Trán bị va lên cửa kính xe, hơi đau một chút. Hướng Vãn vừa nhẹ nhàng xoa xoa, vừa ngẩng đầu lên nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Tài xế cãi vã một hồi, nhưng rốt cuộc ông ấy cũng xuống xe.
Nhìn là thấy ngay bị đụng xe là chiếc xe Bentley, mặt đang tái xanh lên.
“Thật là đen đủi, tôi đã nói là mỗi ngày đưa đón những cặn bã của xã hội từ nhà giam này ra cũng rước về không ít vận đen, quả nhiên chẳng tốt đẹp gì cả…”
Hướng Vãn đang xuống xe, bị tài xế xe đang tức giận đùng đùng đẩy cho một cái, bị ngã uỵch cái xuống nền tuyết dày.
Người dân bốn xung quanh tò mò dò xét, ánh mắt như khinh bỉ, khuôn mặt cô trắng bệch ra, cúi đầu xuống, có chút xấu hổ có chút đau đớn.
Cho đến khi, có một đôi giày sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô ngơ người, nhìn theo bộ quần áo thủ công khá là đẹp nhìn lên trên, kết quả là nhìn thấy khuôn mặt đó, khuôn mặt đã biết bao lần xuất hiện ở trong giấc mơ của cô …
Năm Hướng Vãn được sinh ra, Hướng phu nhân tìm người xem cho cô một quẻ, người đó nói cô hai mươi năm đầu rất thuận buồm xuôi gió nhưng về sau đó thì lại gặp vô vàn những khó khăn gập ghềnh.
Không ngờ rằng đã bao nhiêu năm trôi qua, lời tiên tri đó lại là sự thật.
Hạ Hàn Xuyên nhìn có vẻ dường như cứng rắn và đẹp trai hơn hai năm trước, chỉ là ánh mắt nhìn cô với vẻ kinh tởm thì không khác gì so với hai năm trước cả.
Cô nhìn anh chằm chằm, nửa tỉnh nửa mê, mới đột nhiên nhận ra rằng mình hiện giờ xấu xí khó coi biết nhường nào, không thể không cúi đầu xuống, cố gắng vùng dậy khỏi mặt đất, kết quả là vừa mới di chuyển, liền bị chiếc ô màu đen trong tay anh gài lên vai.
“Hai năm không gặp, câm rồi sao? Đến chào hỏi một câu cũng không biết rồi à?”
Chân cô bị đau đến mức bị anh ấn như thế thì đầu gối giống như bị cây kim đâm phải vậy. Thời tiết lạnh như thế này, những giọt mồ hôi trán nhỏ xuống, nghiến nghiến răng, cô rùng mình nói: “Hạ …Hạ tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Hạ Hàn Xuyên cúi xuống thăm dò cô, khi nãy anh ở trong xe nhìn không rõ ràng lắm, xuống xe mới phát hiện đúng là cô, anh đã quên là hôm nay là ngày cô được ra tù.
Không thể không nói rằng Hướng Vãn thay đổi khá là nhiều.
Mái tóc dài mượt mà được chăm sóc cẩn thận đã trở thành mái tóc ngắn đến mang tai khô ráp như rơm. Một khuôn mặt thô ráp, đặc biệt trên đó còn có mấy vết thương cũ mới lẫn lộn vào nhau.
Nhìn thế nào thì cũng không giống với cô Hướng gia tiểu công chúa năm nào đầy tinh thần.
Nhưng mà anh cũng không hề ngạc nhiên, dù sao cũng từ đó ra, lại có thể tốt hơn bao nhiêu chứ, nhìn dáng vẻ như con sói của cô, ánh mắt của Hạ Hàn Xuyên lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, dường như còn lạnh hơn nhiều so với tuyết trên bầu trời kia.
“Quả nhiên là thay đổi rồi.”
Cô ngơ người, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa, làn khói trắng đọng lại vẩn trên khuôn mặt càng trở nên mê hoặc hơn.
Sau đó anh khẽ mỉm cười, “Người lái xe đã nhận định rằng hôm nay ông ta đen đủi, thế thì đừng để cho ông ấy cảm thấy phán xét của mình là sai nữa, thư lý Lý, ghi nhớ lại mã số thẻ của ông ấy, quay về đưa cho ông ấy bản hợp đồng bồi thường.”
Người tài xế bất ngờ sững sờ.
Hướng Vãn toàn thân đơ ra, không biết phải phản ứng như thế nào, cô không dám động đậy, Hạ Hàn Xuyên trước mắt vẫn giống hệt như hai năm trước, giết người không hề để lại chút dấu vết nào.
Cô không đủ khả năng.
“Hạ tiên sinh, nếu như anh còn có chuyện gì khác, có phải có thể thả cho tôi đi được không?”
“Đi sao?” Anh bắt lấy từ đó và đưa tay lên dùng chiếc ô đè vào cằm cô, giọng lạnh nhạt nói: “Hướng Vãn, cô nên biết rằng, thời gian hai năm để chuộc lỗi, thật sư là quá ngắn.”
Hướng Vãn run lên một cái, không phải vì thời tiết mà là vì sợ hãi.
Những sự tra tấn vô nhân đạo trong nhà tù, ngay cả khi chỉ nghĩ đến thôi cô cũng thấy run sợ, ngày đó khi cô bị tống vào nhà giam, Hướng gia đã tự động tách cô ra biến cô thành người bỏ rơi con mình, hai năm qua, không có một ai tới nhà tù thăm cô.
Cô biết, đó là ý của Hạ Hàn Xuyên, đối với anh mà nói cô giống như con cá trên thớt, bất cứ sự giết mổ nào thì cô cũng chẳng có sự phản kháng nào cả.