“Công tử, ta thấy ngài phong thái bất phàm lại chỉ thiếu duy nhất một miếng ngọc bội đeo hông. Ngài có muốn ghé qua sạp hàng của ta xem một chút?”
“Tiểu nữ theo nghề này đã từ lâu, quan khách có muốn xem một chút?”
Sắp vào lễ cúng thần, Tô Lạc thành phá lệ náo nhiệt hơn mọi khi. Trong lúc gã bán bông đang chen chúc giữa dòng người ngược xuôi lại chợt va vào một dáng người cao lớn, giỏ bông đội trên đầu cũng nghiêng ngả suýt chút nữa rơi xuống. Gã bán bông bực bội ngẩng đầu muốn chất vấn kẻ kia nhưng khi mắt gã đối diện với một đôi mắt trắng dã, lòng đen gần như rất ít, cơ thể gã bán bông đột nhiên run rẩy, không kiềm chế được mà loang choạng lui về sau.
“Ối! Đi kiểu gì thế!”
Tiểu thư bên cạnh bị gã bán bông chạm vào người, lập tức liền hét chói tai nhưng ngay sau đó, cả gương mặt nàng liền va phải cánh tay cứng như thép, gương mặt đều nghiêng sang trái giống như bị tát lệch một bên.
Kẻ kia giống như không phát hiện mình vừa làm bị thương hai người, hắn một thân da ngăm, đầu cạo ba tấc, hai bên cánh tay săn hình thù kỳ quái, giống như khôi lỗi mà lạnh lùng bước đi, tiếp tục đẩy dòng người dạt sang hai bên.
Trong lúc tiểu thư nọ ôm má khóc cũng không dám khóc thì một cánh tay chợt chìa ra trước mặt nàng. Nàng ngước mắt lên lại bắt gặp một gương mặt tuấn tú khôi ngô đang mỉm cười với nàng.
“Mong cô nương thứ lỗi, đó là nô bộc của ta.”
Người nọ cũng mặc một thân y phục kỳ quái giống tên khôi lỗi vừa rồi, nhưng trên áo ngoài lại có điểm thêm vài hoa văn, thắt lưng lại nạm ngọc đỏ dắt theo một chiếc túi vải màu xanh. Hắn cũng không để đầu tấc, một mái tóc đen không ngắn cũng không dài buông phía sau, tóc bên tai được buộc lại bằng sợi dây màu đỏ rủ xuống hai bên vai. Bộ dạng như vậy hẳn không phải người Bắc Lạc.
Phát hiện bản thân mình vẫn luôn nhìn chằm chằm người thanh niên nọ, vị tiểu thư giật mình quay đầu đi, hai má đã sớm ửng đỏ như quả đào mới chín. Ngay lúc nàng muốn hỏi danh tính người thanh niên, người nọ đã sớm lẫn vào trong biển người.
*****
Thẩm Ngọc Hà được buông lỏng giam cầm liền không do dự đi đến phòng chứa củi nơi nhốt Yến Linh. Khi thiếu niên đến, nàng vẫn còn đang cuộn tròn một góc mà ngủ. Cuối cùng cũng gặp được người thương, thiếu niên không khỏi siết chặt nắm tay, cố gắng ngăn cản bản thân tiến đến đỡ thiếu nữ dậy.
Thật may quá. Ngoại trừ trên người có chút bụi bẩn, nàng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Điều Thẩm Ngọc Hà sợ nhất mấy ngày nay chính là Yến Linh bị đám sơn tặc làm nhục. Nếu thật sự như thế, cho dù liều chết y cũng phải giết sạch đám sơn phỉ này.
Thiếu nữ giống như cảm nhận được có người bước vào, nàng hơi nhíu mày rồi từ từ mở mắt. Bởi vì vừa thức giấc nên hai mắt còn một mảng mông lung, những gì thiếu nữ thấy chỉ là một bóng hồng y, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo người kia là ai. Đến khi nhìn rõ rồi chính thiếu nữ lại hốt hoảng, hai mắt trừng lớn, mặc cho bản thân đã mệt mỏi do nhiều ngày bỏ ăn mà muốn lao về phía thiếu niên.
“Ngọc cô nương xin hãy cẩn thận.” Nữ hầu đứng bên cạnh vội vàng vươn tay chắn trước mặt thiếu niên sau đó vươn chân đá ngã Yến Linh.
“Ngươi làm gì vậy!” Thẩm Ngọc Hà hốt hoảng đẩy nữ hầu ra, vội vàng đỡ thiếu nữ Thủy tộc dậy.
“Cô nương...”
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với cô nương này.”
“Nhưng... tam gia đã dặn...”
Thấy nữ hầu cùng những người khác do dự, thiếu niên liền nhíu mày, trên gương mặt lộ rõ sự không vui:
“Tam gia các người chẳng phải đã nói lệnh của ta cũng giống như mệnh lệnh của hắn rồi sao. Một cô nương yếu ớt bị bỏ đói lâu ngày thì có thể làm gì ta cơ chứ. Còn không mau lui ra ngoài!”
Đám người hầu nhìn nhau một lúc cuối cùng cũng nghe lời mà rời đi. Đến khi nhà kho không còn ai, Thẩm Ngọc Hà mới lộ rõ vẻ lo lắng cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng mình.
“Yến Linh, nàng không sao chứ?”
Yến Linh mang gương mặt nhem nhuốc dính đầy rơm rạ đang cố gắng há miệng nói chuyện nhưng do lâu ngày không uống nước, nàng chỉ có thể phát ra vài âm tiết khô khốc. Thiếu niên thấy vậy, vội vàng cầm lấy bát nước đặt ở phía xa về cho nàng. Thiếu nữ Thủy tộc vội vàng đón lấy rồi uống một hơi dài. Đến khi bát nước hạ xuống, gương mặt nàng đã đầy nước mắt.
“Yên Linh...”
“Tên ngốc này, vì sao ngươi lại mò đến đây? Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?” Nàng vừa khóc vừa không ngừng đấm vào lồng ngực thiếu niên.
“Yến Linh, nàng hiện tại rất yếu, đừng làm tổn thương thân mình.” Thẩm Ngọc Hà vội vàng đè lại tay nàng, một bên giúp thiếu nữ lau nước mắt.
“Ai cần ngươi lo! Ai cần ngươi lo hả tên ngốc Thẩm Hà này!” Nghe thấy giọng người thương, thiếu nữ khóc ngày một to hơn. “Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ tuyệt thực đến chết. Nhưng ngươi lại xuất hiện, ngươi xuất hiện làm ta không có động lực chết. Thầm Hà, ta chết rồi ngươi ở đây phải làm sao?”
Thẩm Ngọc Hà một bên nghe thiếu nữ nói như vậy, hai mắt cũng không khỏi ướt át. Ngoại trừ phụ thân cùng Dạ Hiên, chưa ai lo lắng cho hắn nhiều đến như vậy. Thiếu niên không khỏi hạ quyết tâm nhất định phải cứu được Yến Linh ra khỏi đây.
Hai người thổn thức một hồi cuối cùng mới bình ổn tâm trạng để trò chuyện. Thẩm Ngọc Hà nói sơ ra tình huống hiện tại của bản thân nhưng y không nhắc đến Bắc Lạc Hoài mà chỉ nói rằng do bản thân mình chủ động giả nữ nhân tiến vào trại thổ phỉ. May mắn lại vô tình có nét giống với đối tượng trong lòng của tam gia Khắc Kiệu dẫn đến một hồi nhầm lẫn.
“Hắn vì cho rằng ta là Ngọc cô nương nên một mực nghe răm rắp. Chúng ta có thể lợi dụng điều này tìm cách bỏ trốn khỏi trại thổ phỉ.” Thiếu niên vừa nói vừa đưa mắt nhìn nhóm người hầu đứng ở ngoài cửa. Có lẽ vì bọn ở bên trong quá lâu nên có người đã muốn tiến vào kiểm tra. “Hiện tại đành để nàng chịu thiệt thòi làm người hầu bên cạnh ta.”
Yến Linh biết hiện tại đây là cách tốt nhất lúc này liền không hề do dự mà đồng ý. Cùng lúc đó nữ hầu tiến vào, Thẩm Ngọc Hà liền phân phó cho nàng mau đưa Yến Linh đi tắm rửa, để nàng ăn uống rồi đưa đến phục vụ cho mình.
...
Khi Khắc Kiệu trở về liền được nữ hầu bẩm báo mọi chuyện. Hắn nghe xong cũng không để ý gì nhiều nhưng để có thể nói chuyện với Thẩm Ngọc Hà, hắn liền kiếm cớ hỏi y. Thiếu niên cũng chuẩn bị sẵn lý do liền không do dự mà đáp lại:
“Còn không phải do người hầu trong viện này quá ít. Ta thấy nàng bị nhốt ở trong nhà kho cũng không có việc gì làm liền để nàng theo hầu bên người.”
Khắc Kiệu nghe vậy cũng không hỏi về Yến Linh nữa nhưng lại bắt đầu suy tư lên. Nơi ở của hắn thật sự thiếu người đến vậy sao? Ngày hôm qua, khi Ngọc cô nương đã có chút mở lòng với hắn, hắn liền quyết định phải để cho nàng có được những thứ tốt đẹp nhất, so với công chúa sống trong hoàng cung còn phải hạnh phúc hơn.
Vậy nên, ngày hôm sau, sau khi thức dậy Thẩm Ngọc Hà liền đối diện với một sân đầy các tì nữ đang cung kính xếp hàng.
*****
“Tam gia dạo này đang làm gì?” Ngồi ở trong phòng đang đánh cờ, lão nhị Hoàng Thiêm bất chợt đề cập đến Khắc Kiệu.
Ban đầu, hắn chỉ tùy ý hỏi một chút nhưng khi biết huynh đệ của mình hàng ngày không đi luyện võ mà chạy khắp nơi tìm hoa thơm cỏ lạ đem về cho mỹ nhân sau rèm, hai mày của hắn liền nhíu lại.
Lão tam cuối cùng cũng trút bỏ cái danh nhà sư đúng ra hắn nên vui mới phải nhưng Hoàng Thiêm không hề hy vọng Khắc Kiệu sẽ sa đọa vào vòng tay mỹ nhân đến cuối cùng ngay cả huynh đệ cũng không cần. Do dự một lúc, lão nhị vẫn quyết định tìm đến tiểu viện của Khắc Kiệu muốn nhìn xem Ngọc cô nương rốt cuộc có hình thù ra sao.
Khi bước đến tiểu viện của tam gia, Hoàng Thiêm suýt chút nữa không nhận ra nơi này từng là một biệt viện hẻo lánh giống như không có người ở. Khắp nơi đều là hoa thơm cỏ lạ, người hầu tấp nập đi lại, thậm chí, vì để lấy lòng người thương, Khắc Kiệu còn tự mình làm một cái xích đu cho nàng. Quả thực so với nơi ở của Hoàng Kiến còn sinh động hơn vài phần.
Nhị gia trầm mặc bước vào trong phòng, Thẩm Ngọc Hà đang Yến Linh uống canh hạt sen. Phát hiện có người đến, y chỉ lười biếng đưa mắt nhìn sang lại không ngờ người tới không phải là Khắc Kiệu mà là một nam nhân vóc dáng cao gầy, tóc búi bằng vải nâu trông có phần giống mấy gã thư sinh đọc sách ở kinh thành.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Ngọc cô nương trong lời đồn, Hoàng Thiêm có chút giật mình nhưng rất nhanh, hắn liền nở một nụ cười hòa nhã hơi khom lưng trước thiếu niên.
“Ta là lão nhị Hoàng Thiêm, nghe nói Khắc Kiệu cuối cùng cũng nảy sinh tình cảm với nữ nhân, ta liền ghé lại xem mặt em dâu một cái. Quả nhiên nàng chính là sắc nước hương trời.”
Khác với Hoàng Kiến hay Khắc Kiệu, vị lão nhị trước mặt này mang đến cảm giác không thoải mái cho thiếu niên. Y lộ rõ vẻ không vui trên mặt nhưng nghĩ tình hình hiện tại, thiếu niên vẫn đè giọng mà đáp lại người nam nhân kia:
“Đa tạ nhị gia đã khen ngợi. Nhưng ta đã là người của tam gia, mong ngài thu lại ánh mắt.”
“Ngọc cô nương cho rằng ta bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc sao?” Hoàng Thiêm đột nhiên tiến lên. Yến Linh ở bên cạnh liền lấy thân mình ra ngăn cản nhưng nàng còn quá yếu, nhị gia chỉ đẩy một cái thiếu nữ liền ngã xuống đất.
“Yến Linh!” Thẩm Ngọc Hà lo lắng muốn vươn tay đỡ thiếu nữ nhưng cổ tay đã bị người mạnh mẽ nắm lấy. “Ngươi dám chạm vào ta?”
“Ngọc cô nương, nàng đúng là xinh đẹp hơn người nhưng ta không thích nữ nhân tự cho mình là thông minh. Nàng có thể mê hoặc được Hoàng Kiến, có thể mê hoặc của Khắc Kiệu nhưng đối với ta nàng cũng chỉ là một nữ nhân nằm dưới thân nam nhân thừa hoan mà thôi. Bất kể lúc nào ta cũng có thể đem nàng cho một người nam nhân khác.”
“Ngươi dám!”
“Ta sao không dám? Nàng dù sao cũng chỉ là một món hàng do chúng ta cướp về được. Đừng tưởng có tam đệ che chở liền nghĩ mình sẽ thành phượng hoàng. Ngọc cô nương, nàng quá đề cao bản thân mình rồi.”
Đe dọa xong thiếu niên, Hoàng Thiêm lại ngồi xuống nâng mặt Yến Linh lên. Hắn cuối cùng cũng nhớ ra thiếu nữ này chính là cô gái Thủy tộc mà hắn bắt về. Vốn ban đầu định để cho Khắc Kiệu không ngờ cuối cùng nàng lại rơi xuống kết cục làm nô tỳ.
Hoàng Thiêm không tin nữ nhân không có dã tâm tranh đấu, trong đầu liền nảy ra một ý định.
“Để nàng làm thiếp của Khắc Kiệu.”
- ------------------------------------
Cà Phê: Cái này gọi là “Ta cùng vợ nhỏ tranh nhau vợ lớn” sao?
Khắc Kiệu:...
Hoàng Thiêm: Ta không tin, nữ nhân không có dã tâm tranh đấu.
Khắc Kiệu: Nhị ca, không chỉ nữ nhân... Nam nhân cũng có mà.
Hoàng Thiêm:???
Cà Phê: Mị đã nói là tên này không thông minh lắm đâu...