Hàm Đào

Chương 3: Hoàng phi



Nghe thấy lời ấy, đám trẻ con đều nhìn đến chỗ Trương Đại Tráng của Trương gia.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Trương Đại Tráng đang nói chuyện với Thường Gia Bảo, vừa rồi không có nghe thấy Thường Thích nói gì. Cậu ta hé miệng, một nốt loét miệng lập tức lộ ra rõ ràng. Cái nốt loét này bị hở, cứ y như bệnh mụn cơm, cực kì đáng sợ.

“Ối ——”  Vài đứa hô to, kính sợ mà nhìn Thường Thích, lại ngoảnh sang Trương Đại Tráng, tự giác tránh xa cậu ta.

Cái miệng của Trương Đại Tráng còn đỡ, mẫu thân với nãi nãi cậu ta  ngoài đều miệng nổi cả một vòng loét to, rất là kinh người.

Vỏn vẹn trong một ngày, lời đồn này đã lan truyền khắp nông trang, mới đầu mọi người không tin, nhưng nhìn thấy bộ dạng của người Trương gia xong liền có chút sợ sệt. Mọi người mặc kệ không quan tâm xem đây có phải báo ứng hay không, mà cứ tin tưởng mù quáng, vì thế tất cả đều cùng thành thành thật thật suốt một đoạn thời gian.

“Nghe nói người của Kim Cương môn sắp đến thu đồ đệ mới đấy.” Tôn tử Khâu gia thần bí bật mí với mọi người, “Gia gia ta nói, phải sờ căn cốt. Nếu căn cốt thượng giai, có thể trở thành đệ tử đích truyền.”

“Óa, vậy sẽ không phải không phải làm việc, ngày ngày được ăn ngon sao?”

“Không phải đâu, phải ngày ngày luyện võ, luyện thành liền có thể trở thành người bề trên.”

Đám trẻ con mồm miệng tép nhảy mà thảo luận, hầu như đứa nào cũng tràn trề hi vọng được trở thành đệ tử môn phái giang hồ.

Duy chỉ có tiểu cô nương Doanh Doanh trong đám trẻ con, không tham gia bàn luận với chúng, cô bé chạy đến bên Thường Thích, nghiêng đầu nhìn cậu: “Thường Thích, ngươi muốn đi Kim Cương môn không?”

Thường Thích ngậm một cọng cỏ xanh, vắt tréo chân trên đống cỏ khô, nói: “Không đi.”

“Ta cũng không đi, bọn họ không nhận nữ nhi.” Doanh Doanh bập bập môi, “Thế ngươi muốn đi đâu?”

Thiên hạ bây giờ, đều bị các đại tông môn khống chế, hoàng thất cũng có quan hệ dây mơ rễ má với những môn phái này, mọi người đều không chú trọng chuyện đọc sách mà ưa thích luyện võ hơn. Có thể trở thành đệ tử của một môn phái, đó mới thực sự có tiền đồ rạng rỡ.

“Chắc đi Cực Dương tông.” Thường Thích ngẫm nghĩ nói.

Kim Cương môn là một môn phái nhỏ phụ thuộc vào Cực Dương tông. Công pháp của Cực Dương tông chỉ có nam nhân có thể luyện, vì thế tất cả môn phái dưới quyền của Cực Dương tông đều chỉ tuyển nam đệ tử. Doanh Doanh nghe thấy thế, có chút thất vọng, cô bé vốn tưởng có thể cùng Thường Thích đi đến một môn phái khác.

“Crộc crộc crộc!” Một tiếng vó ngựa bỗng nhiên từ xa truyền đến, Thường Thích ngẩng đầu thoáng nhìn một cái, một tay túm y phục Doanh Doanh, đẩy cô bé qua một bên.

“Crộc crộc crộc cộc……..” Vó ngựa giẫm qua đống cỏ nhỏ hai người vừa mới ngồi, đạp hơn nửa cỏ xuống đất. Nếu chậm một chút, nó liền sẽ đạp lên người Doanh Doanh.

“Hu ——” Kỵ mã là một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục màu lam, hắn ta ghìm ngựa quay đầu nhìn, không lưu tâm mà cười, “Nhóc con khá lắm, thân thủ không tệ.”

Thường Thích nhìn văn sức Kim Cương môn trên người hắn ta, không nói gì. Người nọ hình như không định nói chuyện với bọn cậu, khẽ đạp bụng ngựa, thẳng tiến đến phòng quản sự của nông trang.

Thường Nga đang ôm một cuộn vải bố đến phòng quản sự giao hàng. Nàng không làm được việc nặng, nhưng có một đôi tay khéo léo, sẽ dệt vải, làm xiêm y, bình thường luôn dựa vào việc dệt vải kiếm tiền nuôi con trai và bản thân. Chỉ là, nàng không tiện xuất đầu lộ diện tại trấn trên, cũng không dám đưa đồ đạc cho tẩu tử đi bán, nên đành tự mình đưa đến phòng quản sự.

“Tam công tử, ngài đã tới.” Quản sự rất mừng rỡ, vội vàng chạy ra tiếp đón, người tới đúng là người cưỡi ngựa ban nãy. Người này có tên Trương Hữu Đức, là đệ tử đích truyền của Kim Cương môn, đứng thứ tam trong môn phái, ước chừng hai mươi bảy hai tám tuổi, tướng tá tạm coi đoan chính.

“Ừ, sư phụ bảo ta đến xem trước….” Trương Hữu Đức liếc mắt liền trông thấy Thường Nga đang cúi đầu ôm cuộn vải, nhất thời có chút sững sờ.

“À, đây là muội muội của Thường Thắng.” Quản sự cười tươi giới thiệu, cầm bạc đưa cho Thường Nga, “ Thường tiểu nương tử, vị này chính là tam công tử của Kim Cương môn.”

Thường Nga nhận bạc, buông cuộc vải xuống, thi lễ với hai người, rồi im lặng rời đi. Mà ánh mắt Trương Đức Hữu vẫn luôn dính trên người nàng, mãi cho đến không thấy bóng dáng, vẫn còn si ngốc nói: “Muội muội Thường Thắng, đẹp đến nao lòng….”

Quản sự cười khà khà: “Đẹp thì được ích lợi gì, còn chẳng phải….” Đột nhiên nhớ tới lời đồn đãi gần đây, khó tránh xúi quẩy, ông ta nhổ phì phì hai tiếng.

Giữa trưa hôm đó, Trương Hữu Đức bèn đến Thường gia ăn cơm, lơ đễnh suốt cả bữa cơm.

“Trong môn muốn nhận đồ đệ mới, sự phụ bảo ta đến xem trẻ con trong thôn trang trước.” Trương Đức Hữu cười nói. Người trong nông trang này, ít nhiều đều có quan hệ thân thích với Kim Cương môn, có chuyện tốt tự nhiên sẽ kéo cho người nhà.

“Ngài nói rất đúng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.” Cữu mẫu đang bưng đồ ăn lên bàn lập tức cười, gọi Thường Gia Bảo qua làm chào.

***

Chuyện này đã qua vài ngày, hôm đó Thường Thích hoàn thành xong công việc liền về nhà, còn chưa bước vào cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện trong viện.

“Thường cô nương, ta thật lòng muốn cầu hôn, tẩu tử nàng cũng đồng ý rồi. Ta là đệ tử đích truyền của Kim Cương môn, nếu gả cho ta, sau này nàng không phải vất vả chịu khổ nữa.” Đúng là tên Trương Hữu Đức kia.

“Cha Thường Thích sẽ đến đón ta, Trương sư huynh chớ nói giỡn.” Giọng của Thường Nga có chút kiềm nén, hiển nhiên đang tức giận.

“Thật không dám giấu, lần này ta vội tới là để tuyển chọn đệ tử, nếu nàng gả cho ta, Thường Thích chắc chắn có thể làm đệ tử đích truyền!” Trương Hữu Đức có tự tin, lời trong lời ngoài đều mang ý uy hiếp. Nếu Thường Nga không muốn gả cho hắn, Thường Thích sợ rằng đến đệ tử ngoại môn cũng không đến lượt.

Thường Nga nắm chặt tay, ngước mắt nhìn tẩu tử đang ló đầu nhìn vào ở ngoài cửa, lại nhìn kẻ vô lễ trước mắt, không khỏi hất giọng: “Muốn cưới ta ư, ngươi cứ hỏi sư phụ ngươi đi, xem có dám không ý kiến để ngươi cưới không đã? Năm đó ai đã đưa ta đến chỗ quý nhân! Nếu người đó quay về tìm con, liệu người nào sẽ đứng ra gánh vác đây?”

Giọng nói vừa trong veo vừa nghiêm túc, dọa Trương Hữu Đức sợ, quay đầu nhìn cữu mẫu, cữu mẫu lập tức chạy không còn bóng dáng, “Nếu vậy, ta sẽ quay về hỏi sư phụ rồi đến sau.” Trương Hữu Đức đành đi trước, nhưng mà khi ra khỏi cửa, lại không khỏi quay đầu nhìn Thường Nga.

Yểu điệu giai nhân, quả nhiên thật khó lấy được.

“Ngày mai ta sẽ đến!”

Thường Thích chốn sau đống củi, hung ác nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Hữu Đức, hận không thể dùng ánh mắt đục thủng hắn ta. Ăn nói thì trông đường hoàng lắm, chẳng qua chỉ là tên háo sắc.

Nàng dâu Trương gia nhỏ giọng hỏi thăm cữu mẫu : “Lời cô út ngươi nói, là thật hả?”

Nhớ đến chuyện năm đó tống Thường Nga ra ngoài, cữu mẫu khẩn trương, trừng mắt nhìn con dâu Trương gia: “Không có chuyện gì thì đừng thăm dò vớ vẩn, ngươi còn muốn miệng thối thêm nữa à?”

“Ta chẳng phải vì tốt cho ngươi sao?” Nàng ta tức giận đến ngã ngửa.

Thường Thích chui ra khỏi đống củi, xoay người rời khỏi nông trang, lên trấn Cửu Như tìm tiểu Trần đại Trần, cậu rất nhanh đã tìm được quầy hàng của đại Trần : “Đại Trần ca, huynh tìm cho đệ một dao ngắn đi.”

“Dao ngắn? Đệ cần dao ngắn làm gì?” Đại Trần cẩn thận nhìn kĩ sắc mặt Thường Thích, thấy trong mắt cậu nảy sinh ác độc, tựa như sói con muốn cắn người, không khỏi lo lắng.

“Nếu thằng cháu rùa kia tìm đến, thì phải thịt hắn thôi.” Thường Thích nghiến răng.

Đại Trần nghe tiền căn hậu quả xong, trầm mặc một lúc : “Được, sáng sớm mai đệ qua đây, ta đưa đồ tốt cho.”

Thường Thích tạm biệt đại Trần, trên đường trở về, vành mắt không khỏi đỏ bừng. Suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện mặc dù cậu có thông minh đến đâu, cũng không thể giúp được.

“Tiểu Thích?” Một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên, là tiểu Như của Hồng Thường viện.

“Tiểu Như tỷ, đi mua son đấy à?” Thường Thích ngẩng đầu nhìn, chào hỏi với tiểu Như.

“Làm sao vậy?” Tiểu Như giơ tay sờ sờ khuôn mặt Thường Thích, đưa cho cậu vài viên đường, thấy Thường Thích im lặng, liền ngồi xổm xuống bóc một viên cho cậu ăn, nhẹ giọng nói, “Thế đạo gian nan, ai cũng sẽ có lúc khó khăn, ăn viên đường này, vị ngọt lan tỏa trong miệng, trái tim cũng sẽ thấy bớt đắng bớt khổ hơn.”

Thường Thích nhìn nhìn tiểu Như, vị ngọt từ viên đường bất giác tan trên đầu lưỡi, chậm rãi gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Thường Thích không có đi nhặt trứng, mà trực tiếp đến trấn trên tìm đại Trần. Đại Trần đưa cho cậu bao đoản kiếm có chút gỉ, dài năm tấc, rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lánh.

“Đây là đoản kiếm Lại tử nhặt được trong đống phế tích ở Trấn Nam, bảo bối đó nha, đệ dùng xong nhớ trả lại nó.” Đại Trần dặn dò.

“Đệ biết rồi, cảm ơn đại Trần ca.” Thường Thích cất đoản kiếm vào ngực, cùng ngồi chồm hỗm đập vai với đại Trần, hùng dũng oai vệ cùng đi về.

Thường Thích mới vừa đến trước cửa nông trang, liền trông thấy một đội người ngựa từ xa tiến đến. Những người này mặc giáp sắt tinh quý lấp lánh, cưỡi ngựa cao to, đằng sau còn có một xe ngựa bát giáp có mui xe lung linh.

Người trong nông trang chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng long trọng này, đều lục tục chạy ra xem náo nhiệt.

Trùng hợp Trương Hữu Đức cũng cưỡi ngựa đến, vừa vặn đụng phải đội ngũ này.

“Tại hạ là đệ tự đời thứ nhất của Kim Cương môn, dám hỏi chư vị đến nông trang chúng ta  vì chuyện gì?” Trương Hữu Đức ngồi trên lưng ngựa, chắp tay hỏi.

Người dẫn đầu, mặc một thân trang phục màu xanh, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống liếc Trương Hữu Đức: “Ta phụng mệnh bệ hạ, đến đón hoàng phi nương nương cùng hoàng tử điện hạ hồi cung, người không liên quan lập tức cút sang một bên.”

Hoàng tử? Hoàng phi? Tất cả mọi người đều sững sờ, Trương Hữu Đức cũng ngây ra tại chỗ, nhớ đến lời sư phụ tối qua, hắn ta có chút sợ hãi.

Người dẫn đầu thấy hắn không phải chủ sự, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đưa đội ngũ vào nông trang.

Thường Thích sờ sờ đoản kiếm trong ngực, tách ra chạy nhanh về tiểu viện nhà mình.

Người của nông trang không dám đến gần đội ngũ hoàng gia, mà chỉ dám theo sát từ xa. Quản sự nông trang vẫn có chút kiến thức, nhìn thấy lệnh bài hoàng gia của quân tiên phong, lập tức lăn ra, phù phù một tiếng quỳ gối trước người dẫn đầu: “Khâm sai đại nhân đại giá quang lâm, tiểu nhân không đón tiếp từ xa, mong ngài thứ tội!”

Thường Thích trở về tiểu viện, thấy mẫu thân đang đứng giữa sân lo lắng chờ cậu: “Rùa con, con đi chết chỗ nào đó?”

“Ngoài kia có một đội người ngựa đến, nói muốn đến đón hoàng tử và hoàng phi.” Thường Thích ngẩng đầu nhìn mẫu thân.

Thường Nga một tay che miệng, ngơ ngác nửa ngày, rồi vội bước nhanh ra trước cửa xem. Cữu cữu cùng cữu mẫu cũng ngây ngốc đứng trước cửa nhà, nhìn cái người ăn mặc chói mắt, nghiêm chỉnh chỉnh tề hướng về nhà hắn.

Khâm sai đại nhân dẫn đầu xuống ngựa, đến trước cửa tiểu viện dưới sự chỉ dẫn của quản sự, thẳng thắn lưu loát quỳ xuống đất hành lễ : “Vi thần tham kiến hoàng phi nương nương, tham kiến hoàng tử điện hạ, hoàng thượng lệnh vi thần đến đón nhị vị hồi cung.”

Thường Nga đứng không vững, được Thường Thích đỡ lấy.

“Á……hoàng, hoàng phi…….” Nàng dâu Trương gia hoảng sợ hô một tiếng, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Tiểu kịch trường:

Thích Thích : Bọn họ nói ta là đứa con hoang.

Mẫu thân : Mặc kệ bọn họ, cha con là hoàng đế đó nha╭(╯^╰)╮

Thích Thích : Vâng, mẫu thân ╭(╯^╰)╮

Khâm sai: Cung nghênh hoàng phi hoàng tử hồi cung

Thích Thích: Đậu má, cha ta là hoàng đế thật đó à ?

Mẫu thân : Đậu má, cha con thế mà là hoàng đế thật?

Thích Thích : →_→
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.