Hắn không biết tại sao chủ nhiệm khoa an ninh mạng của Thành Đô lại cảm thấy hứng thú với mình như vậy.
Là vì hiếu kỳ sao?
Giác quan thứ sáu?
Hay chỉ đơn giản là do thói quen nghề nghiệp?
Trên thế giới này, không phải ai làm gì cũng đều có mục đích cụ thể. Những chuyện không có mục đích này thường không mang lại lợi ích trực tiếp nào cho bản thân cả, nói thẳng ra chỉ là chuyện lãng phí thời gian, thường được mọi người gọi là "cảm thấy thích".
Có lẽ vị chủ nhiệm Hình này cũng là vì cảm thấy thích đấy.
Quả thật Lương Xuyên không nghĩ ra được, trong Thành Đô này lại có một người quan tâm tới mình như thế.
Đáng tiếc, mình không dùng smartphone, trong nhà không dùng đến cáp mạng hay wifi. Có lẽ anh ta sẽ rất mỏi mệt nếu muốn điều tra mình, thậm chí còn không tiếc dùng cả cách thức này dụ mình chui vào.
Quả thật Lương Xuyên đã chui vào.
Nhưng hắn không bối rối chút nào.
Thậm chí hắn còn không vội trả lời chủ nhiệm Hình.
Để cho chủ nhiệm Hình bên kia vung vẩy tay tự cảm thấy hài lòng.
Chủ nhiệm Hình dần nhíu mày. Bởi vì phản ứng của Lương Xuyên khiến anh ta cảm giác như không theo đúng kịch bản. Ngay lúc Lương Xuyên không nhận ra đồng tiền, cũng không biết đến tấm ảnh kia, anh ta đã không kìm lòng được mà mừng rỡ!
Giác quan thứ sáu của anh ta đã đúng, phán đoán của anh ta đã chính xác!
Nhưng người thanh niên trước mặt này lại đang tỏ ra rất thong dong.
"Khá lắm."
Cuối cùng Lương Xuyên vẫn giữ thể diện cho anh ta, nói.
"Cái gì?" Hình Minh chợt sững người.
Khóe miệng Lương Xuyên lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn quay người trở về bên quầy hàng, lại nâng chén trà nóng của mình.
Bây giờ Hình Minh mới rõ, hắn khen kỹ thuật Photoshop của mình.
Cậu ta chỉ đang khen ngợi kỹ thuật Photoshop của mình mà thôi!
"Cố vấn Lương, cậu không muốn nói gì thêm sao?"
Lương Xuyên lắc đầu, sau đó tiếp tục mỉm cười nhìn Hình Minh.
Bỗng nhiên Hình Minh chợt không biết phải nói gì, bởi vì anh ta thật sự không có gì để nói rồi.
Với Lương Xuyên mà nói thì chuyện này có tiếp tục hay không cũng không có gì khác biệt, thế nhưng hắn chợt phát hiện biểu lộ lúc này của Hình Minh thật thú vị.
Lương Xuyên chìa hai tay ra, đặt trên mặt quầy.
"Làm sao?" Hình Minh hỏi.
"Còng tay lại. Tôi không phải Lương Xuyên, vậy còng tay bắt tôi lại đi." Lương Xuyên đáp.
"..." Hình Minh.
"Lương Xuyên thật đã chết. Anh có thể nghi ngờ là bị tôi giết chết, sau đó tôi phẫu thuật thẩm mỹ để thế chỗ, lấy thân phận cậu ta tiếp tục sống tiếp. Hoặc là anh có thể tưởng tượng phong phú hơn một chút.
Tôi là một ác ma bò ra từ địa ngục, tu hú chiếm tổ khách, chiếm thế lấy thân thể Lương Xuyên, dùng thân phận của cậu ta sống tiếp trên thế gian này.
Lý do nào thì tùy anh chọn, tôi đều chấp nhận cả. Bây giờ anh có thể lấy còng tay ra, còng tôi lại được rồi. À, đấy là nếu như anh có còng tay."
Hình Minh nuốt nuốt nước miếng. Anh ta cảm giác mình bị coi thường, không, là suy nghĩ của chính anh ta đã bị rối loạn.
Thật ra, lúc đầu anh ta suy đoán khả năng đầu tiên, còn về khả năng thứ hai như Lương Xuyên vừa mới nói thì... Trừ phi đầu anh bị úng nước, chứ không làm sao lại tin vào chuyện ấy được.
"Còn nữa, có lẽ trong bệnh viện có lưu mẫu máu của tôi, ngoài ra chuyện lấy mẫu vân tay của tôi cũng không khó.
Bắt tôi lại, sau đó anh lại suy nghĩ xem bước tiếp theo làm thế nào.
Nói thế nào cũng phải thuyết phục được thẩm phán.
Có kiểm tra so sánh kết quả DNA hay là dựa theo dấu vân tay... Hay đủ các loại kiểm tra đo lường khác, kết quả của người này nhưng lại ra một người khác."
Lồng ngực của Hình Minh trở nên phập phồng.
Thật ra những điều này anh ta đã điều tra qua rồi, báo cáo kiểm tra đo lường DNA, báo cáo so sánh dấu vấn tay...
Đều cho ra kết quả là Lương Xuyên.
Không có khả năng làm giả được, mà cũng không thể nào làm giả được.
Hình Minh đi tới trước mặt Lương Xuyên, chống hai tay lên quầy, nhìn chằm chằm vào hắn. Anh ta có thể nhìn thấy chút ít cười nhạo thoáng qua trong mắt hắn.
"Cậu không phải là cậu ta, cậu là một người khác." Hình Minh nói từng từ một, "Tôi không tin, chỉ với ba năm có thể khiến một người thay đổi cực lớn đến vậy được."
"Anh rất thú vị." Lương Xuyên thu nụ cười lại, "Tôi biết, mục tiêu công việc của anh là phân tích và xây dựng khuôn mẫu dựa trên các loại tin tức tập hợp được trên internet. Có lẽ do hoàn cảnh và đặc thù nghề nghiệp làm cho anh không phân biệt rõ được ranh giới giữa giả thiết và sự thật nữa.
Tôi đề nghị anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý. Chỗ này chỉ là cửa hàng bán vàng mã, không phải phòng khám bệnh."
"Được."
Hình Minh khẽ gật đầu.
"Cứ đợi đấy."
Hình Minh quay người rời khỏi cửa hàng vàng mã. Vừa bước ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua khiến anh ta rùng mình. Vào ngồi trong xe, anh ta đốt một điếu thuốc rồi kẹp giữa ngón tay.
Trong mắt của anh ta có cả nghi hoặc lẫn ngờ vực, những lời lúc cuối kia vẫn lẩn quẩn trong đầu anh.
Chẳng lẽ,
Do tâm lý của mình có vấn đề gì thật sao?
Sau quầy hàng vàng mã, Lương Xuyên thò tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi Phổ Nhị, chậm rãi nói:
"Lại có người sở hữu giác quan thứ sáu nhạy bén như vậy! Anh ta không thân thiết với Lương Xuyên, thế mà ngay lần gặp đầu tiên đã cảm nhận được tôi không phải là Lương Xuyên: "
"Meow." Phổ Nhị kêu lên, mắt mèo chậm rãi lập lòe ánh sáng đỏ. Mơ hồ bên trong đó còn có cả vẻ như muốn giết chóc.
"Bộp."
Lương Xuyên khẽ vỗ lên cái đầu nhỏ xù lông của Phổ Nhị một cái.
"Người kia không tệ, còn khá đáng yêu đấy."
Phổ Nhị ấm ức lườm Lương Xuyên, duỗi hai cái chân múp thịt sát xuống mặt quầy, quay mặt nhìn ra ngoài, đưa mông và đuôi xoay về phía Lương Xuyên. Hiển nhiên nó đang rất không hài lòng với chuyện hắn coi lòng hảo tâm của nó như thể lòng lang dạ thú.
"Ngoan, không có chuyện gì đâu. Ít nhất cũng không có chuyện ngày nào đó anh ta tự nhiên chạy tới đâm tao một nhát đâu."
Giữa trưa, Lương Xuyên hầm giò heo. Vừa hầm xong thì Chu Sa cũng đi vào cửa hàng. Cô nàng vừa tới cửa thì đã đứng đấy, hít một hơi dài.
"Thơm quá! Phải rồi, không phải anh bị chứng biếng ăn hay sao?"
Sau đó, Lương Xuyên múc cho mình nửa chén cơm, chan nước hầm chân giò, rồi khó khăn nuốt từng muỗng một. Còn Chu Sa thì ăn ba chén cơm, gặm tới bảy cái móng heo.
Sau khi ăn xong, Lương Xuyên ngồi dựa trên ghế, lòng còn sợ hãi. Cảm giác dầu mỡ của chén canh đến giờ vẫn còn khiến hắn buồn nôn.
Chu Sa lại no căng bụng, không để ý hình tượng ngồi đối diện Lương Xuyên vỗ vỗ bụng, thỉnh thoảng lại ợ lên một tiếng. Cô nàng lại còn há miệng cầm tăm xỉa răng, khuya áo ngoài cũng được cởi bớt, bộ ngực cao ngất thấp thoáng. Một chân cô nàng gác lên quầy bàn, chưa kể còn quay cả phần khóa quần jean thẳng hướng về phía Lương Xuyên.
"Thật không phải, nghe nói anh nhập viện nhưng vừa lúc em có việc, không đi thăm anh được. Giữa trưa nay em mới về, định vào bệnh viện thăm thì anh đã xuất viện về rồi."
"Không có gì đâu." Lương Xuyên đáp.
"Anh không hỏi em bận việc gì sao?" Chu Sa đưa mặt sát về phía Lương Xuyên, "Anh không phải là nhà tâm lý học sao? Còn làm cố vấn cục cảnh sát. Anh thử xem, có nhìn ra chút gì đó không?"
Lương Xuyên khẽ gật đầu.
"Nhìn ra cái gì?" Chu Sa mỉm cười chờ Lương Xuyên trả lời.
"Trong kẽ răng của cô còn dính rau thơm."
"..." Chu Sa siết chặt nắm tay, đốt tay kêu vang. Sau đó, cô nàng lại ngồi dựa lên ghế lần nữa, "Có đọc tin tức chưa?"
Lương Xuyên lắc đầu. Ở bệnh viện cũng có TV nhưng hắn cũng chưa từng mở lên qua.
"Huyện Bái núi Ngưu Đầu phát hiện ra hai thi thể nam không đầu, người nhà gọi em về hỗ trợ điều tra."
Lương Xuyên chỉ cười không nói hì.
"Nhà em mở nhà tang lễ, hai cái thi thể kia bị trộm từ trong nhà tang lễ ra." Chu Sa giải thích, "Thời thế thay đổi, hiện tại chỉ có thể thoáng thấy được dư vị vinh quang của tổ tông qua mấy bộ phim ma quỷ mà thôi."
Vinh quang trong lời Chu Sa hẳn là hình ảnh tay cầm theo chuông lục lạc đi trước, theo sau là một đám cương thi mặc quan bào Mãn Thanh nhảy về phía trước.
Điều này không khỏi khiến Lương Xuyên nhớ tới hình ảnh mấy cô gái cầm cây dù đỏ kia.
"Này, anh không tò mò gì à?" Chu Sa ngoài ý, "Chuyện này đã kinh động đến cảnh sát, bọn họ cũng xuống điều tra rồi."
"Đầu đâu?" Lương Xuyên biết ý hỏi thêm.
"Không tìm thấy." Chu Sa rất bất đắc dĩ đáp, "Tìm nhiều ngày rồi vẫn không thấy, trong nhà còn dùng cả cách thức thời xưa cũng không tìm ra được."
"À."
"Anh có cần phải thờ ơ như vậy không?" Chu Sa đưa tay vuốt vuốt trán. Đây không phải lần đầu tiên cô biết Lương Xuyên không phải là người có thể chuyện phiếm được, "Được rồi, em về mở cửa làm ăn đây. Anh mời em ăn trưa rồi, cơm tối em mời lại nhé: "
"Lát nữa tôi đóng cửa rồi." Lương Xuyên từ chối, "Chuẩn bị đi ngủ sớm."
"Xin anh đấy, giờ mới là một giờ chiều... À, cũng đúng, anh mới xuất viện. Được rồi, em không quấy rầy anh nữa."
Chu Sa giúp Lương Xuyên rửa sạch nồi niêu bát đũa rồi mới rời đi.
Lương Xuyên ngồi bên quầy, cầm lấy quyển "Thần Khúc" xem một chút. Người khác đọc "Thần Khúc" chỉ có thể mê đắm phần từ ngữ trau chuốt, hoặc yêu thích những tưởng tượng phong phú trong này. Thế nhưng với Lương Xuyên mà nói, nhìn vào đây chỉ thấy là một bản ghi chép hư cấu bịa đặt về địa ngục của một tay khoác lác mấy trăm năm trước mà thôi.
Tuy có khác nhau, nhưng cũng tính là thú vị đấy.
Hắn đứng dậy, nhúc nhích thân thể, vết thương sau lưng vẫn còn khó nhọc. Lương Xuyên chuẩn bị đóng kín cửa, đi lên lầu hai nghỉ ngơi.
Hắn không thích nghỉ ngơi trong bệnh viện bởi trong đó quá ầm ĩ. Với Lương Xuyên mà nói, ban đêm ở bệnh viện còn ồn ào ầm ĩ hơn cả ở trong cục cảnh sát, người đến người đi, không cần đẩy cửa cũng có thể vào được.
Lúc đóng cửa, Lương Xuyên chợt nhìn thấy bên ngoài có một người.
Người kia mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh nhạt, tóc ướt sũng. Thoạt nhìn, người này còn trẻ, cũng rất đẹp trai.
"Cậu có thể qua tiệm massage bên cạnh. Cậu đi theo cô nàng kia tới đây đúng không?"
Lương Xuyên gạt tay đối phương ra, định đóng cửa lại.
Cho dù là mối làm ăn đến cửa, hắn cũng không muốn làm.
Nhưng đối phương lại duỗi tay ra chặn lại lần nữa, ngăn không cho hắn đóng cửa.
Mái tóc ướt sũng của đối phương vẫn còn nhỏ giọt nước, ánh mắt nhìn Lương Xuyên như mang theo vẻ van nài. Cậu ta mở miệng, nhưng lại như bị câm, không phát ra âm thanh nào. Nhưng vẫn có thể thấy cậu ta đang khóc lóc kể lể.
"Thứ lỗi, trên người tôi bị thương, bây giờ cần được nghỉ ngơi." Lương Xuyên lặp lại lần nữa.
Đối phương vẫn không buông tay, còn muốn tiến lên, có vẻ rất cứng đầu.
Lương Xuyên cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng lên.
Cổ họng hắn mang theo giận dữ gầm nhẹ lên.
"Tôi...cần...nghỉ ngơi!"
Người thanh niên kia lộ ra vẻ sợ hãi, cả người bắt đầu run rẩy, tay cũng sợ tới mức rụt trở về. Cậu ta lùi về sau vài bước, sau đó ôm đầu, gào thét không ra tiếng.
Trên con đường cũ kỹ.
Người đến người đi,
Tựa như không ai nhìn thấy cậu thanh niên đang ôm đầu gào thét.
Cũng không ai thấy đầu của cậu thanh niên này đang từ từ hóa thành giọt nước rơi xuống…