"Ưm..." Nguyễn Tình rên một tiếng, mông và hoa huyệt rụt lại, hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng bỏng.
Lâm Mặc Bạch cũng không vội, thậm chí là di chuyển rất chậm, đôi tay vốn đang ôm Nguyễn Tình cũng di chuyển tới mông cô, ngón tay ở phía dưới làn váy, từng chút một vuốt ve da thịt non mềm của cô.
"A..."
Nguyễn Tình bỗng nhiên rên rỉ, rồi như chú thỏ con sợ hãi lập tức liếc nhìn xung quanh.
Tiếng nói chuyện vọng lại từ bốn phía, may mắn trên hành lang lúc này không có người, chỉ có tiếng bước chân của Lâm Mặc Bạch.
Cảm nhận lồng ngực phập phồng của Nguyễn Tình, trong ánh mắt Lâm Mặc Bạch loé lên tia nguy hiểm, sau khi vuốt ve mông đủ, hai tay anh liền di chuyển lên xuống theo kẽ mông, một đường đi đến quần lót đã ướt nhẹp rồi sờ lên hoa huyệt ẩm ướt, đầu ngón tay thậm chí còn cảm nhận được hoa huyệt đang run rẩy.
Ngón tay Lâm Mặc Bạch vừa ấn sâu vào bên trong vừa di chuyển về phía trước rồi lên dần. Ngón tay di chuyển theo tiếng bước chân khi nặng khi nhẹ. Anh trước sau vẫn không kéo quần lót của Nguyễn Tình xuống mà chỉ cách một tầng vải dệt cọ xát nhưng như vậy cũng đã đủ để Nguyễn Tình khó có thể chịu đựng khoái cảm này.
Chân Nguyễn Tình đang vắt vẻo trên cánh tay Lâm Mặc Bạch lắc qua lắc lại, đôi khi rũ ở một bên không còn sức lực, đôi lúc lại căng chặt.
Nhanh lên... nhanh đến phòng học kia đi mà...