Hướng Vãn mấp máy môi không nói ra tiếng, nói "phải ", Lâm bá mẫu sẽ càng gây khó dễ với cô, nói ' không phải ', Lâm bá mẫu sẽ đem đến trút lên đầu anh trai. Trước sau đều không được, đơn giản trầm mặc.
"Thanh Nhiên tốt bụng, thiếu chút nữa bị cô đâm chết cũng không khởi tố, chỉ là làm cô ngồi tù hai năm, vậy mà cô lại một lần nữa muốn làm hại nó!" Giang mẫu đi đến bên giường bệnh, ngón tay dung sức chọt chọt mạnh vào trán Hướng Vãn: "Lương tâm của cô bị chó tha rồi sao?"
Trán Hướng Vãn lập tức đỏ một tảng lớn, cũng không có phản ứng gì.
Thấy vậy, Giang Thích Phong mày nhíu chặt, theo bản năng tiến lên một bước, nhưng lại mau chóng lui trở về, quay đầu đi không tiếp tục nhìn về phía hai người.
"Đây là dì Lâm đang dạy Hướng Vãn?" Đúng lúc vào lúc này, Hạ Hàn Xuyên nói chuyện điện thoại xong , đẩy cửa đi vào.
Thấy anh tiến vào, Giang mẫu đáy mắt hiện lên một mảng kinh ngạc, ánh mắt từ trên người Hạ Hàn Xuyên dịch tới trên người Triệu Du, ẩn ẩn mang theo phẫn nộ, "Chị Triệu, chị cùng Hàn Xuyên cơm nước xong xuôi rồi cùng nhau đến đây?"
"Hàn Xuyên, con thế nào lại đến muộn?" Triệu Du cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Hạ Hàn Xuyên mặt không đổi sắc, "Công ty có việc vừa giải quyết xong, liền tới đây." Hắn quét mắt nhìn thấy trán Hướng Vãn đỏ lên một mảng, "Choáng váng? Sẽ không bỏ trốn đấy chứ?"
"Không ngốc."
Giang Thanh Nhiên khiến cô bị thương nặng, nhưng chỉ cần nói một câu"không cẩn thận" là được rồi, nhưng anh trai lại đến tìm Giang Thanh Nhiên làm cô ta bị thương, cô cũng không giải thích được gì.
Hạ Hàn Xuyên ý vị không rõ mà hừ một tiếng, dịch ánh mắt.
"Bọn họ nói mặc bọn họ, con uống canh phần con, canh gà đã nguội rồi." Triệu Du một lần nữa đổ ra một chén canh gà nhỏ, đưa tới tay Hướng Vãn.
Gà ác hầm thành canh thật ngon, mùi hương nồng đậm, nhưng cô lại không nếm ra được mùi vị gì. Nếu có thể, cô càng hy vọng người đến phòng thăm bệnh, chăm sóc quan tâm mình, bảo vệ mình trước khó khăn hiện tại chính là cha mẹ, mà không phải dì Triệu.
"Cậu cùng mẹ mình đều giống như nhau, đều thiên vị Hướng Vãn?" Giang mẫu thanh âm bởi vì quá độ cất cao mà có vẻ có chút sắc nhọn, "Thanh Nhiên vì Hạ Hàn Xuyên cậu mà bị Hướng Vãn đâm gãy chân, cậu con nhớ hay không?"
Hạ Hàn Xuyên ngồi trên ghê bên canh giường bệnh, không để Giang mẫu vào mắt, khinh khỉnh nói, "Dì nói thật giống học sinh trung học, thiên vị người này người kia."
"Hạ tổng không học được cách tôn trọng trưởng bối sao?" Giang Thích Phong đáy mắt màu hổ phách mang theo vài phần sắc lạnh.
Hạ Hàn Xuyên kéo kéo môi, "Dì Lâm đây hình như cũng không biết quý trọng vãn bối thì phải."
Phòng bệnh thực sự rất rộng, nhưng những người trong phòng gay gắt đối chọi làm kích khiến Hướng Vãn cảm thấy không gian trở nên chật chội, không khí ngày trở nên nặng nề, mỗi một hơi thở đều trở nên khó khăn lạ thường.
"Thôi đi, ở đây còn có người bệnh, các người tới đây là để làm gì?" Triệu Du bất đắc dĩ mà thở dài, quét mắt Giang Thích Phong cùng Giang mẫu trống rỗng đôi tay, "Tiểu Lâm cùng Thích Phong không phải là đến đây thăm Vãn Vãn sao?"
Không đợi hai người trả lời, Triệu Du liền nói tiếp: "Hẳn là không phải rồi, đến thăm bệnh không thể nào đi tay không được."
"Chúng tôi tới đây, chỉ là muốn đòi lại công đạo cho Thanh Nhiên." Giang Thích Phong trước Giang mẫu một bước nói: "Hướng Vũ vô duyên vô cớ làm Thanh Nhiên bị thương, tôi cùng mẹ tới đây hỏi rõ xem anh ta có phải là bị kẻ bất lương lợi dụng không."
Nói đến "kẻ bất lương", hắn mắt nhìn về phía Hướng Vãn.
"Thật là vô duyên vô cớ sao? Tôi thật sự muốn xem thử Hướng Vũ làm bị thương Thanh Nhiên nghiêm trọng cỡ nào?" Triệu Du nói một tiếng, "Vãn Vãn trên đùi phải bị bỏng nặng, ta nhìn liền cảm thấy đau."
Nghe đến đây, Giang mẫu không kiềm nén được nữa, quát lớn nói: "Chị Triệu đây là nghi ngờ lời nói của chúng tôi?"
"Không thể nào, tôi chỉ tò mò, thuận miệng hỏi một câu quan tâm Thanh Nhiên, tiểu Lâm, cô cũng đừng tức giận làm gì." Triệu Du bất đắc dĩ mà cười cười, "Nghe nói Thanh Nhiên không cẩn thận làm đổ cả một bình nước nóng lên người Vãn Vẫn. Thật là không cẩn thận nha."
Vừa dứt lời, di động Giang Thích Phong vang lên, hắn nhận điện thoại, sau đó liền cau mày ừ hai tiếng, rồi mới quay đầu cùng Giang mẫu nói: "Thanh Nhiên nói không trách Hướng Vũ cùng Hướng Vãn, huống hồ con bé không cẩn thận làm Hướng Vãn bị thương nghiêm trọng, bảo chúng ta xin lỗi Hướng Vãn giúp nó một tiếng rồi trở về nhà."
Triệu Du cười khẽ một tiếng, lời này còn không biết là nói cho ai nghe đây.
"Chúng lúc nào cũng mang lại xui xẻo cùng gây thương tích, nó còn ở nhà nói giúp cho người ta." Giang mẫu hận sắt không thành thép, xoay người chỉ vào Hạ Hàn Xuyên nói: "Hàn Xuyên, dì hỏi con một câu, Hướng Vũ Hướng Vãn đem Thanh Nhiên hại thành bộ dáng này, con vì cái gì mà lại rút đơn kiện?"
Rút đơn kiện? Hướng Vãn nhẹ nhàng thở ra, cô đã ngồi từng ngồi tù, nếu anh trai cũng đi ngồi tù, chẳng sợ chỉ có mấy ngày, còn không biết người ngoài sẽ nói gì đến Hướng gia.
Hạ Hàn Xuyên cười, "Hướng Vũ đánh con hội sở, Hướng gia trả con một miếng đất để bồi thường; Hướng Vũ làm Thanh Nhiên bị bỏng mu bàn tay, nhưng Thanh Nhiên lại làm Hướng Vãn bỏng toàn bộ chân phải, vô luận cố ý vẫn là vô tình, hai bên đều là huề nhau, tôi vì cái gì không thể rút đơn kiện?"
Lời hay nói bậy đều bị hắn nói hết, Giang mẫu nhất thời cứng họng.
"Đều nói Giang thiếu làm người chính trực, có một nói một, có hai nói hai, không biết chuyện này Giang thiếu xử lý như thế nào đây?" Hạ Hàn Xuyên ánh mắt dừng trên người Giang Thích Phong.
Giang Thích Phong hơi hơi nhíu mày, liếc mắt Hướng Vãn trên đùi băng vải, cùng Giang mẫu nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi."
"Như thế nào liền con lại tha cho Hướng Vãn như bọn họ?!" cơn giận của Giang mẫu không dễ dàng bị dập tắt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu được sắc mặt khó coi của bà.
Giang Thích Phong, "Đầu tiên là Thanh Nhiên làm Hướng Vãn bị thương chân, mới có Hướng Vũ làm bỏng tay Thanh Nhiên, chuyện này cũng không thể trách Hướng Vũ cùng Hướng Vãn được."
Giang mẫu chỉ chóp mũi con trai, tức giận đến nửa ngày chưa nói ra lời nói, rồi mới trừng mắt nhìn Hướng Vãn liếc mắt một cái, căm giận ra cửa, đem cửa phòng bệnh đập mạnh một cái.
"Con xin phép về." Giang Thích Phong nhìn thoáng qua Hướng Vãn mặt tái nhợt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, kéo cửa rời đi.
Triệu Du nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã đóng chặt, cảm khái một câu, "Tiểu Lâm có thể sinh ra một đứa con gái ưu tú như vậy, thật có phúc khí."
"Đại khái đem đời trước tích góp phúc khí đều dùng." Hạ Hàn Xuyên khẽ hừ một tiếng, mắt đuôi nhiễm nhàn nhạt châm chọc.
Triệu Du cười mắng hắn một câu, nói: "Con là là vẫn bối, nên có bộ dạng đúng là một vãn bối, đừng có xoi mói trưởng bối."
Hạ Hàn Xuyên kéo kéo môi, không nói chuyện.
"Một đám người ở chỗ này, ồn ào đến con, làm con không cách nào nghỉ ngơi được. Như vậy đi, cũng đã trễ rồi, dì cùng Hàn Xuyên trở về đây, hôm nào lại đến thăm con." Triệu Du đứng dậy nói.
Hướng Vãn nói câu tốt, muốn đứng dậy tiễn Triệu Du, lại bị bà đè lại, "Con còn chê vết thương chưa đủ nghiêm trọng, trên đùi còn có thương tích, cũng đừng lăn lộn, ta cũng không phải là người ngoài."
Nàng lại dặn dò Hướng Vãn vài câu, mới cùng Hạ Hàn Xuyên cùng nhau rời đi.
Bóng đêm mê ly, cây cối xuyên thấu qua cửa sổ xe, gương mặt Hạ Hàn Xuyên góc cạnh, khuôn mặt tuấn tú bị bóng cây che khuất một phần.
"Mẹ thấy Hướng Vãn cảm ơn con." Triệu Du ngồi ở bên cạnh hắn, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình thoạt nhìn thực không tồi.
"Mẹ đã hiểu lầm rồi." Chiếc Bentley khởi động, bóng cây che khuất đáy mắt thần sắc Hạ Hàn Xuyên, "Việc con rút đơn kiện, và việc của Hướng Vãn không có liên quan đến nhau."
Triệu Du hơi hạ đuôi lông mày, "Thật sao?"
"Mộng Sở Hội tổn thất thật không thể so sánh với việc chúng ta có được miếng đất từ Hướng gia, không đáng giá nhắc tới, ta không có khả năng vì Thanh Nhiên từ bỏ như thế một khối to bánh kem." Hạ Hàn Xuyên nói.