Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 32: Ngoại truyện 1



Tôi không đưa được Triều Thịnh về nhà gặp bố mẹ vào ngày sinh nhật của mình. 

Khi chúng tôi lái xe từ Hải Thành về Bình Thành thì trời vừa tối.

Cả hai chúng tôi đều mệt mỏi sau hành trình dài thiếu ngủ cả ngày lẫn đêm.

Tôi buồn ngủ đến nỗi cả đầu đều cảm thấy khá nặng nề. Đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ.

Hình thức cũng phải thật trang trọng.

Chúng tôi dự định sẽ khởi hành vào ngày mốt, thời gian chỉ có thể ấn định vào ngày mai.

Tôi muốn bàn bạc chuyện gặp bố mẹ tôi với người đàn ông đang lái xe, nhưng ngay khi tôi vừa bắt đầu mở miệng, anh ấy đã trả lời ngay: “Được.”

Không chút chậm trễ..

Rất bình tĩnh.

Tôi nhìn chằm chằm anh ấy vài giây, bĩu môi: “Triều tổng quả nhiên là người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn.”

“Không giống như những người đàn ông khác, cảm thấy rất lo lắng khi gặp bố mẹ bạn gái…”

Anh ấy tự nhiên hiểu được, lời này cũng không phải là một lời khen.

Bàn tay to lớn của người đàn ông xoay nửa vòng vô lăng, người đàn ông thấp giọng cười khẽ: “Không phải mới gặp nhau vài ngày trước sao?”

“…Ồ.”

Tôi lập tức nhớ ra, liền nói: “ Đúng rồi, em nghe nói. Hôm đó ở lớp học, anh cùng bố em trò chuyện rất lâu. Hai người nói gì vậy?”.

Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “ Nghe ai nói anh cùng bố em trò chuyện rất lâu? Là lúc nào?”.

Tôi có chút chột dạ, nghẹn lời:

“ Chính là…..có nghe người khác nói qua”.

Ánh mắt tôi lộ rõ sự do dự.

Người đàn ông chậm rãi chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Em đã sớm biết anh đăng ký lớp học của bố em đúng không?”

“ừnhm.”

Bị nhìn thấu, tôi chỉ hỏi: “Anh thật sự muốn đến lớp học hay chỉ vì ông ấy là bố em…”

Những ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ gõ nhẹ lên vô lăng hai lần.

“ Cả hai”.

“Anh đã muốn làm quen với bố em từ lâu. Nhưng anh cũng cảm thấy—–” Anh hơi thẳng người, quay đầu xe lại “Bộ dạng này sẽ giúp anh tự tin hơn khi đứng trước mặt ông ấy.”

“ Ít nhất ông ấy sẽ không nghĩ anh là một kẻ thất học”.

Ký ức chợt nhớ lại vào một đêm ba năm trước: Tôi ở trên xe hung hãn, thậm chí có phần ngạo mạn mà hỏi anh: chúng ta có thể có tương lai không? Liệu bố mẹ tôi có chấp nhận anh ấy không?

Chúng tôi, hay đúng hơn là thời gian, có thể đem tất cả những điều không thể thành có thể.

“Bố mẹ em từng… thực sự lo lắng cho cuộc hôn nhân của em.” Tôi nhỏ giọng nói với người đàn ông đó, “Trong hai năm qua, quan điểm của họ đã thay đổi rất nhiều.

“ Thật sao?Nói cụ thể một chút đi”. Người đàn ông nhướng mày hỏi: “ Chú dì thích một người “ Cô gia” như thế nào?”.

Ở đây không có nói “ cô gia”, có lẽ ở vùng Đông Bắc người ta thường gọi như vậy.

—— Không biết tại sao, nhưng khi nhưng anh ấy nói điều đó bằng giọng nói đầy nam tính của mình, cả người dường như đều toát ra loại sức mạnh bá đạo của một tên lưu manh.

Mặt tôi nóng bừng không rõ lý do.

“Bọn họ…… Không có tiêu chuẩn gì.”

Lời tôi nói chính là lời nói thật.

Sau khi nghĩ việc, tôi trở nên tự chủ hơn, một năm có tám chín tháng tôi đều cầm tay lái du ngoạn bên ngoài—— Cũng đem quyền quyết định cuộc sống của mình giữ trong tay mình.

Sau khi bước sang tuổi ba mươi, tôi ngày càng trở nên tản mạn, không để tâm, thái độ này cũng khiến hai người muốn mai mối cho tôi mất hứng. Giáo sư Hạ và chỉ huy Kiều hai năm nay cũng có chút tư thế “Vò đã mẻ không sợ sứt”. Chỉ cần tôi tìm được một người đàn ông khi trời mưa tự biết trốn vào nhà, bọn họ đều có thể chấp nhận……

Tôi nhún nhún vai: “Hai người bọn họ hiện tại cũng không có yêu cầu gì cả.”

Người đàn ông rất sâu liếc nhìn tôi một chút: “Tin tình báo này của em sai rồi. ”

“ Bố em thích nấu ăn, rất kỹ tính trong việc nấu nướng: Các loại rau củ phải mua loại được trồng ở trang trại, thịt phải là loại nhập khẩu từ siêu thị”.

“ Mẹ em rất thích hoa lan. Từng lái xe hơn mười mấy tiếng đồng hồ chỉ để mang một cây hoa lan nhiệt đới về nhà”.

Anh trầm giọng ‘ hừ’ cười một cái: “ Nhìn như thế nào đi nữa, họ cũng không phải là người ‘ không có yêu cầu gì cả’ mà em nói.”

Tôi trợn mắt hốc mồm.

“ Làm sao anh biết những điều này?”

Chiếc BMW vững vàng dừng lại trước cửa tiểu khu nhà tôi.

Người đàn ông kéo phanh tay, nghiêng đầu nhìn tôi.

“ Muốn nhổ củ cải trắng nhà người ta, chí ít trước tiên phải hiểu rõ nên xới đất từ chỗ nào”.

Tôi tặc lưỡi một tiếng, đưa tay nhéo đùi anh một cái.

—— Cơ bắp trên chân rắn chắc thiếu chút nữa làm gãy cả móng tay tôi.

“Anh mới là cải trắng……” 

Ngón tay rụt trở về bị người đàn ông nắm lấy, đầu ngón tay bị đau cũng được anh nhẹ nhàng xoa xoa.

“ Em lo lắng về cuộc gặp ngày mai sao?”

Một góc sâu trong trái tim tôi mềm nhũn sụp đổ.

Tôi bị thu hút bởi hormone nam tính hấp dẫn của anh ấy.

Cuối cùng vì trái tim dịu dàng và tinh tế này mà chìm đắm.

Có thể phát hiện ra được một chút đau đớn nhỏ ở đầu ngón tay của tôi, cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc thầm kín nhỏ bé của tôi.

——Chỉ có ở trước mặt anh như thế này, tôi dường như mới có thể cởi bỏ thói quen ngụy trang, cho phép mình không cần phải kiên cường mạnh mẽ.

“ Cũng không phải quá lo lắng”.Tôi nắm lấy ngón tay cái thô ráp của người đàn ông kéo kéo, “Chỉ là…… Có chút bất an.”

“Sợ bố mẹ em không chấp nhận anh?”

Tôi gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

“Em không nghĩ họ sẽ không chấp nhận anh.”

“ Chỉ là bố em là một người, khi nói chuyện có chút thẳng thắn”.Tôi cười nhẹ, “ Ngoại trừ mẹ em thì bất luận người trong nhà, còn có bạn bè thân thiết, không có ai là không bị ông ấy nói qua”.

Người đàn ông hiểu rõ cũng cười: “Lo lắng ông ấy nói anh sao?”

Tôi mím môi: “Ừm……”

“Đây là điều anh nên cân nhắc.” Anh nhẹ nhàng nói.

—— Anh nói chuyện với tôi luôn luôn rất dịu dàng, lần này, lại có thêm một chút kiên định.

“ Để bố mẹ em chấp nhận anh. Đây vốn dĩ là chuyện anh nên làm”.

Anh dừng lại một chút, đôi mắt một mí cụp xuống.

“ Ba năm trước là do anh suy nghĩ không thấu đáo, để em khó xử khi bị kẹp ở giữa”.

Trái tim tôi như bị nắm chặt một chút.

“Không phải, em ——”

“ Hiện tại sẽ không ”. Người đàn ông nói, khẽ ngước mắt nhìn thẳng vào tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên tôi thực sự có thể nhìn thấy dấu vết được tôi luyện qua thời gian trên người anh ấy. 

Anh ấy thực sự khác biệt. 

——Trong cơ thể anh ấy có sự trưởng thành cùng trách nhiệm hơn, cũng phù hợp hơn với cơ thể này.

Cùng với năng lực quyết đoán, nói được làm được.

“Hiện tại, em không cần phải khó xử, cũng không cần phải lựa chọn nữa.”

“Em không cần phải từ bỏ những gì mình có.” 

Anh ấy nhìn tôi thật sâu. 

“Anh sẽ để cho em có được nhiều thứ hơn.”

Trái tim vốn đã tràn ngập yêu thương của tôi cuối cùng cũng bị căng đầy tràn đến hốc mắt.

Đôi mắt ê ẩm đau nhức khẽ nhắm lại, tôi không nói gì, nghiêng người ôm chặt lấy người đàn ông ấy.

Không để người đàn ông lái xe đến cổng lớn tiểu khu, tôi xuống  xe một mình trở lại tiểu khu.

Thời điểm mở cửa nhà, cũng đúng lúc đến giờ cơm tối.

—— Nhưng mọi người trong nhà đều tụ tập lại bên trên cửa sổ.

Sớm đã đoán được cảnh tượng háo hức chờ đợi này, nhưng điều tôi không ngờ được chính là, trông mong muốn mòn mắt không chỉ có bố mẹ tôi mà còn có nhị thúc và cô cô tôi cũng đến.

Người dễ thấy nhất là em họ của tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi không được chào đón khi về nhà—— Nhìn thấy bên cạnh tôi trống trơn, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ ‘ Thất vọng’ lớn đặt trong ngoặc kép.

Đã hứa cùng bọn họ rất nhiều lần rằng ngày mai tôi sẽ mang bạn trai đến gặp mặt, nhưng vẫn không ngăn cản được những sự hiếu kỳ dò hỏi—— Chính là dáng vẻ chỉ muốn nhanh chóng đến đồn công an để điều tra hộ khẩu.

Tôi luôn lấy câu “ Ngày mai gặp người thật sẽ biết” làm câu đối phó cho qua chuyện.

Thật vất vả mới có thể thoát thân chạy về phòng ngủ trên lầu, vừa thay đồ ngủ xong, cửa phòng ngủ lại bị gõ nhẹ.

“ Chị gái thân yêu ơi!”

Người dễ thấy đã tới.

“ Làm gì?”. Tôi tức giận, “ Em cả một ngày không ở trường ôn tập cho tốt, mù quáng chạy tới chỗ này góp náo nhiệt làm gì?”.

“ Sao có thể nói là chạy đến tham gia náo nhiệt được”. Tiểu hỏa tử không phục hất cằm, “ Em nói cho chị biết nhé——”

“Em biết vị anh rể thần bí kia của em là ai rồi?”

Tôi ngồi vào trước bàn làm việc khẽ ‘ Xùy’ một tiếng: “ Em biết cái rắm”.

“ Hừ. Em hỏi chị. Hai người trước kia có phải đã từng quen biết hay không?”.

Động tác mở máy tính của tôi ngừng lại, ngoái đầu liếc nhìn em họ mình.

“ Bị em nói trúng rồi đúng không”. Cậu nhóc không ngừng đắc ý, đặt mông ngồi trên sàn nhà, gật gù tiếp tục đắc ý nói:” Em đã phân tích rất kỹ: Mấy năm nay chị suốt ngày chạy đi chạy lại ở bên ngoài, đột nhiên xuất hiện một người bạn trai, chỉ có thể là yêu đương qua mạng, hoặc là đã quen biết từ trước”.

” Cũng không nhất định là vậy a.”Tôi cười, “Chưa biết chừng bọn chị là vừa thấy đã yêu thì sao.”

Tôi cũng không có nói sai.

Đối với anh ấy, tôi đúng là vừa nhìn thấy liền say đắm.

Mặc kệ là gặp sắc nảy lòng tham,hay là gen trong cơ thể xao động, rung động dường như là điều không thể kháng cự được.

Vậy, anh ấy thì sao?

Trong hồi ức mở ra một đóa hoa nho nhỏ: Anh ấy đã từng thừa nhận qua, lần chúng tôi gặp mặt ở quán bar kia, không phải là lần đầu tiên anh ấy gặp tôi.

Vậy lần đầu tiên anh ấy gặp tôi là khi nào?

Đó có phải là lần đầu tiên tôi đến quán bar không?

Trước kia còn mơ hồ không rõ ràng.

Lần này gặp lại, tôi cũng quên hỏi anh ấy cho rõ ràng…

“ Anh ấy là người quen trước kia của chị sao….” Giọng của em họ cắt ngang suy nghĩ của tôi, “ Vậy anh ấy chính là ——”

“Anh ấy là học sinh của chú em phải không?”

Tôi run lên: “Làm sao em biết?!” 

“ Trời ạ!”. Hai tay cậu nhóc ôm đầu, mặt mày là dáng vẻ khó có thể tin được, “thật sự đúng như vậy sao”.

“ Em đột nhiên nghĩ tới, lần trước chị tự dưng chạy đến trường học tìm em và chú, lại còn trang điểm——một người bình thường còn không thèm dùng sữa rửa mặt đột nhiên ăn mặc chưng diện, chỉ có thể là để đi gặp bạn trai của mình mà thôi!”

Tôi như vậy mà lại bị một tên tiểu tử lừa gạt nói ra.

Tôi nhặt một cái đệm ném nó vào em họ mình.

“Chị cảnh cáo em ——”

“ Đừng nhiều lời trước mặt bố mẹ chị. Ngày mai người đến, bọn họ tự động sẽ biết”.

Nếu không, lấy tác phong làm việc của giáo sư Hạ, còn chưa gặp Triều Thịnh, người đã bị ông ấy tra xét đến lật úp rồi cũng nên.

“Ách……”Em họ giơ tay gãi gãi huyệt trán, ấp a ấp úng, “Chú, chính là nói, chắc là chú cũng đã biết a.”

Tôi sửng sốt: “Ông ấy làm sao biết được?”

“Đoán. Em có thể đoán được, chú ấy cũng có thể đoán được a. Còn có chính là ——”Em họ rõ ràng chột dạ liếc nhìn tôi một cái, giọng nói cũng nhỏ dần, “ Chính là em vô tình, ở trước mặt chú ấy có nói tới một hai câu, chuyện lần trước chị đột nhiên đến trường học……”

Tiểu tử kia nói xong, liền cầm tấm đệm lên che mặt mình lại.

Tôi bỗng nhiên đứng dậy, bước một bước dài về phía em họ, cầm lấy tấm đệm trên tay cậu nhóc.

Hung hăng ở trên mông tên tiểu tử kia mà đánh một cái.

“A!”Cậu ấy từ trên sàn nhà nhảy dựng lên một chút, “Chị, chị ơi! Em sai rồi! Đừng đánh em, đừng đánh —— Ốiii!”

“ Em sai rồi. Em giúp chị đi canh chừng chú được không?”.

“ Ngày mai em không có lớp học, cơm nước xong xuôi lập tức chạy đến chỗ chú canh chừng chú!”. Cậu nhóc bày ra dáng vẻ thành khẩn cam đoan cùng tôi, “ Nếu có một chút gió thổi cỏ lay, em sẽ lập tức báo cáo với chị! Được chứ.”

Tôi nhìn em họ mình hai giây, ném tấm đệm trong tay xuống.

“ Được”.

Không có gì ngạc nhiên, đêm đó tôi liền mất ngủ.

Khi bầu trời xuất hiện vài sâc trắng, tôi mới bắt đầu ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa đã hơn mười giờ sáng.

Giáo sư Hạ đến trường học từ rất sớm. Chỉ huy Kiều đang chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn—— Ở nhà chúng tôi,cách chiêu đãi khách quý không phải là mời đến ăn ở nhà hàng cao cấp mà là đích thân xuống bếp nấu ăn.

Có rất nhiều chấm đỏ chưa đọc trên WeChat. 

Ảnh đại diện trên cùng hai giờ trước đã gửi cho tôi một tin nhắn, là ảnh chụp một cốp xe ô tô.

Anh ấy chuẩn bị một cốp xe chứa đầy quà. 

Có rất nhiều quà tặng thông thường: Lá trà, bộ ấm trà, mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu, khăn lụa, sản phẩm dinh dưỡng chăm sóc sức khoẻ,..v..v…

Cũng có một số món quà, vừa nhìn liền rất hợp ý: chẳng hạn như bộ dao làm bếp có chữ Đức trên bao bì, nguyên miếng giăm bông nhập khẩu và thịt bò Wagyu Úc trong cửa hàng của anh ấy.

—— Lần trước lúc tôi vội vàng lướt qua menu một chút, một phần nhỏ chính là bốn con số.

Khóe miệng cong vểnh lên, tôi trả lời tin nhắn: 【 Cái này cũng quá phong phú rồi!】

Ánh mắt liếc nhìn về phía chiếc túi da rắn nhỏ ở góc ảnh, tôi chụp màn hình lại và hỏi:【 Đây là cái gì?】

Người đàn ông trả lời rất nhanh: 【 Đất lá mục. Cho mẹ em dùng để trồng hoa lan.】

Đây quả thật là chuẩn bị chu toàn mà đến.

Ngay khi tôi ở khung chat định đánh một tin nhắn gửi qua, bên kia đã gửi đến một tin nhắn khác.

Chao: 【 Bố em muốn anh buổi trưa đến trường học một chuyến.】  

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ, cơn buồn ngủ cũng bị quét sạch toàn bộ.

Jo. Kiều: 【 Ông ấy muốn anh đến trường học? Tại sao ông ấy lại liên lạc được với anh?】  

Chao: 【 Mọi người lúc ghi tên đăng ký đều ghi lại số điện thoại, ông ấy gửi cho anh một tin nhắn.】

…… Đúng a.

Jo. Kiều: 【 Ông ấy gửi cho anh lúc nào? Không phải đã nói buổi tối cùng nhau ăn cơm sao, ông ấy muốn anh đến trường học làm gì a?】

Chao: 【 Chờ anh đến đó sẽ biết.】

Tôi thở dài trong lòng.

Jo. Kiều: 【 Em họ của em, chính là người làm trợ giảng ở lớp học doanh nhân của anh, chính là do cái miệng rộng của nó nên bố em cũng đã biết anh là bạn trai em rồi.】

Chao: 【 Ừm, cũng không có ảnh hưởng gì. Vốn dĩ cũng muốn gặp mặt nhau.】

【 Đừng lo lắng. Chờ anh gặp ông ấy rồi sẽ nói cho em biết.】

Tôi ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động ngây người một hồi lâu, trả lời một chữ: “Được.”

Quay lại danh sách tin nhắn và bấm vào một hình đại diện khác. Gần như cùng lúc đó,ảnh đại diện của em họ nhảy đến một tin nhắn:

【 Chị! Buổi trưa chú có hẹn bạn trai chị gặp mặt, chị có biết không?!】

Tôi tranh thủ thời gian trả lời:

【 Biết. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?】

Em họ tôi gõ rất nhanh, liền mạch trả lời: 【Em cũng không biết. Em hỏi chú ấy, chú ấy bảo em đến thư viện tự học đi. Em nói cho chị biết a, vẻ mặt chú lúc này rất nghiêm túc [ [ biểu tình bao ]】

【 Em có cảm giác… Khả năng cao là chú ấy không thích bạn trai của chị lắm. Hai người sớm chuẩn bị tâm lý đi, tính tình của lão già nhà chị cũng không phải chị không biết 】

Lòng tôi chùng xuống, vội gõ mấy chữ:

【Bọn họ gặp nhau lúc nào?】

Em họ: 【 Sớm lắm, nói là giữa trưa sau khi cơm nước xong xuôi, gặp ở văn phòng. Em nói sao chú không ăn cùng người ta cho tiện, vừa vặn vừa ăn vừa nói chuyện】

【 Sau đó chú ấy nói, ‘đối mặt với gương mặt kia của cậu ta, ta còn có thể ăn nổi sao!’( Lão đầu gầm thét)】

Không có trả lời tin nhắn, tôi nhìn đồng hồ phía trên màn hình rồi đặt điện thoại xuống.

Tôi ra khỏi giường, tắm rửa mặc quần áo, hơn mười phút sau, tôi lái chiếc xe việt dã ra khỏi gara ngầm.

Trường đại học của giáo sư Hạ cách nhà không xa, nếu không kẹt xe thì có thể đến được trong mười lăm phút.

——Thật trùng hợp, buổi trưa thật sự bị kẹt xe.

Một hàng dài đoàn xe ở ngã tư vừa đạp phanh, màn hình điện thoại di động của tôi sáng lên.

Một tin nhắn WeChat mới từ em họ của tôi gửi đến:

[Ách, chị, không phải em nói, chị có biết chị đang tìm loại người nào không... ]

【 Chị có biết, anh ta cùng bạn gái mới chia tay trong tết Nguyên Đán hay không? Mấy ngày trước bạn gái anh ta còn từ quê tới tìm anh ta, hai người lôi lôi kéo kéo, náo loạn rất khó coi 】

Đầu tôi như có tiếng nổ lớn.

Bạn gái của anh ấy?

Quê nhà?

Ở Đông Bắc anh ấy từng có bạn gái sao?

Mãi cho đến khi chiếc ô tô phía sau bấm còi, tôi mới như từ trong mộng tỉnh dậy.

Di chuyển thật nhanh để đuổi kịp xe phía trước.

Đi được vài mét, lại dừng lại.

Tin nhắn WeChat của em họ tôi cũng lại gửi đến:

[Thật đấy... Chị, ánh mắt chị có thể sáng suốt chút không? ]

【 Tuy nói bình thường chị có chút lượm thượm, nhưng chỉnh đốn chưng diện một chút cũng coi như mỹ nữ, tìm một quả bí lùn đứng bên cạnh chị như vậy, chị đang làm cái gì a?】

Đầu óc tôi trống rỗng trong hai giây.

Các câu hỏi bắt đầu xuất hiện hết câu hỏi này đến câu hỏi khác:

Cao bằng tôi?

Quả bí lùn??

Không phải, coi như là Diêu Minh có tới, cũng không lý nào cảm thấy một người đàn ông cao 1m88 lại là một quả bí lùn được……

Một bàn tay rời khỏi vô lăng nhấc điện thoại lên.

Jo. Kiều: 【 Em nhìn thấy anh ấy?】

Em họ: 【 Đúng vậy. Vừa mới chạm mặt.Aiiiii..chị định đưa anh ta về gặp chú, tốt xấu gì cũng nên đem mụn trên mũi anh ta trị cho khỏi một chút đi chứ.】

Mụn trên mũi?

Chiếc xe phía sau lại phát ra vài tiếng động, nghe có vẻ bạo lực hơn trước rất nhiều.

Tôi ném điện thoại lên ghế phụ rồi đi theo dòng xe cộ cuối cùng cũng đã thông suốt.

Lầm.

Chắc chắn là nhầm người.

Sự chán nản trong lòng tôi lập tức tan biến.

Tôi quay vô lăng, phóng nhanh về phía trường học.

Tôi quen thuộc với trường đại học nơi Giáo sư Hạ giảng dạy hơn là trường đại học A nơi tôi từng làm việc.

Suy cho cùng thì tôi đã theo ông ấy khắp khuôn viên trường từ khi còn nhỏ.

Trước khi bước vào tòa nhà văn phòng, tôi lấy điện thoại ra xem.

Giao diện trò chuyện của người đàn ông dừng lại ở đoạn trò chuyện trước đó.

Anh không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Tôi đi thang máy lên lầu rồi đứng trước văn phòng của giáo sư Hạ hít một hơi thật sâu – Lúc tôi gặp lão sư của mình cũng chưa từng khẩn trương như thế.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cánh cửa mở ra. Khi nhìn thấy tôi, giáo sư Hạ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Sao con lại đến đây?”

“Bố, con…”

Tôi liếc nhìn cửa rồi dừng lại ngay lập tức.

Một người đàn ông mặc vest mang theo cảm giác hiện diện mạnh mẽ.

Dáng người anh rất cao, bàn làm việc của giáo sư Hạ trông nhỏ hơn trước mặt anh ấy.

Trần nhà phía trên tôi dường như cũng thấp xuống.

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, ngón tay vuốt chiếc máy tính bảng của anh ấy dừng trên màn hình một lúc.

Giáo sư Hạ bước sang một bên để cho tôi vào văn phòng. Thấy tôi vẫn đang nhìn người đàn ông phía sau bàn, ông ấy nhẹ nhàng ‘À’ một tiếng.  “Đây là sinh viên khóa doanh nhân do bố dạy.”

Đầu óc tôi nhất thời trắng bệch, chập chờn.

Quả thực anh ấy đang ở chỗ bố tôi.

Chẳng lẽ lại không có nhầm?

Đờ đẫn nhìn về phía người đàn ông gật đầu: “ Anh….xin chào”.

“ Xin chào”.Anh lịch sự gật đầu với tôi như thể mới gặp tôi lần đầu.

Chỉ có đôi môi cong lên một hình vòng cung mà tôi rất quen thuộc,giống như cười mà không phải cười: “Hạ tiểu thư.”

“Được rồi, bên này bố còn có chút chương trình học cần thảo luận với cậu ấy.” Giáo sư Hạ nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại, “Hạ Kiều, con về nhà trước đi, đợi chút nữa buổi chiều ——”

Lời nói của ông bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Một nam sinh đẩy cửa bước vào. Phía sau——

Theo sau là người em họ dễ thấy của tôi.

Nam sinh đi đến trước mặt bố tôi khẽ gọi “ Hạ lão sư”, ánh mắt nhìn về phía tôi, anh ta lập tức sửng sốt.

“Hạ Kiều?!”

Tôi phản ứng một lúc mới nhận ra người đó.

“Lý Tự Hàng?”

—— Lý Tự Hàng, bạn học nghiên cứu sinh của tôi, sau khi tốt nghiệp cũng không có liên lạc.

Hai năm trước, anh ta xin nghỉ việc để tiếp tục việc học của mình. Sau khi anh ấy được nhận vào chương trình học tiến sĩ của bố tôi, chúng tôi thuận miệng hàn huyên vài câu.

Anh ta mỉm cười, cái mụn đỏ trên mũi lộ rõ.

“Aiiii, tại sao em lại ở đây?”

“Tôi…” tôi há hốc mồm, vô ý thức quay đầu nhìn giáo sư Hạ.

Lão giả vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.

Im lặng vài giây, cuối cùng ông ấy cũng thở dài một hơi: “Được rồi.”

“ Hai đứa đã cùng nhau đến đây, vậy thì nói cho rõ ràng một chút nhé”.

Ông ấy nhìn học trò của mình: “Lý Tự Hàng, thầy nghe nói em và bạn gái của em vừa chia tay mấy ngày trước, là thật sao?”

Lý Tự Hàng vẻ mặt có chút bối rối: “A…”

“Là giáo viên, thầy không thể quản lý chuyện riêng tư của em, nhưng em một bên dây dưa với bạn gái của em, một bên lại đến trêu chọc con gái của thầy, em cảm thấy có phù hợp hay không? ”

“Không phải ——”Lý Tự Hàng lắc đầu, mặt lập tức đỏ bừng như mụn trên mũi, “Thầy Hạ, em không có…”

Giáo sư Hạ quay thẳng về phía tôi.

“Hạ Kiều, con nhìn thấy chưa?”

“Loại người này, ranh giới không rõ ràng, đạo đức cá nhân có vấn đề —— Đó chính là nhân phẩm có vấn đề!”

“Bố, bố và mẹ của con cũng sẽ không đồng ý chuyện của các con. Tự bản thân con suy nghĩ cho kỹ càng.”  

Tôi cứng ngắc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh bàn làm việc, sau đó lại nhìn Lý Tự Hàng đang ngơ ngác tay chân luống cuống, còn có em họ tôi đang khoanh tay dựa vào cửa xem kịch.

Bộ não đông cứng cố gắng quay lại và nhận ra:

Trước đây tôi đã từng biết anh ta.

Học trò của bố tôi.

—— Thật đúng là có người khác có thể đối đầu.

Hôm nay, thật bất ngờ, còn đem mọi người tụ tập cùng một chỗ…

Tôi nuốt khan cổ họng khô khốc: “Bố, bố hiểu lầm rồi…..”

“ Bố hiểu lầm?”. Lão già bướng bỉnh trừng mắt nhìn tôi, cười lạnh nói: “Chắc chắn là con nhìn lầm người!”

Bởi vì quá hoang đường, đầu lưỡi của tôi đều như đang đông cứng.

“ Đi đi, bố còn có việc bận”. Giáo sư Hạ phất phất tay, một bộ tư thế nhắm mắt làm ngơ, “Chính các con tự giải quyết rõ ràng đi. Buổi tối cũng không cần cùng nhau ăn cơm.”

“Đừng, đừng a!”Cái người dễ thấy ở cửa lập tức gấp gáp, “Bác gái đã có lòng chuẩn bị đồ ăn hết rồi, không phải nói buổi tối sẽ làm món cá sốt chua ngọt sao?”

Giáo sư Hạ lườm em họ tôi một cái: “Vậy cháu làm đi ——”

“Nếu không phiền ——”

Một giọng nam trầm bỗng nhiên chen vào, “Món cá sốt chua ngọt cứ để cháu làm đi.”

Tim tôi nhảy lên một cái, đột ngột xoay đầu

Người đàn ông vòng qua bàn làm việc sải bước đi tới.

“Thật có lỗi, giáo sư Hạ.”

Anh đứng vững vàng ở bên cạnh tôi, gật đầu với giáo sư Hạ, ánh mắt sắc bén, lịch sự mà kiên định.

“Một lần nữa tự giới thiệu: Triều Thịnh, học sinh của thầy ——”

“Cũng là bạn trai của con gái thầy.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.