Sáng sớm hôm sau, ta được người tràn đầy năng lượng là Thuần phi, kéo dậy khỏi giường và tiếp tục con đường chạy trốn của chúng ta.
Thuần phi không hổ là chân ái của hoàng đế, nhưng mạch não của nàng cùng với người thường không giống nhau.
Ta nói rằng chúng ta thuê một chiếc xe ngựa để đi, nhưng nàng ấy lại nói:
"Tần nhi, chúng ta bây giờ đã là thường dân rồi, nên tập quen cách sống của thường dân thôi".
Ta nói chúng ta ăn chân giò đi, nhưng nàng ấy nói rằng chúng ta là thường dân và nên quen với lối sống bình thường, chẳng hạn như ăn màn thầu là được rồi.
Ta nói chúng ta hãy đến trà lâu (quán trà) nghỉ ngơi một lát, nàng lại nói chúng ta là thường dân nên tập quen với nó đi, tỷ như ngồi trên bãi cỏ bên đường để nghỉ ngơi.
Một đường đi bộ nãy giờ, ta đã hiểu được ý của nàng.
Trong mắt Thuần phi, thường dân chính là những người nghèo.
Nếu nàng biết hôm qua ta thưởng cho tiểu tử sai vặt năm mươi lượng, nàng có lẽ sẽ tức chớt trên đường đi rồi nhỉ, còn muốn nói với ta chúng ta là thường dân, thường dân hẳn là nên chớt trong hố đất á.
Ta còn đang ngây người ở chỗ này, thì Thuần phi bên kia đột nhiên tranh cãi với người khác.
"Đồ khốn kiếp! Các ngươi muốn làm gì ta! Thả ta ra!".
16.
Cái gì?
Lần theo âm thanh vọng lại, ta thấy một đám tiểu lưu manh đang vây quanh Thuần phi, có người còn đưa tay muốn chạm vào mặt của nàng.
Mắt ta tối sầm lại.
Việc này nếu để hoàng đế nhìn thấy, chắc sẽ đem cả nhà các ngươi g.iết sạch sẽ?
Chẳng bao lâu sau, ta, một người thích múa đao kiếm chuẩn bị vọt ra chiến trường.
Dù sao cha ta cũng là Định Quốc đại tướng quân, thân là nữ nhi của ông, làm sao có thể không thừa hưởng chút tài nghệ nào của ông chứ.
Ta xông lên và bắt đầu chiến đấu với đám lưu manh kia, sau khi đại chiến 300 hiệp, cuối cùng ta cũng vinh quang mà thoát ra khỏi vòng vây của bọn chúng, nhưng mà phe địch cũng nhiều người hơn phe ta, cho nên...
Thay vì chúng bao vây chúng ta thì chúng đã trói ta cùng Thuần phi lại với nhau.
Ranh con khinh thường mà nhổ nước bọt xuống đất:
"Hừ! Ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại như nào! Vừa xông vào liền quỳ moẹ nó xuống đất, còn bày đặt bắt chước người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à?".
Con thực có lỗi..., xin lỗi cha nhiều lắm, nữ nhi bất tài, không thừa hưởng được tài nghệ gì từ cha cả, chỉ có ăn chân giò là giỏi thôi, huhu.
Lâu lắm rồi nhưng người cần đến cũng chưa thấy đâu.
Ta nước mắt lưng tròng chờ cứu viện của hoàng đế, trong lúc bọn chúng không để ý, ta cùng Thuần phi nới lỏng dây và ta dẫn nàng cùng chạy, chúng ta chạy đến một căn nhà có hoa tươi, liễu xanh và ngồi chờ đợi quân tiếp viện có thể may mắn thấy được chúng ta.
Nhưng mà…, đợi đến khi tiểu lưu manh đổi ta và Thuần phi lấy năm mươi lượng, rồi hắn cười híp mắt, trở lại nói với ta: “Này, muội muội ngốc, cảm tạ ngươi nhiều nha”.
Cuối cùng ta đã từ bỏ ảo tưởng của mình.
Trời ơi! Bệ hạ, ngài điên rồi!
Ngươi nói cố gắng giả vờ cho giống nhất, nhưng ngươi thật đúng là mợ nó một ám vệ cũng không để lại cho chúng ta nữa!
Thuần phi an ủi ta: "Không có chuyện gì đâu Tần nhi, trời không tuyệt đường người, chúng ta gắng tìm biện pháp trốn đi, sẽ không chế.t ở chỗ này".
Cảm tạ nàng, đại tỷ.
Nếu như hoàng đế lão tử biết ta dẫn nàng chạy tới thanh lâu, chỉ sợ khi tìm được nàng, ta cũng phải chớt.
Ta tuyệt vọng nhìn Thuần phi bị đoạt đi, hơn nữa ta cũng bị lột sạch sẽ, sau khi bị ấn vào bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, thay một loại trung y lẳng lơ nào đó rồi bị bỏ vào một cái thùng.
Tú bà, người đưa ta đến đó, nhìn ta với nụ cười nham hiểm:
"Cô nương, đây là khách quý mà tất cả các cô nương trong Hồng lâu đều cầu mà không được".
"Đêm nay, ngươi chính là người hưởng phúc lớn rồi đó".
Đẩy cửa phòng ra, một nam tử mặc áo trắng rộng thùng thình đứng bên trong.
Tay trái cầm chiếc quạt vừa gãi lưng vừa quay đầu than thở: "Moẹ nó, ta đợi ngươi nãy giờ".
Lúc nhìn thấy ta, hắn có hơi sửng sốt.
17.
"Đây không phải là người ta muốn!".
Hắn nói.
“Vâng, vâng”, bà ta khom người gật gật đầu: “Cố công tử, tối nay Lang Ngọc cô nương thật sự không rảnh”.
"Vị cô nương này là người mới tới, thân thể sạch sẽ, đảm bảo sẽ khiến công tử hài lòng".
Hắn nhìn ta rất không tình nguyện: “Vậy nàng ta sẽ gãi ngứa cho ta sao?”.
Ta buột miệng nói ra một câu “ta sẽ không” liền bị bà ta đá một cước vào chân, đau đến nhe răng trợn mắt, bà ta cười nói:
"Vâng, vâng, Cố công tử, bảo đảm ngài sẽ vừa ý".
Nói xong, bà ta cùng người hầu rút lui với tốc độ ánh sáng.
Người kia, Cố công tử khí chất ngọc thụ lâm phong (*) vẫn không mất đi khi đang trong chốn thanh lâu này, hắn đứng tại chỗ cau mày nhìn ta, đoán chừng là bệnh nấm trên lưng phát tác, hắn không kìm nén cơn ngứa này được nữa nên ngoắc ta lại, nói:
(*): cốt cách oai phong, thanh cao tao nhã của người đàn ông.
"Này, này, ngươi đó, mau lại đây gãi lưng cho ta đi!".
Ta thận trọng bước tới, lúng túng luồn tay vào trong áo của hắn.
Xem ra bệnh nấm của Cố công tử này cũng không nhẹ, ta cào hắn như gà bới giun, hắn vẫn nói rất thoải mái.
"Không tệ, không tệ, không nghĩ tới bộ dáng ngươi có chút ngốc mà gãi ngứa cũng khá tốt".
Ta cũng không nghĩ tới bộ dáng của ngươi cũng tốt, lại yêu thích loại hình thức này trong kỹ viện.
"Như vậy đi".
Hắn trực tiếp cởi quần áo, để lộ nửa thân trên và ra hiệu cho ta:
"Đến... đến... giúp ta gãi toàn bộ lưng đi".
Ta: "…"
Này, được rồi, dù sao so với bán thân vẫn tốt hơn nhiều.
Ta cam chịu tự an ủi mình hai câu, và đặt bàn tay run run lên tấm lưng trần của hắn.
Khi ta vừa đặt tay lên nó, đột nhiên có một tiếng "đùng!".
Cánh cửa bị đá văng ra.
Một nam nhân cao lớn mặc đồ đen đứng ở cửa, u ám mà nhìn hai người bọn ta.
18.
Nam nhân này...
Rất tuấn tú luôn!
Một nam tử dáng người cao lớn được bao phủ bởi ánh trăng, mái tóc đen buộc như thác nước, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, xem ra là vội vã tới đây. Tóc có chút lộn xộn, rơi xuống giữa lông mày và mắt, lại có vài phần ác liệt, nói chung là tuyệt mĩ.
Thực sự là quân lâm thiên hạ (*).
(*): là một loại quyền lực tượng trưng, là sự thể hiện của quyền lực.
Nhưng có vẻ như vị này đang rất tức giận.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta và vị tiểu Cố công tử này. Môi mỏng mím chặt, mắt phượng khẽ híp lại.
Cố thiếu gia sợ tới mức luống cuống mặc quần áo vào, run rẩy nói:
"Vương... vương gia, ngài... ngài sao lại đến chỗ này?".
Vương gia?
Vị hắc y công tử này không trả lời, chỉ là nhấc hai bước đi vào trong.
Ánh mắt vị này rơi vào bộ y phục đang rộng mở trước ngực của tiểu Cố, lửa giận trong mắt rõ ràng tăng thêm hai phần.
Tiểu Cố run rẩy nói: "Vương gia, ta chỉ là... ta là... là lần đầu tiên tới đây, ta... ".
"Cút".
Hắc y công tử lạnh lùng mà phun ra một chữ. Ngược lại, tiểu Cố như được đại xá, liên tục khom lưng nói: "Đa tạ vương gia, tạ ơn vương gia, thuộc hạ xin cáo lui, thuộc hạ cáo lui". Sau đó nhanh như bay tông cửa xông ra. Trước khi ra ngoài, suýt chút nữa còn ngã lộn nhào.
Trong phòng chỉ còn lại vị này và ta.
Ta cũng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Ừm, cái kia, ừm, ta cũng... ".
"Chờ một chút".
Hắc y công tử đột nhiên lên tiếng.
Thôi xong rồi, kết - thúc - thật - rồi!!!
Ta sợ hãi giơ hai tay lên: "Công tử, ta chưa có làm cái gì hết, là người khác ép buộc ta, không tin ngài có thể đi hỏi bọn họ, chắc chắn họ sẽ nói cho ngài biết rõ sự tình!".
Nhưng người này lại cởi chiếc áo choàng trên người và khoác lên người ta, một mùi quế dễ chịu tỏa ra đập vào mặt ta. Ta đã được bao phủ rất chặt chẽ.
Vị này ho khan hai tiếng, mất tự nhiên mà quay mặt đi, lỗ tai cũng dần đỏ lên:
"Ngươi... ngươi mặc cái này vào rồi hẵng đi ra ngoài"