Lời nói trước sau của bọn họ rất mâu thuẫn, hiển nhiên đang nói dối. Nhưng Hạ Hàn Xuyên cau mày, lo lắng Hướng Vãn thật sự uống say ở phòng đối diện, nên vẫn đến bên cửa sổ, kéo bức màn.
Ánh mắt nhìn vào cửa sổ phòng sáng lên nhờ ánh đèn bên phía đối diện, mà trước cửa sổ, Hướng Vãn ăn mặc hở hang, vạt váy khó khăn lắm mới che khuất được mông, đang nhón mũi chân ôm cổ Giang Thích Phong nói gì đó.
Cô đưa lưng về phía Hạ Hàn Xuyên, mà Giang Thích Phong cúi đầu nhìn cô, lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người cô, hai người đều không có chú ý tới Hạ Hàn Xuyên đứng ở bên cửa sổ phòng đối diện.
Hạ Hàn Xuyên sắc mặt không đổi, tay dùng sức nắm chặt hộp quà làm đốt ngón tay trở nên trắng, đáy mắt đen nghìn nghịt.
Hắn không biết chính mình vì điều gì mà còn đứng ở chỗ này, có lẽ đáy lòng còn tồn một phần may mắn.
Nhưng mà, nhìn thấy Hướng Vãn cử chỉ lớn mật, rõ ràng đang cùng Giang Thích Phong nháy mắt tán tỉnh, tiếng hít thở ngày càng trở nên nặng nề, nhanh tay kéo bức màn, xoay người đi ra ngoài.
"Xin lỗi Hạ tổng, ngài hiện tại không thể đi, tiểu thư của chúng ta nói, chờ đến khi cô ấy về, ngài mới có thể rời đi." Người giúp việc lớn gan mà chắn trước mặt Hạ Hàn Xuyên.
Hạ Hàn Xuyên từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt một mảnh mưa rền gió dữ, "Tránh ra!"
"Hạ tổng, đây là do tiểu thư phân phó, cô ấy yêu cầu tôi cần phải ngăn ngài lại, mong ngài..." Lời còn chưa nói xong, đã bị hắn đưa tay đẩy ra.
Hạ Hàn Xuyên bước chân đi, mở cửa liền đi ra.
Người hầu gấp đến độ một dậm chân, một chân chạy nhanh theo sau lưng hắn, "Hạ tổng, Hạ tổng ngài chờ một lát, tiểu thư của chúng tôi lập tức về ngay!"
"Hạ tổng, ngài chậm một chút!"
Mặc cho cô ta ở sau lưng có nói thế nào, bước chân của Hạ Hàn Xuyên cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào chậm lại.
May mắn cho cô ta là, hai người một trước một sau vừa đến lầu hai, Giang Thanh Nhiên đã trở về.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nơm nớp lo sợ mà nói: "Tiểu thư, Hạ tổng một hai phải đi, tôi thật sự ngăn không được."
"Được rồi, nơi này không còn chuyện của cô nữa, cô đi xuống trước đi." Giang Thanh Nhiên cùng người giúp việc nói một câu, rồi mới giữ chặt một bên ống tay áo của Hạ Hàn Xuyên, mềm nhẹ hỏi: "Anh Hàn Xuyên đều thấy tất cả rồi đúng không?"
Đáy lòng Hạ Hàn Xuyên bực bội dị thường, hắn nới lỏng cà vạt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Nói Hướng Vãn uống say, gạt tôi tới nơi này, rồi tìm một cường giống cô ấy, cố ý làm ra cho tôi xem?"
"Em thừa nhận, việc Hướng Vãn uống say là em lừa anh. Nhưng nếu em trực tiếp nói với anh Hướng Vãn và anh của em đang có quan hệ mờ ám, muốn anh đến đây xem, chỉ sợ anh sẽ không tin." Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, có chút ủy khuất, lại có chút bất đắc dĩ.
Hạ Hàn Xuyên hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng, xem như cam chịu.
Hắn đối với người của Giang gia từ trước đến nay đều không có hảo cảm .
"Nhưng mà anh nói em tìm một người giống Hướng Vãn, cố ý sắp đặt để anh nhìn thấy, thì quá oan cho em rồi." vành mắt Giang Thanh Nhiên có chút hồng, "Em và Hướng Vãn là chị em tốt, mà đối tượng cô ấy quan hệ lại là anh trai em, em đâu có lý do nào để hắt một nước bẩn lên người họ."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt ánh một tầng hơi nước, "Lại nói, anh cùng Hướng Vãn quen biết nhiều năm như thế, người kia rốt cuộc có phải Hướng Vãn hay không, trong lòng anh hẳn là rất rõ ràng."
Như có ngàn vạn con kiến trong lòng gặm cắn, vừa ngứa vừa đau, Hạ Hàn Xuyên kéo cà vạt xuống, khẽ cau mày nói: "Trên thế giới nhiều người như thế , khó mà nói không có người lớn lên giống Hướng Vãn như đúc."
"Anh Hàn Xuyên tình nguyện tin tưởng tình huống vừa diễn ra trước mắt, cũng không tin lời em, thật khiến em đau lòng." Giang Thanh Nhiên cười khổ lau khóe mắt, "Như vậy đi, anh trai em và Hướng Vãn bọn họ còn đang ở trong căn phòng kia, không bằng anh tự mình đến đó, nhìn xem người kia rốt cuộc có phải Hướng Vãn hay không."
Giang Thanh Nhiên chạy nhanh vài bước đi theo bên cạnh hắn, ôn nhu nói: "Căn phòng kia ở khu nhà dành cho khách phía Tây Nam, đến đó, em sẽ nói với Hướng Vãn anh đến đây tìm cô ấy."
Tốc độ của Hạ Hàn Xuyên ngày càng nhanh, cô không thể đuổi kịp.
"Chính là căn phòng này, anh Hàn Xuyên chờ em ngoài này, em đi gõ cửa." Giang Thanh Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa.
Đát.
Cửa từ bên trong mở ra, Giang Thích Phong mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn ôn hoà, ánh mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên không che dấu chút địch ý nào.
Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên lướt qua hắn, lập tức dừng trên người Hướng Vãn đang mặc bộ váy ngắn, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Phòng này chỉ có Hướng Vãn và Giang Thích Phong, không có người thứ ba!
"Hàn Xuyên, tại sao anh lại đến đây?" Hướng Vãn cười tủm tỉm mà tiến đến trước mặt hắn, đưa tay ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái thật kêu, "Có phải nửa ngày không gặp, liền thấy nhớ em không?"
Giang Thích Phong nhìn vẻ tràn đầy hạnh phúc của Hướng Vãn, khuôn mặt tuấn tú trở nên cực kỳ khó coi, hận không thể tách hai người ra. Nhưng hắn mới vừa bước ra một bước, liền bị Giang Thanh Nhiên túm chặt, cô hướng hắn lắc lắc đầu.
"Công ty còn có việc, tôi đi trước!" Giang Thích Phong áo khoác cũng chưa lấy, liền đi ra ngoài.
Hướng Vãn cả người cơ hồ đều treo trên người Hạ Hàn Xuyên, "Tại sao anh không nói lời nào thế? Hôm nay tâm tình không tốt sao?" Cô hắc hắc cười hai tiếng, "Em cho anh tấm thân này, đừng tức giận nữa được không?"
Cô bĩu môi định hôn lên mặt hăn, nhưng hắn quay đầu đi, né tránh cô hôn.
Hạ Hàn Xuyên nghĩ đến một màn lúc nãy, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một trận mưa rền gió dữ, hắn bẻ tay cô, đẩy Hướng Vãn ra , lạnh giọng hỏi: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên là em đến tìm Thanh Nhiên chơi rồi!" Hướng Vãn không chút do dự trả lời, không hề có biểu hiện chột dạ.
Nói dối! Đáy lòngHạ Hàn Xuyên bực bội dị thường, hắn dùng sức kéo kéo cổ áo, hai cúc áo sơ mi thượng rơi xuống sàn nhà. Vứt cà vạt, cũng không nói lời nào, quay đầu liền đi.
Hướng Vãn vẻ mặt thẩn thờ, cau mày liền phải đuổi theo, "Hàn Xuyên, từ từ chờ em với!"
"Hướng Vãn." Giang Thanh Nhiên từ sau túm chặt cô, vẻ mặt chân thành mà nói: "Có khả năng là nhìn thấy cậu cùng anh trai mình ở chung nên anh Hàn Xuyên tức giận thôi. Lúc này cậu gặp anh ấy chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi, để mình đi giúp cậu giải thích một chút đi."
Hạ Hàn Xuyên mới ra biệt thự, còn chưa lên xe, liền bị Giang Thanh Nhiên đuổi theo.
Cô che ngực, dồn dập mà thở phì phò, "Anh tin rồi chứ? Ngày mai Hướng Vãn đính hôn với anh, nhưngbây giờ lại cùng anh em có quan hệ không rõ ràng, hai người họ đang nghĩ gì trong đầu không biết."
"Hướng Vãn và anh cô lén lút gặp nhau, còn gọi cô, An Như Nhã còn có Dương Lâm đến? Thanh Nhiên, cô cảm thấy Hướng Vãn là kẻ ngốc sao?" Trong lòng Hạ Hàn Xuyên hiện tại rất lộn xộn, hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cổ áo sơ mi, quần áo hắn khác so với thường ngày, thậm chí còn rơi mất hai cái cúc áo có vẻ có chút hỗn độn, lại cho hắn tăng thêm vài phần gợi cảm.