Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 260: Trả Bằng Máu! (2)



Người đàn ông trung niên không hề biết có người tới, ông ta chăm chú đọc quyển sách đang để trên bàn.

Tiếng cửa sắt mở ra đánh thức người đàn ông khỏi trạng thái tập trung của mình.

Ông ta ngước mắt lên, nhìn về phía cửa ra vào. Ở đó, một chàng thanh niên trẻ xuất hiện. Ấn tượng đầu tiên của người đàn ông về người thanh niên là ánh mắt của cậu ta rất lạnh lẽo. Ông ta chưa từng thấy bất kỳ ai có một đôi mắt lạnh lẽo tới vậy, dù là kẻ sát nhân giết người không gớm tay cũng không thể có 1 đôi mắt vô tình như vậy.

Thomas tiến tới, đôi mắt của cậu ta từ từ trở lại trạng thái bình thường. Ngồi xuống đối diện người đàn ông, Thomas mở lời trước:

“Nguyễn Trần Hữu Trung, chức vụ thực sự là Cố vấn Môn ngoại, thậm chí bản thông ông còn được coi là thành viên tương lai của Hội Nghị Diên Hồng (Một tổ chức tương đương với Wizengamot). Tôi thực sự khá là ngạc nhiên khi biết ông lại là 1 kẻ phản bội.”

Người đàn ông trầm mặc, ông từ từ gấp lại quyển sách trước mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn Thomas. Ông ta nói:

“Tôi không phản bội. Tôi chỉ làm những gì mang lại lợi ích cho đất nước này. Vì những lợi ích cao cả hơn, một vài hi sinh là cần thiết.”

Chất giọng trầm ấm, khuôn mặt chữ điền, dáng vẻ nghiêm túc cộng với một chiếc kính mắt vuông vức, nặng nề khiến cho người đàn ông trước mắt Thomas có một bề ngoài thực đáng tin cậy. Thậm chí đến hiện tại, vẫn còn rất nhiều người tin rằng ông ta bị vu oan bởi tranh đấu thu trong cuộc chiến chính trị chứ không phải là kẻ phản bội.

“Hừ!” – Thomas hừ lên nhè nhẹ - “Hi sinh vì lợi ích lớn hơn…”

“Ầm!” – Một tiếng vang lớn xuất hiện, người giám sát vội vàng nhìn vào trong cánh cửa và thấy Thomas đã túm lấy tóc và ấn đầu vị cựu quan chức xuống mặt bàn. Cậu ta nặng tay tới mức khiến cho mặt chiếc bàn bằng sắt lõm xuống một mảng lớn.

Người giám sát vội vàng xô cửa xông vào. Tuy trong mắt của ông Thomas vô cùng đáng sợ, nhưng chức trách của ông là ngăn cản cậu ta không mất kiểm soát mà gây ra những hậu quả không thể kiểm soát.

“Lợi ích… lợi ích… lợi ích cái con mẹ mày!” – Thomas gằn lên từng tiếng – “Lợi ích riêng của loại chó như mày chứ lợi ích gì cho đất nước này!”

“Trần Tưởng Quốc!” – Người giám sát đã xông vào – “Xin cậu hãy bình tĩnh! Nếu không tôi buộc phải chấm dứt buổi gặp mặt này tại đây.”

Thomas nhìn sang người giám sát, hỏi bằng giọng châm chọc:

“Làm sao? Thằng khốn tôi gặp đầu tiên cũng ăn đòn, lúc đó sao ông không vào? Hiện tại tôi mới chỉ cùng vị quan chức đây tiếp xúc thân mật một chút đã lồng lên như chó thấy chủ bị đánh thế?”

Dù Thomas đã không còn giữ dáng vẻ lạnh băng của mình, nhưng người giám sát cảm giác được hiện tại cậu ta nguy hiểm hơn trước đó rất nhiều. Đặc biệt là đôi mắt đang chất đầy phẫn nộ của cậu ta.

Người giám sát cảm thấy nếu Thomas Walker có nổi điên mà giết luôn cả mình cả mình thì cũng chẳng phải là chuyện gì bất ngờ. Tuy nhiên, điều mà ông ta e ngại hơn lại là việc Thomas có khả năng giận chó đánh mèo mà chút giận lên người nhà của ông ta. Qua những gì chứng kiến ở 3 buồng giam vừa rồi, người giám sát đã hiểu rằng cậu thanh niên trước mặt mình tuyệt đối là một con ác quỷ.

Cố gắng ngăn chặn nỗi sợ hãi trong mình, người giám sát nói:

“Tôi chỉ thực hiện đúng chức trách của mình. Nguyễn Trần Hữu Trung chỉ là một người thường. Ông ta không có sức chịu đựng giống như Dương Chính Minh. Nếu cậu ra tay nặng hơn chút nữa rất có thể sẽ khiến ông ta mất mạng.”

Thomas nhìn chăm chú người giám sát, sau một hồi, cậu ta khẽ gật đầu:

“Cảm ơn đã nhắc nhở. Lỗi của tôi khi mất kiểm soát.”

Dứt lời, Thomas túm tóc và dựng người đàn ông dậy. Lúc này mặt ông ta đã be bét máu, chiếc kính đeo trên mặt đã vỡ thành từng mảnh vào ghim mặt khiến cho gương mặt phúc hậu trở lên ghê sợ.

Đẩy người đàn ông về trên ghế của mình, Thomas thuận tay cho ông ta thêm vài câu bùa chú.

Người giám sát vội vàng lên tiếng:

“Cậu làm gì vậy? Ông ta…”

Thomas cắt ngang:

“Một chút phép thuật nho nhỏ giúp ông ta tỉnh lại và giảm bớt đau đớn để không gào thét khiến người khác khó chịu mà thôi. Tôi tuyệt đối không muốn ông ta chết lúc này đâu, thậm chí là có chuyện cũng không.”

Người giám sát thở ra một hơi nhẹ nhõm, chí ít thì mọi việc đã trở lại tầm khống chế. Nhìn vào hơi thở đều đều của Nguyễn Trần Hữu Trung thì có vẻ ông ta chỉ bị choáng mà ngất đi, những thương thế còn lại đều không quá đáng kể.

“Tôi chuẩn bị chiếu phim.” – Thomas lấy một chiếc UC ra và lắc lư nó trên tay – “Ông chú có muốn ở lại xem cùng không. Tôi đảm bảo là nó sẽ rất đặc sắc.”

Người giám sát lắc đầu, ông ta thực sự chán ghét cái cách mà Thomas tra tấn tinh thần phạm nhân bằng cách cậu ta đã làm. Trong mắt của người giám sát thì đó là hành vi cực kỳ vô nhân đạo. Hiện tại đã là những năm nào rồi mà vẫn còn hành vi giết cả nhà để trả thù.

Người giám sát cho rằng mình lên đệ trình cấp trên đưa Thomas vào danh sách những kẻ cực kỳ nguy hiểm, cần phải lên kế hoạch để đề phòng trường hợp đôi bên trở mặt thành kẻ thù.

“Thực xin lỗi, tôi không thích xem phim kịch.” – Người giám sát nói – “Tôi sẽ đợi ở ngoài. Hi vọng cậu không nên mất kiểm soát lần thứ 2, nếu không tôi chỉ có thể thực sự mời cậu ra khỏi đây.”

Thomas nhún vai:

“Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không tiếp tục động tay động chân với hắn.”

Người giám lui ra ngoài, tựa người vào bên tường. Đến lúc này ông mới nhận ra sau lưng mình đã ướt nhẹp. Dù chỉ trực diện Thomas Walker một chút xíu nhưng áp lực mang đến là vô cùng lớn. Nhất là khi ông chứng kiến những gì Thomas Walker đã làm với những phạm nhân cậu ta đã gặp trước đó. Có thể nói: không có bất cứ quy tắc hay tiêu chuẩn đạo đức nào còn tồn tại khi Thomas Walker ra tay đối xử với kẻ thù.

“Cũng may là cậu ta dường như không để tâm việc mình ngăn chở bản thân tấn công kẻ thù.” – Người giám sát tự nhủ - “Liệu có nên đề xuất lên cấp trên việc đưa Trần Tưởng Quốc và danh sách đặc biệt không? Tự nhiên trở thành kẻ thù của cậu ta thì…”

Người giám sát khẽ rùng mình. Ông ta quyết định bỏ đi ý nghĩ đề xuất cấp trên của mình. Rốt cuộc thì giữa an nguy bản thân và tinh thần trách nhiệm, ông ta đã chọn cái trước. Người giám sát vẫn còn có gia đình phải quan tâm, ông ta không thể liều mạng. Huống hồ đề đạt lên cũng chưa chắc đã mang tới hiệu quả gì khi mà thân phận và địa vị của Thomas Walker quá đặc biệt.

Người giám sát thở dài, lôi trong túi ra một bao thuốc và bắt đầu hút. Ông ta chỉ hi vọng cuộc viếng thăm này của Thomas Walker kết thúc thật nhanh chóng để ông có thể rời khỏi cậu ta càng xa càng tốt.

Trong phòng giam, Thomas nhìn thoáng qua cửa ra vào. Cậu ta khá ấn tượng với người giám sát, ông ta dũng cảm hơn cậu đã tưởng. Thomas cũng nhận ra mình đã mất kiểm soát, quá nặng tay với 1 kẻ chỉ là người thường. Một khi hắn chết thì sẽ gây ra 1 đống phiền toái không cần thiết.

Thomas hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc của mình. Sau khi cảm thấy đã ổn, Thomas buông mình ngồi xuống chiếc ghế của mình.

Sau một tiếng búng tay, Nguyễn Trần Hữu Trung tỉnh lại. Cơn đau rát trên mặt khiến hắn ta hét lên. Nhưng rất nhanh hắn nhận ra, mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không chỉ mất đi giọng nói, cả thân thể của hắn cũng không thể chuyển động, không đưa đôi tay lên để ôm lấy, làm dịu đi cơn đau trên mặt.

Nguyễn Trần Hữu Trung dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía trước. Ở đó, Thomas đang ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn hắn.

Khi Nguyễn Trần Hữu Trung đã hoàn toàn tỉnh lại, Thomas khẽ ngoắc ngón tay của mình. Những mảnh vụn của chiếc kính bắt đầu bay lên, gắn kết với nhau và trở lại lành lặn như khi cậu ta mới bước vào.

Gắn chiếc kính trở về trên mặt của Nguyễn Trần Hữu Trung, Thomas nói:

“Mày sẽ cần tới chiếc kính. Tao chuẩn bị chiếu 1 bộ phim rất tuyệt vời. Nếu mày không thể nhìn cho rõ thì trải nhiệm sẽ kém đi rất nhiều! Và như vậy thì sẽ rất uổng công tao.”

Thomas đứng dậy, đi tới phía sau Nguyễn Trần Hữu Trung, vỗ nhẹ lên hai vai của hắn, nói tiếp:

“Mày là trường hợp đặc biệt đó. Mấy thằng phía trước đều chỉ được xem hình ảnh thôi. Còn riêng mày, tao đã chỉ đạo cấp dưới quay chụp sao cho thật rõ nét và sống động. Tao hi vọng là mày sẽ tập trung mà thưởng thức nó.”

Theo âm thanh búng tay của Thomas, chiếc UC đang được dựng ngang trước mặt của Nguyễn Trần Hữu Trung bắt đầu phát sáng. Theo sau đó, một loạt các màn ảnh hiện lên giữa không trung.

Thomas chỉ tay vào một hình ảnh, nói:

“Thấy nó không, đó là ngôi nhà của mày ở Đức. Có vẻ như đã có 1 vài tai nạn xảy ra, nó đã bị cháy rụi. Mọi thứ trong đó, kể cả cô bồ nhí của mày đều thành tro. Thật đáng tiếc.”

Không cần Thomas phải nói, Nguyễn Trần Hữu Trung đã nhận ra những màn ảnh trước mắt hắn đang chiếu lên những gì. Những tài sản mà Nguyễn Trần Hữu Trung phấn đấu cả đời đều bị phá hủy, những người có quan hệ thân cận lần lượt bị giết, bị tại nạn. Và cả những bằng chứng, tư liệu tuyệt mật mà chỉ bản thân Nguyễn Trần Hữu Trung biết nới cất giấu cũng bị đào lên không sót.

Những tất cả những thứ đó không phải là thứ có thể Nguyễn Trần Hữu Trung sợ hãi, với một kẻ sắp chết như hắn, những vật hoặc người đó đã không còn là thứ hắn quan tâm nữa. Hắn bắt đầu bất an khi nghĩ tới những người thân thực sự của mình.

Thomas Walker có thể tìm tới những bí mật mà bản thân Nguyễn Trần Hữu Trung che giấu không cho bất kỳ ai biết nhưng lại chưa hề đả động gì tới gia đình của mình. Một tình nhân bên ngoài cũng không thể thoát khỏi trả thù thì chẳng có lý do gì mà gia đình mình lại không nằm trong tầm ngắm.

Tuy gia đình của Nguyễn Trần Hữu Trung đã được hắn di chuyển từ trước đó dưới sự trợ giúp của những thuộc hạ thân tín nhất và bản thân cũng nhận được tin họ vượt biên an toàn. Nhưng không hiểu sao khi nhìn những hình ảnh này, Nguyễn Trần Hữu Trung càng lúc càng cảm thấy bất an và sợ hãi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.