Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 90: Cấm địa và mộ Rồng!



Nhà vệ sinh cách đó không xa, ra khỏi hội trường, đi thẳng, rẽ trái rồi đi tiếp ba trăm mét là tới.

Trần nhà treo đèn phép suốt dọc đường, ánh đèn mờ ảo, người đi dưới đèn cũng được phủ lên một quầng sáng dịu ấm áp.

Ánh đèn soi tỏ khuôn mặt của thanh niên tóc bạc, vẻ mặt cậu lạnh lùng không khác ngày thường, nhưng khi bị người ta kéo đi, lại trông rất ngoan, như thể dù đối phương dẫn cậu đi đâu, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Hynes nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, nhủ thầm nếu cậu có thể ngoan như vậy cả đời thì tốt biết mấy.

“Gruffudd?”

Một giọng nói ngọt ngào cất lên, khuôn mặt khuất trong bóng tối của Hynes lập tức nhăn nhó.

“Gruffudd, các cậu đi đâu thế?”

Từ ngã rẽ, thiếu nữ tóc đen mặc lễ phục dạ hội với thân hình nóng bỏng bước ra, đôi mắt sâu thẳm hơn bầu trời đêm nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên người Giản Lục lâu hơn chút, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Như đã quên lúc trước họ liều chết vật lộn trên sàn đấu ra sao, lúc này Elvira mang tâm thái bình thản, nét mặt hờ hững ung dung, mùi hương ngọt ngào nữ tính sực khắp không gian chật hẹp, gần như khiến người ta mê say khó cưỡng.

Hynes nhìn cô bằng nét mặt khó dò, cảm thấy con ả này quá phiền phức, dường như đi đâu cũng gặp, dai như đỉa đói.

Elvira lại gần thêm mấy bước, nhanh chóng phát hiệu điều bất thường, kinh ngạc nói: “Gruffudd uống say à?”

Cô rất giỏi quan sát, cực kỳ có thiện cảm với khuôn mặt của Giản Lục. Lúc trước trên đường phố, người này tốt bụng đỡ cô một lần, khiến cô kinh ngạc như gặp được thần tiên, tấm tắc mãi về khuôn mặt của cậu, nên ánh mắt trong vô thức cứ dõi theo quan sát cậu. Thường ngày trông cậu lạnh lùng như vị Thần dưới sương mờ, như suối lạnh trong núi rừng, khiến người ta khó lòng đoán được cậu nghĩ gì. Nhưng bây giờ ánh mắt cậu mơ màng, hành động chậm chạp, nên vừa nhìn cô đã đoán được đại khái.

Nhận ra trạng thái của Giản Lục, Elvira biết ngay hai người định đi đâu.

“Sao cậu ấy uống say vậy?” Elvira tò mò hỏi, cô từng thấy nhiều đàn ông say rượu, dáng vẻ ngây ngô ngoan ngoãn sau khi uống say của Giản Lục đối lập hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cậu, khiến cô thấy chàng trai này lúc say rất đáng yêu.

Hynes lạnh lùng nói: “Không liên quan tới cô.”

Dứt lời bèn mặc xác cô, kéo Giản Lục đi về phía nhà vệ sinh dành cho khách.

Bị người ta nói không nể nang như vậy, Elvira hơi tức giận, nhưng nhanh chóng bình thường như cũ. Sau trận đấu ban ngày, cô đã biết thiếu niên tên Hynes này có tiềm năng vô hạn, tương lai sẽ thành công không kém gì mình, thậm chí có khả năng sẽ thành kẻ địch lớn nhất của cô. Với người có tiềm năng như thế, mượn sức y được thì tốt, dù không thể mượn sức, thì bây giờ cũng chưa cần phải trở mặt.

Vào thế giới này mấy năm, cô nhận ra người càng tài giỏi thì càng kiêu ngạo khó chinh phục, nếu không đủ năng lực khiến họ phải ngước nhìn thì sẽ chẳng ai để ý tới yêu cầu của mình cả. Hành vi bất lịch sự của Hynes thật ra cũng bình thường, nhưng cô vẫn không vui, không hiểu vì sao y cứ trưng ra bộ mặt đề phòng cô.

Song lúc này Elvira không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, quay gót vội vàng đi vào đêm đen.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh yếu hơn ngoài hành lang, tiếng nước ào ào vang lên, khi thanh niên vốc nước rửa mặt rồi ngẩng đầu, mái tóc bạc đã bị nước thấm ướt một ít, giọt nước trong suốt men theo sườn mặt mặt chảy vào áo phép tối màu, nhanh chóng ngấm ra một mảng sẫm tối trước ngực.

Hynes dùng khăn lau mặt cho cậu, lòng bàn tay thỉnh thoảng lại cọ vào môi.

“Không cần…” Giản Lục bóp trán, cảm thấy hơi váng đầu, không nghĩ được gì, nói bằng giọng khàn khàn: “Hynes, cho ta một lọ thuốc giải rượu.”

Cậu xòe tay, chợt thấy tay mình bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy, rồi có thứ gì lành lạnh kề bên môi, cậu há miệng theo bản năng, nước thuốc mang vị bạc hà len lỏi xuống cổ họng.

Cuối cùng Giản Lục cũng tỉnh táo lại, nhìn rõ thiếu niên tóc vàng trước mặt mình.

Vì đút thuốc nên y đứng cực gần, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau, khiến cậu thấy hơi là lạ. Cậu nhìn thoáng qua, lấy làm ngạc nhiên: “Sao thế?”

Hynes hắng giọng, ngập ngừng hỏi: “Anh không nhớ chuyện lúc uống say à?”

Giản Lục thấy đầu còn hơi nhức, lại vốc nước rửa mặt, cau mày nói: “Hơi nhớ.”

Hynes nghe mà méo cả miệng, nếu nhớ thật thì cậu đã không bình tĩnh như này, không khỏi thất vọng, nhưng cậu đã không nhớ, tốt nhất là không nên nhắc lại, kẻo sau này chẳng còn dịp may mắn nào như thế nữa. Y chăm chú nhìn thanh niên bị nước thấm ướt môi, thấy hơi khát, cố gắng nhìn sang chỗ khác.

Giản Lục rửa mặt mới xua đi được cảm giác lâng lâng, không ngờ cơ thể này một ly là gục, thậm chí say xong là chẳng nhớ được gì, đúng là hơi chua chát. Đời trước tuy chưa đến mức nghìn chén không say, nhưng vẫn có thể uống vài chén rượu trắng với bạn bè người thân, ai dè vào thế giới này, một ly nhẹ như rượu trái cây cho nữ cũng đốn gục được cậu.

Khi say chỉ nhớ mang máng vài chuyện, còn lại quên sạch, nhưng vì biết có Hynes ở cạnh nên cậu mới dám để mặc mình say.

“Mấy giờ rồi?”

“Sắp mười giờ tối.”

Giờ là lúc dạ tiệc tưng bừng nhất, thiếu vài người cũng không ai để ý, mà dù có biết, cũng chỉ tưởng họ trốn ra chỗ khác cho thư thái.

“Thay quần áo trước đi.” Giản Lục đưa tay ra.

Hynes lấy hai bộ đồng phục của học viên Học viện Phép–Võ Mepstead ra từ nhẫn không gian, hai người cùng thay trong nhà vệ sinh, vì thời gian gấp rút nên không tránh né đối phương.

Hynes bớt chút thời gian ngắm nhìn cơ thể của thanh niên đang quay lưng về phía y, quả nhiên y như trong trí nhớ, dong dỏng cân đối, tuy mảnh dẻ nhưng không gầy yếu, đường cong từ lưng đến mông cực đẹp, làn da mỡ màng như ngọc nhưng không nữ tính, vô số đêm tay y đã lưu luyến không rời trên cơ thể ấy, y tưởng chừng vẫn nhớ cảm giác đó ra sao.

“Xong chưa?”

Nghe thấy giọng điệu bình thản, Hynes vội vã thay quần áo, giọng hơi khàn: “Rồi.”

Giản Lục lấy vài thứ đặt trên bồn rửa tay, một tay nắm hờ mặt Hynes, ngón tay vê thuốc bột, bắt đầu hóa trang cho y.

Khuôn mặt được nắm lấy, nhiệt độ của bàn tay kia không nóng mà âm ấm vừa đủ, khiến Hynes gần như nín thở, mắt ngơ ngác nhìn thanh niên đang áp sát lại, khuôn mặt gần trong gang tấc khiến trái tim y sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Y tưởng như mình sắp lên cõi thần tiên, chợt nghe thấy tiếng “Được rồi đấy”, bèn chậm rãi đứng thẳng người.

Sau khi chỉnh mặt cho Hynes, Giản Lục cầm một lọ thuốc phép phun lên đầu y, mái tóc vàng nhanh chóng biến thành màu nâu, nhìn kỹ lại, bấy giờ Hynes đã thay đổi hoàn toàn, đường nét khuôn mặt vẫn vậy, nhưng ngũ quan đã khác, ai không thân quen thì chẳng nhận ra nổi.

Hóa trang cho Hynes xong, Giản Lục cũng dùng năm phút để hóa trang cho mình, chẳng mấy chốc, một thiếu niên ưa nhìn tóc đen mắt đen hiện ra trước mặt Hynes, khiến Hynes nhìn mà ngơ ngác.

Biết đây là Giản Lục, đôi mắt kia vẫn lạnh lùng bình thản như trước, không thì y đã phải nghi ngờ đây là người khác.

Hynes liếc nhìn tóc đen mắt đen của cậu, chợt vỡ lẽ, hình như Giản Lục có ấn tượng đặc biệt với người tóc đen mắt đen, hẳn đó chính là nguyên nhân tại sao cậu ngẩn ngơ trong lần đầu tiên gặp Elvira.

Nghĩ vậy, lòng không ấm ức nữa.

“Nhận ra ta không?” Giản Lục cười với y, thiếu niên thanh tú cười rộ lên rất đáng yêu, hoàn toàn đối lập với hình tượng Thánh tử lạnh lùng cao quý lúc trước.

Hynes lắc đầu, nhủ thầm trong bụng dù cậu có biến thành thế này y vẫn say mê ngây ngất. Chợt hiểu ra rằng thứ y thích chính là tính cách của người này, nói đúng hơn là linh hồn cậu, chứ không phải một lớp vỏ bọc bên ngoài. Vậy nên dù cậu có ra sao thì vẫn khiến tim y loạn nhịp.

Giản Lục kiểm tra lại một lần, thấy không còn gì sơ sót, bèn cất công cụ phạm tội rồi cùng Hynes ra khỏi nhà vệ sinh, chọn đường ít người rời khỏi hội trường, hăng hái đi đến cấm địa của Học viện Phép–Võ Mepstead.

Có lẽ vì trong tiệc vui đêm nay, học viên Học viện Phép–Võ Mepstead tập trung hết ở hội trường lớn nên khuôn viên trường không một bóng người qua lại, chỉ thi thoảng thấy vài người của đội bảo vệ.

Ánh trăng như nước, hai người chọn chỗ tối không có ánh trăng để đi, tránh đội bảo vệ và vài vật phẩm luyện kim giám sát trong khuôn viên trường, sau nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi.

Chỉ nhìn một cái Giản Lục đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, rằng: “Trước đó đã có người động vào pháp trận của cấm địa.”

Pháp trận của cấm địa dùng để bảo vệ cấm địa, như một trạm kiểm soát, chỉ học viên Mepstead có thẻ thân phận đặc biệt mới mở ra được. Có người làm pháp trận rung chuyển, Giản Lục nghĩ ngay đến Elvira đầu tiên, nhưng ngẫm lại tính cẩn thận của cô, cứ cảm thấy không phải cô, có lẽ còn người khác định hành động vào đêm nay.

Hynes lật tay, trong tay xuất hiện hai tấm thẻ màu đen, trên thẻ có ký hiệu của Học viện Phép–Võ Mepstead.

“Ở đâu ra đấy?” Giản Lục hơi bất ngờ.

“Mua ở chợ đen.”

Giản Lục: “…”

Giản Lục vỡ lẽ, hóa ra Hynes đã chuẩn bị từ sớm, có khi là từ ngày đầu đặt chân đến Học viện Phép–Võ Remulas đã đi kiếm mấy thứ này, đến hôm qua mới dẫn cậu đến đây, cho cậu biết bí mật của y.

Hai người không dùng dằng nữa, kích hoạt thẻ vào pháp trận.

Sau một cơn trời đất quay cuồng, hai người được pháp trận dịch chuyển đến một vùng núi hoang, một con ma thú cấp ba lao về phía họ.

Hynes vung kiếm hất bay ma thú, không đánh chết nó mà kéo Giản Lục chạy đến mục tiêu.

Giản Lục nhân cơ hội mở màn hình hệ thống ra điều tra, phát hiện ngoài họ ra trên màn hình còn có hai chấm trắng nữa chuyển động từ hai phía Đông và Nam, một trong số đó chắc chắn là Elvira, chấm còn lại không biết là ai.

Tốc độ của Hynes cực nhanh, y lướt đi trong rừng chẳng quan tâm tới những pháp trận đánh lạc hướng trên đường, tựa như trong bóng tối có thứ gì đang dẫn lối cho y, không quan tâm đến những cơ quan trong cấm địa, bớt được khá nhiều vật cản, không như hai người cũng đang xông tới kia còn phải xác định phương hướng.

Thấy vậy, Giản Lục hơi hiểu ra, chắc chắn thứ trong cấm địa có liên quan chặt chẽ tới Hynes, không thì đã chẳng ảnh hưởng mạnh đến y như vậy. Cậu có một phỏng đoán mơ hồ, nhưng chưa nhìn thấy nên không thể khẳng định.

Đây là nơi lập ra để Học viện Phép–Võ Mepstead huấn luyện học sinh, trong Remulas cũng có không gian đặc biệt có tác dụng như vậy, tất nhiên là trong đó ẩn chứa không ít nguy hiểm. Vậy nên dọc đường đi Giản Lục không dám lơ là cảnh giác, thấy trên màn hình hệ thống chi chít chấm đỏ thì bảo Hynes tránh đi.

Giờ là lúc giành giật từng phút từng giây, không nên lãng phí thời gian trên đường.

Có Hynes dẫn đường, lại thêm nhắc nhở từ hệ thống bản đồ của Giản Lục, tuy họ bắt đầu muộn hơn hai người kia một lúc, nhưng đã nhanh chóng vượt qua họ, tới nơi sớm hơn họ.

Hai người đi đến chân một ngọn núi bình thường, ngọn núi cao khoảng nghìn mét, không quá kỳ vĩ, Hynes dẫn Giản Lục leo núi không chút chần chừ, lên đến đỉnh núi Giản Lục mới phát hiện địa hình có hơi kỳ lạ, hai ngọn núi chụm vào nhau như lưng lạc đà, giữa hai đỉnh núi có một cái hồ nhỏ, trên mặt đất ẩm ướt quanh hồ có vài cọng cỏ xanh.

Hynes nhìn trong chốc lát, giơ cao kiếm phép, đấu khí vàng hừng hực quanh thân kiếm.

Hynes chém một nhát.

Sau một tiếng ầm, đấu khí hóa thành một con rồng vàng lao lên, mặt hồ bị đấu khí bổ thành hai nửa.

Giản Lục nhìn mà giật cả mình, hồ nước lấp lánh dưới ánh trăng, lăn tăn gợn sóng, như khi xưa Moses tách biển lộ ra bùn nhão dưới đáy, có thể thấy tảng đá trắng thấp thoáng trong bùn.

Hynes nhảy xuống đáy hồ, đạp lên tảng đá trắng, tiếng nứt vỡ vang lên, trên mặt đất hiện ra một cánh cửa không biết dẫn đến đâu, có luồng khí lạnh phả ra từ đó.

Giản Lục nhảy xuống theo, phát hiện hóa ra đáy hồ làm từ những tảng đá trắng, qua năm dài tháng rộng bị bùn chất chồng lên vùi lấp, đến khi Hynes bổ đôi hồ nước, tảng đá dưới đáy hồ chuyển động, bùn đất ứ đọng dạt ra hai bên, lộ ra diện mạo thật.

Hynes quay đầu, vươn tay về phía Giản Lục.

Giản Lục nhìn y, thấy y có vẻ quyết tâm, bèn đưa tay cho y, mặc y kéo mình vào cánh cửa vào dưới đáy hồ.

Đó là một cầu thang không biết dẫn đi đâu, nhiệt độ xung quanh hơi lạnh, tay Giản Lục cầm một ngọn đèn phép, khó khăn lắm mới chiếu sáng được một tấc vuông trước mặt, nhưng có còn hơn không.

Không biết đi trong bao lâu, một ngọn gió lạnh lẽo thổi tới, đèn phép tắt phụt.

Giản Lục châm đèn, thấy không sáng, bèn đổi sang đá phát sáng và đá năng lượng của trùng Minh Linh, nhưng đá phát sáng hay đá năng lượng trùng Minh Linh đều như bị thứ gì bao phủ, chợt lóe sáng rồi biến thành phế thải, không khỏi kinh hãi, thấy nơi này quái gở vô cùng.

“Giản, không cần thử nữa đâu.” Giọng nói của Hynes vang lên trong bóng đêm: “Loài Rồng kiêu ngạo, không muốn cho sinh linh khác nhìn trộm.”

Giản Lục nghe vậy bèn không làm việc vô ích nữa, hỏi: “Đây là mộ Rồng à?” Nếu là mộ Rồng thì mọi chuyện đều được giải thích.

“Chắc vậy, em không rõ lắm.”

Càng xuống dưới, nhiệt độ càng giảm, gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới khiến Giản Lục rét run cầm cập, nếu không được Hynes nắm tay, độ ấm từ tay truyền tới, Giản Lục cảm thấy có lẽ mình đã bị đông cứng rồi.

Đi trên con đường nọ nửa giờ, cuối cùng cũng tới điểm cuối.

Bốn phía tối om, Giản Lục không nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ biết Hynes đột ngột dừng lại, sau đó tiếng thịch thịch vang lên, trong bầu không gian yên tĩnh dưới lòng đất, âm thanh ấy nghe rất quái gở, dường như có một con quái vật sắp nhảy chực ra từ bóng đêm.

“Cẩn thận!”

Tiếng Hynes cất lên, Giản Lục chỉ kịp tạo ra một lồng phòng hộ cho hai người, được Hynes ôm cậu chạy thục mạng. Tiếng gió vù vù sát bên tai, Giản Lục cảm nhận được tốc độ của Hynes cực kỳ nhanh, vì không biết phía sau có nguy hiểm gì nên không giãy giụa.

Nếu không thật sự nguy hiểm, Hynes sẽ không vội như thế.

Giản Lục ghé vào người Hynes, thả lỏng hết mức có thể để không liên lụy đến y, luôn sẵn sàng dùng Thánh quang chúc phúc bổ sung thể lực cho y.

Cùng lúc đó, Giản Lục nghe thấy tiếng ầm vang từ xa vọng lại.

“Có người phá hủy lối đi để vào.” Hynes nói.

Giản Lục cảm thấy chuyện rầm rộ như thế chắc chắn là do nữ chính làm. Hynes được thứ gì đó dẫn dắt tìm được đúng đường, còn nữ chính phải nhờ vào bàn tay vàng của cô: viên ngọc chứa đầy năng lượng bóng tối, đương nhiên không dễ vào như Hynes, chỉ có thể dùng bạo lực xông vào.

“Liệu có bị phát hiện không?” Giản Lục vẫn hơi lo lắng, Elvira làm lớn chuyện như vậy, không thể giấu được, thế nào cũng bị Học viện Phép–Võ Mepstead chú ý.

“Chỉ cần chúng ta rời khỏi đây trước khi Học viện Phép–Võ Mepstead đến là được.” Hynes trả lời.

Trong lúc hai người chạy trong lối đi tối mù, Elvira vào từ một lối khác cũng chạm mặt với một người áo đen đeo mặt nạ.

Họ liếc nhìn nhau, rồi lập tức đánh nhau không chút chần chừ, chiêu nào cũng hiểm độc.

Elvira không ngờ còn có người khác tơ tưởng đến thứ đặt trong cấm địa, thừa cơ Học viện Phép–Võ Mepstead tổ chức dạ hội đưa tiễn thì lẻn vào đánh cắp. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng cô nhất định phải lấy được thứ kia, chắc chắn không thể để đối phương thành công.

“Bọ cạp ma!”

Elvira hét lên, thả một con rối ra khỏi nhẫn không gian, con rối nọ trông rất giống bọ cạp đỏ sa mạc, cực độc, chạm vào là chết ngay.

Con rối bọ cạp vừa ra ngoài đã cong đuôi lao vào kẻ địch.

Nhân lúc con rối bọ cạp cuốn chân người nọ, Elvira chạy về phía tiếp đến mục tiêu.

Vừa rồi cô gặp cửa vào nhưng không vào được, bất đắc đành dùng bạo lực phá hủy cửa đá, trên cửa không có thần chú phép thuật, nhưng lại liên kết chặt chẽ với cấm địa, cũng chính là không gian đặc biệt này, nếu không lấy đồ trước khi người của Học viện Phép–Võ Mepstead xuất hiện, e rằng sau này không còn cơ hội, mà chính cô cũng bị lộ tẩy.

Elvira tung viên ngọc Trái tim Nữ thần Bóng Tối lên để nó dẫn đường, vừa lướt nhanh trên lối đi, vừa phải thường xuyên chú ý người đuổi theo phía sau.

Ở sâu bên trong, Hynes và Giản Lục cùng nhau vượt ải, cuối cùng cũng đến nơi.

Nơi này không còn tối mù, duỗi tay không thấy năm ngón nữa, vách tường mọc lên loài cỏ Vàng mà Rồng thích, giữa màn đêm, chúng phát ra ánh vàng, dịu hơn ánh mặt trời, rực rỡ hơn ánh trăng, hoa nở khắp nơi cực kỳ lộng lẫy.

Ở giữa có một đàn tế, trên đó có mỏm đất cao được đặt lên một bình pha lê, trong bình là chất lỏng màu đỏ xen vàng, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy hiếm thấy, có phần cao quý hơn ánh sáng từ những cây cỏ Vàng xung quanh, khiến người ta không tài nào dời mắt được.

Hynes nhìn lên đàn tế, như bị thứ gì hút hồn, vội vã lại gần nó.

Giản Lục đứng tại chỗ nhìn Hynes đến gần đàn tế. Cậu vốn muốn giữ y lại nhưng thấy không ăn thua, đành phải đứng yên, thứ đó dẫn Hynes đến, nên chắc sẽ không làm hại y.

Nhưng khi Hynes đột nhiên bị luồng sáng sắc nhọn từ đàn tế tấn công, Giản Lục không cho là vậy nữa.

Hynes bị hất văng lên bức tường vàng, Giản Lục nhảy tới đỡ lấy y khi y ngã xuống, vội lấy một lọ thuốc đút cho y.

Hynes nhìn lên đàn tế, ánh mắt ngùn ngụt oán hận và không cam lòng, rõ ràng thứ đó ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị nguồn năng lượng kỳ lạ ngăn cách, bảo y cam tâm sao được?

“Đó là gì?” Giản Lục nhận ra nét mặt y khác thường, nhẹ giọng hỏi.

Nét mặt Hynes thoáng chút do dự, đoạn nói: “Có lẽ là máu Rồng.”

Khoảnh khắc ấy, tim Giản Lục đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Cậu có thể khẳng định thứ đựng trong bình pha lê trên đàn tế là máu Rồng, còn là máu loài Rồng Hoàng Kim. Tuy không thể cạy miệng hệ thống xem trong tiểu thuyết Hynes lấy máu Rồng Hoàng Kim ở đâu, nhưng để đánh thức dòng máu của Hynes chắc chắn cần đến máu Rồng Hoàng Kim, mời gọi được y đến đây, ngoài máu Rồng Hoàng Kim thì còn thứ gì khác nữa?

Ngay lập tức, Giản Lục quyết tâm dù có phả hủy nơi này cũng phải lấy bằng được máu Rồng Hoàng Kim trên đàn tế, giúp Hynes thức tỉnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.