Hai Người Yêu Cũ Của Ta Đều Phi Thăng Thành Thần!

Chương 13



"Ngươi là ai?" Ta nắm chặt cổ áo hắn, dùng hết sức lực toàn thân áp sát tai hắn, run rẩy hỏi: "Tại sao lại cướp tên của chàng..."

"Đổng Uyên" thân thể cứng đờ, cánh tay ôm ta cứng như đá, đáy mắt lộ ra vẻ đau khổ.

"Buông ta ra." Ta ra lệnh.

Hắn im lặng rất lâu, mới khàn giọng nói: "Được."

Hứa Thính Nhu đã biến mất không tung tích từ lúc ta khôi phục ký ức, thân thể tỳ Bà tinh mềm oặt nằm cách đó không xa, sống c.h.ế.t không rõ. Mọi người đều khôi phục lại dung mạo ban đầu, nhưng lại không đạt được kết cục như mong muốn.

“Thiên Phi nương nương, đại kiếp sắp đến, người không cân nhắc đến Âm Tư Phủ ngồi chơi một chút sao?” Một giọng nữ lười biếng, chậm rãi vang lên.

Ta từ từ mở mắt, hương thơm Mạn Đà La thoang thoảng trong không khí.

Tống Ngụy nghe thấy tiếng động, lại một lần nữa bế ta lên, xoay người đi ra ngoài.

Người phụ nữ kia đột ngột chắn trước mặt Tống Ngụy, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Tống đại nhân, đã lâu không gặp. Thiếp thân vì tìm chàng, thật sự đã tốn không ít công sức.”

“Tránh ra.” Giọng Tống Ngụy lạnh nhạt.

Người phụ nữ kia làm như không nghe thấy, cười nói: “Nếu không phải thiếp thân dùng Ảm Ma Trận giúp các người ngăn cản thiên kiếp, thì kiếp số của Thiên Phi nương nương và chư vị gộp lại, e rằng sẽ khiến sinh linh trong vòng ba ngàn dặm xung quanh đều bị đánh cho tan xương nát thịt.”

Nàng ta đảo mắt nhìn xung quanh, tự nói: “Xin hỏi chư vị, ai tên là Ngạn Sơ?”

Ngạn Sơ…

Cái tên này, ta nhớ không rõ lắm.

Có một năm, đêm Nguyên Tiêu ta lén trốn ra khỏi cung, trong một con hẻm hỗn loạn, đã cứu một thiếu niên gầy gò như que củi, sau đó mang theo bên người, tận tâm dạy dỗ, truyền thụ thi từ võ đạo. Mười năm tình nghĩa, trước khi ta bị trói trên tế đàn, chỉ kịp dặn dò hắn mau chóng chạy trốn.

Tống Ngụy đứng im không nhúc nhích.

Lâu sau, phía sau có người nói với giọng cay đắng: “Là ta.”

Ta nhìn chằm chằm vào mặt “Đổng Uyên thượng thần”, ký ức trong đầu vẫn chưa rõ ràng, chỉ thấy hắn lạnh lùng, môi mấp máy, nói ra những lời khiến ta mặt mày biến sắc.

“Ta tên Ngạn Sơ.”

Ta chậm rãi nhớ lại, khuôn mặt non nớt của Ngạn Sơ trong đầu, cuối cùng cũng trùng khớp với “Đổng Uyên” trước mắt.

Người phụ nữ cong môi cười, “Vậy thì không sai rồi, ba vị đều ở đây. Năm đó Ngạn đại nhân đã cướp rượu của Quỷ tộc, đoạt mệnh cách của Tống đại nhân, giờ đây làm “Đổng Uyên thượng thần” có thoải mái không?”

Ta nhớ lại trong ảo ảnh, có người từng dùng d.a.o găm rạch lòng bàn tay Tống Ngụy, m.á.u hòa vào rượu, bị người ta bưng đi.

E rằng lúc đó, đế vương chi vận của Tống Ngụy đã bị người ta nhòm ngó, cuối cùng âm kém dương sai, không rơi vào tay Quỷ tộc, mà lại để Ngạn Sơ uống mất.

Người phụ nữ cười, mang theo vài phần không cam lòng, “Chỉ kém một bước nữa, Quỷ tộc đã có thể tạo ra một Quỷ Tiên. Lần này, không thể để Ngạn đại nhân chạy thoát nữa.”

Ngạn Sơ nói: “Rượu là ta uống, ta đi với ngươi, thả bọn họ.”

Người phụ nữ có vẻ mặt kỳ quái, “Có dây dưa với Quỷ tộc, đâu chỉ có mình ngươi, phải không, Tống đại nhân?”

Nói xong, nàng ta vung tay xé toạc không gian, một lối đi u ám xuất hiện giữa không trung, cuối đường là bóng tối vô tận.

“Quỷ tộc Hoạn Nương, cung nghênh chư vị quang lâm.” Nàng ta cười, vẫy tay, ánh sáng xung quanh d.a.o động, bầu trời dần dần kéo xuống một tấm màn vàng kim, tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu.

Sát kiếp sẽ nhanh chóng giáng xuống.

Tống Ngụy không do dự, nói với ta: “Lệnh Nghi, tin ta.”

Nói xong, hắn bước một bước vào lối đi u ám.

Xung quanh lập tức trở nên tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ còn lại thân thể nóng bỏng của Tống Ngụy kề sát ta, tiếng tim đập rõ ràng.

Mùi tanh nồng ẩm ướt xộc vào mũi trước tiên, ta mở mắt ra, dưới bầu trời u ám, những ngôi sao đều có màu xanh đen, lờ mờ không rõ.

Chúng ta đứng bên bờ sông, nước sông đục ngầu, không thấy đáy. Trên mặt sông, thỉnh thoảng lại có những bộ phận cơ thể đáng ngờ trôi nổi, đôi khi lại có vài con mắt nổi lên, xoay tròn trôi đi.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai người, một người là “Đổng Uyên”, cũng chính là Ngạn Sơ năm xưa.

Người còn lại là Hoạn Nương.

Có người chèo thuyền bên bờ sông, thuyền hướng về phía chúng ta, đến gần, một lão già gầy gò ốm yếu chắp tay với Hoạn Nương, “Công chúa, chẳng hay có khách quý đến?”

Hoạn Nương cười nói: “Là khách quý bậc nhất, đến Âm Tư Phủ.”

Nói xong nàng ta đưa tay về phía chúng ta, “Mời chư vị.”

Tống Ngụy trực tiếp bước lên thuyền, Hoạn Nương cười nói: “Đã nhiều năm không gặp, Tống đại nhân vẫn quen thuộc đường cũ như vậy.”

Ngạn Sơ cũng đi theo lên thuyền, chỉ là cố ý giữ khoảng cách với ta, ngồi cách đó không xa.

Trước mặt Hoạn Nương, trong lòng ta có muôn vàn nghi vấn, không tiện hỏi trực tiếp, chỉ có thể âm thầm sắp xếp lại trong lòng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.