Đương nhiên chỉ là một vùng đen kịt. Không như lần đọc di ngôn của Chu Quang Tông lúc trước, lần này bình thản hơn rất nhiều.
Có lẽ loại nghệ thuật gia cực đoan như Chu Quang Tông là một trường hợp đặc biệt.
Lương Xuyên lặng yên chờ đợi,
Hắn không từ bỏ,
Tuy rằng hắn chưa từng thử qua nhưng lần này hắn mơ hồ cảm thấy có thể thực hiện được.
"Đừng mà... Đừng mà... Van anh... Van anh...."
Người phụ nữ không ngừng khóc lóc van cầu.
Tựa như cô đã vô cùng suy yếu, như thể đã tê liệt, không còn bộc phát nổi tâm tình điên loạn nữa, mà chỉ có thể giãy giụa gắng gượng lần cuối cho có mà thôi.
Bóng tối,
Bắt đầu chậm rãi tản đi,
Tất cả, tất cả mọi thứ dần rõ ràng,
Như thể một giọt mực rơi vào nước bắt đầu tản ra, thị giác của Lương Xuyên cũng dần trở nên sáng sủa hơn. Chẳng qua trước mắt hắn vẫn chỉ là một màu xám trắng như thể những thước phim hài Chaplin vậy.
Gian phòng kính quen thuộc,
Đây là xưởng riêng của Chu Quang Tông với mảnh vải bố đen trùm kín bốn phía xung quanh, không có tia sáng nào chiếu lọt vào được.
Ở nơi này, tựa như tất cả màu sắc đều bị phai đi cả, chỉ còn hai màu đen trắng.
Qua một hồi lâu, Lương Xuyên mới phản ứng ra.
Đây không phải là người, mà là một bức tượng điêu khắc.
Đây là một pho tượng điêu khắc bán thành phẩm đã được khắc xong một nửa. Hình dáng nửa thân dưới của pho tượng phụ nữ đã được khắc ra, còn nửa trên vẫn còn chưa xong. Đây chỉ là một tác phẩm khiếm khuyết.
Âm thanh khóc lóc van cầu kia không phải từ pho tượng này truyền đến.
Lương Xuyên đến gần hơn, nhưng mới bước tới một bước nữa,
"Đừng nhìn... Van anh... Đừng để nó nhìn... Đừng để nó nhìn..."
Lương Xuyên ngây ngẩn cả người,
Hắn lại nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy người khác. Chung quanh đây vẫn trống rỗng cả đấy.
Lương Xuyên im lặng. Hắn hiểu trí nhớ của pho tượng không trọn vẹn. Mà thật ra thì một pho tượng đặc thù thế này có thể nhớ được một số chuyện mà thôi, thậm chí có thể nhớ kỹ được vài điểm thôi cũng đã là một chuyện khó lường rồi.
Ánh mắt Lương Xuyên dần ửng đỏ.
Đây không phải là dấu hiệu hắn thể hiện ra bộ mặt ác ma của mình mà hắn chỉ đang tự hỏi, đang nhanh chóng suy tư và phân tích. Trong mắt hắn cũng chỉ là tơ máu thông thường mà thôi.
"Nơi này..." Lương Xuyên thò tay chỉ theo hướng mặt của thạch điêu.
Trong chốc lát,
Màn mực nước dần nhạt đi,
Xuất hiện hình ảnh của Chu Quang Tông.
Ông ta đang cầm dụng cụ, tập trung sáng tác tác phẩm của mình.
Đây là việc làm của ông ta, cũng là cuộc sống của ông ta, càng là tính mạng của ông ta. Ông ta muốn tác phẩm nghệ thuật này của mình phải vượt trội. Ông ta khao khát tiến bộ, khát vọng vượt trội.
Sảnh triển lãm nơi cửa vào của biệt thự họ Chu này đã thể hiện rõ ràng rồi.
Vì sao nơi đó trưng bày những tác phẩm điêu khắc tứ chi? Bởi vì tứ chi rất dễ điêu khắc, chỉ cần mô phỏng hình ảnh điêu khắc ra đã tính là thành công rồi. Thế nhưng một pho tượng điêu khắc hình người nguyên vẹn sẽ mang theo khó khăn vô hình cực lớn. Một khi cảm giác chỉnh thế, cảm giác khí chất cùng các mặt khác không được truyền tải thành công, dù có điêu khắc sống động đến mấy cũng chỉ là một tác phẩm thất bại của một thợ tạc tượng mà thôi.
Những hình ảnh còn sót lại của pho tượng quá ít, nên Lương Xuyên chỉ có thể căn cứ vào những lí giải của mình mà tiếp tục tưởng tượng bổ sung đầy đủ.
Cả người Lương Xuyên lại tiến về một phía khác.
Ngay sau đó,
Hình ảnh Chu Thần Dương xuất hiện. Cậu ta đứng đó, si mê nhìn chằm chằm vào tác phẩm mà cha mình đang điêu khắc. Trên mặt cậu ta có sùng bái, có xoắn xuýt, có phẫn nộ, cũng có sáng ngời lấp lánh nhiệt huyết, là một bộ dạng như đầy kích động.
Hiện tại Lương Xuyên cũng chỉ như dùng tâm lý suy đoán mà thôi, thế nhưng vẫn cao cấp hơn kiểu những bậc thầy phác họa nhiều lắm.
Hình tượng hai cha con đã xuất hiện,
Nhưng hình như còn thiếu chút gì đó,
Đúng vậy,
Thiếu người phụ nữ trong bức tranh, cũng là vợ của Chu Quang Tông, là mẹ của Chu Thần Dương.
Chắc chắn bà ấy cũng ở đây, bởi Lương Xuyên nghe thấy tiếng nói của bà.
Trong phác họa này, chỉ có duy nhất ở chỗ người phụ nữ kia có phát ra âm thanh.
Chu Quang Tông trầm mê điêu khắc không cách nào kìm chế được, căn bản sẽ không nói chuyện.
Chu Thần Dương đứng đó, đang nhìn xem, cũng sẽ không nói chuyện.
Nhưng,
Người phụ nữ kia,
Nên sắp xếp thế nào?
Bức tranh đã được hoàn thành tới 80%, chỉ còn vài mảnh ghép trong tay, lại không biết nên sắp xếp thế nào.
Một khi sắp xếp thành công, thì mọi chuyện sẽ sống động trở lại.
"Tí tách... Tí tách... Tí tách... Tí tách..."
Tiếng nước nhỏ giọt?
Lương Xuyên bắt đầu nghiêm túc lắng nghe,
Là tiếng chất lỏng nhỏ giọt xuống,
Mang theo chút cảm giác sền sệt chứ không phải giòn giã,
Có chất lỏng nồng đặc nào sao?
Lương Xuyên vô thức nhìn về khoảng giữa hai cha con Chu Quang Tông và Chu Thần Dương.
Cuối cùng đã hợp lại đủ thành một bức tranh.
Hẳn là nơi này, ở đây, là vị trí âm thanh truyền tới.
Một cây thập tự giá xuất hiện,
Ngay sau đó,
Là một người phụ nữ bị cột trên cây thập tự giá.
Người phụ nữ không mặc gì bị trói trên đó, yếu ớt và đáng thương. Đồng thời trên người bà vẫn còn mấy vết thương đang không ngừng chảy tràn máu tươi xuống, rơi xuống mặt đất.
Sở dĩ xuất hiện cây thập tự giá, là vì dựa theo tư thế của bức tượng hoàn toàn không tự nhiên mà như bị trói cột vào thứ gì đó. Có điều dây thừng và những thứ giam cầm lại không xuất hiện trong tác phẩm.
Lương Xuyên bỗng nghĩ tới tình trạng lúc chết của Chu Quang Tông.
Chu Quang Tông bị người ta đóng dính trên vách tường,
Máu tươi của ông ta cũng chảy ra như vậy.
Tuy rằng Chu Quang Tông chết kiểu này là do Nguyệt Thành dùng tâm tính sứ giả ác ma trừng phạt. Nhưng nếu như ngươi tin rằng trong tối tăm kia có cái gọi là ý trời, giữa hai ngươi sẽ có nhân quả báo ứng, ngươi không thể không cho rằng những việc này có sự liên hệ nào đó sao?
Máu tươi của người phụ nữ bắt đầu đông lại, tụ lại thành những đường chảy đỏ máu nhỏ dài bên dưới chân thập tự giá. Hình ảnh lúc này, thực sự quá bùng nổ!
Vị trí của bà là đang ở trước mặt Chu Quang Tông. Chu Quang Tông vừa nhìn vợ mình đang chảy máu, vừa điêu khắc tác phẩm của mình. Đồng thời ông ta còn điêu khắc thêm một chút tua rua bên chân pho tượng...
Vợ ông ta đang ở trong thời điểm đếm ngược của cuộc đời, cũng là lúc tác phẩm của ông ta đang trong thời điểm đếm ngược thời gian hoàn thành.
Có thể thấy Chu Quang Tông đang rất hưng phấn, vô cùng hưng phấn. Đây là khoảnh khắc sung sướng nhất của một nhà nghệ thuật khi tác phẩm vĩ đại nhất của mình sắp hoàn thành. Ông ta không quan tâm sống chết của vợ mình. Thậm chí, theo như ông ta nhận thấy, nếu vợ mình có thể hiến thân cho tác phẩm vĩ đại này của mình thì đấy chính là kết cục vinh quang và tốt đẹp nhất của bà.
Mà lời nói “đừng cho nó nhìn thấy” kia của người phụ nữ,
Hẳn là nói đến Chu Thần Dương.
Với tư cách là một người mẹ, bị chồng mình và con trai mình cùng nhìn chằm chằm vào trong hoàn cảnh không mặc quần áo, lại đang không ngừng tiến gần tới cái chết là màn tra tấn tàn nhẫn đến cỡ nào kia chứ?
Mọi thứ, mọi thứ...
Đều đã được khai thông.
Chu Quang Tông hy sinh vợ mình để hoàn thành tác phẩm của mình, khiến cho tài nghệ mình được nâng cao thêm một bước nữa.
Chu Thần Dương là con trai ông ta, cũng học theo, bắt chước theo cha mình, lôi vợ mình ra khai đao.
Cho dù Lương Xuyên hi vọng có thể biết được vài tin tức xác thực chứng minh hai cha con này không tốt lành gì, muốn cảm thấy chuyện mình bao che cho Nguyệt Thành có chút ý nghĩa nào đó.
Nhưng những chuyện này đã vượt quá dự liệu của Lương Xuyên.
Giết người bình thường hoặc đánh giết người nhà có ác độc đấy, nhưng ít nhất xã hội cũng không thiếu những chuyện như vậy. Dưới góc độ người ngoài nhìn vào thì đấy cũng không có gì mới lạ.
Thế nhưng hành vi của hai cha con nhà này ở mức độ nào đó đã vượt ra khỏi giới hạn của sự hung tàn rồi.
Lương Xuyên không biết cảm giác của hai người phụ nữ kia thấy thế nào khi phải chết trước mặt chồng mình, bị chồng mình lạnh lùng bỏ qua những lời van xin trước lúc chết của họ, coi bọn họ chỉ là công cụ kích thích cho linh cảm sáng tác của mình.
Đương nhiên là tuyệt vọng vì bị phản bội?
Hoặc là sụp đổ toàn bộ niềm tin?
Chuyện này, có lẽ còn kinh khủng hơn cả bị cướp bắt cóc tống tiền rồi giết hại con tin?
Lương Xuyên lặng lẽ vuốt vuốt trán.
Hai cha con súc vật!
Quả thật là hai cha con súc vật mà!
Loại người này quả thật đáng chết, thật sự đáng chết. Bọn họ vô cùng ích kỷ, ích kỷ đến không có giới hạn.
Thỉnh thoảng trên mạng xuất hiện vài video hành hạ chó mèo được truyền đi, đã đủ khiến quần chúng xã hội cảm thấy đau lòng và phản đối. Mà đây còn là hai cha con, đối xử với con người, khai đao với người đầu gối tay ấp thân thiết nhất của mình.
Bởi vì chỉ có người thân nhất mới thật sự kích thích được linh hồn của bọn họ, mới khiến linh cảm sáng tác của bọn họ thăng hoa.
"Nhóc Xuyên?" Ngô Đại Hải thấy sắc mặt của Lương Xuyên không tốt bèn quan tâm hỏi han.
"Điều tra về cái chết của hai người phụ nữ kia đi. Phân tích báo cáo hiện trường tai nạn xe cộ của vợ Chu Thần Dương và bệnh án ca bệnh của vợ Chu Quang Tông, hẳn là sẽ có vài chứng cứ." Lương Xuyên nói.
"Vậy còn ai giết bọn họ?"
Ngô Đại Hải nhỏ giọng hỏi.
Đúng vậy.
Ngô Đại Hải nhìn thấy những thứ bên trong phòng ngầm của hai cha con nhà này xong, linh cảm bản năng nảy sinh, cảm thấy nguyên nhân cái chết của hai cha con nhà này thoáng cái đã không thể nắm bắt được. Thậm chí trước đó, lúc gọi điện cho Lương Xuyên, anh ta còn vô thức hỏi một câu xem ma quỷ có giết người được hay không?
"Tượng điêu khắc trong phòng ngủ Chu Thần Dương có hình dáng bị treo ngược lên à?" Lương Xuyên hỏi. Hắn còn chưa đi qua phòng ngủ Chu Thần Dương nhìn qua.
"Đúng vậy, là tượng điêu khắc lộn ngược, đầu chúi xuống dưới." Ngô Đại Hải đáp.
Lương Xuyên ngây ngẩn.
Hắn đi tới sân thượng, rút ra một điếu thuốc, rồi đốt lên.
Chu Quang Tông chết đi, hàng máu tươi nhỏ giọt chảy ra thành từng đường dài nhỏ hệt như những đường máu đổ dài của vợ ông ta trước lúc chết trong kí ức của pho tượng. Những tua rua phía chân tượng thật ra cũng là dựa theo hình ảnh máu tươi nhỏ xuống mà thành.
Chu Thần Dương bị đóng đinh trên tường mà chết hiển nhiên là lúc giết chết vợ mình, gã đã trò giỏi hơn thầy, lựa chọn phương thức càng thêm cực đoan, càng thêm "kích thích" hơn nữa.
Bởi vậy nên Ngô Đại Hải mới có cảm giác có phải là quỷ hồn về báo thù hay không đây?
Như vậy cũng không kỳ lạ gì.
Có điều Lương Xuyên đã biết hung thủ là ai,
Hung thủ kia, hiện giờ đang quét dọn nhà vệ sinh giúp mình đấy.
Lương Xuyên tin rằng Nguyệt Thành không biết được chuyện này, nếu không cô đã nói ra lúc hai người nói chuyện với nhau rồi. Nếu cô nói phát hiện Chu Quang Tông và Chu Thân Dương giết vợ thì đấy chính là tội nghiệt của bọn họ, có chết cũng không hết tội, mà tình cảnh của cô cũng sẽ tốt hơn nhiều. Ít nhất cô có thể nhanh chóng có được sự tán đồng của Lương Xuyên.
Nhưng cô không nói,
Có nghĩa là cô căn bản không hề biết,
Nguyệt Thành dựa theo giáo lí tín đồ phản bội,
Cách thức mà cô sử dụng,
Cũng là kiểu mà cô cho rằng đó chính là cách ma quỷ trừng phạt người, mang theo một loại trêu tức và cười nhạo như thể nụ cười của ác ma,
Nhưng tất cả,
Lại trùng hợp đến vậy ư?
Lương Xuyên rít một hơi dài,
Trong đầu hắn hiện ra câu quát hỏi Nguyệt Thành ở nhà:
"Ai, ai cho cô cái quyền tự cho mình là sứ giả địa ngục? Là ai? Ai cho cô cái quyền được trừng phạt, giết chết người khác?"
Lúc ấy chỉ là một câu quát phẫn nộ của hắn mà thôi.
Nhưng lúc này,
Điếu thuốc trong tay Lương Xuyên khẽ run, tàn thuốc thiếu chút nữa đã rơi xuống,
Hắn sáng lập ra giáo hội,
Hắn tạo ra tín ngưỡng,
Hắn tạo niềm tin rằng ác ma tồn tại.
Chẳng lẽ,
Lại có tồn tại thật?
Ác ma này khiến cho Nguyệt Thành không biết gì cả lại có thể dùng cách thức "ác giả ác báo" giết chết Chu Thần Dương và Chu Quang Tông?