“Tình duyên trời định không phải chỉ có một thôi sao?” Có người đặt ra hỏi: “Tư Mệnh Cung lừa các ngươi?”
“Mệnh Cung không bao giờ phạm sai lầm, huống chi là lừa gạt người khác.” Một người phụ nữ bước ra từ trong đám đông, mặc áo bào trắng viền bạc, khí chất lạnh lùng. Nàng là thiếu cung chủ của Tư Mệnh Cung, Tần Dao Hoa.
Tần Dao Hoa đứng trước mặt Miêu Tòng Thù, bước vào vòng tròn ngập mùi bom đạn thuốc súng, thích ứng cực kì tốt.
Nàng nói: “Cho dù Mệnh Cung có nói dối, cũng không thể lừa được long quân và Dao Sơn cư sĩ mới đúng.”
Long tộc được Thiên Đạo thiên vị, vượt trội hơn rất nhiều sinh linh, hơn nữa Vạn Pháp Đạo Môn tu luyện đạo pháp tự nhiên, mà vận mệnh an bài có quan hệ mật thiết với Thiên Đạo. Đặc biệt, Đăng Tê Chi còn là người có đạo cốt trời sinh nên cũng cảm ứng được một chút đối với Thiên Đạo và mệnh số của bản thân.
Nếu không, chỉ dựa vào dăm câu đôi lời về tình duyên trời định của Miêu Tòng Thù, sao hắn có thể tin được chứ?
Tiết Thính Triều mang trong mình một nửa dòng máu tiên nhân, thuận theo Thiên Đạo, tình huống cũng giống như Đăng Tê Chi. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết mình và Miêu Tòng Thù có quan hệ sâu sắc, những diễn biến sau đó đã khẳng định cảm giác của hắn là đúng.
Mệnh Cung có thể lừa gạt được những người khác trong Tu chân giới, nhưng không thể lừa Đăng Tê Chi và Tiết Thính Triều.
“Huống chi Mệnh Cung ta cho dù có can đảm đến mấy cũng không dám lừa gạt Ma Chủ và cảnh chủ.” Tần Dao Hoa: “Mệnh Cung và Thái Huyền Tông vẫn luôn là có quan hệ tốt, vậy càng không có lý do gì để lừa dối tông chủ.”
Mỗi người nàng đều nịnh đúng chỗ, kĩ năng giao tiếp thật đỉnh.
Đăng Tê Chi và Tiết Thính Triều cũng đồng ý với lời của Tần Dao Hoa, mà Doanh Phương Hộc và Lộc Tang Đồ cũng biết Mệnh Cung không cần thiết phải nói dối họ về vấn đề này.
Vì vậy, đây không phải do sai sót của Mệnh Cung.
Miêu Tòng Thù thực sự có vô số đường nhân duyên!
Một vài người có mặt ở đây không khỏi cảm thấy hơi ghen tỵ.
Có người 180 năm vẫn chỉ có thể tự dựa vào đôi tay của mình, lại có người đã xây ao để nuôi cá biển, cá bột, đã thế mỗi con còn khác nhau!
Dù cùng một người, số phận khác nhau, nhưng Thiên Đạo như vậy cũng thật bất công.
“Ta hy vọng trong mùa đông lạnh giá, có thể có một thân thể ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này của ta.” Võ Yếu Ly cực kì u sầu: “Ta đã ba mươi tuổi rồi.”
Cao tăng Nãi Sát: “Chờ khi ngươi trăm tuổi thì sẽ quen thôi.”
Võ Yếu Ly: “...” Ta cảm thấy bị xúc phạm.
Cậu bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Vậy nên bạn đời hiện tại của Miêu đạo hữu cũng là tình duyên trời định sao?”
Cao tăng Nãi Sát: “Có thể.”
Vậy có thể chắc đến 99% rồi!
Những người có mặt ở đây đều nghĩ như vậy, chẳng lý gì mà người yêu cũ đều là tình duyên trời định, mà bạn đời hiện tại đang ngọt ngào đường mật lại không phải.
Hơn nữa họ cảm thấy, về sau sẽ còn có thêm vài người nữa, cho dù bây giờ ngươi thương lập tức thành người yêu cũ, họ cũng sẽ không cảm thấy có gì sai.
Trong phòng, Doanh Phương Hộc và những người khác đều cau mày, chìm vào suy tư, vốn dĩ họ lấy ‘tình duyên trời định’ làm lợi thế lớn nhất, kết quả lại phát hiện ra ngay cả ‘đá Nhân Duyên’ cũng có kiểu dáng giống nhau y đúc, khiến cho người ta rất bực bội.
Đặc biệt là ngay cả chú thích cũng giống hệt nhau!
Qua loa chiếu lệ, chà đạp lên tự tôn của bọn họ.
Lúc này, bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Úc Phù Lê, tựa hồ muốn biết hắn có phải cũng là ‘tình duyên trời định’ của Miêu Tòng Thù hay không.
Tần Dao Hoa lấy đá Nhân Duyên ra: “Vị đạo hữu này, sao ngươi không thử suy luận một phen?” Nàng nhìn mấy vị đại lão nổi danh của Tu chân giới ở chung quanh, dừng lại một chút, sau đó dùng ánh mắt khích lệ nói: “Nếu bọn họ đều có, vậy ngươi hẳn cũng có.”
Úc Phù Lê hỏi Miêu Tòng Thù: “Em nói xem ta có thể không?”
Miêu Tòng Thù cảm thấy không thể, trong lòng rất bất an. Bởi vì lúc trước y thấy sắc nảy lòng tham, vừa gặp đã thương Úc Phù Lê vì vậy dùng đủ mọi thủ đoạn để theo đuổi hắn, mãi mới ôm người được đến tay, vậy nên y vui đến nỗi khi nhanh chóng quên đi người yêu cũ, cũng quên luôn cả cái chuyện như ‘tình duyên trời định’.
Nếu những người yêu cũ khác đều là ‘tình duyên trời định’ của y, mà Úc Phù Lê lại không phải thì...
Không!
không thể nào!
Dựa trên tình yêu của y dành cho Úc Phù Lê và tần suất song tu cao hơn cả núi, dài hơn cả sông kia của họ, y có thể dễ dàng phán đoán và kết luận: lão Úc chắc chắn là tình yêu đích thực của y!!
Miêu Tòng Thù gật đầu, trong lòng tràn đầy tự tin, cho Úc Phù Lê mười hai phần khẳng định.
Tần Dao Hoa truyền linh lực vào trong đá Nhân Duyên, sau đó khắc họa dáng vẻ của Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê. Mặc dù hai người đều đeo mặt nạ dịch dung nhưng điều này không cản trở việc suy luận của đá Nhân Duyên.
Tuy nhiên, cuối cùng, đá Nhân Duyên chỉ ghi lại hình dáng thật của Miêu Tòng Thù, không thể ghi lại Úc Phù Lê, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ ảo khó nhận biết.
Tần Dao Hoa lộ vẻ kinh ngạc, đổi viên đá Nhân Duyên khác rồi thử lại vài lần nhưng vẫn suy ra được Úc Phù Lê. Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Úc Phù Lê, lại phát hiện mình giống như đang nhìn một đám sương mù.
Gương mặt thật, tu vi và mệnh số của Úc Phù Lê đều bị ẩn dưới lớp sương mù, cho dù có tiêu hết tu vi cả đời của nàng cũng không nhìn rõ.
“Ngươi là ai?!”
Úc Phù Lê: “Nếu ngươi không suy ra được, vậy thì đến lượt ta.”
Vừa dứt lời, đá Nhân Duyên bay khỏi lòng bàn tay Tần Dao Hoa, rồi dừng lại trên mặt bàn. Cùng lúc đó, những viên đá Nhân Duyên trong tay Lộc Tang Đồ, Doanh Phương Hộc và những người khác cũng bay khỏi lòng bàn tay họ rồi rơi xuống bàn.
Sáu viên đá Nhân Duyên sắp xếp thành một đường thẳng, phát ra tiếng ‘răng rắc’, vô số vết nứt xuất hiện trên bề mặt, sau đó vỡ tan thành bột phấn trước mắt mọi người.
Đám người Lộc Tang Đồ sắc mặt thay đổi, cảnh giác nhìn Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê còn chưa động một ngón tay đã cướp được đá Nhân Duyên từ trong tay họ, điều này cho thấy tu vi của hắn cao hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Tàn hồn còn sót lại của Ôn Cẩm Trình điên cuồng la hét trong thức hải của Tiết Thính Triều, đó không chỉ là nỗi sợ hãi và hận thù đối với Úc Phù Lê, mà còn là một tình yêu bệnh hoạn dành cho Miêu Tòng Thù bên cạnh.
Sau khi đá Nhân Duyên vỡ thành bột mịn, nó chuyển động với tốc độ nhanh trên mặt bàn, tạo thành biểu đồ sao trên bầu trời. Không biết Úc Phù Lê làm sao suy ra được, các tu sĩ có tu vi thấp ở đây dù chỉ một giây cũng không thể trụ nổi, chỉ cảm thấy mắt và đầu đều đau nhức, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa hắn suy đoán tiếp nữa.
Miêu Tòng Thù kiên trì nhìn một lúc, thức hải cũng đã đau không chịu được.
Một lát sau, đã có kết quả.
Miêu Tòng Thù nhìn thử qua, chỉ thấy bột min xếp thành hai dòng chữ lớn trên bàn: Xa vời, phí công. Giỏ tre múc nước, tìm cá trên cây.
“…” Miêu Tòng Thù: “Không thì, chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
Úc Phù Lê vung ống tay áo: “Không cần.”
Bột phấn chất đống như núi trên chiếc bàn vuông lập tức bay lên, hai dòng bình chói mắt kia cũng bị gió thổi bay, vận mệnh tưởng như không thể phản kháng, lúc này đây lại bị người ấy đập tan một cách kiêu ngạo cuồng vọng. Bột mịn bay về phía những chiếc bàn vuông ở hai bên, những món ăn còn đang tỏa ra hơi nóng ngay lập tức bị phủ lên một tầng bột đá Nhân Duyên.
Tần Dao Hoa tiếc sáu viên đá Nhân Duyên, các tu sĩ ở hai bàn cũng tiếc những món ngon tràn đầy linh lực, nhưng ngay sau đó họ đều đồng loạt co vai rụt cổ. Hơi thở nguy hiểm đáng sợ dần dần lan tràn, bản năng thôi thúc bọn họ vừa lăn vừa bò chạy đi, các tu sĩ chậm hơn thậm chí còn cảm thấy chân mềm.
Úc Phù Lê đứng dậy, giơ tay phải lên không trung nắm lấy, một thanh đao dài đen tuyền từ trong không trung xuất hiện, được ngưng tụ thành từ thần lực thuần túy.
Hắn dùng tay trái giật chiếc mặt nạ dịch dung trên mặt ra, vo thành quả bóng rồi ném sang một bên, Úc Phù Lê bực bội thở dài lạnh lùng: “Quên đi, giết hết là xong.” Hắn lười quan tâm.
Mấy cái thứ người yêu cũ, Thiên Đạo, vận mệnh an bài, cản trở, phủ nhận, cướp bóc, tới trước tới sau, chướng mắt hay ghê tởm, chỉ cần giết hết là xong.
Phát quan đột nhiên vỡ ra, mái tóc dài của Úc Phù Lê rơi xuống, áo ngoài to rộng không gió tự bay, cả người hắn lơ lửng giữa không trung. Trường đao buông thõng xuống, mũi đao hướng xuống đất, cắt mặt đất thành hai nửa gọn gàng như cắt đậu phụ.
Miêu Tòng Thù nắm lấy tay Úc Phù Lê, người kia kéo một cái, y đã ở trong túi càn khôn trong tay áo hắn.
Úc Phù Lê nhìn mọi người có mặt quanh đây, dùng trường đao xẻ đôi Thanh U Điện, phát động trận pháp hộ sơn của Thái Huyền Tông, khiến nó phát ra âm thanh báo động.
Tiếng báo động là một tiếng chuông nặng nề, âm thanh như sấm, thấu tới tận chín tầng mây, truyền khắp tông môn. Ngay cả Phù Vân Thành cũng nghe thấy âm thanh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Trong Thanh U Điện, Tần Dao Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lùi lại, hét lớn: “Chạy mau!”
Người của Tư Mệnh Cung theo lệnh của nàng, vội vàng rút khỏi Thanh U Điện, các tu sĩ ở xa hơn một chút thấy thế tuy không rõ nguyên nhân nhưng cũng bỏ chạy theo. Những tu sĩ ở gần hơn một chút thấy có biến cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ chạy.
Vạn Pháp Đạo Môn bảo Võ Yếu Ly mau chạy đi, Võ Yếu Ly vốn cho rằng có cao tăng bên cạnh, có Phật Tổ trong tim, mạng của mình sẽ được an toàn, kết quả quay đầu nhìn lại, lại phát hiện ra đám lừa trọc kia đã biến mất không một dấu vết.
Cậu thầm ‘đệt’ một câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Xà ngang của Thanh U Điện đã bị Úc Phù Lê cắt làm đôi, lung lay sắp đổ, không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Sau khi các tu sĩ chạy ra ngoài, Thanh U Điện lập tức sụp đổ, trong chớp mắt đã biến thành một đống đổ nát hoang tàn.
Bóng dáng của đám người Lộc Tang Đồ nhanh chóng biến thành một luồng sáng rời khỏi Thanh U Điện, đứng trên không trung mà không cần dựa vào phi hành khí. Bầu trời và đỉnh núi vốn trống rỗng giờ dày đặc người, bọn họ tạo thành vòng tròn vây lấy Úc Phù Lê ở giữa.
Hai bên nhìn như phân ranh giới rõ ràng, nhưng càng có nhiều người không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa các đại lão. Bọn họ vẫn giữ thái độ hóng drama như khi còn ở Thanh U Điện, chọn một chỗ tốt rồi từ xa quan sát mà không nói gì.
Năm người Lộc Tang Đồ, Tiết Thính Triều, phân biệt đứng ở các vị trí khác nhau vây quanh Úc Phù Lê, nét mặt nghiêm trọng, cảnh giác lẫn nhau, tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Sợi chỉ bạc Doanh Phương Hộc nối với Thái Huyền Tông và bên ngoài đã bị cắt đứt, nguồn thông tin bị mắc kẹt, hắn lập tức hiểu ra Úc Phù Lê đã nhốt tất cả bọn họ vào đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông, ý của hắn cũng rất rõ ràng. Nếu không phải Úc Phù Lê hắn chết, thì là những người khác chết.
Doanh Phương Hộc vốn đã muốn giết những người khác từ lâu, đối với chuyện này hoàn toàn ủng hộ, hắn cười nhẹ, sợi chỉ bạc chôn trong núi chui ra khỏi mặt đất, dựng thẳng thành từng hàng rào màu xanh bóng tẩm độc để ngăn những tu sĩ khác bỏ chạy hoặc can thiệp vào.
“Hôm nay tất cả tông môn đều có mặt ở đây, vừa hay làm chứng.” Doanh Phương Hộc ho khan hai tiếng, trang sức bạc trên người kêu leng keng. Nở một nụ cười ngây thơ trong sáng, trong mắt lại tràn ngập ác ý. “Chúng ta sẵn sàng chiến đấu đến chết. Đây là do chúng ta tự mình quyết định, không liên quan đến tông môn, cũng không liên quan đến chính đạo hay ma đạo. Sống chết tự chịu, không kể hậu quả.”
“Thế nào?”
Lộc Tang Đồ nắm chặt yêu đao quỷ đầu trong tay, ngước mắt lên: “Ta không có ý kiến.”
Đăng Tê Chi sắc mặt vô cảm, do sát ý, chiến ý và ghen tị, linh lực của hắn tăng nhanh đến mức không thể che bản thể được nữa, vảy rồng trên mặt mơ hồ hiện ra. Hắn ngắn gọn súc tích: “Được.”
Tiết Thính Triều cúi đầu rũ mi, con ngươi đã biến thành màu đỏ yêu dị như máu. Trong thức hải, tàn hồn của Ôn Cẩm Trình dưới sự áp bức không ngừng, liên tục ngã xuống, rồi lại đứng lên, thứ tình yêu cố chấp và bệnh hoạn của gã và phần tình cảm được kiềm chế tốt của chính hắn đan xen rồi hòa vào nhau.
Trong quá trình cướp bóc và chiến đấu, tàn hồn của Ôn Cẩm Trình dần dần dung hợp. Thứ cảm xúc vặn vẹo do yêu mà không có được của Ôn Cẩm Trình đã khuấy động sự hỗn loạn mà Tiết Thính Triều luôn khóa dưới mặt hồ tĩnh lặng trong tim.
Hắn cười một tiếng, rồi bình tĩnh trả lời: “Được.”
Trong số mấy người, chỉ có Từ Phụ Tuyết là tu luyện muộn nhất, cho nên tu vi thấp nhất. Trong trận chiến sống còn này, hắn chỉ tương đương với bia đỡ đạn. Tông chủ Thái Huyền Tông thấy vậy không đồng ý, hắn cố gắng đột nhập vào trận độc mà Doanh Phương Hộc sắp xếp, đồng thời quát Từ Phụ Tuyết nhanh hơn rời khỏi trận đấu này.
Từ Phụ Tuyết lắc đầu, quay lưng về phía tông chủ Thái Huyền Tông, nắm chặt thanh kiếm bản mệnh trong tay, thái độ muốn tham gia trận chiến sống còn này còn kiên quyết hơn so với bất kì giờ phút nào trong hai mươi năm qua.
“Nếu con lùi lại, con thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.” Từ Phụ Tuyết chớp mắt, xin lỗi cha mình, rồi tiến lên một bước, dùng im lặng để bày tỏ thái độ.
**
Ở túi càn khôn trong tay áo.
Miêu Tòng Thù đang lục lọi trong không gian giới tử để tìm một món linh khí có thể truyền tình hình hiện tại của thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào, khóe mắt lướt qua thấy một chuỗi tràng hạt lưu li màu tím đang phát sáng. Y quay lại, lấy chuỗi Phật châu mà mình tiện tay ném vào ra, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra nguồn gốc của nó.
Đây là chuỗi tràng hạt mà Toàn Gia Phúc đưa cho y khi ở trong ảo cảnh Linh Khư.
Miêu Tòng Thù lắc lắc chuỗi Phật châu, thấy trên đó có khắc một câu kinh phật bèn đọc theo. Ngay giây sau, Phật châu tỏa ra khói trắng rồi biến thành ảo ảnh của cao tăng Nãi Sát. Trong ảo ảnh còn có những đỉnh núi sắc nhọn phủ đầy sương trắng, bên cạnh còn có vài cái đầu như quả trứng kho.
Cao tăng Nãi Sát xua tay: “Miêu lão gia.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi có việc gì sao?”
Cao tăng Nãi Sát: “Ngài đã quên chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau khám phá những chỗ huyền bí của Phật pháp sao?”
“Bây giờ ngươi bỏ đá xuống giếng thì có nghĩa lý gì?” Miêu Tòng Thù nói: “Bây giờ ta rất nghèo, ngươi không cần phải nhân cơ hội dụ ta xuất gia.”
“Bạn trai hiện tại của ngài đang cùng mấy vị người cũ quyết đấu sống ở bên ngoài. Cá nhân mà nói, bần tăng ủng hộ Úc tiên sinh.” Cao tăng Nãi Sát: “Nhưng dù kết quả thế nào, thì người thiệt vẫn là ngài.”
“Khi lão Úc ở đây thì ngươi chẳng nói chẳng rằng, bây giờ lại lợi dụng lúc người ta quyết đấu sinh tử đến đầu cơ trục lợi, ngươi cũng sáng tạo phết nhỉ.” Miêu Tòng Thù từ chối ba lần liên tiếp: “Sao ngươi lật mặt nhanh như lật bánh tráng thế.”
“Ta hỏi ngài một vấn đề,” Cao tăng Nãi Sát chậm rãi nói: “Ngài xác định bản thân chỉ có năm đoạn tình duyên ở bên ngoài kia?”