Năm đó, từng có vị đệ nhất mỹ nhân hiếm có xuất hiện ở Đại Nguyên. Sau lưng là gia thế hiển hách bậc nhất Hoàng thành, đến cả Đế vương còn phải kiêng nể ba phần. Nàng ta từ nhỏ tinh thông cầm kỳ thi họa, tài năng xuất chúng, lại còn được lòng mọi người nhờ cách đối nhân xử thế hết mực lễ độ.
Đều nói, nữ nhân xinh đẹp như hoa phù dung nở rộ, thiên tư huệ chất lan tâm, là mang khí chất của hoa huệ, là mang cái tâm của hoa lan. Thế nhân mê đắm mỹ mạo tuyệt sắc khuynh thành, người người kính nể nàng tri thư đạt lễ. Tiếng tăm vang xa, từ lúc nào đã gọi nàng cùng với danh hiệu "Đệ nhất mỹ nhân".
Giữa lúc đóa hoa ở độ tuổi xinh đẹp nhất, thì đã có những quy tắc lễ giáo xuất hiện, đóng nàng vào một cái khung. Mang trên người sứ mệnh "trở thành Hoàng hậu".
Không phụ lòng gia tộc, nàng xuất sắc vượt qua hơn ngàn tú nữ để danh chính ngôn thuận bước vào cổng lớn Hoàng cung. Mười lăm tuổi trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ.
Từng được dạy cách để trở thành phi tử của Hoàng đế. Từng chăm chỉ học cách trở thành Hoàng hậu, học làm nương tử của người ta.
Thực tế lại không như những gì bản thân từng nghĩ. Đêm tân hôn phu quân dứt áo bỏ đi chẳng để lại một ánh nhìn. Ngày tháng sau đó nếu không phải là chuyện hết sức quan trọng thì sẽ chẳng bao giờ phu thê có lần gặp mặt. Thứ mà nàng nhìn thấy lúc nào cũng chỉ là một bóng lưng lạnh lùng, cùng những mệnh lệnh cứng ngắc như bề trên nói với kẻ dưới.
Thế nhân nói: Vô tình nhất là nhà Đế Vương.
Nàng lúc đầu còn không hiểu, nhưng cuối cùng thì cũng ngộ ra được câu đó nghĩa là gì. Tự cười nhạo chính mình, thì ra bản thân lại có lúc mơ tưởng một ngày phu thê ân ái..
Đúng là một trò khôi hài!
Thiếu nữ đó từng ôm mộng thời trẻ như vậy, để rồi sự thực dần dần phơi bày, những đêm giật mình tỉnh giấc cùng bốn bức tường trống trải. Mặt sau của thân phận hào nhoáng thì ra là lạnh lẽo như thế này..
Một năm.. hai năm.. ba năm.. năm năm.. mười năm.. Cảm giác cô quạnh càng ngày càng làm cho nàng tỉnh dậy khỏi giấc mộng hão huyền.
Nàng không còn ôm vọng tưởng với phu quân.. Cũng đã sớm vứt bỏ hai chữ "phu thê" từ lâu.
Chiếc lồng giam hoa lệ nhốt nàng vào, ép nàng sống cuộc sống ngốc ngốc ở trong cung, làm một Hoàng hậu hữu danh vô thực.
Trộm nghĩ, cuộc đời của nàng đến đây là kết thúc rồi, Hoàng cung sau này là nơi chứng kiến nàng chết già trong cô độc và sẽ chẳng bao giờ được thoát ra.
Nào có ngờ, giữa đường lại xảy ra biến cố làm đảo lộn cuộc sống của nàng.
Tán cây hải đường ngày đó, có một nữ nhân ôm nàng vào lòng, cứu nàng thoát chết trong gang tấc.
Lại nói, nàng từng có ý nghĩ muốn tự tử, muốn trốn thoát khỏi gông xiềng của thân phận hào nhoáng. Nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn vẫn tồn tại thứ cảm giác sợ hãi hèn nhát.
Lúc đó mới nhận thức được.. thì ra "sống" lại là một loại hạnh phúc xa xỉ.
Mắt.. vẫn còn được nhìn thấy bầu trời.
Tâm.. đã cảm nhận được hơi ấm từ người.
Thanh Đàm Cung thì ra không lạnh lẽo như thế, chí ít vẫn có một người đến mang theo tia nắng cuối ngày. Dù đôi lúc có khô khan cứng nhắc, nhưng mọi lời nói đều xuất phát từ sự thật tâm.
Giữa nơi Hoàng cung đầy sự giả dối, thế mà người vẫn giữ được cái tâm thanh thịnh.
Quả xứng với ba chữ Tư Nhã Tịnh.
Lại một khắc, người quỳ trước mặt hành lễ với nàng, gọi nàng hai tiếng "Hoàng hậu".
Tâm.. như bị ai nặng nề đánh vào một cái thật mạnh.
Không biết từ khi nào đã nảy sinh thứ tình cảm không an phận, để rồi thân phận quân thần cách biệt khiến nàng phải chấp nhận.
"Hoa đào xin treo nhành liễu
Song nguyệt kề cạnh yêu kiều biến tan
Tư tình chôn vùi biển vàng
Lửa hồng chưa dứt bạt ngàn mênh mông."
"..."
Vốn là.. không có kết quả.
Nhưng lại muốn thử tham lam một lần, muốn trao ra hết trái tim của mình, để thử một lần sống vì bản thân, không vì gia tộc.
Hay là theo đuổi trái tim của chính mình?
Giữa đêm đen tĩnh mịch, nàng nhìn thấy được ánh sáng dẫn đường. Ngay vào lúc bản thân nàng mệt mỏi nhất, thì người lại đưa ra một bàn tay với nàng. Hỏi làm sao trái tim này lại không thổn thức?
Ngoảnh đầu nhìn lại, chợt thấy bên cạnh mình có một hơi thở chứa đựng thứ tình cảm thầm lặng, mà phải thật cẩn thận mới nghe ra được.. Lúc đó nghe trộm mây với trăng, tình cờ phát hiện ánh sao lấp lánh đầy trời.
Người kia nhoẻn miệng cười, thế gian trong nháy mắt bừng sáng. Sự sống đơn giản chỉ là.. còn có trăng sao để trông chờ, còn có một người để mộng mơ.
Thượng Quan Tử Thanh từng mưu cầu tự do, nhưng nay lại mưu cầu chút hơi ấm từ Nhã Tịnh.
Nhưng người là một vị tướng quân tự do tự tại, có thể cưỡi ngựa rong ruổi sa trường. Còn nàng.. vĩnh viễn không bước ra khỏi cánh cửa Hoàng cung.
Ngày người lần nữa bước ra chiến trường, cũng là ngày nàng chân chính trở thành nương tử của người khác. Rồi một đêm xuân đó không ngờ lại có kết quả, tình cảm lạnh nhạt đâu chẳng thấy, chỉ để lại trong người là một sinh mệnh đang đơm hoa kết trái.
Hoàng thượng, gia tộc, phụ thân..
Hài tử..
Nàng nhận thức được mình đã có hài tử, nàng vậy mà cũng làm nương của người ta?
Ngay tại lúc nàng chấp nhận bản thân mang trong mình huyết mạch Hoàng thất, thì cũng chính là lúc nàng cùng Nhã Tịnh cách biệt hoàn toàn. Như hai đường thẳng song song không bao giờ có ngày trùng phùng.
Thôi vậy.. đành trôi theo số mệnh..
Đời đúng là bạc bẽo, chẳng gì được như ý muốn. Vừa mới chấp nhận hài tử trong người, chấp nhận an phận làm một vị Hoàng hậu đúng mực, chấp nhận làm người mẫu thân. Chấp nhận.. buông bỏ mọi tình cảm.
Cuộc đời của Thượng Quan Tử Thanh đã trôi qua như vậy..
Tựa như nhặt lên một bông hoa của mùa xuân, ôm những ảo mộng theo đuổi tự do.
Sau đó lại bị gông xiềng hoa lệ trói chặt, rồi phải tự mình buông hết tất thảy mọi thứ, như một tay tháo xuống cành dây leo quấn thân.
Từ nay nàng sẽ làm tròn bổn phận của mình, an an ổn ổn mà sinh đứa nhỏ ra. Cho dù phụ thân của nó có bạc đãi nàng như thế nào.. thì hài tử vẫn là dòng máu của nàng, là một phần xác thịt của nàng.
Thượng thiên ban cho nàng một đứa con, ngày ngày cảm nhận sinh mệnh đó đang dần lớn lên, nàng thậm chí muốn vui mừng một phen.
Số phận đúng là thật biết cách trêu đùa nàng.
Chỉ chưa đầy ba tháng.. mọi thứ xảy ra như một cái chớp mắt khiến nàng kinh hoảng mà chẳng hiểu chuyện gì.
Một chén thuốc.. một vũng máu..
Hài tử..
Nàng đặt tay lên bụng mình, cẩn thận cảm nhận nơi đó hoàn toàn trống rỗng. Lúc này không biết nên khóc hay nên cười?
Cười nhạo chính mình thực ngu ngốc mà đi tin tưởng kẻ lòng lang dạ sói.
Khóc cho một đứa trẻ bạc mệnh chưa thành hình, kiếp nhân sinh sao lại mỏng manh đến như thế. Tuy chỉ mới ba tháng nhưng đó cũng là một mạng người, còn là con của nàng..
"Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!" Một tiếng gọi vang lên bên tai làm cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng. Thượng Quan Tử Thanh giật mình nhìn sang bên cạnh, thấy tiểu cung nữ gấp gáp lay lay nàng dậy.
"Hoàng hậu nương nương, người tỉnh táo lại đi!"
"Xuân.. Hoa.." Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng tuyệt nhiên không phát ra được âm thanh nào.
Tiểu cung nữ Xuân Hoa vội đưa đến một chén nước lên cho nàng, "Nương nương mau uống nước, người đã hai ngày chưa ăn uống gì rồi. Nếu còn như vậy nữa thì thân thể người sẽ không chịu nổi.."
Thượng Quan Tử Thanh giờ mới nhận ra mình đã ngồi ngây ngốc thế này hai ngày rồi. Nàng uống vội chén nước, lại bởi vì chân tay luống cuống mà sặc hết nước ra ngoài.
"Nương nương! Nương nương!" Xuân Hoa đau lòng nhìn nàng, khẩn trương vỗ vài cái lên tấm lưng mỏng manh, "Nương nương xin nén nỗi thương tâm.."
"Khụ! Khụ.." Thượng Quan Tử Thanh đờ đẫn lấy tay áo quệt đi dòng nước còn vương ở khóe môi. Cư nhiên lúc đưa tay lên lại phát hiện đầu ngón tay của mình bị cào ra đến chảy máu.
A..
Là lúc hài tử biến mất, nàng đau đến tự hành hạ chính mình sao?
Giờ nàng mới nhìn lại bản thân, thì ra đã chật vật đến mức này..
Nước mắt trên mặt sớm bị gió thổi khô, máu vương trên y phục cũng ngả sang màu đen. Nàng giờ phút này trông như người mẹ bị mất con, chẳng có chỗ nào giống một vị Hoàng hậu cao cao tại thượng..
"Nương tiễn ngươi xuống mồ
Xương cốt hóa thành tro
Máu thịt lẫn linh hồn
Mang theo nỗi căm hờn
Nghiệp chướng còn phải trả
Hơi thở nay tàn tạ
Dập tắt mệnh chóng qua."
Thượng Quan Tử Thanh ngồi phịch xuống nền đất lạnh, mệt nhọc tựa lưng vào cửa. Nàng nâng lên đôi mắt vô hồn nhìn trời cao, thực muốn gục ngã ngay tại đây.
Khóc không nổi nữa..
"Hài tử.."
"Hài tử của ta.."
Xuân Hoa thấy nàng như vậy cũng chỉ biết lắc đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh tận tình khuyên bảo:
"Nương nương người ăn chút gì đi, sức khỏe của người.."
Thượng Quan Tử Thanh như kẻ mất hồn nhìn quanh một lượt, tầm mắt dừng ở gốc cây hải đường trổ bông, nàng khẽ lẩm bẩm:
"Sức khỏe.. sức khỏe.. Hài tử không còn, vậy ta sống làm gì?"
Xuân Hoa thở dài:
"Nương nương xin cẩn thận phụng thể, người vừa trải qua một nỗi đau lớn, thực không thể chịu nổi thêm gì nữa. Xin người đừng tự hành hạ chính mình."
Bỗng nhiên Thượng Quan Tử Thanh bật cười, là một nụ cười trào phúng đến đáng thương:
"Đau? Ta có đau sao?" Nàng điên cuồng lắc đầu, "Ta không hề đau, ta không đau một chút nào. Xuân Hoa ngươi xem, ta rất khỏe mạnh.."
Bất ngờ nàng siết chặt bụng của mình, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:
"Ta không hề đau.. hài tử của ta mới đau, ngươi không nhìn thấy sao?"
Xuân Hoa sợ hãi lui về sau, "Hoàng hậu nương nương xin bình tĩnh, lúc này thực không nên để tâm trạng mất khống chế.."
"Bổn cung đang rất bình tĩnh." Thượng Quan Tử Thanh trừng lớn hai mắt, nâng cao thanh âm phát tiết ra toàn bộ nỗi uất ức:
"Vì sao ta phải chịu những thứ này? Chẳng lẽ ngay từ khi ta sinh ra đã là sai rồi sao? Mệnh của ta lại trông thảm hại đến nực cười? Cuộc đời Thượng Quan Tử Thanh sai lầm nhất là khi bước chân vào cánh cổng Hoàng cung. Nếu lúc đó ta tự gieo mình xuống sông thì bây giờ những chuyện thế này sẽ không xảy ra."
Bất chợt nàng chụp lấy hai vai của Xuân Hoa, điên cuồng hét lớn lên:
"Mười năm! Đã mười năm rồi! Là ta hèn nhát không dám chết, để đến bây giờ tại vì ta mà xuất hiện những hệ lụy về sau. Nếu không có ta thì không có hài tử, con cũng sẽ không yểu mệnh đến như thế."
Cơ hồ là nàng gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt đã rơi lã chã xuống sàn:
"Các người xem ta là công cụ khai chi tán diệp cho Hoàng thất thì thôi đi. Ta đã an phận thủ thường không hề muốn tranh giành. Cớ sao các người vẫn cuốn ta vào những tranh chấp hoàng quyền? Đứa nhỏ có tội tình gì?"
Bây giờ đúng là kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất chẳng nghe. Thanh Đàm Cung vắng lặng nay chỉ còn lại tiếng nức nở thê lương. Nữ nhân như xác chết không hồn ngồi giữa vũng máu khô, xung quanh vài cánh hoa hải đường rơi xuống như muốn an ủi nàng. Nhưng lúc này chẳng còn tâm trạng đâu mà nhặt hoa như mọi khi.
Thượng Quan Tử Thanh vô ưu vô lo đã thật sự chết rồi. Nàng giờ chỉ là kẻ mất đi một nửa cơ thể, linh hồn vỡ vụn tan thành bột mịn, trái tim như bị ai đó hung hăng xé nát ra thành từng mảnh.
Đau.. thực đau..
Mặc kệ những lời gào thét trong tuyệt vọng của nàng, có vẻ là trời cao cũng không chứng giám, để mặc cho nàng ngậm nỗi bi thương mà héo mòn từng ngày.
"..."
Bỗng nhiên nghe phía bên ngoài có tiếng xì xầm gì đó, những âm thanh ồn ào càng ngày càng lớn khiến nàng phần nào thanh tỉnh hơn. Mày liễu khẽ nhăn, nàng hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa, không ngờ lại thấy tốp tốp tiểu cung nữ và thái giám đang vội vã chạy qua chạy lại.
Bị những kẻ bên ngoài quấy rối sự thanh tịnh khiến nàng khó chịu la lớn:
"Xuân Hoa! Bổn cung cần yên tĩnh!"
Xuân Hoa hiểu chuyện nhanh chóng chạy ra bên ngoài tính đóng cửa. Nhưng bản tính tò mò khó kiềm nén, nên mới lén lút kéo tay của một tiểu thái giám đang đi qua, dò hỏi:
"Xuân Đức, Xuân Đức, có chuyện gì mà loạn vậy?"
Tiểu thái giám Xuân Đức giật mình dừng lại, hai chân vẫn không ngừng run rẩy, hốt hoảng nói lớn:
"Thiên a! Xảy ra chuyện lớn rồi! Hộ Quốc tướng quân hùng hổ đến chất vấn Hoàng thượng. Nói là muốn đòi lại công bằng cái gì đó, chọc cho Hoàng thượng tức giận. Nhất thời giam tướng quân vào Địa lao chờ ngày xét xử."
"Cái gì?" Xuân Hoa sợ hãi vội bụm miệng: "Sao lại như thế?"
Xuân Đức gấp đến nói năng lộn xộn:
"Ai nha chúng ta cũng không biết là vì sao, chỉ nghe nói tướng quân phạm tội mạo phạm Hoàng thượng, phen này khó thoát rồi."
Xuân Hoa thất thố kinh hô: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Xuân Đức sợ hãi nuốt vào một ngụm nước bọt, nhớ lại chuyện lũ nãy mà rùng mình, giờ mới dám kể lại:
"Bỗng nhiên tướng quân hùng hổ đạp hẳn cửa lớn Long Tâm Điện để vào chất vấn Hoàng thượng cho bằng được, tranh cãi gì đó rồi Hoàng thượng tức giận thẳng tay nhốt tướng quân vào Địa lao."
Xuân Đức nhìn lên cổng lớn Thanh Đàm Cung, khó xử nói nhỏ:
"Ngươi nhắc Hoàng hậu lúc này nên an phận, Hộ Quốc tướng quân làm loạn còn kéo thêm cả Thừa tướng, tất cả đều khó tránh khỏi liên quan."
Xuân Hoa đè thấp thanh âm hỏi nhỏ:
"Bây giờ tướng quân thế nào?"
Xuân Đức sợ hãi nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới dám tiết lộ:
"Ngay cả Hộ Quốc tướng quân mà Hoàng thượng cũng nhốt vào Địa lao, tội mạo phạm Hoàng thất không thoát được. Phen này Hoàng thượng tức giận thật rồi."
Xuân Hoa còn đang tính nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình có luồng gió vụt qua. Vừa kịp định thần lại thì đã nghe tiếng hô lớn của Xuân Đức:
"Hả? Hoàng hậu nương nương?"
Xuân Hoa vội nhìn vào bên trong, thấy chỗ người ngồi trước cửa bây giờ trống không, nâng mắt lên phía trước thì chỉ kịp nhìn được một bóng lưng.