Ông ta đồng ý tán thưởng con gái rượu. Lưu Gia ngu thì chịu, quả báo sắp tới rồi. Đan Nhi dửng dưng nói chuyện với bố thêm đôi ba câu nữa thì cúp máy thẳng tay ném chiếc di động lên ghế sofa, vươn tay sảng khoái ngã lưng nằm xuống giường, hai mắt to tròn nhìn lên trần nhà nét mặt đắc ý.
Lưu Gia có con dâu thảo, cháu nội ngoan mà không biết giữ, bây giờ cơ ngơi sắp sửa bị hủy hoại thì cũng đừng trách móc ai.
Kỳ thực Đan Nhi cũng chẳng lưu luyến gì cái loại đàn ông như Lưu Triết. Yếu đuối còn không có chính kiến, Đan Nhi biết rất rõ Lưu Triết còn nặng tình với Tuyết Khê lắm, vẫn còn chưa dứt được, hằng đêm ngủ với Đan Nhi trong cơn mơ màng luôn mồm gọi tên Tuyết Khê khiến Đan Nhi vô cùng bực bội. Lúc trước anh ta vốn cũng chả có ý gì với Đan Nhi nhưng vì bị quyến rũ nhiều lần chịu không được mới vấp phải sai lầm, là đàn ông lần đầu có thể cho là bồng bột nhất thời kìm lòng không đậu, cơ mà lần hai lần ba cứ diễn ra thì đó chính là do bản tính tham ăn, và cứ thế mối quan hệ lén lút, mập mờ giữa hai người bắt đầu, Lưu Triết luôn bị Đan Nhi dắt mũi mà không hay biết.
Ngoài mặt Đan Nhi là thư ký nhưng thật chất là tình nhân. Lâu dần Đan Nhi muốn hơn thế nữa chứ không phải hai chữ “nhân tình” lén lút, cô ta bắt đầu công kích đến vợ Lưu Triết, bỏ công sức tìm hiểu kỹ càng hoàn cảnh gia đình, cùng bố lập ra cái bẫy tóm gọn gia sản nhà anh, hiện tại kế hoạch của Đan Nhi cũng gần thành công rồi.
Chờ ngày hốt bạc, đá đít mấy người kia ra đường.
Đan Nhi hả hê nằm trên giường lớn khoái trí bật cười to cô ta lật qua lật lại tiếp tục nghĩ mưu lấy tiền từ bà Lưu.
Chắc chắn là dùng tới đứa bé trong bụng này để vòi tiền, nếu đã bòn thì nhất định bòn cho thỏa lòng triệt để.
[…]
Sáng hôm sau:
Bà Lưu đến công ty nơi làm việc của Tuyết Khê từ rất sớm để tìm gặp cô gây sự, bà ta đứng sẵn ở lối trước cửa ra vào chực chờ, khi bóng dáng của Tuyết Khê đi đến liền lật đật bước lại Tuyết Khê đang chú tâm vào nội dung trong văn kiện trên tay nên cũng không để ý quan sát, khi có người chắn ngang trước mặt theo phản xạ cô giật mình vội ngẩng mặt lên phát hiện là mẹ chồng cũ.
Tuyết Khê hơi cau mày, không hiểu mẹ chồng cũ đến đây làm cái gì? Chẳng phải sớm đã không còn quan hệ gì nữa hả? Cơ mà nhìn nét mặt hung hãn kia đoán chắc chẳng có gì tốt lành. Tuyết Khê cất tập văn kiện vào trong túi, dáng vẻ nghiêm nghị vẫn giữ phép tắc hỏi.
– Xin hỏi bà tới đây làm gì?
Bà Lưu chề môi khinh thường lườm liếc đáp.
– Tôi nghe bảo cô mua nhà? Cô lấy tiền của con trai tôi khổ cực kiếm ra để đi mua nhà cho thân cô đây à.
Tuyết Khê cảm thấy nực cười, lại là vấn đề tiền nong, cô biết số tiền đó bà mẹ chồng không dễ để cô mang đi mà, bây giờ cô làm cái gì cũng biết, đúng là tài thật, Tuyết Khê thở dài một hơi, chất giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm.
– Tôi nghĩ chuyện phân chia tài sản tòa đã giải quyết xong, còn bà cứ luôn mồm bảo tiền đó là của con trai bà vậy xin mời đưa bằng chứng.
– Cô.
Trông thấy bà Lưu cứng họng, Tuyết Khê thẳng thắn sải chân bước qua định bỏ đi, nhưng liền bị bà ta giữ lại, buông lời lăng nhục cô.
– Đúng là loại con gái mất dạy! Bố mẹ cô không dạy dỗ cô à? Mà phải rồi, cái loại cãi lời bố mẹ bỏ nhà theo con trai tôi thì làm gì được dạy? Bố mẹ cô phải vô phúc lắm mới sinh ra cô.
Cả người Tuyết Khê cứng đơ, sống mũi cay sè, ngăn cho nước mắt không rơi. Dù bà ta có chửi cô thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được lôi bố mẹ cô vào chuyện này, cô biết bản thân là đứa bất hiếu giờ phút mọi chuyện thành ra thế này cô hối hận, hối hận vì đã không chịu nghe lời cấm cản của bố mẹ, cứ cố chấp khăng khăng làm theo suy nghĩ bản thân tới cuối cùng quay lại cũng đã muộn bố mẹ vốn dĩ đã từ mặt cô.
Nhìn thấy hai mắt Tuyết Khê đỏ au, bà Lưu lại càng thêm phần quá đáng, ngoáy vào nổi đau của cô, bà ta gằn giọng.
– Sao? Tôi nói không đúng à? Cái loại con như cô đẻ ra chỉ thêm đau háng.
Tuyết Khê tức đến run người hai giọt nước mắt chực trào gần như sắp rơi xuống, cổ họng nghẹn ứ không thể thốt thành câu hoàn chỉnh bỗng dưng một giọng nói đanh thép vững vàng vang lên.
– Thế bà đẻ được thằng con trai như vậy có cảm thấy đau háng không? Một thằng đàn ông ngoại tình với thư ký bỏ vợ mới sinh xong để chạy theo cô nhân tình nhỏ, còn được mẹ giơ tay ủng hộ?
– Ông bà mình có câu rất hay, mẹ nào con nấy!
Tuyết Khê quay sang thì thấy chị Mạn đang sải chân đi đến, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, bà Lưu tức quá hóa thẹn, ấp úng chỉ tay trừng mắt quát.
– Cô… cô là ai thế hả?
Vì những tiếng tranh cãi hơn nữa đang đứng trước cửa ra vào của công ty nên thu hút không ít ánh nhìn từ các đồng nghiệp, họ đứng lại tụ ba tụ bảy bàn tán xì xào. Chị Mạn dường như cũng chẳng mấy bận tâm dáng dấp tao nhã đáp.
– Tôi là cấp trên của Tuyết Khê, đây là công ty tôi.
– Á à, quả nhiên chủ nào thì tớ đó, một giuộc hết, tôi nói cho cô biết nếu không trả lại tiền cho nhà tôi, tôi báo chính quyền tới bắt cô, bắt luôn cái công ty này.
Chị Mạn như nghe được câu chuyện cười, không kìm được mà bật thành tiếng, chị thách thức.
– Thế bà báo đi! Công ty tôi làm ăn hợp pháp, dù cho bà có báo mười cái chính quyền đến cũng không làm gì được tôi.
– Còn phần Tuyết Khê, em ấy làm dâu nhà bà hai năm trời ròng rã đã nhận được những gì? Mẹ chồng không thương, em chồng xét nét, thằng chồng ngoại tình, tôi chỉ thấy Khê Khê của chúng tôi giống một con sen không hơn không kém miễn phí cho nhà bà? Giờ em ấy ra đi xứng đáng có được số tiền đó, bà thử động vào tôi xem? Tôi mới chính là người thưa bà tội chiếm đoạt tài sản.
– Cô… cô, các người.
Tôi tay bà Lưu run run chỉ lên từng mặt, không để bà ta nói thêm chị Mạn đã lãnh đạm chen ngang.
– Bà còn làm loạn trước cửa công ty, đừng trách sao tôi gọi bảo vệ đuổi bà, chắc con trai bà không muốn thấy cảnh mẹ mình bị người khác kéo đi đâu nhỉ? Eo ôi nghĩ thôi đã muối mặt rồi.
Bà Lưu nghiến răng mặt mũi đỏ bừng, tức mà không làm gì được, bà ta căng mắt lườm liếc xong liền xoay người bỏ đi, thái bộ cục xúc ra vẫy vẫy một xe taxi đi về. Sau khi bà Lưu đi khởi, chị Mạn quay lại nhìn, mọi người đang tụ tập bàn tán trông thấy thì rấp rẻng vội vã giải tán ai làm việc nấy.
Tuyết Khê xấu hổ ngại ngùng cúi đầu, cô không ngờ mẹ chồng cũ lại đến hẳn công ty. Làm ảnh hưởng tới chị Mạn. Tuyết Khê khẽ giọng.
– Chị Mạn!
– Thôi! Lên phòng làm việc của chị rồi nói sau đi.