không tài nào ngờ đến, hắn không ngờ Hàn Thiên có thể điên cuồn đến như vậy, không tiếc thụ thương cũng phải đánh cược một lần.

Ngay lúc song chưởng đôi bên sắp chạm nhau, Lưu Thanh Nam trong lòng đã thoáng xuất hiện một tia sợ hãi, hắn lập tức khu động khối kim loại vàng đeo bên hông, đầu kỳ lân ban nãy lại xuất hiện phóng đến tay phải của pháp tướng trợ lực.

Cả Hàn Thiên và Lưu Thanh Nam gần như đã tung ra hết vốn liếng, một chiêu này đừng nói có thể khiến cả hai thụ thương, sơ xẩy một chút, trường hợp một trong hai bất hạnh táng mệnh cũng có thể xảy ra.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, một thân ảnh diễm lệ tột cùng, và cực kỳ quen thuộc với cả Lưu Thanh Nam lẫn Hàn Thiên chợt xuất hiện giữa chiến địa, nếu song chưởng pháp tướng của hai bên đều giáng xuống, người kia ở giữa uy lực hủy thiên diệt địa ấy, chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn không thể nghi ngờ.

Chỉ trong một sát na ấy, cả Hàn Thiên và Lưu Thanh Nam đều đồng loạt thu chiêu, hướng chưởng kình của pháp tướng do bản thân ngưng tụ đi nơi khác, ầm ầm hai tiếng, dù song chưởng kia đánh vào hư không, nhưng sóng kình lăng lệ mà chúng tạo ra, đã lập tức xung phá đánh tan hoang hai đường nứt dài trên mặt đất, sau khi phá hủy mất mấy trăm dặm sơn lĩnh, hai luồn chưởng kình khủng bố kia mới chịu tiêu tán.

Sau sát na sinh tử, cả Hàn Thiên lẫn Lưu Thanh Nam đều chưa hết bàng hoàng, vừa rồi chỉ cần chậm đi một tích tắc nữa thôi, người mà hai bọn hắn quan tâm nhất, sẽ bị chính tay bọn hắn ngộ sát.

Mà cái Người có thể khiến cả Hàn Thiên và Lưu Thanh Nam đều nhất mực quan tâm như thế, trên đời ngoài Nhược Mộng ra thì còn có ai???, đứng giữa hai pháp tướng khổng lồ thân cao trăm trượng, nhân ảnh của Nhược Mộng quả thực nhỏ bé, nhưng cũng chính thân ảnh nhỏ bé này, đã ngăn cản nhị vị đại năng tung sát chiêu đoạt mạng.

Nhược Mộng nếu đã xuất hiện ở nơi này, trận chiến của Hàn Thiên và Lưu Thanh Nam chắc chắn là không thể tiếp tục được rồi, hai pháp tướng khổng lồ dần tiêu tán, nước hồ cũng dần sóng yên gió lặng trở lại, Nhược Mộng đáy mắt thoáng lướt qua cả Hàn Thiên lẫn Lưu Thanh Nam, trong ánh nhìn đầy nét trầm lắng ẩn chứa thêm chút giận dỗi.

Sau đó nàng cũng không nói gì, mà chậm rãi đáp xuống mặt hồ ngọc bích phía dưới, cả Hàn Thiên và Lưu Thanh Nam đều không hẹn mà cùng theo sau Nhược Mộng, đứng giữa mặt hồ rộng lớn, chỉ cách nhau có mấy bước, nhưng tình cảnh này, quả thực không ai biết nên nói gì cho hợp lẽ.

Cuối cùng vẫn là Nhược Mộng lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng.

-vừa rồi nếu ta không đến kịp, hai người có phải định đánh nhau đến không chết không ngừng chăng???.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.