Trong đại sảnh của thiên vũ quán lúc này có đến gần trăm người tụ tập, phần là các gia nhân đang đi đi lại lại bưng trà nước, phần là gia quyến của những huynh muội năm xưa, nay được họ về thăm, người chuyên tâm với đại đạo, chí hướng chỉ nhắm về nơi đỉnh cao nhất, tất nhiên sẽ không chọn kết hôn sinh con sớm.
Nhưng đối với những huynh muội bình phàm của Hàn Thiên mà nói, những thứ như đại đạo đỉnh cao đối với họ quả thực quá xa vời, bọn họ không có tiềm năng lớn như Hàn Thiên, cuộc đời này của họ có thể đạt đến thực lực võ tông võ vương đã là cực hạn rồi.
Sống đến một thời gian rồi bọn họ cũng sẽ chết, việc kết hôn sinh con đối với những người tu chân bình thường này mà nói, cũng không khác biệt xo với phàm nhân, thậm chí vài huynh đệ của Hàn Thiên hơi có thế lực một chút, liền cưới đến ba bốn thê thiếp, có năm sáu người con cũng là chuyện bình thường.
Thành thử đám huynh muội của Hàn Thiên chỉ có mười bốn mười lăm người, mà gia quyến dẫn theo đã lên đến hàng chục, Hàn Thiên đã trở về, với vị thế và uy vọng của hắn, Lục Yên cùng Hồng Ngạn tất nhiên phải lễ phép lui ra, nhường ghế chủ tọa giữa đại sảnh cho hắn.
Lúc này cả Lục Yên cùng Hồng Ngạn đều bình lặng ngồi ở bàn bên phải đại sảnh, vốn là chổ của phó quán chủ, những huynh muội khác cùng gia quyến dẫn theo tùy vào thực lực và uy vọng mà cũng đều lần lượt được xếp vào các bàn từ gần đến xa.
Hàn Thiên ngồi ở bàn lớn trong đại sảnh, bên phải là Nhược Mộng cùng tiểu kim long, bên trái là Đông Phương Thái Ngọc cùng viêm thần mãng, uy thế chí cao, thần mang ẩn hiện, chỉ với một cá nhân trong bọn họ đều có thể xóa sổ thiên an thành trong tích tắc, đám Hàn Thiên trong mắt những huynh muội cũ bây giờ, thực giống như thần minh vậy.
Dù Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đã bỏ nón che mặt, để lộ ra dung nhanh khuynh thiên động địa, đám huynh muội của Hàn Thiên cũng đều không dám nhìn thẳng, chỉ lén kín đáo hướng ánh mắt quan sát mỗi khi thân chủ không chú ý đến.
Hàn Thiên rời đi đã lâu nên trước tiên hắn hỏi sơ qua một lượt về tình hình của thiên vũ quán trong mười mấy năm qua, Lục Yên với tư cách quán chủ, cũng cẫn thận kể cho Hàn Thiên nghe qua một lượt.
Hơn mười năm qua thiên vũ quán dưới những tiền đề mà Hàn Thiên để lại, nhìn chung là phát triễn vô cùng thần tốc, theo thời gian thực lực của các huynh muội trong quán tăng dần, thì quy mô của thiên vũ quán cũng ngày một mở rộng thêm.
Phía phủ thành chủ nhìn chung là hỗ trợ sự phát triễn của thiên vũ quán hết mình, nếu nói có lần nào thiên vũ quán thực sự lâm nguy, thì chỉ là những lần thú triều nhỏ từ yêu linh sơn mạch tràn ra ngoài, cùng việc vài bang phái từ nơi khác đến, cố tình phá bỉnh sự thành công của thiên vũ quán.
Cơ mà nhờ sự đồng lòng của các huynh muội trong quán, cùng sự liên thủ với phía phủ thành chủ, mà mọi nguy cơ lớn đều được đẩy lùi, thiên vũ quán phát triển vô cùng thuận lợi, đến nay căn cơ đã bám rễ đến một phần ba thiên an thành rồi, hai phần ba còn lại một nửa là thế lực của phủ thành chủ, nửa còn lại là tổng hòa từ các gia tộc và thế lực khác.
Mà thiên vũ quan cùng phủ thành chủ đồng khí liên chi, tuy hai mà như một, có bọn họ trấn thủ, thiên an thành trừ khi đối mặt với nguy cơ không thể kháng cự từ nơi khác đến, ngoài ra thì không còn nguy cơ nội sinh nào có thể gây nguy hiểm cho chính nó được.
Vũ Vệ bảy năm trước đã rời khỏi thiên an thành để tu luyện, sau đó thì gặp được Hàn Thiên tại đế đô, ngoài Vũ Vệ ra thì trong đám huynh muội của Hàn Thiên, chỉ còn mỗi Túc Chi là đi theo hắn đến đế đô.
Những người còn lại đều đang phát triển tại quận kiến đinh, cũng phải thôi, đối với Hàn Thiên mà nói, cả đại thiên giới mới là biển lớn của hắn, theo thời gian và sự tăng tiến thực lực của chính hắn, nơi rộng lớn như đại ninh đế quốc, đông bộ châu, thậm chí là một phần của vu thương đại lục này cũng không tính là quá lớn nữa rồi.
Còn đối với những kẻ có chí hướng như Vũ Vệ, một cái đông bộ châu đối với hắn hiện tại cũng đủ lớn lắm rồi, riêng những huynh đệ khác thực lực vẫn loanh quanh mức đại võ sư trở xuống, quận kiến đinh chính là biển lớn mà họ chưa đủ sức để thoát ra.
Thiên vũ quán phát triển thịnh vượng làm Hàn Thiên cũng rất yên lòng, nơi này có thể coi là nhà của hắn, thiên an thành có thể coi là quê hương thứ hai của hắn, những nơi này vẫn còn an ổn yên bình, Hàn Thiên hắn cũng thấy vui trong dạ.
Đáy mắt Hàn Thiên thoáng nhìn về phía Lục Yên và Hồng Nhạn, nhờ có linh lăng quả củng cố căn cơ từ khi còn bé, cộng thêm sự hỗ trợ từ linh đàm ở rìa yêu linh sơn mạch, và tụ linh trận tại thiên vũ quán, cả hai nữ hài này đều đã đạt đến tu vi Hóa Thần kỳ.
ở thế giới củ của Hàn Thiên hắn, hai người họ có thể xem như tiên nhân sống được rồi, vì ý nguyện của tiểu y sư và của chính Hàn Thiên hắn, hai người bọn họ đã phải gắn cuộc sống của mình ở tại thiên an thành nhỏ bé này.
Nhưng với thực lực và tiềm năng của họ hiện tại, thiên an thành này quả thực không đủ rộng với họ nữa rồi, Hàn Thiên thực sự không muốn để họ chôn chân ở đây mãi, lặng đi một chút, hắn liền hỏi Lục Yên cùng Hồng Nhạn, xem ý tứ của họ thế nào.
Thực chẳng ngờ cả hai nữ hài này đều không thích xông pha, chỉ muốn một đời bình ổn an yên, trở thành quán chủ thiên vũ quán, ngày ngày coi sóc di sản mà tiểu y sư để lại, chữa bệnh cứu người, nghiên cứu y thuật, tĩnh tâm tu đạo, cuộc sống này đối với họ đã quá mỹ mãn, không cầu chi đại đạo xa vời.
Nếu ý tứ của Lục Yên và Hồng Ngạn đã như thế, Hàn Thiên cũng không khuyên can thêm điều gì, chỉ dặn bọn họ sau này nếu muốn rời đi để tìm kiếm cơ duyên lớn hơn cho mình, thì cứ chọn một truyền nhân tốt, giao lại thiên vũ quán cho người đó là được, cả hai không cần vì một sứ mệnh mà từ bỏ cơ hội phát triển của chính mình.
Lâu ngày mới tương ngộ, Hàn Thiên và đám huynh đệ củ của hắn quả thực là có quá nhiều chuyện để nói, từ những chuyện kinh thiên động địa mà Hàn Thiên đã làm được, đến những chuyện hệ trọng như kết hôn sinh hài tử của các huynh đệ.
Trong lúc cao hứng ai nấy đều đem những chuyện đã diễn ra trong hơn mười năm qua nói hết một lần, chuyện mới nói mãi cũng hết, cả đám lại lôi chuyện cũ ra nói, những chuyện hồi tiểu y sư còn sống, cả đám đã từng gắn bó vui vẻ đến thế nào, nhắc đến tiểu y sư, ánh mắt vốn hờ hửng của Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc chợt có thần hẵn lên.
Nói một hồi cũng có người vô ý nhắc đến tấn bi kịch năm đó, không khí đang vui vẻ nhiệt náo trong đại sảnh chợt trùng hẳn xuống, li rượu trên tay Hàn Thiên chợt khựng lại, đáy mắt tinh anh hữu thần của hắn chợt lạc đi một chút, từ hồi luyện thành minh thần nhãn, hiếm khi nào ánh mắt Hàn Thiên lại thoáng vô hồn như vừa rồi.
Bởi lẽ ban nãy, hắn đang đối mặt với nổi đau lớn nhất trong quá khứ mà hắn từng nếm trãi, khẽ thu lại nét u buồn, Hàn Thiên chợt hít sâu vào một hơi, giọng trấn định nói.
-mười mấy năm ta vì bóng ma trong tâm khảm không dám trở về thiên an thành thăm mộ của Thiên Vũ tỷ một lần, quả thực quá bạc tình bội nghĩa.
-hôm nay huynh đệ chúng ta gần như có mặt đông đủ rồi, mọi người cùng ta đi thăm tỷ ấy một lần, xem như tri ân những gì tỷ ấy đã từng làm cho chúng ta hôm xưa.
Những lời Hàn Thiên nói lúc này đối với đám Lục Yên mà nói, thực không khác gì thần lệnh, lại còn hợp lý hợp tình, nên cũng chẳng có ai phản đối, chỉ trong tích tắc cả đám đã sửa soạn trang phục chỉnh tề, cùng khá nhiều tế lễ quen thuộc, chuẩn bị viếng mộ tiểu y sư.
Dù đã mười mấy năm trôi qua, nhưng mộ của tiểu y sư ở nơi nào, Hàn Thiên vẫn còn nhớ rất rõ, bởi chính tay hắn đã chọn nơi đó để nàng được yên giấc ngàn đời.
Chân nguyên lực trong người Hàn Thiên vừa động, mười mấy huynh muội của Hàn Thiên chợt cảm giác như bản thân vừa bước đi trên một ngọn gió, được ngọn gió ấy đưa đường chỉ lối, tích tắc đã từ thiên vũ quán thuấn thân đến trước mộ của tiểu y sư lúc nào không hay.
Với thần thông thuật đáng kinh ngạc của Hàn Thiên, cả đám chỉ có thể trầm trồ một chập, hắn hiện tại quả thực không cùng một dạng người với họ nữa rồi.
Mười mấy năm trước Hàn Thiên đặc biệt chọn một ngọn đồi có phong cảnh đẹp ở gần thiên an thành để chôn cất tiểu y sư, theo thời gian, sự phát triễn rộng mở của thiên an thành đã bao phũ lấy cả ngọn đồi ở ngoại thành kia.
Bất quá dưới sự giám sát của phủ thành chủ và thiên vũ quán, ngọn đồi nơi mộ của tiểu y sư được dựng lên chính là cấm địa bất khả xâm phạm, dù cho có nhiều người thèm muốn đất đai trên ngọn đồi này, nhưng không một kẻ nào dám động tay chiếm lấy nửa tất đất ở đây.
Ngọn đồi chứa mộ của tỷ tỷ tự tại vương, chỉ một câu nói này, đủ dọa chết khiếp không biết bao nhiêu người, thành thử dù dưới đồi nhà cửa san sát, phố xá nhộn nhịp tiếng người, thì trên ngọn đồi nhỏ cao trăm trượng này, cảnh sắc vẫn yên ả thanh bình đến lạ.
Những bãi cỏ xanh rì với hàng vạn đóa hoa dại vươn mình đung đưa theo gió, thi thoảng lại thấy mội gốc cây to tỏa bóng xanh mát, vài con đường trải sỏi quanh co do phủ thành chủ xây nên, để người hữu tâm đến thăm mộ tiểu y sư, hoặc chỉ đơn giản là đến hóng gió giải khuây, có nơi để tản bộ.
Cảnh sắc tuy mộc mạc giản dị mà lại thanh bình đến lạ, trừ khu vực đỉnh đồi là bất khả xâm phạm, những nơi khác của quả đồi này người dân đều có thể tự do đi lại, chỉ cần không cố ý phá hoại cảnh vật là được, phủ thành chủ vì thực thi chỉ lệnh này, còn đặc biệt bố trí một hai trạm canh thường xuyên, lúc nào cũng có người túc trực.
Nhưng hôm nay đám người Hàn Thiên cứ như từ trên trời đột nhiên xuất hiện trước mộ tiểu y sư, quả thực khiến cho bốn tên lính canh gần đó thất kinh hú vía, chẳng cần nghĩ nhiều liền xách theo giáo mác nhanh chóng xông lên đỉnh đồi, xem kẻ to gan nào dám đến không báo trước.
Bất quá vừa nhận ra Lục Yên cũng những người khác trong thiên vũ quán, đám lính canh liền rất hiểu chuyện rút đi hết cả.
Hàn Thiên nhìn phần mộ giản đơn được xây bằng đã trắng vẫn giống hệt như cái ngày mà hắn rời đi, hoàn toàn không có chút thay đổi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bồi hồi, tiểu y sư thích những thứ giản dị mà tinh khôi, một ngôi mộ nhỏ như thế này, hẳn sẽ hợp ý nàng.
Lục Yên cùng các huynh đệ khác trong thiên vũ quán coi sóc nơi này rất tốt, mộ phần sạch sẽ không có chút rong rêu đeo bám, xung quanh cỏ hoang được cắt tỉa gọn ghẻ, trước mộ vẫn đang có một khay trái cây và một bình hoa hãy còn khá tươi, chắc là vừa mới được dùng để cúng viếng cách đây không lâu.
Nhìn thấy mộ phần của tiểu y sư vẫn sạch sẽ tươm tất, hương hỏa không khi nào đứt đoạn như thế, Hàn Thiên cũng rất hài lòng, chậm rãi đi đến trước mộ của tiểu y sư, chậm rãi dùng tay áo lau đi chút bụi và lá cây đang phũ lên đỉnh mộ.
Hàn Thiên sau đó bình tĩnh nhận lấy từng món đồ tế trên tay đám Lục Yên, chậm rãi bày biện ra trước mộ, một bình rượu ngọc, một đôi nến vàng, hay khay trái cây, một chậu hoa tươi, năm sáu món ăn quen thuộc, vàng mã hay áo giấy là thứ không cần thiết khi dùng để tế mộ của người trong tu chân giới, nên từng đấy đồ tế là được rồi.
Bày biện xong xuôi, đáy mắt Hàn Thiên liền phức tạp vuốt ve gương mặt được tạc trên bia mộ một lần, dù có qua bao nhiêu năm, dung mạo thanh tú hiền dịu của tiểu y sư vẫn rõ mồn một trong tâm trí hắn, ngày đó tạo nghệ khắc đá của Hàn Thiên hắn quả thực còn non kém, bức điêu khắc bán thân này không tài nào lột tả hết được thần thái của tiểu y sư.
Thiên ma thủ chậm rãi được Hàn Thiên dùng đến, kim nguyên chi khí sắc bén nhanh chóng ngưng tụ trên các đầu ngón tay, mỗi lần bàn tay trái của Hàn Thiên vuốt qua nơi nào trên bức phù điêu tạc hình tiểu y sư, nơi đó lại trở nên mềm mại sống động y như thật.
Cả mộ phần của tiểu y sư đều được tạc từ một khối đá lớn duy nhất, bia mộ cao năm thước dính liền với mộ phần phía sau, Hàn Thiên dùng thần thông thuật tạc lại bức phù điêu họa hình nửa thân trên của tiểu y sư một lần, bia đá khô cứng bổng hóa thành dòng nước mềm mại uyển chuyển, tô vẽ nên dung nhan diễm lệ hiền hòa, của một người con gái trông hữu thần hệt như người sống.
Một thứ chỉ mang đến sự hủy diệt và chết chóc như thiên ma thủ, không ngờ cũng có lúc lại được dùng để hoàn thành một tạo tác tinh mỹ đến thế, phù điêu nửa thân trên của tiểu y sư sống động đến mức khiến đám Lục Yên không khỏi bồi hồi.
Thì ra sau tất cả, cũng chỉ có mình Hàn Thiên hắn có thể lột tả hết nét thanh tú hiền hòa của tiểu y sư, bức phù điêu kia, cũng chính là những gì đẹp đẻ nhất của tiểu y sư, mà Hàn Thiên vẫn còn lưu lại, phía dưới bức phù điêu chính là danh tự cùng hơn trăm chữ kể về tiểu sữ của chủ mộ.
Hàn Thiên tạc bức phù điêu này, để lại tiểu sữ, dùng tiên thuật thủ hộ ngàn năm, chính là để người đời sau khi đến viếng mộ, có thể biết được người đang yên giấc ngàn thu tại nơi đây từng có dáng vẻ như thế nào, có những cống hiến ra sao để thiên an thành sở hữu được dáng vẻ hôm nay.
Chính Hàn Thiên hắn cũng không thể lường trước được rằng, nhiều năm sau đó lại có không ít kẻ hữu tình vì cảm mến người từng sống qua bức phù điêu đá ấy, mà quyến luyến không quên, mãi gieo ánh mắt mong cầu trước ngôi mộ cô liêu kia.
Trước mộ tiểu y sư, Hàn Thiên đứng hàng đầu tiên, đám Nhược Mộng Lục Yên đứng sau, trên tay ai nấy đều có một chung rượu tế, trước đổ xuống đất một li xem như tế bái anh linh người chết, sau lại tự uống một li xem như hoàn lễ.
Mười mấy năm đau đáu, đến bây giờ Hàn Thiên cũng chẳng biết nên nói gì khi tế mộ như vầy, hắn vốn không thích nói chuyện với người đã khuất, vì hắn biết rất rõ, họ không tài nào nghe thấy được, thời gian dài như thế, tiểu y sư là người tích đức đủ đường, hẳn đã sớm vào luân hồi, chuyển kiếp vào một nhà tốt hưởng phúc rồi, thứ Hàn Thiên hắn tưởng nhớ, chính là một tiểu y sư từng thực sự tồn tại đâu đó trong thời không này mà thôi.
-tỷ tỷ à, ta trở về thăm tỷ rồi đây, nhìn thấy ta trưởng thành cường đại thế này, chắc tỷ vui lắm, ta biết món quà quý giá nhất đối với tỷ là thấy ta sống tốt, thế nên ta sẽ không phụ lòng tỷ, mạnh khỏe sống tốt trên cõi đời này.
-bằng tất cả lòng thành kính, ta mong tỷ được sống một cuộc đời mới viên mãn và hạnh phúc.
Nhược Mộng cũng chợt thành tâm viếng một câu.
-Thiên Vũ tỷ, cảm ơn vì đã chăm sóc Hàn Thiên trong lúc huynh ấy khó khăn nhất, trên tư cách một người đã từng nghe qua vô số chuyện tốt tỷ từng làm lúc sinh thời, từ trong thâm tâm, ta thực lòng cảm phục tỷ.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng dẹp bỏ vẻ cao ngạo thường ngày, giọng thành tâm viếng.
-ta đã điều tra qua cố sự của cô, mà hình như ta cũng từng gặp qua cô một lần trong quá khứ thì phải?.
-nói như thế nào nhỉ?, cô rất tốt, là một trong những người tốt thực thụ không chút vụ lợi mà ta biết.
-nhưng quá tốt dễ khiến bản thân chịu thiệt thòi, ta cũng khâm phục cô, nhưng sẽ không hành động giống như cô, an nghĩ nhé, ta chúc cô mọi điều tốt đẹp ở kiếp sau.
Kế đó đám Lục Yên Hồng Ngạn cũng đều lần lượt nói ra những lời tế văn hướng đến tiểu y sư của riêng họ, mộ người khuất núi cũng đã viếng, lời cần nói cũng đã nói, người sống cần gặp đều đã gặp, Hàn Thiên hắn rốt cuộc cũng phải trùng hiện trên đông bộ châu rồi.