Hàm Quang

Chương 27



Người máy của Phương Hướng Bắc đã làm xong.

Vì làm người máy này mà anh ta đã tốn công tốn sức gọi cho Hà Điền Điền không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, còn tự đến cửa hàng hỏi ý kiến mấy lần. Điều khiến Hà Điền Điền bất ngờ chính là cô không nghĩ một phú nhị đại lại cẩn thận như vậy.

Thật ra việc giao người máy không cần nhân viên bán hàng phải làm, bình thường kỹ sư và người của công ty sẽ giao hàng tới tận nhà. Nhưng Hà Điền Điền rất muốn xem nhà ở của phú nhị đại như thế nào nên lấy việc công làm việc tư một lần, cùng đi theo đưa hàng.

Biệt thự xây bên hồ!

Từ đằng xa, bọn họ nhìn thấy trên đảo giữa hồ có một ngôi nhà kiểu khu trồng cây cảnh Trung Quốc, ngôi nhà ẩn hiện dưới bóng cây. Đột nhiên có một vài con chim xuất hiện, dưới bầu trời trong xanh có vài quỹ đạo màu nâu hoặc màu xám xẹt qua, bay ra xa dần rồi biến mất.

Từ bờ đến hòn đảo giữa hồ không có cầu cũng không có đường.

Hà Điền Điền hỏi Lưu Hiểu Phong: “Anh nói xem chúng ta đi qua bằng thuyền hay ngồi trực thăng đây?”

Lưu Hiểu Phong khá lạc quan: “Có lẽ sẽ ngồi trên chiếc xe thể thao cao cấp vừa có thể đi trên cạn vừa có thể đi dưới nước kia, không phải anh Phương thường đi nó đến công ty của chúng ta sao?”

Hà Điền Điền ngẩn người. Ngồi xe thể thao bay lên sẽ có cảm giác gì đây? Nghĩ vậy cô vừa sợ lại vừa mong chờ.

Lúc này, người quản gia kiệm lời đứng ở bên bờ, bàn tay chỉ xuống mặt hồ lăn tăn nói: “Mời mấy vị đi bên này.”

Hà Điền Điền đứng yên nhìn quản gia, yếu ớt nói: “Ông… định để chúng tôi đi qua thật sao?”

Đối với cô bơi lội không phải vấn đề, kĩ năng bơi của cô cũng không tệ lắm. Nhưng vấn đề hiện tại đang là mùa đông! Đi qua??? Sao??? Chẳng lẽ Phương Hướng Bắc cũng bơi qua bơi lại mỗi ngày ? Vậy ở biệt thự thì có ý nghĩa gì chứ? Σ( ° △°

Quản gia lắc đầu: “Mọi người đừng hiểu lầm, đây là một con đường.”

Tất cả mọi người đều rất tò mò. Lưu Hiểu Phong bước lên mặt nước, vẻ mặt không thể tin nổi: “Là thật!”

Lúc này Hà Điền Điền mới nhìn rõ. Đó thật sự là một con đường, chỉ có điều dùng vật liệu đặc biệt, có thể phản chiếu, có thể phối hợp với vận động của nước trong hồ mà tạo nên gợn sóng giả. Nếu không quan sát kĩ gần như không nhận ra.

Con đường được làm rất rộng, hai bên đường có máy báo động chứa tia sáng, tránh cho người đi đường đi nhầm đường.

Hà Điền Điền bước lên, không tệ, rất chắc chắn, cảm giác khá an toàn. Cô hỏi quản gia: “Chi phí làm đường này có lẽ… đắt lắm nhỉ?"

Quản gia mỉm cười: “Cũng bình thường, không đắt lắm đâu."

Mọi người đi trên con đường kì diệu này như lướt trên sóng, có vẻ giống thần tiên. Mùa đông, trên mặt hồ có gió rất lạnh nhưng Hà Điền Điền có thể tưởng tượng ra khung cảnh vào mùa hè ở nơi này sẽ tươi đẹp thế nào: gần kề với bầu trời, ánh sáng chiếu rọi, lá, hoa sen, còn có vài loại động vật sống dưới nước màu trắng hoặc đủ kiểu màu khác, mấy con cá thi thoảng sẽ nhảy lên khỏi mặt nước…

Mùa đông chắc chắn cũng không tệ, chờ mặt nước đóng băng thì tiếp theo là một lớp tuyết, đến lúc đó ngồi trong nhà bên lò sưởi ngắm tuyết rơi, đúng là một loại hương vị khác hẳn.

Nhìn lại mình, tiền thuê nhà một tháng hai ngàn tệ cô cũng cảm thấy đắt... Đây là nhà của chính phủ xây cho người lao động, so với giá thị trường thì cũng tiện nghi hơn rất nhiều rồi!

Vừa thèm thuồng trước đồ của người khác, vừa đau lòng cho chính bản thân mình, cô mang tâm trạng phức tạp như vậy đi con đường thần kỳ trên mặt nước. Cuối cùng mọi người đã đến nơi.

Biệt thự của Phương Hướng Bắc rất lớn, họ cũng không có thời gian tham quan, dù sao cũng đến để làm việc. Quản gia đi trước mọi người, ấn chuông cửa nhà Phương Hướng Bắc.

Phương Hướng Bắc đang chờ bọn họ.

Lưu Hiểu Phong và mấy người hậu cần trong công ty mở một cái va li, đưa người máy cất kĩ trong đó ra, bắt đầu khởi động.

Từ giây phút nhìn thấy người máy kia, ánh mắt của Phương Hướng Bắc liền thay đổi. Hà Điền Điền nhẹ giọng gọi anh ta: “Anh Phương? Anh Phương?”

“Hả?” Ánh mắt của anh ta khó khăn rời đi, nhìn qua có vẻ mất hồn mất vía.

Hà Điền Điền hơi ngạc nhiên. Gương mặt của người máy này thật sự cũng không tính là đẹp trai, chỉ có điều khí chất trầm tĩnh, nhìn tương đối có phong độ của người trí thức. Phản ứng của Phương Hướng Bắc như vậy, chắc có lẽ thấy người máy này được làm quá giống thật mà kinh ngạc? Tình huống này cô cũng đã từng gặp vài lần.

Cô nói: “Bây giờ người máy muốn anh tiến hành phân biệt thân phận, phiền anh gọi tên của anh ta, à chính là đặt tên cho anh ta đó.”

Phương Hướng Bắc nhìn người máy, khẽ nói: “Tiểu Phong.”

Người máy tên Tiểu Phong bắt đầu tiến hành quét hình với Phương Hướng Bắc, quét hình xong, anh ta nói: “Hướng Bắc, lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm nhiều hơn.”

Lưu Hiểu Phong dựa theo lệ cũ, nói đơn giản cho Phương Hướng Bắc nghe một chút về tình huống cơ bản, Phương Hướng Bắc không đợi anh ta nói xong đã xua tay: “Tôi biết mà, mọi người cũng vất vả rồi.”

Lưu Hiểu Phong đành phải lấy giấy cam kết ra cho anh ta kí tên, kí xong, bọn họ lập tức bị Phương Hướng Bắc “tiễn khách”.

Thái độ của quản gia từ đầu đến cuối đều rất cung kính, mời mọi người ra rồi đóng cửa lại giúp Phương Hướng Bắc.

Trong lòng Hà Điền Điền đầy nghi ngờ. Cô không nhịn được quay đầu lại, xuyên qua khe cửa đang đóng dần, cô thấy Phương Hướng Bắc ôm Tiểu Phong, hai mắt nhắm chặt, từng giọt nước mắt rơi xuống.



Buổi chiều, Hà Điền Điền lại có thêm một đơn hàng. Tiền thưởng tháng này sẽ khá ổn đây, cô nghĩ đến lúc phát tiền lương có nên mời Tạ Trúc Tâm ăn một bữa không. Lần trước liên hoan là anh ta mời, vậy cũng được coi là cô ăn cơm của anh ta.

Muốn hẹn anh ta lại một bữa, cô đã có sẵn lý do: Cô vẫn đang giữ khăn quàng của anh ta.

Xem ra lý do này rất hợp lý. (*^__^*)

Sau đó cô nhận được điện thoại của Phương Hướng Bắc.

“Cảm ơn cô.” Anh ta lên tiếng. Giọng nói không còn ngả ngớn như mọi hôm nữa mà mang theo vài phần nặng nề.

Hà Điền Điền biết tâm trạng của anh ta không tốt. Cô trả lời: “Anh Phương không cần khách sáo.”

“Làm rất giống thật.” Anh ta nói thêm: “Thật sự cảm ơn cô, Hà Điền Điền.”

“Không có gì, đều là việc tôi nên làm. Sau này nếu còn gì thắc mắc anh cứ hỏi tôi. À, đúng rồi, tôi giới thiệu cho anh một diễn đàn người máy, tôi cũng ở trong đó, trên diễn đàn có rất nhiều cơ hội để giao lưu với mọi người.”

“Được.”

“Lát nữa tôi sẽ gửi lời mời cho anh.”

“Cô có thể gọi tên của tôi, không cần lúc nào cũng phải gọi “anh” đâu, hãy coi chúng ta là bạn bè.”

“Được.” Hà Điền Điền khá vinh hạnh, cho tới bây giờ cô chưa từng kết bạn với ai nhiều tiền như vậy.

“Ừ, có thời gian cô có thể qua nhà tôi chơi.” Anh ta đột nhiên nói một câu như vậy.

Hà Điền Điền hơi khó hiểu: “Hả?”

Phương Hướng Bắc giải thích: “Tôi nghe quản gia nói, nhìn cô giống như rất muốn chắp cánh bay một vòng quanh nhà tôi.”

Hà Điền Điền im lặng. Không ngờ ông quản gia mặt đơ tích chữ như vàng lại có thể làm cho người ta muốn chửi thề như vậy.



Buổi tối về đến nhà, Hàm Quang nói cho cô một tin tốt: “Cái khăn cô mượn của người khác tôi đã giặt giúp cô rồi.”

“Thật sao, tốt quá.” Hôm này còn có chuyện này sao, hố hố hố hố…

Anh lại báo cho cô một tin “tốt hơn”: “Sau đó tôi giúp cô trả lại luôn rồi.”

“... Hả?” Phản ứng của Hà Điền Điền chậm nửa nhịp, lặng người nhìn anh: “Ý anh là gì?”

Hàm Quang khó hiểu: “Làm một con người cô không hiểu cái gì là "trả" sao? Có vay có trả, đã mượn rồi còn không định trả à?”

“Tất nhiên tôi hiểu… Ý của tôi là anh trả cho ai?”

“Tất nhiên là Tạ Trúc Tâm.”

“Làm sao anh biết cái này của Tạ Trúc Tâm?”

“Này, con người, cô đang sỉ nhục trí thông minh của tôi à?”

Gần đây Hàm Quang hình thành một thói quen, chỉ khi không vui anh mới gọi Hà Điền Điền là “con người”. Nhưng Hà Điền Điền cũng không để ý đến tâm trạng của anh… Tâm trạng của mình quan trọng hơn!

Cô đau đầu truy hỏi: “Anh đi tìm anh ta rồi sao?”

“Không. Tôi gửi chuyển phát nhanh.”

Cô tức giận: “Anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Hả?!”

Đột nhiên cô tức giận như vậy khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ, anh cẩn thận nhìn cô: “Vậy cô không có ý định trả sao? Hình như làm vậy không được tốt lắm đâu.”

“Ai nói tôi không trả, chỉ là tôi…” Chỉ là cô muốn tự tay trả người ta thôi!

Cô nam quả nữ, nếu muốn hẹn họ dù sao cũng cần một cái cớ, ít nhất sẽ không quá xấu hổ? Vất vả lắm Tạ Trúc Tâm mới cho cô một cái cớ, sau đó? Cô lại trả lại cái cớ kia? Tạ Trúc Tâm sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn sẽ cho rằng cô từ chối anh ta! Con gái theo đuổi anh ta nhiều như vậy, anh ta khó khăn lắm mới bày tỏ chút tình cảm với cô, thế mà lập tức bị cô làm mất mặt! Anh ta cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhất định sẽ rút lui, không để ý đến cô nữa!

A a a tình huống tốt đẹp bây giờ lại thành cái gì thế này….

“Đều tại anh, đồ khốn Hàm Quang! Tôi thất tình rồi!” Hà Điền Điền khóc không ra nước mắt, “Đều tại anh, đều tại anh…”

Hàm Quang an ủi cô: “Đừng tức giận. Không phải chỉ là một cái khăn quàng cổ thôi sao, tôi đền cho cô nhé. Tôi sẽ đan khăn quàng cổ.”

“Anh lấy cái gì để đền chứ, anh có thể đền cho tôi một người bạn trai sao?!”

“Tôi, tôi đền chính mình cho cô.”

“Anh vốn là của tôi rồi!”

“Ừ.” Anh gật đầu, nhìn cô trợn tròn hai mắt, đột nhiên mỉm cười.

Hà Điền Điền: …

Con mẹ nó, tình huống gì thế nào? Sao cô lại xấu hổ??? Chuyện gì lại khiến cô xấu hổ như vậy, chẳng lẽ nên đánh anh một trận...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.