Nhiếp Nguyên bảo người làm "mời" Diệp Đình Viễn rời đi. Diệp Đình Viễn bị đẩy đi về phía trước, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Nhiệp Tử Huyên bị ông ta nắm giữ, ông ta ngồi xổm xuống nhìn kỹ mặt cô, hình như đang muốn nói gì đó.
Có thể là xin lỗi, Diệp Đình Viễn nghĩ như vậy. Huyên Huyên có nói qua mỗi lần Nhiếp Nguyên hung tợn đánh cô, ngày hôm sau ông ta tỉnh táo sẽ lại đi dỗ dành cô, ông ta nói không phải ông ta cố ý, nhưng đợi đến lần uống rượu sau ông ta vẫn không khống chế được.
Có thể lời xin lỗi của ông ta là thật tâm, đánh cô cũng là do sau khi uống rượu say mất kiểm soát nhưng chắc chắc những việc làm này tuyệt đối không phải là bộ dáng của một người ba nên làm.
Ngày hôm sau Diệp Đình Viễn lại đi đến nhà họ Đặng, quả nhiên không ai mở cửa cho anh.
Diệp Đình Viễn không nói câu gì chỉ yên lặng rời đi. Anh ngồi xe đi đến trường học mà hiện tại Huyên Huyên đang theo học, đi tới nhà ga huyện Lộc An lặng lẽ ghi nhớ số tàu. Anh rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, hầu như những gì đã gặp qua anh đều có thể ghi nhớ được, vẻ mặt anh nhìn qua rất bình thản, cũng không có ai chú ý tới thiếu niên trầm tĩnh này.
Thời gian trôi qua từng ngày, rất mau đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Khoảng thời gian này tất cả đều bình yên vô sự, Nhiếp Nguyên cũng dần dần quên tên nhóc con Diệp Đình Viễn này ra sau đầu.
Diệp Đình Viễn vẫn đi học như thường lệ, tiết tự học buổi tối chuyên tâm ôn tập. Chủ nhiệm lớp nhìn thấy cũng rất vui mừng, cảm giác cuối cùng anh cũng đã hoà hoãn lại. Thành tích của Diệp Đình Viễn rất tốt, cô giáo rất trông cậy vào việc anh sẽ thi đậu thủ khoa vào sang năm.
Cuối tuần, Diệp Đình Viễn trở về Tây Thôn một chuyến.
Quê nhà đã trở thành đống hoang tàn, anh ngồi trước đống đổ nát đó nhìn thật lâu như muốn đem hết tất cả ghi nhớ thật kỹ, sau đó đứng dậy.
Anh tìm được vị trí phòng ngủ trước kia, dựa vào ký ức bắt đầu đào. Đào hồi lâu cuối cùng anh cũng đào ra được, là một chiếc hộp nhỏ được bịt kín mít trong tấm bao bố vải nhựa. Anh mở tầng tầng lớp giấy ra bên trong có một xấp tiền mặt màu hồng, tiền không nhiều lắm là số tiền mà bà nội đã tích góp cực khổ cả đời.
Trước kia bà từng lôi kéo tay anh nói cho anh biết nơi này là chỗ mà bà tích trữ tiền, như vậy sẽ không sợ bị ai trộm đi, bà muốn cất giữ số tiền này để tương lai cho anh vào đại học.
"Đình Viễn con yên tâm, học tập thật tốt, bà nội đã chuẩn bị hết rồi."
Diệp Đình Viễn còn nhớ rõ lúc bà nội nói câu này, bên trong đôi mắt vẩn đục đó còn có chút kiêu ngạo.
Bà tin tưởng tương lai đứa cháu trai của mình sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt, trở thành một sinh viên.
Diệp Đình Viễn vẫn luôn biết số tiền được chôn ở chỗ này, nhưng từ sau khi bà nội qua đời anh cũng nản lòng thoái chí, cũng không nghĩ tới sẽ lấy ra.
Anh run rẩy thu tiền lại, chọn một chỗ tương đối sạch sẽ đào một cái hố, đào thật sâu, anh muốn chôn hũ tro cốt của bà nội ở đây.
Sau khi Diệp Đình Viễn đào xong hố, anh lấy hũ tro cốt từ trong cặp sách ra nhìn mặt người trên ảnh chụp.
Anh đã thay đổi ảnh chụp mới, là bức ảnh mà bà nội thích nhất lúc còn sống, không nghiêm túc giống ảnh trên giấy chứng nhận, là bức ảnh bà đang mỉm cười, nụ cười rất hiền từ.
Diệp Đình Viễn nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn bỏ chiếc hộp vào, lại lấp hố, lấp thật sâu, giống như muốn giấu kín không để cho ai nhìn ra manh mối.
Làm xong hết thứ này, Diệp Đình Viễn lại lấy tiền giấy ra, đốt từng tờ từng tờ.
Anh mua rất nhiều, đủ loại kiểu dáng cái gì cũng có, còn có cả chiếc xe con và biệt thự bằng giấy.
Anh không tin trên đời có âm phủ, nhưng ngộ nhỡ thực sự có thì sao? Bà nội khi còn sống cũng chưa từng có cuộc sống suиɠ sướиɠ, anh hy vọng bà ở dưới đó có cuộc sống tốt hơn. Hơn nữa lần này anh đi cũng không biết khi nào mới có thể trở về, cũng có thể cả đời này sẽ không trở về, Thanh Minh cũng không thể về tảo mộ cho bà nội, cũng chỉ có lúc này đây.
Diệp Đình Viễn đốt rất lâu, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt bình tĩnh kiên định, vẻ mặt bi thương nhưng vẫn kiên cường.
Gió rất lớn thổi bay những tờ giấy tiền bị thiêu đốt quanh người, trên bầu trời chỉ còn lại những tờ giấy mỏng đầy tro tàn.
Diệp Đình Viễn nhìn những tờ tiền giấy bay đầy trời, anh quỳ xuống trịnh trọng dập đầu lạy ba lạy.
Cái lạy thứ nhất cảm ơn ơn nuôi dưỡng, cảm ơn bà nội đã nuôi dưỡng dạy dỗ anh suốt mười sáu năm qua.
Cái lạy thứ hai cảm ơn ơn dạy dỗ của cô giáo, cảm ơn cô Trương đã dạy bảo, cứu mạng anh.
Cái lạy thứ ba bái lạy trời đất, từ nay về sau xa lìa quê hương, cầu nguyện ông trời thương xót, người có hồn mong tìm được chốn về, không lưu lạc, không bôn ba, cuộc sống bình an, yên ổn khoẻ mạnh.
"Bà nội, Đình Viễn bất hiếu, về sau không thể thường đến với bà."
"Bà trên trời có linh thiêng phù hộ cho con suôn sẻ thuận lợi cùng Huyên Huyên bình an vô sự, con sẽ tự chăm sóc cho bản thân, đi đến nơi đâu con cũng sẽ nhớ đến bà."
"Cô Trương, cô yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Huyên Huyên để em ấy mỗi ngày đều vui vẻ."
Diệp Đình Viễn yên lặng thề trong lòng, lại dập đầu ba lạy bấy giờ mới đứng lên.
Anh nhìn lại đống hoang tàn trước mắt, nơi đây từng là nhà anh, từng là nơi chứa tất cả những hy vọng và mộng tưởng của anh. Bây giờ phải từ biệt, có thể sẽ trở về cũng có thể sẽ không bao giờ quay về nữa.
Thế nhưng anh không hối hận, có ân không báo không phải quân tử, có thù không báo không phải đàn ông.
Anh chống nạng đi về phía trước, gió rất lớn trời trong xanh, tiền giấy vẫn đang bay múa đầy trời như không muốn ngừng, như muốn tạm biệt anh.
Diệp Đình Viễn bước đi không quay đầu lại, cho dù anh biết chính mình đang từ bỏ đi tương lai tươi sáng và cuộc sống tốt đẹp, đang đi trên con đường không thể quay đầu, nhưng anh vẫn đi rất kiên quyết, anh đã lên kế hoạch rất hoàn mỹ để trở thành một tội phạm.
Dần dần, anh đi càng lúc càng xa nhà, bóng dáng cũng càng lúc càng nhỏ bé, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Đến buổi chiều ngày thứ ba thầy cô trong trường mới phát hiện không thấy Diệp Đình Viễn đâu.
Tới địa điểm khu sắp xếp cho anh ở tạm thời cũng chỉ tìm được một phong thư cuối cùng, anh viết cảm ơn mọi người đã đặc biệt quan tâm anh tới lúc này, nhưng anh vực dậy không nổi, bà nội đi rồi, anh thật sự không quen cảnh sống bơ vơ không nơi nương tựa, không còn ý chí tiếp tục sống.
Tất cả mọi người đều không tin được nổi nhưng tìm không thấy Diệp Đình Viễn đâu, mọi người cũng chỉ lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất. Kể cả lúc cô chủ nhiệm nói đừng từ bỏ hy vọng nhưng các bạn học trong lớp vẫn không kìm được mà bật khóc.
Lại qua mấy ngày, cảnh sát cũng tới hỏi về án mất tích của Nhiếp Tử Huyên, họ hoài nghi cô đi lạc đường hoặc bị lừa bắt.
Cảnh sát trấn an gọi Hiểu Linh lại hỏi, Quan Hiểu Linh cũng chỉ biết khóc nói: "Cháu không biết, từ sau khi bà cậu ấy với cô Trương qua đời cậu ấy thay đổi rất nhiều, rất tự trách..."
Cô ấy cũng không thể cung cấp được manh mối gì, cảnh sát xem qua phong thư cuối cùng của anh để lại cũng không đến lần nữa.
Một thời gian sau chuyện này bị truyền ra ngoài gây ồn ào huyên náo, lời đồn đãi nổi lên tứ phía. Trường trung học Lộc An truyền ra mấy phiên bản, có người nói Diệp Đình Viên đã tự sát chết rồi, có người suy đoán anh bắt cóc Nhiếp Tử Huyên, còn có người nào đó tự xưng đã gặp được Diệp Đình Viễn ở chỗ nào đó nhưng mà điên rồi... Lời đồn gì cũng có nhưng theo thời gian trôi qua, mọi chuyện từ từ cũng chìm vào yên lặng, mọi người dần dần cũng quên có một người như vậy.
Mà Diệp Đình Viễn lúc này đã sớm mang Nhiếp Tử Huyên rời đi, đi đến nơi mà không ai biết trước được vận mệnh.
Hai người dựa theo kế hoạch đã định trước, sau khi tan học Nhiếp Tử Huyên sẽ lấy cớ đi đến nhà bạn học chơi, cô không lên xe nhà họ Đặng mà hẹn cùng Diệp Đình Viễn đến nhà ga tụ họp.Sau đó hai người ngồi trên chuyến xe sớm nhanh rời khỏi Lộc An.
Kế hoạch rất thuận lợi, lúc sau hai người bọn họ còn thay đổi lên ba chiếc xe khác, trốn trốn tránh tránh, tìm một quán trọ nhỏ vẫn luôn không dám ra khỏi cửa.
Diệp Đình Viễn cũng ném nạng đi. Trước khi xuất viện, bác sĩ vẫn luôn dặn dò anh mãi trong vòng một tháng không được đụng tới chân, trong vòng ba tháng cố gắng hết sức giảm bớt chuyện đi lại. Nhưng anh vẫn ném đi, chỉ vì anh sợ chống nạng đi sẽ quá rõ ràng, anh sợ bị phát hiện.
Nhưng mà may mắn thay nhờ có trận lốc xoáy ban tặng rất nhiều camera đã bị tổn hại, chính phủ còn chưa kịp trang bị sửa chữa, cảnh sát căn bản không tìm ra manh mối của Nhiếp Tử Huyên do không có hệ thống camera theo dõi.
Mỗi năm đều có không ít phụ nữ và trẻ em bị lừa bán, bị đi lạc, cảnh sát nhiệt huyết một thời gian cuối cùng vẫn đem vụ án này buông xuống. Vả lại người nhà của cô bé hình như cũng hoàn toàn chẳng có chút sốt sắng mấy, đến ngay cả một tấm ảnh chụp của cô bé mà người nhà bọn họ còn không có.
Đặng Văn vẫn ăn chơi đàng điếm như cũ, Nhiếp Nguyên dã tâm bừng bừng muốn trổ tài với nhà họ Đặng. Chỉ có Đặng Tùng Tiều phiền muộn một thời gian giống như cậu ta vừa đánh mất đi một món đồ chơi, cũng không thể lại được xem kịch vui được nữa.
Cái gì cũng không thay đổi, thành Lộc An vẫn bình tĩnh như vậy, sinh hoạt vẫn tiếp tục bình đạm không thú vị như trước đây.
Về sau, Diệp Đình Viễn mang theo Nhiếp Tử Huyên đi tới thành phố Ôn Lăng.
Ôn Lăng cũng không lớn nhưng đối với một cậu thanh niên mười sáu tuổi Diệp Đình Viễn mà nói thì thành phố nhỏ này đã đủ lớn lắm rồi, lại còn cách Lộc An đủ xa.
Anh thuê một gian phòng ở nho nhỏ, cũng không biết có thể làm được cái gì nên mua một chiếc xe ba bánh second-hand, lại giống như bà nội đi khắp các hang cùng ngõ hẻm thu phế liệu.
Một ngày nọ, anh thu được một đống báo chí cũ, từ một trong những tờ báo chí cũ có một mẩu tin tức nhỏ khoảng cỡ tấm đậu hũ, ở phía trên đó viết tin mất tích của Nhiếp Tử Huyên, cô bị hoài nghi đi lạc đường hoặc bị lừa bắt, phía trên đó còn viết những đặc điểm thông tin nhận dạng, còn miêu tả ngày đó cô mặc quần áo gì nhưng không có ảnh chụp.
Diệp Đình Viễn nhìn chốc lát lại buông tờ báo ra tiếp tục bận rộn, sắc mặt hết sức bình tĩnh.
Những anh biết rõ, giờ đây anh đã biến thành một thiếu niên phạm tội.