Hà Tần Hợp Lý

Chương 85



Hà Đường không nhớ đã bao lâu rồi cô không khóc.

Ngồi trên xe taxi, cô ôm hai cánh tay, nhìn thế giới bên ngoài cửa kính đang bị nước mưa cọ rửa, trên mặt vẫn tĩnh mật vô ba (*), nội tâm lại giống như bầu trời bên ngoài, cuồng phong tứ phương, mưa sa mưa tầm tả.

(*) Tĩnh mật vô ba=Điềm tĩnh như không

Không phải là chưa từng trải qua chuyện vô cùng đau lòng hay là chuyện vô cùng vui vẻ, chẳng qua tuyệt đại đa số thời điểm, Hà Đường trước tiên điều đem những thứ này giấu trong lòng, tiếp nhận, hiểu rõ, tiêu hóa, chờ mọi chuyện lắng đọng xuống mới một lần nữa quay đầu nhìn lại hết thảy, cô có lẽ đã có thể buông thả bản thân, cảm thấy chuyện bất quá cũng chỉ có thế.

Cô cũng không phải là một người lãnh đạm, nhưng vì khi còn bé, mắt đã chứng kiến quá nhiều bi hoan ly hợp, khó tránh khỏi làm cô sống nội tâm hơn. Mùa hè năm cô sáu tuổi ấy, Điền Tri Hiền nhảy xuống nước giúp Tống Nguyệt Mi cứu Hà Đường lên bờ rồi lại một lần nữa nhảy vào trong nước, nhưng lần thứ hai đó chỉ kéo lên được thi thể còn vương chút hơi ấm của Tống Nguyệt Mi.

Lúc ấy, gương mặt của dì bình thản nằm trên khu đất cạnh hồ nước, giống như đang ngủ thiếp đi vậy. Mái tóc đen dài của dì giống như sợi rong biển nằm trườn ra trên mặt đất, áo sơ mi ẩm ướt dính chặt vào người lộ ra những đường cong cơ thể.

Chú Điền Tri Hiền điên cuồng hôn dì, hôn hết lần này đến lần khác, mãi đến sau này lớn lên, Hà Đường mới biết lúc đó chú đang hô hấp nhân tạo cho dì. Người đàn ông trẻ khóc lớn vỗ lưng Tống Nguyệt Mi, hai tay không ngừng ấn lên ngực dì, chú điên cuồng gọi tên dì, vẻ mặt mang theo nỗi kinh hoàng tột độ. Người ở trạm y tế trong trấn mãi mười phút sau mới tới, lúc này Tống Nguyệt Mi đã không còn hô hấp.

Lúc đó chú Điền Tri Hiền quỳ sụp bên người dì, bưng mặt khóc không thành tiếng, tiểu Hà Đường hoảng sợ ngồi bên cạnh chú, cô cũng khóc không ngừng. Tống Nguyệt Nga nghe tin chạy đến, cũng không thèm trấn an cô một lời mà hung hăng đánh cô một bạt tai. Những lời độc địa không ngừng tuôn ra từ miệng bà, mặt mũi dữ tợn, tiểu Hà Đường bị đánh ngã trên mặt đất, lập tức nín khóc.

Từ đó về sau, Hà Đường về ở chung với Tống Nguyệt Nga, chỉ cần cô vừa khóc, Tống Nguyệt Nga sẽ đánh cô, đánh bằng chổi, bằng thước, dùng tay tán, dùng chân đá, hoặc trong tay có thứ gì liền dùng thứ đó để đánh, đến móc treo quần áo cũng bị bà dùng để đánh đến gãy đôi. Dần dà, Hà Đường liền không dám khóc nữa.

Trong sách có nói, khóc là một hành động buông thả cảm xúc, là cách con người dùng để giải tỏa áp lực, nhưng Hà Đường cảm thấy, một khi chuyện đã xảy ra cho dù có khóc đến tê tâm liệt phế thì cũng vô ích.

Cô không có bất kì tín ngưỡng tôn giáo nào, không tin Phật, không tin Chúa, không tin kiếp trước kiếp sau, không tin nhân quả báo ứng.

Trên đời này nơi nào có nhân quả báo ứng?!

Dì của cô tốt bụng như vậy lại mất sớm, chú Điền Tri Hiền dịu dàng như vậy lại sống côi cút cả đời;

Lương Hi Thần tuổi nhỏ nhưng hiểu chuyện như vậy lại có kết cục bi thảm, Tần Lý ưu tú, cởi mở như vậy lại phải ngồi xe lăn cả đời!

Hà Đường cảm thấy thế giới này căn bản không có thần linh, mỗi người gặp phải chuyện gì đều là do hoàn cảnh xung quanh tác động, chuyện xảy ra thì không thể trốn tránh, phải nghĩ biện pháp mà giải quyết, mà nước mắt, chính là biện pháp vô dụng nhất trong lúc đó.

Nhưng mà, Hà Đường không hiểu, tại sao khi đối mặt với “hoài nghi” của Tần Lý, trong lòng cô, bức tường kia lại ầm ầm đổ xuống, bi thương giống như cơn sóng thần tràn qua con đê, làm bộ dạng cô hỏng bét trước mặt anh.

Còn có Ngô Tuệ Nghiêu…

Năm đó thi lên đại học, Hà Đường một thân một mình ngồi xe khách đường dài đến trường ghi danh. Trước kia cô chưa từng ra khỏi trấn nhỏ, kiến thức bên ngoài không rộng, tính tình lại hướng nội, lúc làm xong thủ tục nhận phòng kí túc xá, phòng bốn người hiện tại đã có hai người đến, Hà Đường cùng họ chào hỏi theo phép xã giao, hai người kia chẳng qua chỉ nhìn nhìn cô, nhàn nhàn đáp một tiếng.

Lúc đó Hà Đường vừa mới giúp Tống Nguyệt Nga việc đồng áng mùa hè, da của cô bị mặt trời phơi rất đen, ngón tay lại khô ráp, còn cắt một quả đầu ngắn củn rất khó coi, mặc trên người một thân quần áo không thể nào già nua quê mùa hơn được nữa.

Bọn họ không để ý đến Hà Đường, cô cũng không giận, cô chọn giường mình xong thì bắt đầu trải ra giường, tay chân cô rất nhanh nhẹn, trải giường xong thì bắt đầu dọn dẹp tủ quần áo, bàn học, hai cô gái bên cạnh vẫn còn trò chuyện, một người thì đeo tai nghe, người còn lại thì bắt đầu chơi laptop, trên giường của họ còn có thú nhồi bông, trên tủ quần áo còn dán áp phích của idol, trên giá sách bày các vật lưu niệm và mấy loại mỹ phẩm dưỡng da.

Hà Đường quan sát một chút, trong lòng có chút sợ hãi, hiểu những người bạn cùng phòng kia dường như không quá thích cô. Đúng lúc đó, cô gái thứ tư bước vào.

Đó là một cô gái cởi mở, mặc dù cũng đến từ trấn nhỏ nhưng là trấn thuộc thành phố có kinh tế phát đạt, Trạch Thổ trấn nhỏ bé của Hà Đường căn bản không thể so sánh. Cô ấy ăn mặc rất thời thượng, bộ dáng cũng xinh xắn, giọng nói hào sảng, hai cô gái khác rất nhanh liền cùng cô ấy bắt chuyện.

Hà Đường yên lặng ngồi một bên, nghe bọn họ nói cái gì mà cô minh tinh kia, phim bộ, anime, một câu cũng không chen vào được.

Đến lúc ăn cơm, hai cô gái kia gọi cô gái thứ tư cùng đi ăn cơm, nhìn cũng không nhìn Hà Đường một cái, cô gái kia nói: “Các cậu đi trước đi, mình còn phải lấy chút đồ.”

Chờ bọn họ đi hết, cô ta mới vỗ vỗ vai Hà Đường, nói: “Này, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”

Hà Đường có chút khẩn trương thậm chí là kinh ngạc nhìn cô.

Cô cười khanh khách không ngừng, nói: “Nãy giờ thấy cậu không nói gì, cậu tên gì thế? Mình tên Ngô Tuệ Nghiêu, Khẩu Thiên Ngô, Thông Tuệ, Thấu Vũ Nghiêu.” (Ta edit theo những gì ta hiểu thôi, mấy nàng đọc đỡ mốt Diệu Huyền sửa lại sau nhá :”)) )

“Mình tên Hà Đường.” Hà Đường nhỏ giọng nói, “Nhân Khả Hà, Hải Đường Đường.”

“Đi thôi, Hà Đường, cùng đi ăn cơm nào.” Ngô Tuệ giơ cao phiếu cơm trong tay, “Mình sắp chết đói rồi, đi nhìn xem phòng ăn của trường này trong như thế nào.”

Về sau, Ngô Tuệ Nghiêu dạy Hà Đường rất nhiều thứ chỉ hận thiết bất thành cương(*) mà mắng cô mấy câu. Lúc mới đến thành phố, Hà Đường một tuần chỉ tắm một lần, mặc dù mỗi ngày cô luôn đều đặn ôm chậu rửa mặt đi phòng vệ sinh làm vệ sinh, nhưng vẫn sẽ bị hai cô gái kia cười nhạo.

(*) Hận Thiết Bất Thành Cương= Chỉ hận không thể rèn sắt thành thép

Ngô Tuệ Nghiêu nói với Hà Đường, “Là con gái, cơm có thể ăn ít một chút nhưng nhất định phải giữ cơ thể mình sạch sẽ thơm tho. Khi còn bé không tắm thường xuyên là vì điều kiện khó khăn, hiện giờ không giống nhau, đến nhà tắm công cộng chỉ cần 3 tệ là có thể tắm thoải thích bao lâu cũng được, Cho nên Hà mẹ, cậu phải thay đổi quan niệm.”

Sau đó, Ngô Tuệ Nghiêu dạy Hà Đường xài sữa rửa mặt, xài nước hoa hồng, còn dạy cô cách phối đồ, chải tóc, trang điểm, cô mua đủ loại sơn móng tay, lôi kéo Hà Đường cùng nhau sơn. Cô có laptop, thích cùng Hà Đường chụm đầu xem phim bộ, hai người vừa xem vừa thảo luận.

Hai người cùng đến lớp học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập, cùng đến lễ hội khiêu vũ ở trường học. Ngô Tuệ Nghiêu có bạn trai, bởi vì người đó nói Hà Đường có chút quê mùa, Ngô Tuệ Nghiêu lập tức chia tay với hắn.

Hà Đường học trung học ở Trạch Thổ trấn cũng từng có bạn thân, nhưng Ngô Tuệ Nghiêu là người duy nhất cô xem như khuê mật. Hai cô gái dường như không có gì giấu nhau, như hình với bóng, cùng nhau trải qua những năm tháng thiếu nữ mười tám mười chín tuổi.

Nhưng mà bây giờ, chẳng qua cũng chỉ mới tốt nghiệp một năm, giống như hết thảy đều thay đổi.

#

Nửa đêm trên đường không có nhiều xe, taxi chạy 40 phút liền dừng lại trước tiểu khu của Vương Vũ Lâm.

Hà Đường xuống xe đi về phía trong tiểu khu, mưa vẫn rào rào trút xuống, cô cũng không quản cả người ướt sũng lấy điện thoại gọi cho Vương Vũ Lâm.

Hai giờ sáng Vương Vũ Lâm mới kết thúc công việc để về nhà, lúc này mới vừa ngủ, nhận được điện thoại của Hà Đường anh rất kinh ngạc.

“Tiểu hòa thượng?” Anh híp mắt nhìn đồng hồ, “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

”Vương sư huynh, anh xuống một lát được không?” Giọng nói của Hà Đường hòa vào trong tiếng mưa, lộ ra vẻ uể oải, cô nói, “Em đang ở dưới lầu.”

Vương Vũ Lầm xuống lầu, vẻ mặt mang theo hoài nghi rất lớn, thấy Hà Đường cả người ướt đẫm ngây ngốc đứng trong mưa, sắc mặt anh ta liền trầm xuống, vội vàng kéo cô đứng vào trong mái hiên, trách cứ nói, “Thế này là sao? Trời mưa lớn như thế mà dù cũng không mang theo?”

Hà Đường không đáp.

“Có phải Tần Lý ức hiếp em không?” Vương Vũ Lâm cau mày hỏi, anh ta nhanh chóng cởi áo khoác của mình xuống khoác lên trên người Hà Đường, cả người cô đã lạnh đến phát run, nhưng vẫn như cũ không nói lời nào, Vương Vũ Lâm sờ sờ tóc cô, tất cả đều là nước, trực giác mách bảo cho anh rằng đã có chuyện gì đó, “Tiểu hòa thượng, rốt cuộc em sao vậy? Trước mắt theo anh lên lầu lau người đã, nếu không sẽ bị cảm mất.”

Anh kéo cổ tay Hà Đường, bị Hà Đường dùng sức hất ra.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giận dữ tuyệt vọng.

Trong lòng Vương Vũ Lâm dần dần hiểu rõ.

Bầu không khí nặng nề mà lúng túng, Hà Đường hỏi, “Tại sao?”

Vương Vũ Lâm bình tĩnh nhìn cô, không đáp.

Bả vai Hà Đường run rẩy, lớn tiếng la, “Tại sao?! Tại sao anh lại làm như vậy?!!”

Tiếng la của cô xuyên thấu màn mưa, ở không gian đêm khuya tĩnh mịch trở nên phá lệ bén nhọn đáng sợ.

Ánh mắt của Vương Vũ Lâm phía sau tròng kính dần dần lạnh xuống, anh nhàn nhạt nói, “Theo em thì tại sao.”

“Vương sư huynh…” Hà Đường siết chặt quả đấm, tựa hồ khó mà kiềm chế được bản thân, “Tại sao anh lại trở thành người như vậy? Tại sao có thể làm những chuyện như vậy?”

“Loại chuyện nào như vậy?” Vương Vũ Lâm lạnh lùng hỏi ngược lại.

Không đợi Hà Đường kịp trả lời, anh lại mở miệng.

“Anh từng nói với em, khi anh chín tuổi bố anh đã nhảy lầu tự sát, đúng không?”

Hà Đường : “….”

Giọng Vương Vũ Lâm hời hợt, khóe miệng anh thậm chí còn có một tia cười, “Bố anh là người tiên phong trong quá trình cải cách kinh tế, là người có bản lĩnh nhất trong dòng họ, ông ấy rất tài năng, kiếm được rất nhiều tiền, tất cả mọi người đều khâm phục ông ấy, thậm chí là tâng bốc nịnh nọt ông ấy. Anh là con trai duy nhất của bố anh, khi đó anh mặc quần áo hàng hiệu, chơi đồ chơi đắt tiền, học trường học danh giá, nghỉ hè còn được đi du lịch bằng máy bay.”

Anh nhìn đăm đăm vào Hà Đường: “Nhưng sau đó, bố anh làm ăn thất bại, nhiều nơi bị thua lỗ, các khoản nợ chất chồng lên nhau.Vốn dĩ một người thông minh như ông ấy, chỉ cần chăm chỉ làm việc, từ từ trả nợ là được, nhưng ông ấy lại hết lần này đến lần khác nghĩ không thông, trong một lần kích động đã nhảy lầu mà chết, đem toàn bộ cục diện rối rắm đổ lên đầu mẹ anh.”

“Những người trong dòng họ đều cấu kết với nhau đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con anh, bởi vì sợ mẹ anh đến mượn tiền, những kẻ trước kia chuyên đi nịnh hót toàn bộ đều không thấy mặt. Mẹ anh phải bán hết nhà cửa, dọn đến một căn nhà ọp ẹp để ở, cả ngày đều có người tới để đòi nợ, còn uy hiếp mẹ anh nếu như không trả tiền sẽ bắt anh đi bán.”

“Mười mấy năm đó anh và mẹ đã phải sống như thế nào em có biết không? Hà Đường.”

Vương Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa xối xả không ngừng trút xuống, nước mưa lạnh như băng xối ướt vai anh, tầm mắt anh xuyên qua màn đêm nhìn về nơi rất xa.

“Buổi sáng mẹ anh phải dậy rất sớm, ban ngày đi làm việc nhà cho người ta, buổi tối lại đi bán hàng ở vỉa hè, mỗi ngày chỉ ngủ được 4,5 tiếng. Khi đó, dù sớm hay muộn anh đều sẽ tới phụ bà một tay, bài tập anh đều nương vào đèn đường ở vỉa hè để làm. Hai mẹ con anh từng bị người ta đuổi, bị người ta mắng thậm chí còn bị đánh. Có người kéo đến quán của mẹ anh đập phá, lúc đó anh chỉ mới mười mấy tuổi, đánh không lại họ! Trơ mắt nhìn mấy người đàn ông đẩy mẹ anh ngã trên đất, đá bà ấy mấy cái!”

“Hà Đường, bắt đầu từ lúc đó, anh biết rõ không có ai sẽ tới giúp mẹ con anh, chỉ có thể tự mình cứu mình, chỉ khi nào anh có tiền đồ, mẹ anh mới mong có ngày yên ổn. Cái thế giới này quá thực tế quá tàn nhẫn, ước muốn của anh chính là trở thành người có sự nghiệp thành công, có thân phận, có địa vị, có tiền tài, có quyền thế, anh làm hết thảy cũng là vì cái mục tiêu này, anh chính là muốn cho những người kia xem, Vương Vũ Lâm này không phải kẻ kém cỏi! Vương Vũ Lâm này dù không có gia thế không có hậu thuẫn dựa vào năng lực của mình cho mẹ anh cuộc sống sung túc!”

“Hiện giờ anh đã làm quản lý của Phú Dương, những kẻ trước kia đối xử tệ bạc với mẹ con anh bây giờ lại đi cầu xin anh giúp họ một tay, để anh đem con của bọn họ an bài vào công ty làm một nhân viên nhỏ. Ha! Em nói xem có nực cười không chứ?”

Sống lưng anh tựa vào cửa sắt, ngước đầu cười mấy tiếng, cười xong lại lay động mấy cái.

“Hà Đường, ngược lại em nên nhìn lại một chút, xem anh biến thành bộ dạng gì? Anh đã làm sai điều gì?”

“Anh!!” Lòng Hà Đường chấn động, nhất thời không thể mở miệng, mất mấy giây để cô sắp xếp được một câu hoàn chỉnh, “Cho dù là vậy anh không thể làm một chuyện vô lương tâm như vậy! Tại sao có thể lôi kéo Thi Trí Mẫn phản bội Trung Cần, lấy trộm bảng giá! Hơn nữa còn lợi dụng Ngô Tuệ Nghiêu! Anh như vậy là cạnh tranh không từ thủ đoạn! Là phạm pháp!”

“Hà Đường!” Vương Vũ Lâm ngắt lời cô, nổi giận trừng hai mắt, “Chuyện Thi Trí Mẫn làm liên quan gì đến anh? Anh lợi dụng Ngô Tuệ Nghiêu? Buồn cười! Nếu vậy thì Ngô Tuệ Nghiêu cũng phải đáp ứng! Đồng nghĩa với việc nếu anh đi tìm Thi Trí Mẫn, cũng phải được hắn ta đáp ứng! À nói đến vô lương tâm…”

Vương Vũ Lâm cười chế giễu, “Hà Đường, em thật quá ngây thơ! Lại còn nói cái gì mà cạnh tranh không từ thủ đoạn, em làm nghề này được bao lâu? Hai năm? Hai năm rồi mà sao em vẫn ngây thơ như vậy! Anh cũng muốn hỏi em, hiện tại những chuyện anh làm, chẳng lẽ Tần Lý trước kia chưa từng làm?”

Môi Hà Đường khẽ động, dĩ nhiên không trả lời được.

“Em cho rằng Tần Lý là người tốt?” Vương Vũ Lâm cười ha ha, cười đến không dừng lại được, cuối cùng anh lạnh lùng nói, “Sắp xếp tay trong ở công ty khác ăn cắp bảng giá, âm thầm thao túng hạng mục, hối lộ cho chính phủ, cùng tay chân trong ngành hợp tác đoạt thầu, thậm chí ngay cả công trình thi công xảy ra chuyện ngoài ý muốn hại chết dân công anh ta cũng có thể dùng tiền đè xuống! Em nói xem, mau thử nói xem! Ở cái nghề này có ai là sạch sẽ! Tần Lý làm những chuyện này chính là đúng đắn khôn ngoan! Còn Vương Vũ Lâm anh làm những chuyện này chính là tà ác vô lương tâm! Có phải thế không?!”

Vương Vũ Lâm nói đều là thật, Hà Đường đau đớn phát hiện, lời anh nói tất cả đều là thật! Hơn nữa anh vẫn chưa nói hết!

Thấy Hà Đường không trả lời được, Vương Vũ Lâm lại từng bước tiến về phía cô, giọng nói trầm thấp, “Hà Đường, có mất lời anh vẫn chưa nói cho em biết, anh sợ trong lòng em sẽ thấy không thoải mái, nhưng hôm nay em lại chạy tới đây tìm anh chất vấn, vậy thì anh cũng không cần che giấu nữa. Em biết Tần Lý dựa vào cái gì để khởi nghiệp không?”

Nhịp tim Hà Đường tăng nhanh, cô biết, không ngờ Vương Vũ Lâm cũng biết. Vậy còn những người khác? Những người khác cũng đều biết sao?

Ánh mắt Vương Vũ Lâm có chút căm phẫn, “Anh nói cho em biết, Hà Đường, trong cái vòng bưng bít lẫn quẫn này, ai cũng biết Tần Lý là dựa vào việc cho vay nặng lãi để làm giàu! Là cho vay nặng lãi đó! Em biết đó là gì không? Chính là sau khi bố anh chết đi, những người đó cả ngày tìm mẹ anh đòi tiền, nói không trả sẽ bắt bà đi làm gái điếm, nói không trả sẽ đốt nhà của anh, nói không trả sẽ đem anh đi bán để trả nợ!! Tần Lý chính là loại người như vậy! Con mẹ nó em thật sự cho rằng hắn ta là người tốt?!”

Anh từng bước tiến lại gần, Hà Đường thụt lùi từng bước, từng bước, từng bước, hai người cùng đi vào trong mưa.

Nước mưa trong nháy mắt bao phủ cả hai, Vương Vũ Lâm vẫn không dừng lại.

“Em còn nhớ một năm trước chúng ta đến quán rượu bàn chuyện đấu thầu không? Hà Đường, chính vì lần đó mà em quen biết Tần Lý đúng không? Đây đối với em mà nói là gói thầu may mắn a! Nhưng mà em có biết sau đó thế nào không?”

Ánh mắt Hà Đường hoảng sợ nhìn anh. Chuyện này, cô quả thật không biết.

“Gói thầu lần đó anh đến tìm Trung Cần giúp đỡ, bọn họ đáp ứng rất nhanh, nhưng kết quả thì sao! Tần Lý tìm người gây rối từ bên trong, cuối cùng Trung Cần nuốt trọn gói thầu! Làm hại bọn anh phải bồi thường phí thầu cho một số doanh nghiệp lớn, còn bị đổ nợ! Thế nào? Không ngờ tới đúng không?”

Hà Đường mờ mịt lắc đầu, cô căn bản không tiêu hóa được những tin tức này.

“Tần Lý chính một kẻ hai mặt như vậy, hắn căn bản không giữ chữ tín, trong chuyện làm ăn, hắn luôn tàn khốc hơn anh! Tham lam hơn! Coi trọng tiền bạc, quyền lợi, địa vị hơn! Anh thừa nhận hắn rất rất giỏi, trẻ tuổi như thế, mặc dù ngồi xe lăn nhưng lại có thể gây dựng được cơ ngơi như Trung Cần! Hắn là một nhân vật kiệt xuất! Đàn ông như anh cũng thấy bội phục! Nhưng mà, Xin em chú ý một chút! Hà Đường, nếu như hôm nay em dùng thân phận sư muội để tới đây hỏi anh: Vương sư huynh tại sao anh có thể làm như vậy, anh sẽ cùng em nói tiếng xin lỗi, anh cũng không ngờ Thi Trí Mẫn lại hành động như vậy. Nhưng nếu em lấy thân phận là vợ Tần Lý đến đây chất vấn anh, hahahaha…Xin lỗi! Em không có tư cách đó, hơn nữa anh cũng không cho rằng mình có làm gì sai!”

“Im miệng!!!”

Âm thanh run rẩy vang lên sau lưng khiến Hà Đường và Vương Vũ Lâm đều lấy làm kinh hãi.

Cửa sắt bị kéo ra, mẹ Vương run rẩy đi ra, Vương Vũ Lâm khiếp sợ cực kì, vừa kêu một tiếng “Mẹ ——-” mẹ Vương đã bước tới giáng cho anh một bạt tai.

*Chát!*

Mắt kiếng của Vương Vũ Lâm văng xuống đất, mẹ Vương vẫn chưa hả giận, hai tay không ngừng đánh lên người anh. Vương Vũ Lâm không dám tránh, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để mặc cho mẹ mình đánh.

Mẹ Vương khóc đến thương tâm, bà vừa đánh vừa la: “Mẹ đánh chết con đồ bất hiếu! Đánh chết con đồ bất hiếu! Những gì mẹ dạy con đều quên sạch phải không?! Mẹ đã nói con trước khi học làm giàu thì phải học làm người! Con bây giờ là đang làm người sao? Con khiến mẹ tức chết mà! Khiến bố con ở cửu tuyền tức chết mà!”

Mẹ Vương cũng nước mưa xối ướt, Hà Đường vội vàng kéo tay bà, Vương Vũ Lâm cũng kéo bà vào trong mái hiên, đúng lúc này mẹ Vương giận quá đột nhiên hai mắt trợn lên, ngất xỉu trong ngực Vương Vũ Lâm.

“Mẹ!!!” Vương Vũ Lâm hét lớn, anh cõng mẹ Vương đến chỗ khô ráo, đặt bà nằm ngang trên đất, ngẩng đầu nói với Hà Đường, “Em trông chừng mẹ anh, anh lên lầu lấy chìa khóa xe, phải nhanh chóng đưa bà ấy đến bệnh viện!”

Hà Đường vội la lên: “Em có mang điện thoại, hay là gọi cứu thương đi?”

“Không cần.” Vương Vũ Lâm đã chạy lên lầu, “Nơi này quá xa, đợi xe cứu thương tới có lẽ sẽ không còn kịp nữa!”

##

Trên đường đến bệnh viện, Vương Vũ Lâm phóng xe rất nhanh, bọn họ vượt mấy trạm đèn đỏ.

Hà Đường ôm mẹ Vương ngồi phía sau, trong lòng nóng như lửa đốt. Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

Là Tần Lý điện tới, trước đó anh đã gọi rất nhiều cuộc, gửi rất nhiều tin nhắn cho Hà Đường nhưng cô không nhận cũng không về nhà, anh muốn cô được yên tĩnh một chút liền cách nửa tiếng sau mới gọi cho cô lần nữa.

Hà Đường bắt máy: “A Lý!”

“Trời mưa rất lớn, em đang ở đâu?” Giọng nói Tần Lý nặng nề lộ ra mệt mỏi không chút che giấu.

“Em…” Hà Đường hạ quyết tâm, nói: “Em cùng Vương Vũ Lâm đang trên đường đến bệnh viện, mẹ anh ấy ngất xỉu, anh ấy lái xe đưa dì đi.”

Tần Lý có chút khó có thể tiêu hóa được những tin tức này, bất quá bây giờ không phải lúc hỏi những vấn đề này, anh hỏi: “Đến bệnh viện nào? Anh đến đón em.”

“Không cần, đưa dì đến bệnh viện xong em sẽ về nhà ngay.” Hà Đường từ kính chiếu hậu liếc nhìn vẻ mặt của Vương Vũ Lâm, anh rất chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không để ý đến lời cô nói.

Tần Lý im lặng một lúc, nói: “Anh đang ở bên ngoài, vẫn luôn đi tìm em, hiện tại ba người đến bệnh viện nào? Anh lập tức tới ngay.”

Trong lòng Hà Đường run lên, rốt cục nói địa chỉ bệnh viện cho anh.

Tác giả có lời muốn nói: Không biện bạch cho sư huynh cũng không bôi đen Tần Lý, bởi vì những việc này là sự thật, ở trong cái nghề này quả thật là không có ai là trong sạch cả.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.