Lưu Ly nghe bà Lưu bảo gọi Minh Khang tới thì biểu cảm có chút dè dặt không tự nhiên. Cô ta cứ mãi ầm ừ không thốt thành câu. Bà Lưu thấy con gái khác lạ ngồi đực ra liền cứng giọng.
– Làm cái gì đó? Sao không mau gọi cho chồng con đi, nói nó tới đây, mà dạo này mẹ cũng không thấy nó tới thăm mẹ đâu đấy, rốt cuộc hai đứa có chuyện gì không?
Nhắc tới bà Lưu mới chợt nghĩ tới, từ lúc cưới tới nay gặp mặt cũng không quá 5 lần. Hở mà nhắc đến Lưu Ly lại bảo Minh Khang bận, hoặc đại loại là đi công tác, riết bà quên mất mình có con rể đấy. Lưu Ly giật mình, nét mặt tái ngắt giả vờ cười cười tiếp tục hắng giọng lấp liếm.
– Tụi con vẫn bình thường mà mẹ, gần đây chồng con ảnh bận công việc, mẹ cũng biết mà làm hết cái này tới cái kia, không có thời gian ở nhà luôn chứ nói gì tới thăm mẹ, đợi Minh Khang giải quyết ổn thỏa sẽ tới thăm mẹ sau.
– Ừ! Bảo nó nhớ giữ gìn sức khỏe.
Bà Lưu nặng nề thở dài, cũng không gặng hỏi nhiều, bà biết Minh Khang phải điều hành công ty gia đình, còn làm thêm nhiều cái khác nên rất bận bởi thế tiền bạc cũng dư dả, gả con gái đi đúng là một điều đúng đắn lắm. Lưu Ly thầm vuốt ngực thở phào, tưởng mẹ sẽ không nhắc tới nữa ai dè vẫn nằng nặc bảo gọi Minh Khang đến. Biết thế không nên nói chuyện của Tuyết Khê rồi.
– Mau gọi Minh Khang tới cho mẹ nói chuyện!
– Bây giờ cũng đã trễ quá hay để bữa khác đi mẹ.
– Đâu có được, mẹ mà không nói chuyện lở nhỡ Minh Khang nó giúp con Khê mua nhà thì sao, cái loại như nó không xứng ở nhà cao cửa rộng.
Lưu Ly nói thật cũng không thích điều đó xảy ra, cơ mà phải làm cách nào thì mới gọi được Minh Khang tới cô ta cũng không biết? Vì trên thực tế Minh Khang rất ghét Lưu Ly đến nhìn mặt cũng không có chứ nói chi chịu nghe Lưu Ly nói chuyện. Bà Lưu cau mày quan sát con gái, thấy nó nãy giờ cứ băn khoăn do dự mãi.
– Lại làm sao đấy?
– Dạ không! Để con gọi chồng con tới.
– Gọi đi.
Lưu Ly nhẹ giọng dạ rồi lật đật đứng dậy đi lên tầng gọi điện thoại cho Minh Khang. Phải tới cuộc thứ ba Minh Khang mới chịu nghe máy, tính khí nóng nảy khó chịu. Lưu Ly cắn răng ngỏ lời muốn Minh Khang đến nhà, nhưng căn bản Minh Khang chả quan tâm, bị dồn vào đường cùng Lưu Ly lấy bệnh tình của mẹ Khang ra uy hiếp đe dọa, vì điểm yếu này khiến Minh Khang khuất phục buộc nghe theo.
Lưu Ly nhếch mép đắc ý.
– Anh đến nhanh đi mẹ đang đợi.
Minh Khang không trả lời, thẳng thừng cúp máy, tầm khoảng 30 phút sau Minh Khang đã có mặt tại Lưu Gia, vừa thấy xe người làm trong nhà hớt hải chạy ra mở cổng cung kính cúi đầu.
– Chào cậu Khang.
– Chào chị, mẹ tôi ở trong nhà phải không?
– Dạ! Bà và cô Ly đang ở phòng khách ấy ạ.
Minh Khang “Ừ” sau đó lấy một giỏ trái cây ra đi vào trong nhà, nhìn thấy con rể bà Lưu hào hứng cười vui vẻ chào đón.
– Minh Khang đến đấy à? Ăn tối chưa con?
– Dạ con ăn rồi mẹ ạ!
Minh Khang vẫn giữ đúng chức trách là con rể trong nhà ôn hòa lên tiếng đáp, cậu đặt giỏ trái cây xuống bàn. Bà Lưu niềm nở.
– Con đến là được rồi, mua mấy thứ này làm gì cho tốn kém? Con ngồi đi.
Bà Lưu nhiệt tình chỉ tay xuống ghế, Lưu Ly bộ dạng tỏ ra duyên dáng nép sang một bên cho Minh Khang ngồi nhưng ngược cậu lại lạnh lùng chọn chiếc ghế khác cách xa. Khiến nét mặt Lưu Ly chẳng mấy chốc trở nên cứng đơ cô ta ngẩng đầu lườm liếc hàm răng nghiến chặt, vì có mẹ đang ngồi đó cô ta vẫn phải diễn ra nét giả vờ bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Bà Lưu vì vui cũng không quá chú tâm.
Bà Lưu đợi Minh Khang ngồi xuống ghế hẳn thì hỏi.
– Dạo này công việc của con ổn không?
– Dạ cũng ổn ạ.
Nụ cười trên khóe môi bà ta tươi rói, nghe thế thì gật gật đầu, nghĩ ngợi một lúc bà ta vào thẳng vấn đề có liên quan tới nhà cửa của Tuyết Khê.
– Minh Khang này?
– Dạ.
Minh Khang từ nãy giờ tinh thần vẫn luôn điềm tĩnh nghe mẹ vợ nói chuyện.
– Mẹ nghe nói con đang tìm nhà cho Tuyết Khê à?
Đột nhiên nghe mẹ vợ hỏi, Minh Khang khẽ liếc nhìn sang phía Lưu Ly đang ngồi, chỉ thấy bộ dạng cô ta lúc nào cũng diễn nét ung dung như không liên quan tới bản thân? Nhưng cậu biết chắc Lưu Ly lại bép xép gì đó mới khiến bà đã tối muộn còn gọi mình tới đây. Minh Khang thu hồi tầm mắt nhìn mẹ vợ ôn tồn mỉm cười gật đầu.
– Vâng, hôm trước con vô tình gặp chị ấy đang chọn nhà nên đã giới thiệu cho một căn.
– Sao lại bán cho nó chứ?
Bà Lưu cau có bất bình hỏi, Minh Khang im lặng nhìn chằm chằm. Vì sao không thể bán? Vã lại thái độ của bà đối với Tuyết Khê là sao chứ. Bà ta vỗ vào đùi đen đét chậc lưỡi quở trách.
– Tại sao lại không bàn bạc với vợ con trước? Con có biết Khê Khê cô ta là loại người như thế nào không mà đi giúp?