Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 44: Chương 43



Na thấy vậy thì vô cùng tức giận, nhưng vẫn ra vẻ mình đây hiền lành lắm, cố đóng kịch tốt để không ai biết được bộ mặt thật của mình.
Na chỉ mới đứng ở gần cổng trường mà đã thấy Kun chạy xuống xe, đang định bám theo Kun thì thấy Kun chạy đến chỗ Shi, nói chuyện vui vẻ lắm. Na tức giận, cố lên tiếng gọi Kun, Kun nghe thấy tiếng gọi, quay ra nhìn Na, chỉ vẫy tay 1 cái sau đó chạy theo Shi.
Na tức điên lên, tay nắm thành nắm đấm, từng chiếc móng tay ghim mạnh vào da thịt tới nỗi bật máu. Máu từ từ lan đều trên da thịt, sau đó chảy xuống cả nền đất lạnh phía dưới chân.
Reng…Reng…Tiếng chuông có sức mạnh làm cảnh tỉnh tất cả mọi người. Tất cả học sinh đều chạy đôn chạy đáo vào lớp. Lớp Đặc Biệt cũng không riêng rẽ gì. Vẫn là tiếng giày cao gót ma sát với nền gạch xuất hiện đầu tiên.
Giáo viên từ từ bước vào lớp, vừa đi vừa nói.
- Hôm nay chúng ta chuyển chỗ - GV.
Lớp học đúng là không có gì thây đổi, chỉ có chỗ ngồi là bị thay đổi phành phạch. Bây giờ, Shi ngồi với Jim, đằng sau lại là Na và Kun, Ken & Sam, Yu & Jin.
Giờ ra chơi đầu tiên, Shi cả tiết học chỉ nhìn quanh sân trường vắng lặng và chán ngắt, định gục xuống bàn ngủ 1 giấc. Nhưng ôi chao ! Lại thấy Na đang chăm chú nắn nót viết viết vào 1 cuốn sổ nho nhỏ.
Nhìn là biết ngay là nhật kí, Na nhìn thấy Shi đang nhìn vào cuốn sổ với ánh mắt tò mò, tức mình đóng lại thật mạnh, như để cảnh tỉnh sự tò mò của Shi. Shi chán chê, chẳng thèm nhìn nữa, sau đó gục xuống bàn ngủ li bì đến giờ ăn trưa.
Đến giờ ăn trưa thì Shi mới bật dậy, dùng tay dụi dụi con mắt, sau đó che miệng ngáp 1 cái rõ to, thì thấy Yu đi đến gần, lẳng lặng lôi Shi đi.

Ban đầu, không thấy Na đến ngồi ăn, trong lòng Shi có 1 cảm giác gì đó rất thoải mái, khiến Shi cảm thấy kì lạ. Tưởng Na không xuống ăn, nào ngờ gần hết giờ cô ta mới xuống. Ăn uống nói chuyện 1 hồi như vậy khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.
Nhưng hình như có người không như thế đâu, Na cố tình giở giọng châm chọc Shi. Shi ngồi im thin thít, chẳng quan tâm lấy 1 lời.
- Ô ! Thật xin lỗi – Na cố tình lấy li nước còn đang uống dở trên bàn, đổ vào người Shi không thương tiếc.
Shi lườm lạnh Na 1 cái, sau đó bỏ đi. Đã vào tiết tiếp theo, Shi vẫn chưa vào lớp. Shi vào lớp muộn nhất, vừa vào đến lớp đã thấy ánh mắt kì lạ của mọi người nhìn mình, còn nghe thấy cả tiếng khóc thút thít của 1 con nhỏ nào đấy.
- Shi nè, cô có thể kiểm tra balo của em được không? – GV run rẩy, cố gắng hỏi Shi.
Shi chẳng nói gì, chỉ từ từ tiến về chỗ, để chiếc balo trên bàn, đặt từng từng thứ từng thứ 1 lên bàn. Kì lạ chưa, Shi lấy ra được 1 quyển sổ nho nhỏ, bìa màu hồng, trông kì lạ hết sức, hình như giống cái quyển nhật kí mà Na viết nhỉ?
- Đó…Đó là quyển nhật kí của em ! – Na thốt lên.
Shi cầm quyển sổ lên, bên trong chẳng có lấy 1 chữ, chắc chắn là cô ta lại bỏ tiền ra mua 1 cái y chang chứ gì. Na nhìn Shi, đôi mắt đẫm lệ, sau đó giật lại quyển sổ từ tay Shi. Shi nhìn Na cười nhạt, ánh mắt hiện rõ tia khiêu khích : “Lại là trò này ư? Tiếc quá, trò này cũ rồi”.
Cả lớp nhìn Shi với ánh mắt cay nghiệt, có hả hê và cũng có thương hại. Shi chỉ tặc lưỡi cho qua, coi như sự việc này chưa có gì xảy ra.
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, tất cả học sinh đều chuẩn bị ra sân, nhưng Shi lại ôm bụng kêu đau, không ra ngoài được. Nên cả lớp ra sân, còn lại riêng mình Shi ở trong lớp. Shi mò mẫn tìm thứ gì đó trong cặp Na, thấy 2 quyển sổ giống y chang nhau được xếp riêng 1 ngăn cặp.
Shi lấy ra quyển đầu tiên, quyển này có dấu hiệu bị mở nhiều lần, bìa có nhiều vết xước nho nhỏ. Mở ra, trang nào cũng dày đặc 1 biển chữ.
Shi đọc từng trang, từng trang 1, miệng cười ngặt nghẽo. Xong tiết thể dục, lại sang tiết tiếp theo, Na lục tìm quyển sổ nhật kí trong cặp, lại đổ dồn hết mọi tội lỗi cho Shi.
Shi lấy ra trong cặp quyển sổ đó thật, không bàn cãi chuyện mình có lấy hay là không. Na lo lắng nhìn quyển sổ trên tay Shi, cầu mong Shi trả lại ình.
Shi cười nhạt, mở ra trang đầu tiên, mở miệng nói ra 1 câu tán thưởng.
- Ô kìa, trang này nói về thầy đó ! – Shi.
Bây giờ là tiết Toán, do ông thầy ác quỷ dạy. Nghe được câu nói của Shi, ông ta tò mò kêu Shi đọc to lên. Shi nhìn Na cười lạnh, như 1 lời cảnh báo : “Dám động vào tôi, cô chỉ có chết”.

- Em đọc nha thầy? – Shi vẫn cố hỏi nhằm khiêu khích Na.
Cả lớp và thầy đang hết sức tò mò, cổ vũ Shi đọc nhanh nhanh lên.
- Ông thầy dạy Toán chết tiệt kia quả đúng là ác quỷ mà. Dạy học gì mà phân biệt đối xử quá vậy, cùng học 1 lớp, cùng giờ học vậy mà ổng chỉ quan tâm những người học giỏi môn ổng. Dạy học đã không ra gì rồi, ngoại hình cũng thật khiến người ta không ưa. Biết thừa đầu ông ta trọc lóc còn làm bộ làm tịch đội tóc giả, không những vậy còn đeo chiếc kính cận vuông vắn, dày cộm nữa chứ. Thật muốn kêu ba đuổi ông ta đi mà. Dàng người ông ta gầy nhơ xương, lại cố tình mặc vest đen để che đi, quả nhiên ông ta rất thích hợp với mấy bà già điệu đà ở trường này rồi, tiếc quá, ông ta là hoa đã có chậu, còn xấu nữa, liệu có bà nào thèm…- Shi cố tình ngắt 1 quãng dài nhìn Na châm chọc.
- Dừng lại ! – Thầy ra hiệu Shi dừng đọc.
Shi cũng ngoan ngoãn nghe theo thầy, gấp quyển sổ cẩn thận sau đó đáp thẳng vào mặt Na. Cả lớp đang che miệng cười sằng sặc, còn thầy giáo mặt đỏ bừng lên vì tức. Nhân vật chính của chúng ta thì sao? Đang cúi mặt xuống, mặt đỏ bừng tới tận vành tai, không dám ngước mặt lên nhìn mọi người.
- Cô..Cô – Na cuối cùng cũng ngước lên nhìn Shi.
- Cô kêu tôi lấy trộm mà, mà đã lấy thì cũng phải ngó nội dung bên trong chứ? – Shi mở miệng châm chọc.
Na úp mặt xuống bàn khóc nức nở, không hiểu sao thân làm anh trai và cả Kun cũng không thèm ngó ngàng gì tới cô ta. Làm cô ta không khỏi chạnh lòng.
( T/g : Quả nhiên chị ra tay quá ác )
Tối đến, tại biệt thự nhà họ Vương…Trong căn phòng của Na.
Cô ta đang ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, miệng không ngừng rên rỉ.

- Con ả đó…– Na tức giận đấm thật mạnh xuống bàn. Tay còn đang cầm li cacao nóng cũng quăng ngay xuống đất.
Người hầu nghe tiếng thủy tinh rơi vỡ, liền chạy ngay vào phòng Na, nhìn thấy từng giọt cacao nóng hổi đang lan trên sàn nhà, mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe. Người hầu hốt hoảng thu dọn.
- Biến đi ! – Na gằn giọng.
- Nhưng... – Người hầu cố gắng xin ở lại để dọn tiếp.
- Đã nói biến đi ! – Na quát lớn lên.
Người hầu run sợ chạy ra khỏi phòng, tiếng hét to lớn đó làm rung động tất cả thành viên trong căn nhà. Jim chạy đến xem thì thấy Na nằm trên giường khóc thút thít. Jim chỉ đứng nguyên ở cửa, không thèm vào. Trong đầu xuất hiện 1 dấu hỏi lớn.
- Rốt cục cô ta có phải là Vương Vi Tuyết thật hay không?
Na nằm trên giường khóc thút thít, nhưng đầu óc không ngừng toan tính 1 kế hoạch xấu xa, tàn ác dành cho Shi.
- Mày chưa xong với tao đâu !! – Na.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.