Hạ Tê theo bản năng mà giãy giụa, nhưng lần này Ti Kình Thương quyết không nhẹ tay.
Mùi tùng bách trên cơ thể hắn phóng ra ngày càng nồng, trực tiếp quấn lấy thiếu niên vừa bị hôn đến động tình, pheromone không biết từ bao giờ đã tuôn ra!
Pheromone của cả hai chốc lát gần như hòa vào nhau, linh hồn cũng theo đó mà hợp lại làm một, phản ứng mãnh liệt đột nhiên xuyên qua đầu quả tim của hai người, tựa như bị điện giật, phóng ra tia lửa.
Khuôn mặt Hạ Tê ửng hồng, đến cả cái gáy trắng nõn cũng lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, đôi mắt trong veo xinh đẹp cùng long lanh ánh nước, vô cùng quyến rũ.
Ti Kình Thương say mê ngửi mùi pheromone tỏa ra từ giữa cổ của cậu, hương trà sữa ngọt ngào ấy thật khiến hắn ngửi không muốn ngừng.
Cơ thể hắn từ trên xuống dưới đều đang kêu gào hắn phải đánh dấu thiếu niên này, phải đánh dấu ngay bây giờ!
Lý trí dần dần mất đi, bàn tay hắn ấn vai của thiếu niên, không để cậu thoát khỏi cái ôm ấp của hắn, răng nhẹ nhàng dán sát bên gáy của cậu mà cọ sát, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức cắn lên tuyến thể.
Hạ Tê: [000, làm sao đây? Tôi không muốn bị hắn đánh dấu đâu!]
Hạ Tê với gương mặt lã chã nước mắt, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn con mèo nhỏ trong đầu, hi vọng hệ thống sẽ cho cậu một ý tưởng đáng tin cậy.
Đôi mắt màu lam của mèo nhỏ nhìn cậu không chớp mắt, gương mặt lưỡng lự nói ra một câu.
Hệ thống 000: [Tê Tê, hay là cậu để hắn đánh dấu đi. Biết đâu sau khi hắn đánh dấu cậu rồi, sự đòi hỏi trời sinh của Alpha đối với Omega, hắn sẽ tự động muốn bảo vệ cậu, độ hảo cảm cũng theo đó tăng lên, hên hên có khi giá trị hắc hóa cũng giảm xuống. Đợi độ hảo cảm tăng lên 100, giá trị hắc hóa còn 0, tôi sẽ đưa cậu về thế giới ban đầu, để cậu sống lại!
000 nói cứ như đánh dấu là một việc không thể tốt hơn vậy, nhưng Hạ Tê không tin chút nào.
Trước tiên không nói tới đánh dấu xong độ hảo cảm có thể tăng hay không, giá trị hắc hóa có giảm xuống hay không, nội đau đơn lúc đánh dấu thôi, cậu cũng sợ bản thân không chịu nổi rồi!
Hạ Tê: [000, cậu muốn tôi đau chết rồi đổi một vật chủ khác à?]
Hạ Tê ném cho con mèo nhỏ trong đầu một ánh mắt khinh bỉ, thấy được động tác của Ti Kình Thương cọ sát tuyến thể của cậu càng lúc càng lớn, đau nhói giống như bị kim chích khiến cậu có chút không chịu nổi.
Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm cậu, nói lắp.
Hạ Tê: "Tiên...tiên sinh, tôi đau, anh nhẹ chút...."
Vì để bản thân bớt đau một chút, yếu đuối gì gì đó, Hạ Tê cũng đã làm đến quen rồi.
Đúng là con người đều phải bị hoàn cảnh dồn ép mà, giống như chuyện đang làm bây giờ, nếu đổi lại là kiếp trước, cho dù đánh chết cậu thì cậu cũng không tin bản thân có thể làm được.
Đôi mắt mơ hồ, ánh nước khẽ run, lúc nhìn qua có thể làm linh hồn của tất cả đàn ông đều bị câu đi!
Ti Kình Thương nhìn cậu một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể đã bị hắn ma sát tới ửng đỏ.
Ti Kình Thương: "Chỉ đau một chút thôi, ngoan, chịu đựng."
Hạ Tê nghe được lời này, suýt nữa thì nổi khùng.
Hạ Tê: Cái này kêu cậu làm sao mà chịu đựng?
Hạ Tê: Cho dù tâm lý cậu có thể chịu được nhưng về sinh lý thì làm sao mà nhịn được đây!
Cậu nhìn ánh mắt 'nhất định phải làm' của Ti Kình Thương, sau đó nhìn con mèo nhỏ trong đầu, chỉ có thể thỏa hiệp.
Hạ Tê: [000, có thể đổi cho tôi một ống tiêm không đau không? Ít nhất lúc bị đánh dấu tôi sẽ không bị đau chết!]
Hệ thống 000: [Được, Tê Tê, cậu đợi chút!]
Biết được sẽ có ống tiêm không đau, Hạ Tê quyết định cam chịu số phận, nhìn người đàn ông trước mặt, cắn cắn cái môi đã bị hôn đến kiều diễm mỹ lệ.
Hạ Tê: "Tiên sinh, tôi sẽ ngoan mà, nhưng vẫn xin anh hãy dịu dàng một chút...."
Bé nhóc bị ôm trong lòng giương đôi mắt chờ mong nhìn hắn, trái tim sắt lạnh trước sau như một của Ti Kình Thương cuối cùng cũng nổi lên một chút lòng thương xót.
Hắn gật gật đầu, coi như đồng ý với cậu sẽ cố gắng dịu dàng.
Có được sự bảo đảm của hắn, lúc này ống tiêm không đau cũng đã đổi rồi, cậu từ từ nhắm mắt lại, chỉ đợi Ti Kình Thương cắn lên một cái.
Chỉ mong rằng sự hi sinh nghiến răng chịu đau của cậu có thể đổi lại được tí thành quả!
Ti Kình Thường nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ở trong lòng, lúc vừa cúi đầu cắn xuống tuyến thể của Hạ Tê thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó là tiếng đập cửa đùng đùng liên tục, đập rất dữ dội!
Mộc Hi: "Anh Ti, là em, mở cửa đi anh!"
Giọng nói mềm mại đáng yêu, vừa nghe liền biết đó là một Omega, hơn nữa với cách gọi này, chắc chắn là một Omega thích Ti Kình Thương.
Hạ Tê nghe được giọng nói này, cũng biết được Ti Kình Thương không cắn tuyến thể của cậu nữa, liền nhẹ nhàng mở mắt, xoay người nhìn ra cửa.
Mộc Hi: "Anh Ti, em biết anh ở bên trong, anh mở cửa đi, em muốn gặp anh! Nếu hôm nay anh không mở cửa, em sẽ ở lì không đi! Em tới là để anh cho em một lí do, tại sao anh không đồng ý kết hôn với em, rõ ràng cha em và cha anh đã bàn bạc hết rồi! Anh ghét em vậy sao?"
Ti Kình Thương nghe được lời này thì hơi nhíu mày, bàn tay đang bóp eo của Hạ Tê cũng xiết hơn.
Bị hắn bóp như vậy Hạ Tê có hơi đau, cậu rên nhẹ một tiếng, chất lỏng trong đôi mắt ửng đỏ bắt đầu rơi xuống.
Người ngoài cửa nghe được tiếng rên của cậu, giọng nói vỗn dĩ mềm mại trong chốc lát trở nên sắc bén.
Mộc Hi: "Anh Ti, trong phòng anh có người sao? Anh lại đem mấy Omega thấp hèn ở bên ngoài về nữa sao? Tại sao mấy đứa đó thì được, còn em thì không? Em thích anh như vậy, thích đến nổi không hề để tâm việc anh không ngửi được pheromone của em, tại sao em đã như vậy rồi mà anh còn cự tuyệt em!"
Hạ Tê: Không ngửi được pheromone....
Hạ Tê đột nhiên biết được một bí mật của mục tiêu công lược, trong mắt lộ ra vài phần sửng sốt.
Hạ Tê: Nhưng cậu nhìn thấy dáng vẻ mà Ti Kình Thương đối với cậu, đâu có giống không ngửi được pheromone?
Hạ Tê: Hay là người bên ngoài nhầm lẫn gì rồi?!
Ti Kình Thương nghe được những lời này, mày càng nhíu chặt, lập tức buông tay của Hạ Tê ra.
Ti Kình Thương: "Tôi ra ngoài xử lý cậu ta, cậu ngoan ngoãn ở đây, tốt nhất là đừng có nghĩ tới chạy trốn, nếu không không chỉ đơn giản bị nhốt vô lồng thôi đâu, biết chưa?"
Hạ Tê vừa nghe liền gật đầu lia lịa, khuôn mặt ngoan vô cùng.
Ti Kình Thương nhìn đôi má xinh đẹp ửng đỏ của cậu, đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Ti Kình Thương: "Ngoan, tôi sẽ quay lại ngay!"
Hạ Tê: Không cần phải về liền đâu, anh cứ từ từ, khỏi về luôn càng tốt!
Hạ Tê trong lòng lẩm bẩm nhưng trên khuôn mặt vẫn là nét ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt đưa tiễn Ti Kình Thương ra khỏi phòng.
Hạ Tê: [000, ống tiêm không đau tôi vẫn chưa dùng, có đổi món khác được không? Cậu biết căn phòng này còn lối ra nào khác không?]
Con mèo nhỏ trong đầu hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
Hệ thống 000: [Tê Tê, cậu vẫn muốn trốn sao?]
Hạ Tê quả quyết gật đầu.
Hạ Tê: [Trốn được thì tất nhiên phải trốn rồi, chỉ là lần này không nắm chắc mười phần, tôi nhất định sẽ không hành động khinh xuất. Nếu không chỉ sợ bị gãy không chỉ là một cái tay đâu!]
Hệ thống 000: [Nhưng mà Tê Tê à, nếu cậu chạy trốn thì làm sao làm nhiệm vụ đây? Không hoàn thành nhiệm vụ thì cậu không thể trở về thế giới của cậu được đâu á!]