Diễm Đào rời khỏi Bảo Loan điện với tâm trạng ngổn ngang. Hoàng hậu không hề đáng sợ như những gì nàng tưởng tượng, ngược lại, người còn rất dịu dàng ân cần với nàng. Điều này khiến thiếu nữ không khỏi nhớ đến mẫu thân ở nhà, hốc mắt liền có chút ẩm ướt.
Nhưng hoàng hậu cũng thật tội nghiệp, nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng lại không có được trái tim người nam nhân mình yêu. Diễm Đào hoàn toàn không hiểu vì sao một hoàng cung lạnh giá như vậy, người người lại muốn vào trong này làm một con chim bị nhốt trong lồng sắt. Chỉ cầu mong hoàng hậu có một đời bình an hạnh phúc.
Thiếu nữ rũ mắt nhìn hộp bánh trên tay mình. Đây là thức ăn do hoàng hậu cho người làm riêng cho thái tử, Diễm Đào không khỏi cầm cẩn thận hơn.
Thiếu nữ trở lại Đông cung lại không nhìn thấy Bắc Lạc Yến. Nàng dò hỏi thử thái giám. Ai ở đây cũng biết địa vị của nàng liền thành thật nói hắn đang ở sân tập bắn. Diễm Đào không hề do dự mà đi qua.
Khi thiếu nữ đến, Bắc Lạc Yến đang giương cung nhắm thẳng vào hồng tâm. Có lẽ vì tập bắn đã lâu khiến cả cơ thể đều đổ mồ hôi, thái tử không hề do dự mà cởi áo ngoài, để lộ thân hình vạm vỡ không hề kém cạnh các binh sĩ ở biên cương.
Thiếu nữ vô tình nhìn thấy, không khỏi đỏ mặt mà nhìn đi chỗ khác lại vô tình chạm phải bóng dáng cao gầy của người thanh niên ở phía xa. Nàng vẫn còn nhớ tên người này, hắn là Thẩm Minh Thành.
Nàng cùng người nọ từng nói chuyện với nhau. Ban đầu Thầm Minh Thành chủ động tìm nàng, thiếu nữ còn có chút rụt rè nhưng sau đó Diễm Đào nhận ra người này hoàn toàn không hề có ý định quá phận nào với nàng. Hắn chỉ đơn giản muốn hỏi thiếu nữ về tình hình của thái tử nhưng nàng cũng chỉ là một cung nữ, hoàn toàn không thể trả lời nhiều.
Thẩm Minh Thành nghe vậy cũng không tỏ ra tức giận mà ngược lại còn lúng túng nói xin lỗi với thiếu nữ.
“Là do tại hạ quá lo lắng cho thái tử nên mới tìm đến nàng. Nếu điều này khiến cô nương khó xử hay ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, Thẩm Minh Thành ta xin đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Diễm Đào khi nghe người thanh niên nói vậy liền không khỏi bất ngờ. Hóa ra trên đời này cũng có những người quân tử như hắn. Dù nàng đã nói không sao nhưng người nọ vẫn một mực muốn bồi tội cho nàng. Nàng muốn gì ở ngoài hoàng cung, hắn sẽ tận lực đáp ứng. Thiếu nữ cũng không suy nghĩ nhiều liều trêu đùa nói mình muốn một chiếc mặt nạ hình con thỏ. Lần này gặp lại có lẽ người nọ cũng quên mất rồi.
“Cẩn thận! Có ngựa xổng chuồng!”
Một tiếng hét vang lên đánh tan suy nghĩ của thiếu nữ. Khi Diễm Đào ngẩng mặt lên, trước mặt nàng là một con ngựa với hai mắt đỏ lừ đang phi thẳng về phía nàng. Thiếu nữ đã sợ đến cứng đờ cả người chỉ có thể nhắm mắt chặt mắt lại.
Cuộc đời nàng sẽ kết thúc ở đây sao? Nàng muốn gặp phụ thân, nàng muốn gặp mẫu thân!
Tiếng hét của cung nữ cùng thái giám vang lên. Cùng lúc đó nàng cảm nhận được có ai đó ôm chặt lấy nàng, đưa cả hai ngã sang một bên. Bên tai Diễm Đào vang lên tiếng ngựa hí đầy đau đớn nhưng thiếu nữ cũng không dám mở mắt ra. Phải mất một lúc, nàng mới đủ can đảm để nhìn ra bên ngoài.
Con ngựa điên vừa rồi đã nằm gục xuống dưới đất, trên chân cắm một chiếc mũi tên. Mà đồng dạng lúc này Diễm Đào cũng cảm nhận được ai đó đang nằm cạnh nàng thở đầy đau đớn. Thiếu nữ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn người nọ.
“Thẩm... Thẩm Minh Thành?”
“Cô nương không sao chứ?” Người thanh niên mang vẻ mặt tái mét hoàn toàn không chú ý một bên má mình đã bị trầy sát đến nỗi chảy máu, chỉ một lòng lo lắng nhìn về phía thiếu nữ.
“Ngài nên lo cho bản thân mình trước. Ngài... ngài đang chảy máu kìa.” Cảm nhận được hai tay mình ẩm ướt, thiếu nữ không khỏi hồng hốc mắt.
“Chút thương thế này có đáng là bao.”
Người thanh niên khẽ lắc đầu muốn ngồi dậy nhưng lại bị cơn đau ập đến khiến bản thân mình ngã xuống. Lúc này, có thứ gì đó từ trong lồng ngực hắn rơi ra, đập vào mắt của Diễm Đào. Là mặt nạ thỏ! Thiếu nữ thật sự rơi nước mắt khi biết người này vẫn luôn nhớ câu nói đùa của nàng. Vì sao lại có người ngốc đến như vậy cơ chứ!
“Thẩm thư đồng, ngài không sao chứ?”
Thái giám vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình của Thẩm Minh Thành.
“Chuyện này là sao?” Bắc Lạc Yến mang vẻ mặt hung thần mà túm lấy cổ áo của tên chăn ngựa vừa rồi.
“L-là ngũ hoàng tử thả ngựa ra. Nô tài... nô tài muốn ngăn ngài ấy cũng không được!”
“Ngăn không được thì lấy đầu ra mà chịu tội!”
Ngay lúc thái tử muốn rút kiếm chém đầu tên chăn ngựa kia, Thẩm Minh Thành ở bên cạnh chợt mở miệng ngăn cản:
“Thái tử, Diễm Đào cô nương bị thương. Trước tiên chúng ta gọi ngự y chữa trị cho nàng đã.”
Bắc Lạc Yến quay sang nhìn hai người còn đang được người hầu bao vây liền ném tên chăn ngựa cho thị vệ sau đó phất tay rời đi:
“Gọi ngự y đi.”
Diễm Đào được cung nữ nâng dậy bước theo thái tử. Trước khi rời khỏi sân tập bắn, nàng theo bản năng nhìn về phía con ngựa đang nằm trên mặt đất. Vừa rồi, Bắc Lạc Yến chỉ bắn thương nó nhưng lúc này con ngựa đã sớm sùi bọt mép mà chết.
*****
“Thẩm Hà, ngươi thật sự thích ta sao?”
“Thích. Đương nhiên là thích rồi.”
Thiếu niên mỉm cười nhẹ thổi chén canh trước mặt đến khi thìa canh được đưa ra trước mặt Yến Linh, nàng lại né tránh. Thẩm Ngọc Hà cũng không tức giận, nhẹ nhàng đặt đồ xuống sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu nữ:
“Sao vậy Yến Linh?”
“Không có gì...”
Mặc dù câu trả lời của ý vẫn luôn là thích nhưng vì sao nàng lại không cảm thấy thỏa mãn chút nào. Là vì nàng không cảm nhận được tình cảm của Thẩm Hà sâu sắc như trước kia nữa hay vì nàng đang dần trở nên lòng tham không đáy?
Trong lúc thiếu nữ vẫn luôn suy tư, một bàn tay chợt nhẹ nhàng áp vào má nàng khiến thiếu nữ giật mình mà ngẩng đầu:
“Nàng không nên làm vẻ mặt như vậy. Yến Linh đẹp nhất vẫn là vui vẻ vô lo vô nghĩ.” Thẩm Ngọc Hà cho rằng nàng lo lắng vì vẫn luôn bị nhốt ở trại thổ phỉ, liền mềm giọng mà dỗ dành nàng. “Mấy ngày nữa đợi Khắc Kiệu rời đi, ta sẽ nghĩ cách để chúng ta đừng bỏ trốn. Mọi việc đã có ta lo liệu. Nàng yên tâm.”
“Ngươi thật sự chỉ lợi dụng cái kẻ tên Khắc Kiệu đó thôi đúng không? Ngươi hoàn toàn không có chút cảm xúc nào với hắn?”
Yến Linh hấp tấp mà nắm lấy vạt áo thiếu niên. Dù đã tự nhủ với bản thân rằng Thẩm Ngọc Hà chỉ đang diễn kịch để người kia buông lỏng cảnh giác nhưng mỗi lần nhìn thấy thiếu niên trêu đùa người thanh niên nọ hay người kia vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt chứa muôn vàn tình tố, trong lòng thiếu nữ liền bị một trận hốt hoảng thổi qua.
Người vị tam gia đó thật sự yêu là “Ngọc cô nương” chứ không phải Thẩm Hà sao? Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy bất an như vậy. Yến Linh đang là tì nữ nên nhiều thứ Thẩm Ngọc Hà không biết nhưng nàng lại biết. Ví dụ như khăn lụa của y biến mất một cách thần bí, ví dụ như bông hoa cát tường mà y vò nát nay lại nằm trong một lồng ngực tinh tráng.
Nếu tình cảm đến từ một phía Yến Linh sẽ không lo lắng như vậy nhưng thứ nàng sợ hãi là nó sẽ chuyển thành song hướng. Nàng nghe rất nhiều tì nữ nói rằng tam gia của bọn họ cố gắng lấy lòng “Ngọc cô nương” như thế nào. Nếu như là bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị tình cảm của hắn làm cho siêu lòng.
Vậy còn Thẩm Hà thì sao? Y có từng siêu lòng không. Hay thậm chí, y còn nhớ mình là nam nhân hay không? Yến Linh từ nhỏ vẫn luôn bị nhốt trong tộc mà dạy dỗ, hoàn toàn không biết đến mối quan hệ nào khác ngoài nam nữ với nhau. Vậy nên khi cho rằng Thẩm Ngọc Hà đã dần siêu lòng trước Khắc Kiệu nàng chỉ có thể cho rằng y đóng giả nữ nhân quá lâu liền cho rằng mình là nữ nhân mà yêu nam nhân.
Dẫu sao khi ở hình dáng nam nhân Thẩm Ngọc Hà cũng chỉ yêu nàng...
“Thẩm Hà, ngươi hôn ta được không?”
Trước yêu cầu này của thiếu nữ, Thẩm Ngọc Hà có chút kinh ngạc. Khi còn tự do bên ngoài, y cùng Yến Linh vẫn luôn dừng lại ở bước ôm ấp nắm tay, hoàn toàn không có ý định tiến thêm bước nữa. Thiếu niên biết bản thân không thể đưa Yến Linh về kinh thành nghênh thú đàng hoàng nên vẫn luôn giữ gìn cho nàng. Có lẽ cũng nhận ra mục đích của y nên Yến Yếp dù biết cả hai đang lén lút qua lại nhưng vẫn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
“Thẩm Hà, ta nói ngươi mau hôn ta!” Không được đáp lại, thiếu nữ Thủy tộc dần mất kiên nhẫn mà kéo cổ áo thiếu niên.
Thẩm Ngọc Hà do dự một lúc vẫn vươn tay bịt mắt nàng sau đó nhẹ đặt môi lên trán thiếu nữ. Đến khi y thả tay ra, hai mắt thiếu nữ đã hơi đỏ ửng. Thiếu niên cho rằng nàng ngượng ngùng liền khẽ cười mà búng mũi nàng:
“Như vậy đã chiều lòng Yến Linh chưa?”
Không phải! Không phải! Không phải!
“Ta muốn ngươi hôn ta vào đây cơ.” Yến Linh không vui mà chỉ vào môi mình.
Mắt thấy Thẩm Ngọc Hà do dự, cảm giác bất an trong lòng nàng càng mãnh liệt hơn. Phát hiện thiếu niên muốn tìm cớ trốn tránh, Yến Linh liền vươn tay nắm lấy gáy y muốn rướn người lên hôn. Đúng lúc này, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
“Thẩm Ngọc, nàng đã dậy chưa?”
Nhân lúc Yến Linh phân tâm, Thẩm Ngọc Hà liền vội vàng đẩy nàng ra. Y nhanh chóng chỉnh lại cổ áo nhẹ giọng nói với thiếu nữ:
“Yến Linh, nơi này không an toàn, đợi sau khi thoát khỏi đây chúng ta hãy nói chuyện này sau.”
Sau đó y liền chạy đi mở cửa cho Khắc Kiệu. Khi cửa mở ra, trước mặt thiếu niên mà một vị thiếu hiệp trẻ tuổi, tóc buộc cao, một thân lam y đã ôm hoa chờ đợi.
“Ngọc cô nương, ta... ta không làm phiền nàng chứ?”
“Không có, ta vừa mới ngủ dậy.” Thẩm Ngọc Hà nhẹ giọng đáp lại, dáng vẻ so với trước đã dịu ngoan rất nhiều.
Khắc Kiệu còn muốn hỏi han y một chút nhưng tầm mắt chợt dừng lại nơi cần cổ trắng nõn của y, nơi đó xuất hiện một vết cào nhỏ, tuy không đáng sợ nhưng lại có chút gai mắt. Ánh mắt người thanh niên liền tối sầm lại, hắn cũng không chú ý lễ tiết như mọi khi nữa mà vươn tay chạm vào cổ thiếu niên.
“Cái này là do ai làm?”
Thẩm Ngọc Hà có chút giật mình liền biết là do Yến Linh vừa để lại. Thiếu niên vội vàng tìm cớ lấp liếm:
“Là do hôm qua quá nóng nên ta mở cửa. Có lẽ bị côn trùng nào đó cắn nên vươn tay gãi đến trầy da.”
Vị thiếu hiệp nghe vậy cũng thu lại ánh mắt, ngón tay nhịn không được mà vuốt ve vết cào lâu hơn:
“Nếu nóng thì nàng để người hầu vào quạt là được. Để lát nữa ta giúp nàng xoa thuốc.”
“Được.” Thoát được một kiếp, thiếu niên không hề do dự mà gật đầu.
*****
“Hôm nay có gì mà nhộn nhịp vậy?” Lão Mộc còn đang bận rộn chuẩn bị thức ăn, nghe thấy tiếng động liền vội vàng rửa tay mà chạy ra xem.
“Là người của lão đại. Nghe nói lão đại hôm nay săn được hươu nên cho người đem đến cho tam gia.” Một tì nữ vui vẻ mà chạy lại bẩm báo với lão. “Là nhung hươu!”
“Ây tiếc quá, ta đã làm xong bữa tối rồi. Đành phải để ngày mai vậy. Dù sao tối nay tam gia không về, chúng ta cũng không cần lãng phí thức ăn.”
“Lão Mộc, lão cứ chế biến một phần nhung hươu đi.” Người vừa lên tiếng không phải tì nữ vừa rồi. Lão đầu bếp nhìn qua, liền nhận ra đó là nữ hầu vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân của tam gia.
“Phu nhân không khỏe ở đâu sao?”
“Dạo này phu nhân hay bệnh. Lão làm một phần cho nàng, thêm chút thuốc bổ vào.”
Lão Mộc còn muốn hỏi nữa nhưng nghĩ người này là người bên cạnh Ngọc cô nương, hẳn ý của nàng cũng là ý của Ngọc cô nương liền bắt tay vào chế biến.
Yến Linh đứng một bên nhìn lão Mộc nấu ăn, ánh lửa xẹt qua mặt nàng để lộ gương mặt hoàn toàn không cảm xúc.
Đúng vậy, là do Thẩm Hà đang nhầm lẫn bản thân mình là nữ tử nên mới thích Khắc Kiệu. Chỉ cần nàng khiến y nhớ ra mình vẫn là nam tử, chắc chắn thứ tình cảm sai trái ấy sẽ biến mất.
- ---------------------------------------
Cà Phê: *Gãi đầu* Hình như đến lúc khai trai rồi.
Yến Linh: Để ta!
Hồ Yêu: *Kéo lại* Ta mới đúng.
Cà Phê: *Nhìn kịch bản* Xin chia buồn, hai người mau ra góc kia ngồi đi, không có slot đâu.
Yến Linh: Ngươi nói là có nữ công!
Cà Phê: Thì có mà, nữ TRỢ công! Khắc Kiệu, tắm rửa xong chưa?