Buổi tiệc nào cũng có lúc tàn. Ngặt một nỗi những người bài tiệc đã xỉn quất cần câu thì ai dọn, những người như Lan Anh chứ còn ai. Chén dĩa chất cả đống dài như tường thành bao giờ mới rửa hết. Nàng bỗng thấy sao hận đàn ông, sao nhậu nhẹt rồi không tự vào mà dọn. Ôi cái cột sống của nàng.
"Còn mấy cái cuối rồi. Mày phải cố lên."
Lan Anh đã tự nhủ với lòng nàng. Quyết trí ắt làm nên mà đúng không. Cha mẹ mà biết đứa con vàng con bạc của mình phải rửa chén đến rợp da tay sẽ khóc mất.
"Và chị ta bỏ mặc mình thiệt. Đàn bà là những niềm đau."
Chính nàng cũng là đàn bà. Nhưng để tự đánh giá nàng chỉ thấy khuyết điểm duy nhất của nàng là tọc mạch. Còn những cái khác tuyệt quá còn gì.
"Bắc thang lên hỏi ông trời. Rửa hết mớ chén biết ngày nào xong."
'Cóc'
"Bây giờ xong, vào nhà đi. Kêu em làm thì em làm hả. Bình thường thích cãi chị lắm mà."
Hở tí là động tay động chân. Gọi vào cũng phải cóc đầu nàng một cái. Hay rồi, đúng là chỗ nào thì tư bản cũng thống trị người ta.
"Chị vào trong đi, muỗi không."
"Để đó đi mai có người khác rửa. Chuyện của em là ở xưởng."
Tường chẳng những không vào trong còn đem cái ghế bệt ngồi cạnh em. Bởi vì nàng biết em sẽ không làm theo lời nàng nói đâu, nên nàng ngồi sẵn.
"Bà nói mai phải xong. Mấy anh chị khác chạy cả buổi mệt lắm rồi, họ còn phải giặt giũ khăn bàn, quét dọn đống đồ ở ngoải nữa."
Bà Thúy dữ lắm. Cái nét dữ di chuyền cho cô bên cạnh chứ đâu. Cái nét bà la người ở như đúc khuôn cái nết chị ta lúc la đánh thằng Phát.
"Vậy chị rửa tiếp cho nhanh. Em tráng nước đi rồi chị úp lên sóng."
"Thôi em lạy chị. Bà thấy em không còn chân mà đi, về phòng trước đi mà."
"Trừ lương."
Trời tối mù tối hịch. Tiếng chén va vào nhau kêu lẻng xẻng. Hai người tập trung vào công việc như đã phân công mà không ai nói với ai lời nào. Dế kêu inh ỏi. Trời có trăng nhưng trăng không sáng mà mây che phủ chỉ thấy mờ mờ.
"Xong rồi, về được rồi đó cô nương. Tốt quá hèn chi ai cũng thương cô."
"Không dám. Chị lau tay đi, ướt hết rồi."
Nàng lấy cái khăn rằn dùng làm dẻ lau vắt trên cái chậu nhỏ lau tay cho chị. Tay chạm tay mềm mại, nhưng ở trong nước từ nãy giờ làm vân tay Lan Anh sần sùi lên, nàng không cảm nhận được điều đó. Trái lại người đối diện lại cảm nhận được hết tất thảy. Chị lấy cái khăn từ tay em nhẹ nhàng lau cho em như cách em đã làm với nàng.
"Nhìn tưởng đâu cái chân heo ngâm nước. Đã nói em mà em hông nghe."
Tay người ta là tay ngòi bút đó. Thốt ra những lời như vậy làm người nghe thật sự khó chịu. Nàng cũng từng là lá ngọc cành vàng có làm những chuyện này bao giờ đâu.
"Là quan tâm hay soi mói vậy cô ba."
"Nghĩ sao tùy em. Chị buồn ngủ."
Người này dạo gần đây rất thất thường. Đến nàng là con gái cũng không tài nào thấu cho được.
"Mà khoan chết cha rồi. Hồi trưa lo tiếp khách chị quên mang sổ về rồi. Sáng mai phải đưa tía coi, tròn tháng rồi phải đưa ổng kiểm. Em vào trỏng trước đi chị đi."
"Chị có ổn không vậy? Khuya lắm rồi thì đi đâu."
"Sắp tới có chuyến hàng lớn ở miệt Long Xuyên, phải tính toán kỹ lưỡng càng sớm càng tốt."
"Rầu trong mình thiệt chứ, vậy mình đi chung."
Lan Anh chạy đi xách hai cái đèn dầu. Trời đen như mực xung quanh lại không có đèn đóm. Ở đây cái gì cũng thích chỉ có điểm này là khiến nàng sợ. Bộ người ta không thấy nó đáng sợ giống nàng à.
"Sao em đi sát rạt vậy. Chị té bây giờ."
"Sợ."
"Em mà cũng có cái sợ hả. Mà hong có gì để sợ hết, chị đi suốt mà."
"Sao chị biết người ta sợ cái gì."
Tường đứng sựng lại. Vịnh vai em tiến sát mặt lại, hạ thấp giọng.
"Thì em sợ con ma."
Da gà da vịt đua nhau trổ lên da. Mã cha thử hết cái giỡn rồi. Khốn kiếp đã biết người ta sợ lại còn nhát.
"Bỏ ra, đồ tồi tệ. Biết đường vắng nói vậy không nên không. Lỡ … lỡ."
Nàng đấm phụp vô vai chị ta một cái. Sợ chị ta gặp nguy hiểm nên mới đi cùng thành tự đẩy mình vào nguy hiểm.
"Kì ta sao hong thấy. Để chị đi kiếm em đứng đây chị ra liền."
Giờ phút này Lan Anh trở nên mẫn cảm với mọi chuyện động nhỏ trong không gian. Nàng ước chị ta sẽ nhanh trở lại, tim nàng nó nhảy sắp đứt rồi. Nam mô a di đà phật. Sư thầy nói nàng có phước phần lắm chắc là nàng sẽ được phật rẽ lối soi đường.
'Két' chỉ là tiếng gió lùa qua khe cửa thôi nhưng cũng đủ làm Lan Anh tái mặt. Yếu bóng vía lắm đó làm ơn.
"Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh theo vợ bé bỏ bè con thơ
Con thơ tay bế tay bồng
Tay nào xách nước, tay nào vo cơm."
Nàng vừa nghe cái gì thì phải. Nàng trấn an bản thân chỉ là ù tai. Chỉ có tiếng người đàn bà nào đang ru con của bà ấy cạnh đây thôi mà, có gì đâu mà sợ.
Nhưng làm đếch gì có ai, đây là xưởng lụa chứ đâu phải khu dân cư.
"Chị Tường ơi cứu tôi."
Nàng xách cái đèn dầu chạy vụt vào trong như gió.
"Kẻo cà, kẻo kẹt."
"Đa tình thì vương nợ tình
Trách người đã vậy, trách mình sao đây."
Chỉ một câu nữa thôi nàng sẽ ngất. Sao chị ta nói chị ta vào trong đây mà không thấy. Không lẽ chị ta biết mình sợ nên hù mình, cái tính bỡn cợt đó có khi là thật. Nghĩ vậy nàng xoay người lại.
Một người đàn bà mặc áo dài trắng với cái cổ dài ngoằng, trên cổ còn có vết dây thừng, tay bồng đứa bé,gương mặt trắng bệch, đôi mắt hằn lên tia máu. Nàng biết đời nàng đến đây là hết, số đã tận. Chị ta không hóa trang nhanh vậy được, cái này không phải giả …
"Trả mạng cho tao, trả cho tao lũ chó. Tao sẽ tụi bây tan nhà nát cửa, tui bây phải trả giá, phải trả giá. Đây chỉ mới là bắt đầu thôi hãy nhớ cho kỹ."
"Ahh."
Tiếng bước chân ngày một bước đến gần, dồn dập. Mỗi lần âm thanh guốc mộc lạch cạch vang lên là mỗi lần tim nàng ngừng đập. Lan Anh nhắm chặt đôi mắt không dám hé. Nàng sợ nhìn thấy thứ kinh khủng khi nãy.
"Sao vậy em. Bình tĩnh chị đây mà."
Tường vừa lúi húi tìm sổ thì nghe em hét lên thất thanh. Nàng lo cho em, chạy vội ra mà không hề bận tâm cái gì đang hiện diện ngoài đó.
Nàng đưa tay mình gỡ tay em đang che mắt. Xoa đầu em vỗ về.
"Chị xin lỗi, tại tim đèn tự nhiên tắt nên lâu. Không có gì đâu mình về nhà hen."
Đi không nổi.
"Sao, hay lên chị cõng về."
Dứt lời Tường cúi người xoay lưng về phía em. Ý nói em hãy leo lên.
Lan Anh ngập ngừng, chị ta nhìn nhỏ nhắn thế có vác nổi nàng không, hay cả đám té bụp mặt. Nhưng nàng không có sự lựa chọn.
Đôi tay vòng qua cổ Tường. Còn cẩn trọng ngồi hờ để lỡ chị ta có té còn đứng dậy kịp.
"Cầm đèn cho chị."
Nhẹ bưng. Nhìn vậy mà cũng khỏe dữ, giặt lụa nâng cao thể lực vậy thì vài bữa Lan Anh cũng giặt.
"Có phước lắm mới được chị cõng đó. Thằng Phát còn chưa được."
"Tạ phước của chị, tôi sắp chầu ông bà hồi nãy."
"Thấy cái gì mà sợ."
Đừng có nhắc, nhắc là nàng lại rùng mình.
"Thôi sáng mới nói được, về lẹ đi hồi tôi chết tại chỗ."
Em có cõng đâu mà biết nặng. Còn ở đó hối thúc. Quẳng em ra bờ ruộng cho em biết.
"Rón rén thôi ông bà tưởng trộm đập bành thây."
"Nhà chị."
Nàng sợ quá nên quên mất.
"Rồi ngủ đi em."
Lan Anh cũng trải chiếu cạnh giường như mọi khi. Nhưng lạ quá bữa nay nàng nhìn đâu cũng sợ. Nhìn lên trần nhà thì sợ có cái gì rơi xuống. Cái cổ dài ngoằng … Nam mô a di đà phật, không biết nàng đã niệm lần thứ mấy rồi. Xoay ngang thì sợ dưới gầm giường có cái gì bắt lấy nàng. Không, làm ơn.
"Em lăn tới lăn lui vậy sao ngủ. Thôi lên đây đi."
Đây là lần đầu chị ta đề nghị nàng lên giường nằm cạnh. Chắc thấy nàng sợ nên thương cảm.
Nàng xách cái gối bước lên giường. Giờ phút này cần gì liêm sỉ nữa.
Tường nhích người ra ngoài nhường có em nằm trong. Nàng nghĩ bên kia là tường em sẽ thấy an toàn hơn.
Đợi em nằm xuống nàng nhấc người đối diện với em. Tay đặt hờ sau gáy.
'chát' chỉ tán nhẹ thôi, không dùng sức.
"Biến thái."
Tường nín cười. Nhích người thêm gần lại.
"Xích ra, làm bậy tôi la đó."
"Đàn bà với nhau thì làm cái gì được. Ai tin, em la chị coi."
Làm được đó mà chị ta chưa biết thôi.
Thấy Lan Anh nín thin chị ta nhẹ tay xoa đầu nàng.
"Ngủ đi, bé ngủ cho ngoan, mai kể mẹ nghe."
Còn làm cái giọng hát ru nữa. Nàng đâu phải con chị ta.
"Con tằm chín đỏ, con dê chín muồi. Truyện Quân Sự
Con tằm chín để mà nuôi
Con dê chín muồi làm thịt mà ăn."
Đêm đó là đêm Lan Anh ngủ ngon nhất trong những thánh ngày qua. Nàng vô thức nép sâu vào lòng người nọ.
Có những thứ người ta không để ý đã bắt đầu ươm mầm từ lúc nào. Chẳng hạn như ái tình chăng?