Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 124



Chắc chắn rằng Giản Lục và Hynes đã mở ra một thế giới mới cho Vương tử Tinh linh, khiến Vương tử Tinh linh thấy tất cả đều điên đảo.

Và còn đảo điên hơn nữa vào ngày hôm sau, khi Vương tử Tinh linh kiêm bạn học cũ tới tìm hai người, vừa bước vào đã bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn suýt nữa chảy máu não: Chàng trai tóc vàng như nam sủng nép vào lòng chàng trai đẹp như Tinh linh, ôm cậu và ra sức hôn lên môi.

Hình ảnh tình tứ này là thử thách khó với sức chịu đựng của quả tim hắn.

Tinh linh thuần khiết thấy cảnh nọ, không cảm thấy ngược cp như Andrews hiểu biết nhiều, mà chỉ thấy khó chấp nhận việc Giản Lục lù lù bất động để mặc gã gian ác kia sà vào lòng cậu ôm hôn thắm thiết, khỏi nghĩ cũng biết là cố tình để cho hắn thấy! Hắn chắc chắn là như vậy, bởi tên Hynes từ thời niên thiếu đã xấu xa đến mức đen như mực hoàn toàn có thể làm ra chuyện này.

Priestley càng ghét Hynes hơn, đinh ninh Hynes đã dụ dỗ Giản Lục vào con đường sai trái.

Hai thằng đàn ông có thể đến với nhau thật sao? Chứ không phải một đực một cái cùng nhau xây dựng gia đình mới là lẽ thường à?

Thấy Priestley xuất hiện, Giản Lục cũng nhận ra mục đích của Hynes, vừa tức giận, vừa thấy không có gì ngạc nhiên. Sau khi đẩy Hynes ra, cậu lạnh lùng, thản nhiên chào buổi sáng với Tinh linh – nếu môi cậu không sưng đỏ, Priestley đã cảm thấy buổi sáng này vô cùng bình thường.

Priestley mang bữa sáng tới cho họ, một bữa sáng với rau quả rất đặc trưng của Tinh linh, rất giản dị, từng bị Thú nhân Taylor đặt biệt danh “gặm cỏ”.

Là loài rồng ăn thịt, Hynes ghét cay ghét đắng rau quả, ngày thường tráng miệng sau khi ăn xong thì được, chứ dùng làm ba bữa ăn thì rồng không thể nào chịu nổi.

Giản Lục liếc qua, Hynes cụp mắt xuống, không nói gì.

Cảm giác như chủ nhân đang dạy dỗ thú cưng mãnh liệt quá, Priestley lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt, tuy lúc ở Remulas đã được biết đến rồi, nhưng hình như bây giờ đã lên một tầm cao mới.

Có lẽ nhờ một buổi tối giảm xóc, hôm nay Priestley đã chấp nhận sự thật bạn tốt của hắn bị bẻ cong, có thể giao tiếp bình thường với Giản Lục.

Sau khi trò chuyện với nhau về tình hình dạo gần đây, Priestley mới biết thân phận thực sự của Giản Lục và Hynes, ngạc nhiên vô cùng: “Ta không ngờ các cậu là người của Thần điện Ánh Sáng.”

Đến cả các Tinh linh cũng biết địa vị bá chủ trên đại lục Olaven của Thần điện Ánh Sáng, dù Tinh linh tách biệt với đời, không tiếp xúc gì nhiều, song vẫn cần biết rõ về các thế lực trên đại lục Olaven.

Giản Lục nhìn cậu với vẻ mặt dịu dàng, rằng: “Dù vậy chúng ta vẫn là bạn!”

Nghe vậy, Tinh linh không nén nổi nụ cười, hắn hiểu ý cậu, lúc này chính bản thân họ kết bạn với Tinh linh, chứ không lấy danh nghĩa Thánh tử và Thánh kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng, bèn cụng tay với cậu, gật đầu: “Đúng vậy, vẫn là bạn!”

Tinh linh vốn lạnh lùng, không quan tâm tới thế sự, hơn nữa bảy năm ở Remulas cũng phần nào ảnh hưởng tới Priestley, khiến hắn giàu cảm xúc hơn, cách suy nghĩ không lý tính, thậm chí thù ghét Nhân loại như những Tinh linh trưởng thành khác.

Ăn sáng xong, Priestley dẫn họ đi dạo trong khu rừng Tinh linh.

Rừng Tinh linh đẹp vô cùng, không có nhiều dấu vết Nhân tạo, mọi thứ đều do tự nhiên tạo thành, mang một phong cách hoàn toàn khác với thành thị Nhân loại, mỗi nơi có một ưu điểm, đây là một trong những khác biệt văn hóa giữa các chủng tộc.

“Kia là cây Sinh Mệnh, cây mẹ của Tinh linh bọn ta.” Priestley nhìn cây Sinh Mệnh phía xa bằng ánh mặt dịu dàng, giới thiệu với hai người, nó là cây thần được Thần Tinh linh tặng cho các Tinh linh, bảo vệ các Tinh linh từ thế hệ này qua thế hệ khác, có người cho rằng nếu cây Tinh linh khô héo, tộc Tinh linh sẽ diệt vong.

Vậy nên từ khi sinh ra, sinh mệnh của Tinh linh đã cùng chung nhịp thở với cây Sinh Mệnh, thậm chí khi chết đi, linh hồn sẽ trở về với cây Sinh Mệnh.

“Tới đó xem được không?” Giản Lục hỏi.

Priestley rất hào phóng với bạn bè, chủ yếu là hắn đánh giá cao nhân phẩm của Giản Lục, cười mà rằng: “Tất nhiên là được.”

Ba người hào hứng đi về phía cây Sinh Mệnh, trên đường gặp rất nhiều Tinh linh, các Tinh linh lớn tuổi mang sự đề phòng và thù địch với họ, cảnh giác theo kiểu “khác máu tanh lòng”, âu cũng là bởi nhiều việc xấu xa của Nhân loại, song các bé Tinh linh vô cùng tò mò về họ, năm lần bảy lượt tới bắt chuyện với Giản Lục.

“Giản, trái tim của cậu rất thuần khiết, nên các bé Tinh linh mới thích cậu.” Priestley rất thích chí: “Các bé Tinh linh lớn lên trong hơi thở của cây Sinh Mệnh, rất nhạy cảm với thiện ác, vậy mà chúng lại thích tới gần cậu.”

Giản Lục được hắn khen đến là ngại, nói: “Chỉ bởi ta đến với thiện chí thôi.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, riêng mình Hynes sa sầm mày mặt, không vui vẻ tẹo nào, nhưng dù không vui, y cũng không gây chuyện, chỉ lặng lẽ đi theo.

Quanh cây Sinh Mệnh có Tinh linh tuần tra bảo vệ, thấy người lạ tới gần, họ cực kỳ cảnh giác, dù có Priestley dẫn đường, ánh mắt cũng chẳng dịu đi là bao, điều này khiến sắc mặt Hynes không đẹp cho lắm, y kiêu ngạo xưa nay, đâu chịu kìm chế, phát ra khí thế khiến các Tinh linh canh giữ cây Sinh Mệnh tái mặt.

Đến khi Priestley truyền lệnh của Nữ vương, các thị vệ mới rút lui, ánh mắt nhìn Hynes có phần sợ hãi.

Giản Lục quan sát tất cả, không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Lúc này họ đã tới rất gần cây Sinh Mệnh, dòng khí thuộc về cây Sinh Mệnh bao phủ quanh người, đem lại sự khoan khoái, như thể mọi tạp chất dơ bẩn đều được gột rửa, thật khó mà miêu tả cảm giác ấy.

Khi đứng dưới tán cây Sinh Mệnh, Nhân loại sẽ sững sờ trước vẻ uy nghiêm, hùng vĩ của nó, nhận ra mình nhỏ bé đến mức nào, tôn thờ nó với một tấm lòng thành kính. Hẳn đây chính là cái cây lớn nhất đại lục Olaven, đứng dưới tán lá cơ hồ nhìn không tới đỉnh, ngạo nghễ đứng trên đại lục Olaven, trở thành vương quốc của Tinh linh, nơi thanh khiết duy nhất trên thế giới.

Giản Lục nín thở một lúc lâu, rồi cũng hoàn hồn, nói với Priestley: “Nó vĩ đại thật.”

Trong mắt Priestley ánh lên sự tự hào: “Nó là niềm kiêu hãnh của Tinh linh!”

Trong năm ngày ở trong rừng Tinh linh, tuy các Tinh linh lớn tuổi khá bài ngoại, song nhờ sự nhiệt tình của các bé Tinh linh, các Tinh linh trưởng thành cũng thân thiện với họ hơn, cho phép họ đi dạo khắp nơi.

Giản Lục vô cùng vui vẻ nhẹ nhõm khi ở trong rừng, còn Hynes lại cực kỳ khó ở, chủ yếu là cái bóng đèn tên Priestley sáng chói quá, không thua gì một ngọn đèn phép thuật có thể chiếu sáng khắp trời đất, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian y và Giản Lục ở chung, hành trình của hai người biến thành ba người, thậm chí chỉ cần có Priestley là Giản Lục chẳng thèm nhìn y, khiến con rồng có tính độc chiếm đến mức cực đoan suýt thì không kìm chế được cảm xúc.

Có lẽ vì ban ngày phải nhẫn nhịn quá mức, nên ban đêm Hynes càng nhiệt tình chiếm hữu đối phương, hơn nữa còn vô cùng đa dạng, nhiều kiểu đến mức Giản Lục nghi ngờ y đã nghiên cứu mười tám tư thế người nhớn bản phép thuật. Với lại tên nhóc này ở ngay trong tầm mắt cậu, sao biết được nhiều thế? Chẳng lẽ tài năng thiên bẩm, tự biết không cần thầy?

– sự thật là Andrews đã đưa những quyển sách đen tối về các tư thế nam nam đám quý tộc tích trữ cho Hynes nghiên cứu để lấy lòng y. Nhưng lúc đó cậu đang bận tu luyện, không để ý rằng người đó rảnh rỗi ngày ngày ôm nó nghiên cứu.

Khu rừng Tinh linh về đêm không hề buồn tẻ, ngược lại có sức hấp dẫn riêng, phía xa truyền đến tiếng nhạc du dương, đó là tiếng hát của rừng, âm thanh du dương sẽ giúp thêm ngon giấc.

Trong bóng đêm, gian nhà nhỏ trên cây vang lên tiếng thở dốc, trầm thấp như tiếng gió xào xạc mơ hồ không rõ.

Thanh niên tóc bạc nằm trong lòng chàng trai tóc vàng, quấn quýt lấy nhau, tiếp xúc với đối phương bằng tư thế thân mật nhất, gần như không thể kìm chế sóng tình, phát ra những tiếng khóc đứt quãng – và chỉ có vậy thôi.

Cậu luôn nhẫn nại một cách phi thường, như thể đây là một chuyện đáng xấu hổ, chắc cũng do thẹn thùng.

Hynes vùi thật sâu vào cơ thể ấm áp của cậu, vuốt ve thân hình mềm dẻo rất nam tính một cách quyến luyến và tận hưởng dư vị tuyệt vời sau cơn sóng tình mãnh liệt.

Giản Lục nằm trên người y, mắt khép hờ, không còn sức làm gì khác.

“Giản, bao giờ thì chúng ta đi?” Hynes nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của cậu.

Giản Lục chẳng nói năng gì, mắt nhắm nghiền, ánh trăng tinh khôi như dòng nước chiếu qua cửa sổ, hắt lên hai thân hình đang ôm nhau, bầu không khí thân mật ấm áp lạ thường khiến lòng người mê say.

Giản Lục suy tính rồi nói với giọng khàn khàn: “Vài ngày nữa.”

Hynes hơi nheo mắt, nói: “Nếu anh muốn nước Thần, em có thể đòi Nữ vương Tinh linh.” Giọng điệu cực kỳ thản nhiên, không coi tộc Tinh linh ra gì.

Nghe ra sự u ám trong giọng nói của y, người Giản Lục cứng đờ, bèn ngồi dậy, lạnh lùng nhìn y như muốn nói cậu đã nhận ra rồi đấy, khiến Hynes hơi lạnh người.

“Không cần, Nữ vương Tinh linh theo dõi chúng ta nhiều ngày như vậy, hẳn bà đã có quyết định.” Giản Lục hờ hững nói, định quay người bỏ đi, bỗng bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lại, thế rồi người phía sau nâng hông cậu, xông vào cơ thể cậu thêm một lần nữa, lực va chạm khiến cậu không nén nổi tiếng rên rỉ.

“Hynes!”

Hynes cúi đầu chặn miệng cậu, chiếm lấy cậu bằng sức mạnh hung hãn hơn bao giờ hết, tạo ra những cơn sóng tình càng thêm dữ dội, đến mức mất đi lý trí, thể xác lẫn tinh thần đều chỉ còn người trước mắt.

Hôm sau, Giản Lục dậy muộn.

Cậu thẫn thờ mở to mắt, đập vào mắt là hình ảnh chàng trai đang nép vào lòng mình, bực bội dùng chân đá y ra.

Hynes tỏ ra ăn năn, nói với giọng tội nghiệp: “Giản, dù anh cảm thấy em hư hỏng đến mức nào, chuyện anh không thích chắc chắn em sẽ không làm, vì sao anh không tin em?”

Cơn giận khi mới tỉnh ngủ của Giản Lục nhờ vậy mà tan biến, cậu nhìn y bằng vẻ mặt khó tả, không biết nên nói gì, đến khi Hynes nhích lại ôm thật chặt, cậu mới thở dài gần như vô vọng: “Ta cứ chờ xem.”

Bốn chữ này khiến Hynes thất vọng tràn trề, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt cũng nhăn nhó, phát hiện suy đoán của mình là đúng, trong lòng tất nhiên khó chịu lắm. Nhưng khó chịu đến mức nào, y cũng không thể buông người nọ ra, thậm chí cảm thấy rằng dù có phải giết Thần cũng không từ bỏ.

Lúc gần trưa, Priestley tới tìm họ.

Khi thấy hai người ngồi uống trà trên ban công, Priestley hết nhìn người nọ lại nhìn người kia bằng một ánh mắt phức tạp. Thực ra từ sáng, được Nữ vương Tinh linh căn dặn, hắn đã tới đây rồi, nhưng nào ngờ ngoài nhà đặt thần chú ngăn cấm, không thể vào được, phá thần chú xông vào lại sợ nhỡ đâu nhìn thấy chuyện không hay – thôi, hắn thà không nhìn.

Từ khi biết quan hệ giữa hai người, Priestley không ngây thơ như trước, đương nhiên có biết một cặp tình nhân đóng cửa làm gì, nhưng hai chàng trai làm chuyện đó… Vẫn thấy thật kỳ cục.

Mà thôi, kỳ cục ra sao, tạm thời Tinh linh thuần khiết vẫn chưa tưởng tượng được, hơn nữa hắn không muốn tưởng tượng, bèn nói sang chuyện khác: “Nữ hoàng mời các cậu tới gặp, có việc cần bàn bạc.”

Nghe vậy, Giản Lục vui vẻ hơn nhiều, nhận lời ngay.

Nữ vương Tinh linh là người rất nhân hậu dịu dàng, không lạnh lùng cố chấp như các Tinh linh khác, dù tiếp đãi Tinh linh hay người ngoài tộc, thái độ cũng không có gì khác, rất dễ lấy được thiện cảm.

Sau khi mời họ ngồi xuống, Nữ vương Tinh linh đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói ngài muốn nước Thần?”

Giản Lục gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta biết nước Thần khó kiếm, ta sẵn lòng trao đổi với các ngươi.”

Nữ vương Tinh linh rót cho họ một ly trà Tinh linh có mùi thơm tao nhã, đôi mắt lam nhạt nhìn vào Giản Lục, mỉm cười: “Không biết các ngươi định dùng thứ gì để đổi lấy nước Thần?”

“Nước Sinh Mệnh.”

Nữ vương Tinh linh hơi run tay, nước trà màu xanh nhạt tràn ra bàn gỗ, bà nhìn họ với vẻ kinh ngạc ra mặt. Sau mấy ngày quan sát, bà đoán chắc rằng hai người này có căn cơ nên mới đích thân vào khu rừng Tinh linh, song vẫn thật bất ngờ khi họ sẵn lòng dùng nước sinh mệnh để trao đổi, bèn hỏi: “Các cậu có nước Sinh Mệnh thật chứ?”

Giản Lục gật đầu, không cho rằng nghi ngờ của Nữ vương Tinh linh là sự xúc phạm.

Nữ vương Tinh linh hít thật sâu, một lúc lâu sau mới nén lại sự kinh ngạc, nói với cậu: “Cậu là một cậu bé thông minh, chắc mấy ngày nay cậu cũng phát hiện cây Sinh Mệnh đang dần tàn lụi, nếu không được tưới nước Sinh Mệnh của Thần giới trước khi cuộc chiến giữa các vị Thần lần tiếp theo xảy đến, nó sẽ từ từ khô héo, đó không chỉ là tai họa tộc Tinh linh, mà còn là thảm họa của cả đại lục Olaven.” Nói đoạn, bà nhìn cậu thật sâu: “Vậy hẳn các cậu đến vì việc này.”

Giản Lục lại gật đầu, tuy đã từng suy đoán ít nhiều, nhưng đến khi nghe chính miệng Nữ vương Tinh linh xác nhận, mới biết những điều mình nghĩ là thật.

Remulas có những tài liệu mà ngay cả Thần điện Ánh Sáng cũng không có, để quay về thế giới thực, Giản Lục lần tìm đọc mọi tài liệu có liên quan, cả thư viện của Thần điện Ánh Sáng lẫn thư viện của Remulas đều bị cậu lục tung một lượt, nhờ vậy mà biết được nhiều câu chuyện bí ẩn của đại lục Olaven, càng đọc càng kinh hãi.

Cây Sinh Mệnh không những liên quan đến sự sống còn của tộc Tinh linh, mà có quan hệ tới sống còn của đại lục Olaven, nó là suối nguồn nuôi dưỡng sinh mệnh của thế giới, như mặt trời với địa cầu, nếu một ngày nào đó cây Sinh Mệnh héo khô, đại lục Olaven sẽ đón chào tận thế.

Giản Lục tổng hợp những chuyện mình đã trải qua trong mấy năm, nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng đi đến một ước đoán đáng sợ khiến cậu sởn gai ốc: Có một bàn tay vận mệnh vô hình đang mượn tay cậu từng bước một thay đổi thế giới này!

Từ khi vào học ở Remulas đã bắt đầu sắp đặt, Remulas, Ngục Ma, đảo Tarantas, Thần điện của Annabis, Vùng đất bị lãng quên… Dường như có một sợi dây thừng vô hình đang trói chặt cậu vào trong đó.

Dẫu trong lòng là sóng cuộn biển gầm, ngoài mặt Giản Lục vẫn rất bình tĩnh, nhờ sự bình thản ung dung này, không ai nhận thấy sự bất thường, cũng bởi cậu có ý giấu đi, nên qua mắt được cả Hynes.

Giản Lục giao cho Nữ vương Tinh linh toàn bộ số nước Sinh Mệnh lấy được trong Thần điện của Nữ thần Annabis, đổi lấy hai lọ nước Thần. Xét về mặt giá trị, Giản Lục rất thua thiệt, nhưng xét về lâu dài, cũng không thiệt thòi gì.

Đến khi Giản Lục và Hynes rời khỏi Cung điện Nữ vương, Nữ vương Tinh linh mới thở vào nhẹ nhõm, xuyên qua không gian tới trước cây Sinh Mệnh, đặt tay lên thân cây, thì thầm: “Từ sau cuộc chiến giữa các vị Thần, Thần bỏ rơi đại lục Olaven, không còn chiến tranh của Thần, trong vòng một nghìn năm, nếu đại lục Olaven vẫn không có Thánh phá quy tắc thành Thần, sớm muộn đại lục Olaven cũng sẽ diệt vong…”

Mục đích vào khu rừng Tinh linh đã hoàn tất, Giản Lục quyết định chào tạm biệt Priestley.

Priestley nhớ bạn, song không giữ lại, Tinh linh không ngăn cản bước chân tự do của ai, chỉ dành tặng những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

So ra thì Hynes vui vẻ cực kỳ, ánh mắt dành cho Priestley cũng bớt dữ dằn.

Đang tạm biệt nhau, bỗng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng quát tháo của Tinh linh, ba người còn tưởng rằng có người xông vào khu rừng Tinh linh, nảy sinh mâu thuẫn với thị vệ tuần tra, nào ngờ trông thấy ở phía xa các Tinh linh đang đuổi theo một con sư tử hùng dũng.

“Grào – ”

Nhìn thấy họ, sư tử gầm lên, hưng phấn chạy lại gần.

“Con thú ngu ngốc!” Priestley tức điên, lôi dây leo Tinh linh ra vụt, trói gô hắn lại, nói với các thị vệ Tinh linh vừa chạy tới: “Giao con sư tử ngu này cho ta là được.”

Các thị vệ nhìn con sư tử ngoan ngoãn chịu trói rồi lại nhìn nhau, không hiểu ra sao, nhưng dựa trên sự tin tưởng với Vương tử Tinh linh, họ không dây dưa thêm nữa mà mau chóng giải tán.

Sau khi các thị vệ đi rồi, Priestley vung tay rút dây leo Tinh linh về, sư tử dưới đất biến thành Thú nhân, cười tươi rói với họ: “Xin chào bạn của ta, gặp lại ngươi thật vui quá!”

Giản Lục vô cảm, Hynes cười nhạt, Priestley khinh bỉ ra mặt, lầm bầm “Ai là bạn của ngươi” rồi hỏi: “Con thú ngu ngốc, ngươi tới đây làm gì?”

Taylor nhe hàm răng trắng về phía hắn: “Truyền tin cho Nữ vương của các ngươi theo lệnh tộc trưởng và truy tìm Artemis bị đánh cắp của tộc ta.” Sau đó hắn lấy ra một bức thư từ da thú, thư là một tấm da dê được yểm phép thuật, chỉ người nhận mới mở được.

Priestley nhíu mày: “Thần khí của tộc Thú nhân các ngươi bị trộm?”

Artemis là Thần khí của tộc Thú nhân, đó là vật Thần thú để lại cho Thú nhân, được thờ cúng trong điện thờ của tư tế, tượng trưng cho quyền trượng của Thần thú.

“Đúng vậy, sau khi Artemis mất tích, tư tế của bọn ta tiên đoán rằng cây Sinh Mệnh của tộc Tinh linh các ngươi cũng sắp gặp chuyện không may, sai ta tới báo cho các ngươi một tiếng.” Taylor nói: “Hơn nữa không chỉ tộc Tinh linh mà còn cả tộc Người lùn, tư tế đã cửa người tới núi Bicester rồi. Tư tế biết ta và ngươi quen biết, nên cử ta tới đây truyền tin.”

Tuy xưa nay Tinh linh coi thường sự thô thiển của Thú Nhân, song giữa hai tộc không có thù hằn lớn lao gì, chỉ bởi quan niệm sống khác nhau nên khó hợp tác, nhưng nếu xảy ra chuyện lớn liên quan đến nhiều tộc, họ vẫn giúp đỡ lẫn nhau, chính ra Nhân loại, bá chủ đại lục Olaven mới bị các tộc này bỏ qua một bên.

Nghe Taylor nói vậy, vẻ mặt của Priestley trở nên nghiêm túc – làm như không nghe thấy câu cuối cùng của hắn, nói ngay: “Nếu vậy, ngươi lập tức theo ta đi gặp Nữ vương.” Nói rồi, áy náy nói với hai người Giản Lục: “Xin lỗi, đột ngột xảy ra chuyện, ta không giữ các cậu…”

“Thực lực của Hynes không kém, hay là giữ y lại giúp chút việc.”

Đâu chỉ không kém, Thánh cấp rồi biết không? Priestley nhủ thầm trong bụng, song vẫn nhìn sang hai người, nếu họ ở lại được thì tốt. Chuyện lớn mà tư tế của Thú nhân tiên đoán chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến cây Sinh Mệnh, Priestley không dám lơ là.

Chuyện đã đến nước này, tất nhiên Giản Lục không thể vô tâm bỏ đi, bèn nhận lời ngay, cả bọn lại quay về khu rừng Tinh linh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.