Lan Anh mờ lời trước về sự tình hôm qua. Giờ này ở xưởng đang là giờ nghỉ trưa nên chỉ có hai nàng ở đây. Không phải nàng muốn khơi gợi dậy chi đâu, nàng chỉ muốn biết rỏ ngọn ngành để còn giải quyết.
" Chị ở lại chơi với chị Khả. Chị định về sớm rồi nhưng chỉ kêu ở lại chút hẳn về "
"À,chưa nói với em chị Khả là người yêu anh Toàn anh hai chị. Chừng là nay mai cũng cưới "
Tường sợ không giải thích thì em không hiểu lại hiểu lầm con người nàng.
" Vâng, thế chị biết lão đó không "
Đối với những mối quan hệ của nhà này Lan Anh không mấy tò mò. Vẫn quan điểm cũ không phải chuyện của nàng thì nàng không quan tâm.
" Biết "
" Ai. Nói tiếp đi chớ "
Thật là biết làm người khác khó chịu. Nói cũng không nói cho tường tận.
" Ông Bình. Cái ông có thằng con hay đánh lộn với thằng Phát"
Rồi, tưởng ai. Ông già dê trong truyền thuyết nàng nghe hổm. Công nhận ông già danh bất hư truyền thiệt chứ.
" Vậy chị tính sao. Kiện không để tôi còn biết mà mần làm chứng "
" Chắc chị hong em ơi. Ổng cũng già rồi, em với thằng Phát còn đánh ổng. Sợ mình nói người ta hỏng tin"
Trước những lời nói, lời phản kháng yếu ớt của người bên cạnh Lan Anh không khỏi khó chịu. Người gì đâu lại nhu nhược kì lạ đến thế, ai yêu phải chị ta thật vô phước. Đến bản thân mình còn không đứng lên bảo về thì bảo vệ được ai.
" Sao chị biết là không. Sao chị không thử "
" Sao là sao hở em? Vì mình có hai người đàn bà và một trẻ em. Ai tin mình hở em "
Thì ra là vì lí do này. Nàng quên mất phụ nữ thời này chỉ có thể cam chịu. Nàng đã đánh giá chưa kĩ càng. Nhưng thiệt sự là khiến người khác bực bội quá đi. Nếu là nàng, dù có chết nàng cũng phải bảo vệ danh dự của bản thân. Làm sao mà nàng phải chịu những ủy khuất không đáng có như vậy. Cũng thật may mắn vì nàng sinh ra ở thời hiện đại.
" Đàn bà ở đây đều vậy à?"
Nàng không khỏi bức xúc mà hỏi.
" Ý tứ em là sao chị chưa hiểu "
" Thôi bỏ qua đi. Nói hồi sôi máu"
" Tức cái chi. Hôm qua em dữ lắm mà, xúi thằng nhỏ nện ổng hai cây muốn lết rồi".
Nhớ lại mắc cười chết đi được. Nếu hôm qua Tường không hoảng loạn thì chắc sẽ cười điên lên.
" Hai cây cũng còn hên. Nếu tôi mà là chị, tôi môi tim lão ra "
" Nhìn em dịu dàng mà chanh chua quá. Sau này ai lấy trúng em như trúng gió vậy haha "
Vong ơn bội nghĩa, uổng công hôm qua mình dỗ dành chị ta. Thầm nghĩ mà Lan Anh chỉ muốn mắng.
" Lấy ai chứ cũng không lấy tới chị. Đừng có xiên xỏ tôi"
Hậm hực cái lòng nàng. Sao chị ta dám nói vậy.
" Ai thèm lấy em. Chị là đàn bà "
Đúng rồi Tường là đàn bà mà, nàng có lấy em được đâu mà em hù nàng. Người như em mà cũng có lúc lí cùn thế chứ.
" Vậy chúc chị yêu đàn bà "
Hồi bây giờ thì Lan Anh nghĩ đàn bà yêu đàn bà không có đâu. Người ta không dám, có mà vôi bôi không thì lồng lợn trôi sông. Chúc vậy thấy cũng hơi ác miệng nhưng giận quá.
" Chị chúc em cũng yêu đàn bà nghen. Chị có bề gì cũng lôi em theo hầu chị.
Tiến bộ. Chị ta tiến bộ lên rồi. Nay đã cãi lại được nàng. Đáng khen thân chị ta.
" Cảm ơn nghen. Định tặng quà cho chị nhưng thấy cũng không đáng "
Nàng chuẩn bị quà thật. Nhưng nãy giờ ngại chưa tặng. Nàng có tặng quà ai bao giờ đâu. Thấy chị ta buồn nên muốn tặng chút gì động viên. Nhưng ghét quá rồi.
Bên đây thì bất ngờ trước lời em nói. Khô khan như em mà cũng biết mấy hành động này nữa hả. Chắc sợ nàng còn buồn đây nè. Bình thường trách nhiệm với công việc lắm nên trách nhiệm với chủ luôn đây mà.
" Chi đâu đưa đi. Mất công mần rồi"
" Không"
Nàng quyết rồi. Nghỉ dẹp luôn.
" Chứ làm sao. Giỡn xíu mà giận rồi. Con nít"
Lại còn dám nói nàng con nít. Có lộn không vậy. Tối hôm qua chính chị ta là người bù lu bù loa kia mà. Nàng dỗ chị ta đến mắt như gấu trúc vậy. Bao nhiêu tâm huyết.
" Vâng con nít này hẹp hồi. Nhưng con nít này dỗ chị ăn, lau tóc cho chị hôm qua đó "
Nói thiệt mà. Có nói sai chữ nào đâu.
Còn Tường chỉ mỉm cười. Tự dưng thấy em cũng dễ thương. Cái này là trái chanh nhỏ rồi.
" Thôi được rồi chị xin lỗi hen. Giờ đưa chị đi, chiều chị cho về sớm đi chơi với thằng Phát."
Rồi nể tình. Có lợi ích thì suy nghĩ lại. Lan anh đưa tay vào túi áo bà ba lấy cái gì đó. Bí ẩn lắm, cũng rụt rè lắm.
" Nè, xòe tay ra "
Nghe em nói Tường cũng xòe tay như lời em. Tò mò ghê. Có cái gì mà bí ẩn.
Tay áp vào tay. Rồi Lan Anh rời ra ngay, quay sang chỗ khác. Ngại chết rồi, hồi còn sống ở thời đại kia thuyết trình trước đám đông cũng chưa từng run mà.
Thì ra là con cào cào bằng lá. Tường cười khúc khích. Em vì cái này mà cũng đỏ mặt hả. Nàng còn tưởng là cái gì đó ghê gớm lắm.
" Sao lại là cái này đa. Bộ em biết làm hả, giỏi dữ hen "
Hỏi cho em đỡ ngại đó.
" Có biết đâu, hỏi Phát đó"
" Hỏi mần sao đâu "
" Thì hỏi chị em thích gì. Nó nói không biết, nhưng nó thấy hồi nhỏ chị hay chơi thắt lá với nó. Nói chị thắt giỏi, thắt cào cào đẹp"
Cũng xúc động quá chừng. Thì ra là hỏi thằng Phát nên được mách cái này. Nhưng thắt lá giỏi đâu phải là thích thắt lá đâu trời phật. Tường thấy nó dễ mà dụ được con nít nên nàng làm cho tụi nhỏ thôi. Thằng Phát khờ mà em cũng khờ.
" Em thắt đây hả "
Hỏi cái gì đặc sắc hơn được không. Không phải sao Lan Anh phải ngại.
" Ma thắt, không đẹp thì trả đây hỏi miết"
Tự ái ghê gớm. Hỏi vậy chắc là chê rồi.
" Đẹp. Vậy chị giữ nghen. Cảm ơn em nhiều lắm "
Em lúc nào cũng cọc. Tặng quà cho người ta mà cũng cọc.
" Ơn nghĩa gì, chiều nhớ cho về sớm đó"
Thì ai nuốt lời với em. Tường vô thức đưa tay vuốt ve con cào cào trong tay. Đúng là không đẹp được như nàng thắt nhưng chắc em đã cố gắng. Tự nhiên vì thứ trẻ con này mà vui lên cũng lạ, có còn nhỏ đâu. Trước giờ đâu thiếu người tặng quà cho nàng, nhưng muốn quà này chắc là độc nhất từ trước đến giờ.