Tôi đi theo cậu, lúc đó cậu đang cởi đồng phục, liếc tôi một cái, rồi thản nhiên tiếp tục cởi.
“Không sao, dì cũng có thể để cháu c.h.ế.t đói mà.”
Nhìn cậu cởi xong đồng phục, một tay đặt lên chiếc quần short đen duy nhất trên người, dừng lại giữa cởi và không cởi, như muốn trêu tức tôi, tôi bất giác thấy buồn cười.
“Không dám đâu, chưa c.h.ế.t mà oán khí đã đủ nặng rồi.”
“...”
“Ăn gì đây? Trứng xào cà chua, mì trộn thịt bằm, thêm một phần thịt xào được không?”
Không biết mấy món này có gì không ổn, ánh mắt cậu lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhíu mày, hơi hoảng hốt.
Cậu nhanh chóng che giấu, tôi cũng không hỏi thêm.
Mấy món này đều là món cậu thích ăn, tôi đã hỏi Chu Hình từ trước.
Tôi không có ý đối đầu với Chu Lê Đình, ngược lại, tôi muốn làm thân để sau này hai người sống hòa hợp hơn.
Nhưng rõ ràng điều đó không dễ dàng. Trong lòng đứa trẻ này có một bức tường rất cao. Bề ngoài trông ngoan ngoãn tự do, nhưng bên trong lại bị kìm nén và khép kín, như một ngọn núi lửa âm ỉ không biết khi nào sẽ phun trào.
Giữa chúng tôi luôn có sự im lặng, mở miệng là cãi cọ không nể nang.
Sau bữa tối, tôi về phòng tắm rửa rồi đi ngủ. Còn Chu Lê Đình thì học đến khoảng hai giờ sáng, sau đó co người trên chiếc giường nhỏ màu đen của mình, trông như một chú mèo con bị bỏ rơi mà ngủ thiếp đi.
Cứ thế, chúng tôi chung sống yên ổn trong hơn một tháng. Một học sinh cấp ba ngoài bữa tối thì chẳng cần tôi quan tâm đến gì khác.
Tôi có nhiều thời gian rảnh, nghĩ cậu học hành vất vả nên đề nghị giặt quần áo, dọn dẹp phòng giúp cậu. Nhưng cậu luôn nhìn tôi với ánh mắt chán ghét lẫn khó chịu, rồi nói:
“Dì mà đụng vào đồ của cháu, cháu sẽ lập tức đem đi vứt hết.”
Vì thế, tôi dứt khoát không quan tâm nữa, khi nào cần tôi giúp để cậu ấy tự nói.
Ngay ngày đầu tiên đến đây, tôi đã làm theo lời khuyên của Chu Hình, đặt chuông báo thức cách mỗi hai tiếng một lần.
Trước giờ, tôi luôn bị chuông báo thức đánh thức. Nhưng hôm nay thì không…
Chưa đến nửa đêm, tôi vừa mới chợp mắt, giấc ngủ không sâu. Trong mơ, tôi luôn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, mơ hồ vọng đến tai mình.
Ban đầu, tôi nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng dần tỉnh táo hơn, tôi nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong nhà.
Chu Lê Đình đang xem phim kinh dị để giảm căng thẳng sao?
Nghe kỹ hơn, tôi lại nghe thấy những tiếng thở dốc kỳ lạ.
Mệt đến rã rời, nếu là một đứa trẻ bình thường, tôi sẽ tiếp tục ngủ. Nhưng Chu Lê Đình thì khác, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện, nên đành mặc quần áo rồi đi ra kiểm tra.
Ai ngờ, chỉ một cái nhìn đã suýt để lại ám ảnh tâm lý cho tôi cả đời…
5
Cửa phòng Chu Lê Đình vẫn mở như cũ, chỉ có một chiếc đèn bàn học sáng lên.
Trước mặt cậu là chiếc máy tính đang chiếu những hình ảnh kỳ quái và kinh tởm, trong đó có những người phụ nữ đáng thương đang hét lên thảm thiết đến xé lòng.
Còn cậu, ngồi co người trong ghế, quay lưng lại phía cửa, hai chân gác lên bàn, đang làm một việc không nên để ai nhìn thấy.
Cậu dường như biết tôi đã đến, nhưng không quan tâm.
Tôi nghe loáng thoáng một tiếng cười nhẹ đầy thách thức phát ra từ cổ họng cậu.
Chu Hình không cho cậu không gian riêng tư, cậu đã đồng ý không đóng cửa. Nhưng ngay cả trong lúc này, cậu cũng không đóng cửa.
Tôi sững sờ, đúng ra nên quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân như bị ghim chặt xuống sàn, toàn thân tôi cứng đờ như gỗ, không thể nhúc nhích.
Phải gần mười phút sau, cậu kết thúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
“Chưa đến hai tiếng đúng không? Làm dì tỉnh giấc à?”
“Ừm… tiếng máy tính của cháu hơi lớn.”
Tôi không biết mình đã giữ bình tĩnh để nói chuyện với cậu bằng cách nào.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đáng lẽ tôi nên cảm thấy xấu hổ, nhưng thay vào đó, cả người tôi lạnh toát. Vì những video trong máy tính cậu…