Từ sau lần từ biệt nhau tại Nam Uyển, tính ra cũng đã gần nửa năm Kỷ Trăn chưa gặp lại Lý Mộ Hồi.
Trong mắt của y, Lý Mộ Hồi chính là một người miệng nam mô, bụng bồ dao găm, y vừa kính phục cũng vừa sợ hãi, không muốn đụng trúng đối phương. Hiện tại thái tử đã bại trận trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, dẫn đến Kỷ gia suy tàn. Tuy rằng bản thân không hiểu rõ trận tranh chấp này khốc liệt ra sao, nhưng Kỷ Trăn không sao bỏ đi suy nghĩ và lập trường của mình, thành ra cũng cảm thấy có chút gai mắt cùng căm hờn vị tam điện hạ này.
Có lẽ bản thân không giỏi giấu đi tâm tư mình, vừa nhìn thấy Lý Mộ Hồi, y đã lui về sau mấy bước, trong mắt có chút nghi hoặc.
Nơi đây giam giữ thái tử phế truất, bình thường hiếm có ai lui tới, gió vừa thoảng qua, càng khiến xung quanh đìu hiu quạnh quẽ.
Lý Mộ Hồi dạt dào hứng thú đánh giá thần thái Kỷ Trăn, tựa như mới phát hiện người trước mắt là Kỷ Trăn, bỗng nhiên tỏ ra bất ngờ: "Hóa ra là thê tử của....." Chẳng biết vì sao cuối cùng vẫn không nói toàn bộ, sau một lúc dừng, chợt hỏi: "Chúng thần đều ở điện Kỳ Niên, ngươi một mình chạy đến đây làm gì?"
Kỷ Trăn chợt ngẩng đầu ngó về phía sau lưng Mộ Hồi, cũng không thấy có ai khác, đoạn không trả lời vấn đề của đối phương, mà hỏi ngược lại: "Linh Việt đâu ạ?"
"Vừa nãy bổn điện thấy Linh Việt bị gọi gấp trở về, là nàng dẫn ngươi đến sao?" Lý Mộ Hồi trầm ngâm, "Linh Việt rõ ràng biết phụ hoàng đã ra lệnh không cho bất cứ người nào tới gần nơi này, đã biết mà còn làm sai, cũng không sợ bị phụ hoàng trách phạt."
Kỷ Trăn vừa nghe, lo lắng mình làm liên lụy Linh Việt, vội vàng nói: "Là ta tự mình đi."
Lý Mộ Hồi nhíu mày:"Thật à?"
Kỷ Trăn mím môi gật đầu.
Chẳng ngờ Lý Mộ Hồi bỗng nhiên trầm mặt xuống, "Nơi này cách điện Kỳ Niên khá xa, chỉ dựa vào một mình ngươi sao có thể tìm ra nơi này, xem ra bản lĩnh gạt người cũng không nhỏ, bản điện thấy, chuyện này nên bẩm báo cho bệ hạ để người thẩm tra một phen."
Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người đi, tựa như thật sự muốn tới chỗ hoàng đế kiện cáo.
Kỷ Trăn không muốn gây chuyện, e sợ liên lụy Linh Việt, bèn vội vã tiến lên ngăn Lý Mộ Hồi, gấp gáp cất tiếng: "Tam điện hạ..."
Lý Mộ Hồi dừng bước lại, khẽ khép hờ đôi mắt.
Kỷ Trăn vô cùng hoảng loạn, tạm thời không còn lòng dạ đâu oán hờn đối phương, lắp bắp nói: "Ta không hề làm gì cả, chỉ là... Chỉ là muốn chào một câu với điện hạ thôi."
Lại không nhịn được mà nghĩ, thái tử là huynh trưởng tam điện hạ, sao đối phương có thể nhẫn tâm ra tay với huynh đệ cốt nhục của mình chứ? Sau đó lại nghĩ đến chuyện bệ hạ cũng từng giam cầm thái tử, cảm thấy đạo lý đế vương vô tình quả thực không sai.
Lý Mộ Hồi nghe vậy hơi liếc mắt nhìn về phía điện Thừa Càn, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau rốt cuộc mới đáp: "Cây đổ bầy khỉ tan(*), ngươi đúng là đa tình đa nghĩa."
(*) đồng nghĩa với tan đàn xẻ nghé, khi người đứng đầu bị mất chức mất quyền, khuynh gia bại sản thì những người theo phe đó cũng sẽ chia ly phân tán, mỗi người một nơi không màng đến nhau nữa.
Nếu người thất bại đổi lại là hắn, liệu có bao nhiêu triều thân chịu đi đến chào hỏi?
Kỷ Trăn dò la cảm xúc trong giọng điệu đối phương, nhỏ giọng nói: "Vậy điện hạ có thể xem như không nhìn thấy ta được không?"
Tầm mắt Lý Mộ Hồi rơi vào nơi khóe mắt bị gió thổi đến đỏ ửng của Kỷ Trăn, tiến về trước nửa bước. Kỷ Trăn bản năng lui về phía sau, đề phòng nhìn hắn.
"Muốn bổn điện không nói ra, cũng được."
Kỷ Trăn đang định nói câu cảm ơn, Lý Mộ Hồi đã bổ sung: "Nhưng ngươi có món đồ gì để khiến bổn điện che giấu cho mình?"
"Món đồ?"
Đường nét trên gương mặt Lý Mộ Hồi rõ ràng sắc bén, mày dài môi mỏng, lúc cười có chút bạc tình. Hắn chỉ trầm ngâm nhìn Kỷ Trăn đang tỏ ra bất an, ngay trong lúc đối phương không nhịn được muốn bỏ chạy, mới cười tủm tỉm chầm chậm đáp: "Lần trước ở Nam Uyển ngươi đã cầm khối ngọc dương chi của bổn điện, vậy nay chi bằng ngươi lấy miếng ngọc bội trên người mình ra thay."
Kỷ Trăn ngẩn ra, cụp mắt nhìn khối ngọc bội màu tím trên hông mình, trong bụng thầm nghĩ tam điện hạ đúng là người hẹp hòi, chỉ có một miếng ngọc nhỏ mà nhớ dai như vậy, song cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao miếng ngọc này chỉ là vật ngoài thân, y có thể cho được.
Thế là Kỷ Trăn chẳng chút do dự, tháo miếng ngọc bội của mình cho Lý Mộ Hồi, nhưng đối phương lại không giơ tay nhận lấy.
Kỷ Trăn khó hiểu: "Điện hạ?"
"Bổn điện nhớ ngươi từng đeo giúp cho Thẩm khanh." Lý Mộ Hồi cụp mắt, "Vậy cũng giúp bổn điện đeo đi."
Tay Kỷ Trăn bất ngờ run lên, nhìn đối phương đứng trước mặt mình như kẻ điên, luồng khí tức giận cũng sục sôi trong bụng.
Y và Thẩm Nhạn Thanh đã là phu thê bái lạy đất trời, y thay đối phương đeo ngọc bội là chuyện hợp tình hợp lý, thế nhưng y nào có thân thiết với Lý Mộ Hồi, tại sao phải làm hành động thân mật đến vậy chứ?
Kỷ Trăn không thể làm gì khác hơn là làm bộ không nghe rõ, cố ý muốn nhét miếng ngọc tím vào lòng bàn tay người kia. Lý Mộ Hồi chợt rút hai tay đặt ra sau lưng, hất cằm nói: "Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, lại muốn bổn điện che giấu thay ngươi?"
Đối phương tâm tư khó dò, mới nãy còn cười nói vui vẻ, chớp mắt đã trở nên lạnh căm, lướt qua Kỷ Trăn dứt khoát rời đi.
Kỷ Trăn nhìn bóng lưng Lý Mộ Hồi đã đi được vài bước, dùng sức nhào nắn miếng ngọc, cuối cùng mới đuổi theo, ngẩng đôi mắt chứa đựng sự khuất nhục và khốn cùng chịu thua: "Ta đeo giúp là được chứ gì."
Nói xong cúi đầu đeo ngọc bội, bởi vì bản thân cảm thấy khó chịu, cho nên động tác tuy nhanh, nhưng mãi không thể buộc chặt được.
Lý Mộ Hồi chợt thu hồi nụ cười lại, cúi đầu nhìn Kỷ Trăn đang đứng cách mình rất gần. Hắn có thể nhìn thấy vài sợi tóc rối bên tai cùng phần gáy trắng trẻo lộ ra trong vạt áo của đối phương.
Đen như mực, trắng như tuyết, hai màu sắc tương phản nhau thật là đẹp mắt.
Lý Mộ Hồi hơi giơ tay lên, muốn chỉnh lại phần tóc rối giúp Kỷ Trăn. Y bên này đã đeo xong ngọc bội, nhanh chóng lui về sau vài bước, mất tự nhiên trừng mắt: "Ta đã đeo xong, hy vọng điện hạ nói được làm được."
Nói xong, Kỷ Trăn sợ Lý Mộ Hồi sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng khác, vội vã chạy mất một đoạn.
Khi chạy đến lối rẽ, vẫn không thấy người trong cung đâu, tức giận quay đầu nhìn Lý Mộ Hồi, cao giọng: "Đi đường nào ạ?"
Lý Mộ Hồi lúc này bật cười, lòng bàn tay đang mơn trớn ngọc thạch bên hông, tùy ý nhướng hàm dưới ra hiệu.
Kỷ Trăn ước gì có thể cách đối phương càng xa càng tốt, bước nhanh đi theo hướng dẫn, khi nhìn thấy một cung nữ mới thả chậm bước chân.
Kỷ Trăn quay đầu nhìn, hiện tại đã không còn thấy Lý Mộ Hồi đâu, bèn giẫm mạnh một cục đá cho hả giận.
Phẫn nộ qua đi, sự bất lực kéo đến. Y dụi mắt, hận chính mình không thể làm gì, lúc đối mặt với kẻ thù chỉ có thể trút giận xuống hòn đá vô tội.
Kỷ Trăn lại dùng mũi chân nhẹ nhàng chĩa cục đá sang một bên, lẩm bẩm: "Cục đá nhỏ, thực ra ta rất muốn giống như ngươi đó..."
Viên đá mạnh hơn cả y, nó còn có lớp ngoài cứng cáp ngăn chặn quân địch, còn y chỉ là tên bạc nhược, ngay cả phản kháng cũng chẳng có chút tác dụng nào.
-
Kỷ Trăn vừa về tới điện Kỳ Niên đã bị Thẩm Nhạn Thanh mặt lạnh mày nặng tóm lại.
Quan chức không được tự mình rời khỏi buổi tiệc, từ lúc Thẩm Nhạn Thanh không thấy Kỷ Trăn đâu đã thầm cử nội giám đi tìm giúp, nửa canh giờ trôi qua, khiến hắn nghĩ đến nhiều chuyện có thể xảy ra. Vừa lo lắng sợ mấy kẻ công tử bột gây phiền phức cho Kỷ Trăn, lại sợ Kỷ Trăn chạy lung tung đụng phải quý nhân, càng sợ Kỷ Trăn như lần trước, chạy đi một cái hết hai ba ngày trời.
Hắn đợi đến mức không thể kiềm chế được muốn xin cáo lui, lúc bấy giờ mới nhìn thấy Kỷ Trăn hồn bay phách lạc xuất hiện ngay cổng.
Thẩm Nhạn Thanh cố đè cơn giận, tóm người về chỗ thấp giọng hỏi: "Đi đâu?"
Kỷ Trăn vừa mới bị Lý Mộ Hồi làm cho một phen kinh hãi, hiện tại lại đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Nhạn Thanh, bản tính cáu gắt hiếm thấy trồi lên, lộ ra lớp gai nhím: "Ta muốn đi đâu thì đi, huynh..."
Chạm trúng ánh mắt nghiêm nghị của đối phương, âm thanh nhỏ dần, sau đó không nhịn được nuốt lại về trong họng.
Thẩm Nhạn Thanh tìm bàn tay lạnh buốt của đối phương, lại thấy gương mặt ửng hồng hết lên, cuối cùng cũng không tiếp tục tra xét, chỉ siết lấy tay Kỷ Trăn, ánh mắt di chuyển xuống hông, nhíu mày hỏi: "Ngọc bội đâu?"
Kỷ Trăn không biết có nên nói cho đối phương nghe chuyện mình chạm mặt với Lý Mộ Hồi hay không, đang lúc suy tư, lực nắm tay của Thẩm Nhạn Thanh đột nhiên mạnh lên, khiến y thấy đau.
Kỷ Trăn nhìn theo tầm mắt của Thẩm Nhạn Thanh, Lý Mộ Hồi lúc này cũng bước từ cổng vào điện, miếng ngọc tím treo bên hông tỏa ra ánh sáng lung linh.
Thứ mà Thẩm Nhạn Thanh tự tay đeo giúp Kỷ Trăn lúc sáng bây giờ đang treo trên thắt lưng của một người nam nhân khác.
Thẩm Nhạn Thanh nhìn chằm chằm miếng ngọc kia, sau đó chậm rãi dời ánh mắt nhìn Kỷ Trăn đang toát ra vẻ bất an, năm ngón tay nắm đến khớp xương hằn rõ, còn bàn tay của Kỷ Trăn đã không còn màu máu. Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, tuy rằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong đó đã trào dâng sóng ngầm: "Ngươi và tam điện hạ cùng nhau đi ra ngoài?"
Kỷ Trăn bị siết đến đau, cảm thấy sợ Thẩm Nhạn Thanh cắn môi nói: "Chỉ là tình cờ đụng phải..."
Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại, tựa như chỉ có làm như vậy mới có thể kiềm chế cảm xúc dồn dập trong lòng. Qua một lúc, hắn mới mở mắt, giọng điệu trầm ổn trở lại: "Dùng bữa trước."
Thấy Thẩm Nhạn Thanh không tra hỏi nữa, trong lòng Kỷ Trăn càng trở nên thấp thỏm hơn, nhỏ giọng thì thầm: "Thẩm Nhạn Thanh..."
Có đồng liêu đến chỗ Thẩm Nhạn Thanh chúc rượu, Thẩm Nhạn Thanh khéo léo nở một nụ cười, hơi giương tay mời lại, uống một hơi cạn sách rượu trong chén.
Sau đó, trong suốt bữa tiệc, Thẩm Nhạn Thanh cũng không lên tiếng nói thêm lời nào.
Khi trời gần đến hoàng hôn, bữa tiệc xem như kết thúc, các triều thần cùng nhau rời đi.
Kỷ Trăn đi theo bên cạnh Thẩm Nhạn Thanh, trên đường rời khỏi cung tình cờ gặp phải Lý Mộ Hồi trò chuyện cùng triều thần, cả hai mới dừng lại hành lễ.
Lý Mộ Hồi không đề cập tới bất cứ câu từ nào về chuyện với Kỷ Trăn ở điện Thừa Càn, thế nhưng đầu ngón tay chẳng biết vô tình hay cố ý sờ qua miếng ngọc bội màu tím trên hông mỉm cười: "Bữa tiệc hôm nay Thẩm khanh ngâm thơ quả là tuyệt diệu, chắc chắn các học tử sẽ ghi tạc trong lòng."
Thẩm Nhạn Thanh không hề tỏ ra kiêu: "Điện hạ quá khen." Lại nhìn về phía một cây mai đỏ đang nở rộ sum suê:"Hàn mai sổ trán thiểu nhan sắc, tản tuyết mãn nhãn thường tương mê(*). Đúng là trời mai cùng ngày đông là cảnh đẹp, nhưng cành mai kiên cố mới là thứ thế nhân muốn. Điện hạ, thưởng tuyết cùng mai chỉ nên ở trong suy nghĩ, chớ để sương mù tuyết lớn che mắt, quên mất nó có thể rét chết cành mai."
(*) Trích từ bài thơ "Sơn hoa trà" của Tăng Củng. Tạm dịch nghĩa: Cành mai vốn chỉ một màu đơn điệu, khi hòa vào cảnh tuyết ngắm đến si mê.
Động tác vuốt ve ngọc bội của Lý Mộ Hồi chợt dừng lại.
Kỷ Trăn nghe xong mịt mờ, không biết Thẩm Nhạn Thanh đánh đố gì, lại thừa dịp đối phương không chú ý giơ tay lén hái một đóa mai rồi giấu vào trong lòng bàn tay.
Thẩm Nhạn Thanh nắm chặt tay y, nói với Lý Mộ Hồi: "Điện hạ, thần cùng phu nhân về phủ trước."
Bị Thẩm Nhạn Thanh nắm lấy, đóa mai Kỷ Trăn vừa hái xong rơi xuống đất, y có chút bất mãn mím môi, vì đang ở trước mặt Lý Mộ Hồi thành ra cũng không tiện ngồi xổm xuống nhặt, chỉ nhìn chằm chằm lấy nó.
Lý Mộ Hồi cũng nhìn mai đỏ, thoáng cũng hiểu rõ ý của đối phương, nụ cười được người khác ví von là hồ ly giờ đây có chút lạnh giá, đưa mắt nhìn bóng lưng của Thẩm Nhạn Thanh cùng Kỷ Trăn lách khỏi cây mai rời đi.
Vừa đến xe ngựa, Thẩm Nhạn Thanh liền buông tay Kỷ Trăn rồi tiến vào xe trước.
Kỷ Trăn không biết bản thân lại chọc gì cho đối phương nổi giận, cũng không vui vì Thẩm Nhạn Thanh làm rớt đóa hoa công tình mình hái, cho nên chẳng nói chẳng rằng ngồi vào trong góc. Phụ mẫu Thẩm gia vừa vào xe liền cảm thấy bầu không khí là lạ, khi đến cũng như vậy, bây giờ về lại càng nặng thêm, không khỏi lắc đầu.
Trên đường về, mọi người im lặng không nói gì.
Viện chính hiện tại đã thắp sáng đèn đuốc, Cát An ăn uống no đủ tựa ở ngưỡng cửa ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân vội vã nghênh đón.
Kỷ Trăn cùng Thẩm Nhạn Thanh một trước một sau vào phòng, Cát An đang muốn theo vào hầu hạ, Thẩm Nhạn Thanh đã đóng cửa lại.
Trong phòng sáng choang, Kỷ Trăn lủi ra sau bàn, đề phòng nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn Thanh.
Ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh trở nên nặng nề: "Mau kể hết đầu đuôi mọi chuyện lúc ngươi rời khỏi điện Kỳ Niên."
Bộ dạng hắn nhìn y cứ như trọng phạm, khiến Kỷ Trăn nổi giận nói: "Vì sao ta phải nói cho huynh biết."
Thẩm Nhạn Thanh nhắm mắt, lúc này đã không đủ bình tĩnh, nhanh chân tiến lên.
Kỷ Trăn sớm có phòng bị, đảo quanh bàn tránh né, lại nghĩ đến thái tử bên trong điện Thừa Càn lẩm bẩm: "Huynh cùng tam điện hạ cá mè một lứa..."
Thẩm Nhạn Thanh theo Kỷ Trăn vài vòng, bất ngờ xoay người, nắm lấy cánh tay Kỷ Trăn, trở tay đè Kỷ Trăn xuống bàn, giọng điệu lạnh lẽo âm trầm: "Kỷ Trăn, ta hỏi lần nữa, ngươi đã đi đâu, nói cái gì cùng tam điện hạ, một chữ cũng không được giấu."
Hai cổ tay Kỷ Trăn bị ép đến trước ngực, nhìn Thẩm Nhạn Thanh, im bặt.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, Kỷ Trăn mệt mỏi, giờ còn bị Thẩm Nhạn Thanh tra khảo, Kỷ Trăn cảm thấy vừa oan ức, bất lực, lại kinh sợ, bĩu môi nghẹn ngào: "Bọn họ bắt nạt ta, huynh cũng bắt nạt ta...."
Thẩm Nhạn Thanh bắt nạt y nhiều nhất.
Thẩm Nhạn Thanh nhìn Kỷ Trăn, đôi mắt u ám, lúc này mới buông ra.
Kỷ Trăn cũng không quản Thẩm Nhạn Thanh có phản ứng gì, chỉ cảm thấy mình bị đè thở không nói, muốn làm gì đó để phấn chấn tinh thần, bèn hít thở sâu mấy cái, mở miệng gọi: "Cát An --"
Thẩm Nhạn Thanh cất bước đi ra ngoài, nhìn hai chủ tớ trong phòng nhỏ, lại nhìn ánh trăng nhỏ bé bị mây đen che khuất, hàng mi nhíu chặt không sao giải thích được.