“ Hướng Vãn có người bạn như cô, thật là có phúc.” Giang Thanh Nhiên cười rồi nói một câu, quay lại sau xe lăn nhìn Hạ Hàn Xuyên, “ Hàn Xuyên, em biết Hướng Vãn đâm bị thương cho anh khiến anh vẫn cứ canh cánh trong lòng, nhưng em không trách cô ấy, cứ để cô ấy cùng đến bệnh viện, có được không?”
Hạ Hàn Xuyên vẫn cứ đứng đó, không nhìn được biểu cảm của anh.
“ Hàn Xuyên, anh đồng ý đi mà, anh vẫn luôn bên cạnh em, cô ấy không dám làm hại em đâu.” Giang Thanh Nhiên nói chuyện có vài phần nũng nịu.
Hướng Vãn trong lòng cười nhạt,Giang Thanh Nhiên vẫn luôn tìm cách ly gián cô và Hạ Hàn Xuyên, cho dù ban đầu anh có đồng ý để cô đi cùng, nghe đến những lời này của Giang Thanh Nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Cô đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, nhưng Hạ Hàn Xuyên lại nói: “ Cô đẩy Thanh Nhiên ra đây.”
Ánh mắt đắc ý của Giang Thanh Nhiên bỗng vụt tắt, cô bỗng sửng người, lần này đúng thật là nên cười sung sướng? “ cô cẩn thận một chút, đừng giống như lần trước, xém chút nữa thì làm tôi ngã, khiến anh tôi hiểu lầm cô.”
Giọng cô ta không nhỏ, tuy rằng là nói cho Hướng Vãn nghe, nhưng thực chất lại muốn Hạ Hàn Xuyên và Giang Thích Phong nghe.
Nhưng Hạ Hàn Xuyên chỉ để lại trước mặt cô một bóng lưng, không nhu những gì cô ta mong muốn.
“ Nếu như cô biết điều, thì đừng có ý định động vào người Thanh Nhiên.” Giang Thích Phong đi đến bên cạnh Hướng Vãn, cúi người cảnh cáo.
Chu Diểu muốn nói gì đó, nhưng cô nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Giang Thích Phong, lại liếc qua nhìn vẻ mặt đầy đáng thương của Giang Thanh Nhiên, cuối cùng không nói gì cả, chỉ là tâm trạng thấp thỏm.
Hướng Vãn bĩu môi: “ Tôi thật sự muốn khiến tội danh của tôi thành sự thật đấy.”
Bọn họ nói cô mưu sát không thành, cô liền đi giết Giang Thanh Nhiên một lần, bọn họ lại nói cô tâm địa rắn độc, cô lại tính kế giày vò Giang Thanh Nhiên, ít nhất như thế này, lúc cô bị chửi mắng, cũng không còn ấm ức, oan uổng nữa.
“ Cô lại muốn làm gì?” Giang Thích Phong gằng giọng.
“ Giang tiên sinh yên tâm đi.” Hướng Vãn lùi lại vài bước, kéo xa khoảng cách giữa cô và anh ta, “ Có anh và Hạ tổng ở đây, anh nghĩ tôi sẽ làm gì Giang tiểu thư sao?”
“ Cô biết điều thì tốt.” thấy cô giữ khoảng cách với bản thân như vậy, Giang Thích Phong trong lòng rất khó chịu, nhưng rất nhanh anh ta khẽ chau mày, kìm nén cảm xúc đang xục sôi trong lòng ngực.
Anh không thể yêu một người phụ nữ có ý muốn mưu sát em gái mình được.
Hướng Vãn tiếp tục nói: “ Nếu như anh thật sự không yên tâm, thì cứ theo bảo vệ em gái 24/24, tránh cho tôi cơ hội làm hại cô ta là được.”
Giang Thích Phong lạnh lùng liếc cô một cái, đi đến bên cạnh Giang Thanh Nhiên, cúi người nói gì đó rồi vội rời đi.
“ Hướng Vãn, tôi…” Chu Diểu khẽ liếc về phía Hướng Vãn, mặt đỏ ửng nói.
Hướng Vãn trực tiếp ngắt lời cô “ Nếu như cô có chuyện thì về trước đi, tôi cùng Giang tiểu thư đến tái khám.”
Chu Diểu không muốn vì cô mà đắc tội với Giang Thanh Nhiên và bọn họ, có thể hiểu được, ngay đến người thân của cô cũng vì chuyện này mà đoạn tuyệt với cô.
“ Thật xin lỗi.” Chu Diểu khẽ cười, đưa tay qua lấy đồ đạc: “ cô đang đẩy xe, cầm những thứ này không tiện, tôi giúp cô đem về trước nhé.”
“ Cảm ơn.” Hướng Vãn đưa hết đồ đạc cho Chu Diểu.
Ở bên cạnh, Giang Thanh Nhiên thở dài, ngậm ngùi nói: “ Quan hệ của hai người tốt thật, Hướng Vãn, vị tiểu thư này rất tốt với cô, cô đừng để cô ấy đi lên vết xe đổ của tôi đấy.”
“ Cũng không có gì, chỉ là trước đây tôi và Hướng Vãn cũng là bạn bè, sau đó kết quả…. Thôi không nói đến những chuyện làm mất hứng thú này nữa.” Giang Thanh Nhiên nhìn đôi chân của mình, nụ cười chua chát.
Chu Diểu ngượng ngùng cười, liếc qua nhìn Hướng Vãn, lại nhìn qua Giang Thanh Nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng, cảm xúc khó diễn tả.
“ Đừng để Hạ tổng đợi lâu, Chu Diểu chúng tôi đi trước đây.” Sắc mặt Hướng Vãn bất biến, cánh tay dùng lực đẩy chiếc xe lăn rời đi.
Cô đẩy Giang Thanh Nhiên đến bãi đổ xe, tìm đến chỗ Hạ Hàn Xuyên, anh mở cửa bước xuống xe, không thèm nhìn cô, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Giang Thanh Nhiên.
Ánh mắt Hướng Vãn trùng xuống, tim cũng đã tê dại đi.
Trong mắt anh chỉ có Giang Thanh Nhiên, điều này cô sớm đã nhận ra rồi.
“ Phiền anh quá rồi.” Giang Thanh Nhiên ngẩn đầu lên nhìn anh, ánh mắt đầy sự trìu mến.
Hạ Hàn Xuyên đi đến phía trước chiếc xe lăn, cúi người, những ngón tai thon dài cực đẹp luồng qua eo và đầu gối cô ta, bế cô ta lên.
Hướng Vãn đứng phía sau xe lăn, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh, giống như năm đó lần đầu gặp nhau, chỉ là thiếu đi vài phần thanh nhã, trong lòng đã có người phụ nữ anh yêu.
Cô nhìn Giang Thanh Nhiên ngại ngùng hai tay ôm lấy cổ anh, còn anh thì cúi xuống nhìn cô ta, cảm thấy trái tim như bị dao đâm, đau nhói.
“ Hướng Vãn, đằng sau hết chỗ ngồi rồi, cô ngồi phía trước đi.” Giang Thanh Nhiên hạ cửa xe nói: “ À, đúng rồi, phiền cô đem xe lăn xếp vào cốp xe.”
Hướng Vãn bỏ qua cô ta, nhìn qua Hạ Hàn Xuyên sắc mặc điềm đạm, liền gật đầu, đem xe lăn xếp vào cốp xe.
“ Khăn giấy tôi đã bỏ ở chỗ ngồi đấy, cô tự làm nhé.” Tài xế nói.
Hướng Vãn ừm một tiếng, mở cửa xe, tay lấy khăn giấy đặt vào chỗ ngồi sau đó mới ngồi xuống.
“ Sai cô giống như người ở, thật ngại quá.” Giang Thanh Nhiên cắn môi, tội nghiệp nói.
Hướng Vãn vuốt lại khăn giấy bị nhăn chỗ cô ngồi, điềm đạm nói: “ Không có gì.”
Cô hít một hơi t hật sâu, không nhịn được liền đáp: “ Tôi làm chân cô bị thương, làm những việc này coi như bù đắp.”
Đối với Giang Thanh Nhiên mềm dẻo, có thể sẽ khiến Hạ Hàn Xuyên bớt ác cảm với cô hơn.
Chỉ cần có thể trút bỏ oán hận của anh đối với cô, nhẹ nhàng mềm dẻo một chút thì có làm sao?
Hạ Hàn Xuyên đột nhiên liếc nhìn cô, ánh mắt khó hiểu nhưng rất nhanh ánh mắt anh liền tản ra.
“ Tuy cô làm những việc này để bù đắp cho đôi chân của tôi không là gì cả, nhưng thật sự tôi rất cảm động.” Giang Thanh Nhiên nói, nhìn xuống tấm khăn giấy trải ở chỗ ngồi của cô “ Sao lại phải trải khăn giấy?”
Hướng Vãn khẽ liếm đôi môi khô của cô, có chút mùi của những món đồ trang điểm, cô nhìn Hạ Hàn Xuyên qua gương chiếu hậu, vừa đúng lúc đối diện với anh mắt sâu thẳm của anh.
“ Sợ làm bẩn xe của Hạ tổng.”
“ Ra là vậy.” Giang Thanh Nhiên chớp chớp mắt, khuôn mặt bỗng có chút lúng túng, “ có một lần tôi mắt mưa, toàn thân ướt sủng nước liền ngồi vào xe, nhưng Hàn Xuyên cũng không nói gì cả.”
Cô ta nghiêng đầu qua nhìn Hạ Hàn Xuyên: “ Đúng không, anh Hàn Xuyên.”
Cổ họng hướng Vãn căng lên, tay phải vò tấm khăn giấy thành một cục, lồng ngực tức thở.
Cô cố gắng tỏ ra bình thường, không muốn bản thân nhìn có vẻ lúng túng.
“ Ừm” Hạ Hàn Xuyên ngồi bên cạnh Giang Thanh Nhiên, khuôn miệng khẽ nhếch lên: “ Không có giấy.”
Nụ cười Giang Thanh Nhiên bỗng cứng đờ.
“ Lúc trước trên xe không có khăn giấy, bây giờ có rồi, lần sau em cũng nhớ nên trải ra.” Hạ Hàn Xuyên rút ra một bao khăn giấy đặt giữa hai người. “ Hoặc là bây giờ dừng xe, để em trải lên.”
Giang Thanh Nhiên cắn chặt môi, nũng nịu nói: “ Sao anh lại đùa như vậy?”.