Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 28: Chương </span></span>28 :



Điện thoại đột nhiên bị ngắt, suy nghĩ đầu tiên của Quý Trí Viễn là tín hiệu không ổn định.

Anh ta lập tức gọi lại.

Đây là chuyện rất hiếm thấy, anh ta định nhắn Wechat cho Trang Ngạn Du, hỏi xem cậu có còn ở nhà Ôn Trầm Tập không, kết quả Trang Ngạn Du đã gọi lại.

Thật ra khi nghe Trang Ngạn Du nói hiện tại cậu vẫn đang ở nhà anh, Quý Trí Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh ta và Lê Tức cùng lắm chỉ ngủ lại một đêm, lại còn là ở nhờ.

Mọi người đều là đàn ông trưởng thành cả, cho dù là anh em tốt đi chăng nữa, ngày nào mở mắt, nhắm mắt cũng thấy đối phương thì ngán quá.

Cho dù quan hệ tốt đến đâu, Quý Trí Viễn cũng sẽ cảm thấy rất nhàm chán.

Ban ngày làm gì? Ban đêm làm gì?

Ăn cơm, chơi game, xem phim?

Thỉnh thoảng đọc kịch bản phim truyền hình nhà đầu tư gửi đến, nghĩ xem nên đầu tư vào dự án nào, anh ta còn đọc nhiều đến mức sắp ói luôn rồi.

Mà Quý Trí Viễn hiểu rõ anh em tốt của mình - chó độc thân ngàn năm, cây vạn tuế vạn tuổi, chỉ thích ở một mình, lâu lâu gặp gỡ bạn bè còn được, chứ còn sống cùng một người bạn trong một thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ thấy phiền chán như anh ta thôi.

“Tút tút tút...”

Điện thoại vẫn kết nối được, rõ ràng vẫn đang có tín hiệu, nhưng lại không có người nghe máy.

Quý Trí Viễn cảm thấy kỳ lạ: “Vừa rồi còn đang trò chuyện được mà, đột nhiên lại tắt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Quý Trí Viễn lại gọi lại.

Anh ta không biết rằng, bầu không khí trong nhà Ôn Trầm Tập lúc này lại ám muội như vậy.

Điện thoại Trang Ngạn Du nằm trong tay Ôn Trầm Tập, có cuộc gọi tới, tất nhiên anh sẽ nhìn thấy.

Nhưng thấy người gọi là Quý Trí Viễn, Ôn Trầm Tập không muốn nghe máy.

Trang Ngạn Du nhìn thoáng qua điện thoại, lại liếc qua anh em tốt, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Điện thoại của tôi kêu kìa, không nhận sao?”

Ôn Trầm Tập “ừm” một tiếng: “Quý Trí Viễn gọi.”

Mắt Trang Ngạn Du sáng rực lên: “Vừa rồi tôi còn chưa nói hết với anh ấy.”

Cậu nhận được không ít tình báo từ chỗ Quý Trí Viễn.

Cậu định ghi chép lại những việc Quý Trí Viễn và anh em tốt đã làm cùng nhau, sau này nếu có cơ hội cậu cũng sẽ làm với anh em của mình một lần.

Ôn Trầm Tập không nhúc nhích, cũng không trả điện thoại cho cậu.

Trang Ngạn Du nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra ý của Ôn Trầm Tập.

Là muốn “so” với cậu trước sao?

Trang Ngạn Du không hiểu sao thấy mặt mình hơi nóng, chính cậu cũng không rõ vì sao lại như thế, cơ thể của nhân loại thật là kỳ lạ.

Cơ thể bị hệ thần kinh tình cảm khống chế, muốn nóng là nóng được luôn.

Trang Ngạn Du mím môi, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy, nếu A Tập muốn so trước, vậy cũng được thôi.”

Cậu nhìn xung quanh một chút, chợt nhận ra so với nhau ở phòng khách thì không tiện cho lắm.

Thứ nhất là vẫn chưa kéo màn lại, hơn nữa nơi này quá sạch sẽ.

Thứ hai là Quý Trí Viễn có nói, nếu muốn thi xem ai có thể tiểu xa hơn, vậy chỉ có thể đến nhà vệ sinh.

Đúng là càng nghĩ càng thấy kỳ cục, vậy mà nhân loại còn có cái loại hành vi này, hệ thống tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng nếu nhân loại có thể làm, hệ thống đang cố gắng học tập cách làm một nhân loại tốt cũng không ngại nhập gia tùy tục, cố gắng thích ứng.

Trang Ngạn Du thấp giọng hỏi: “Chúng ta tới nhà vệ sinh đi?”

Ôn Trầm Tập: “...”

Lời Trang Ngạn Du vừa dứt, điện thoại lại vang lên, vẫn là Quý Trí Viễn gọi tới.

Ôn Trầm Tập đã hiểu sơ sơ ý của Quý Trí Viễn, chắc là thấy cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, anh ta lo lắng có chuyện gì xảy ra nên mới kiên nhẫn gọi mãi như vậy.

Ôn Trầm Tập chỉ có thể nghe máy trước.

Quả nhiên, vừa có người nghe máy, Quý Trí Viễn đã lo lắng hỏi: “Tiểu Du à? Có chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên lại ngắt điện thoại, gọi lại thì không ai nghe, cậu không sao chứ?”

Giọng Ôn Trầm Tập nặng nề: “Điện thoại là do tôi cúp.”

Giọng của anh em tốt đột nhiên xuất hiện, dọa Quý Trí Viễn suýt thì đánh rơi điện thoại: “Lão Ôn? A... Ha ha, lão Ôn, ông về rồi à?”

Càng nói âm lượng càng nhỏ, thậm chí anh ta còn hơi chột dạ.

Tiêu rồi, lão Ôn không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh ta và Tiểu Du đâu nhỉ?

Ôn Trầm Tập nói: “Nếu không trở lại, có phải ông còn muốn đào tiếp về lịch sử đen tối của tôi không?”

Quả nhiên anh đã nghe thấy rồi!

Quý Trí Viễn chột dạ.

Hình như anh ta còn nghe thấy tiếng cười lạnh của anh em tốt, nhất định là ảo giác thôi!

Quý Trí Viễn ngượng ngùng nói: “... Không phải, lịch sử đen tối gì chứ... Chuyện này… không thú vị gì cả, là Tiểu Du tò mò mà.”

Trang Ngạn Du đã nói với anh ta: “Hâm mộ anh quá đi, quan hệ giữa anh và A Tập thật tốt, nhất định các anh đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có tình nghĩa anh em thắm thiết như vậy đúng không?”

Ai có thể từ chối trả lời câu hỏi này chứ!

Quý Trí Viễn cũng không phải tự hào mà kể lể gì, anh ta phải cho Trang Ngạn Du biết những chuyện họ cùng nhau trải qua, để cậu biết rằng, anh ta và lão Ôn đã bắt đầu tình nghĩa anh em từ ngày quấn tã, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện chen chân vào.

Làm vậy là để Tiểu Du biết khó mà lui, hoặc là lùi bước để theo đuổi thứ khác đó.

Ôn Trầm Tập đã cảm thấy đầu mình ong ong cả lên rồi.

Đột nhiên anh cảm thấy, thích một thanh thép không phải lỗi của anh, cũng không phải do cái “thanh thép” kia sai.

Nhưng để hai thanh thép gặp nhau thì đúng là lỗi của anh.

Ôn Trầm Tập lạnh lùng nói: “Ông không thấy mất mặt, nhưng tôi thấy.”

Quý Trí Viễn ho một tiếng: “Vậy sau này tôi không nói nữa...”

Cẩn thận nghĩ lại, nói những chuyện như vậy vào lúc này... hình như hơi xấu hổ thật.

Thật là, sao anh ta lại bị Tiểu Du mê hoặc vậy chứ, cậu vừa hỏi, chính mình đã bô bô nói hết ra.

Haiz, ai bảo giọng điệu của Tiểu Du tràn ngập sự hâm mộ đối với mình chứ.

Ôn Trầm Tập: “Cúp máy đây.”

Dứt lời, không đợi Quý Trí Viễn nói thêm cái gì, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, anh trả điện thoại cho Trang Ngạn Du.

Lúc này, Trang Ngạn Du cũng không ngốc, hiển nhiên cậu đã nhận ra, anh em tốt không muốn so cái này với cậu, thậm chí còn có chút không vui.

Mặt mày Trang Ngạn Du ỉu xìu, cả người có chút mệt mỏi, cậu hỏi: “Vậy chúng ta còn tới nhà vệ sinh nữa không?”

Ôn Trầm Tập: “...”

Nói thật, anh sợ nếu mình đi cùng bé cá này vào phòng vệ sinh thì sẽ không muốn thả cậu ra nữa.

Từ nhỏ Ôn Trầm Tập đã được bồi dưỡng như người thừa kế, gia giáo tốt đẹp từ nhỏ đã dạy anh, không được chiếm hời khi đối phương chưa hoàn toàn thông suốt.

Dù hồi bé anh cũng từng trải qua thời kỳ phản nghịch mới có thể để lại lịch sử đen tối này với Quý Trí Viễn, nhưng anh của bây giờ thật sự không thể làm ra loại chuyện này được.

Cùng lắm là trong tình huống có thể kiềm chế bản năng, khi đối phương kiên nhẫn chủ động tới gần, anh mới ôm đối phương một cái mà thôi.

“Tiểu Du.” Ôn Trầm Tập tháo kính mắt xuống, lộ ra cặp mắt sắc sảo đầy chiếm hữu, nói: “Cậu đừng nghe Quý Trí Viễn nói hươu nói vượn, cậu phải biết, khi còn nhỏ người đàn ông nào cũng sẽ trải qua một thời kỳ phản nghịch, mà trong khoảng thời gian này rất dễ để lại vài lịch sử đen tối đáng xấu hổ khiến người ta muốn đăng xuất khỏi Trái Đất, nhưng đây đều là chuyện khi còn nhỏ, hiểu chưa?”

Dừng một chút, Ôn Trầm Tập nói tiếp: “Cho nên, mặc dù những chuyện này là việc mà hai người bạn khá thân mới có thể làm cùng nhau, nhưng không phù hợp cho người trưởng thành, hiểu không?”

Trang Ngạn Du chột dạ.

Cậu thật sự không hiểu, khi còn nhỏ cậu còn không phải là con người, sau khi xuyên qua đây mới biến thành người.

Cậu hồi nhỏ là một bé chip mà.

Nghĩ lại thì, đời trước cậu được lắp trên người ký chủ Long Ngạo Thiên.

Thiết lập của Long Ngạo Thiên là gì?

88% trở lên là nhân vật được thiết lập có tuổi thơ vô cùng thê thảm.

Càng thảm càng có khả năng thức tỉnh linh hồn của Long Ngạo Thiên, sau khi thức tỉnh rồi quật khởi mới càng sảng khoái.

Long Ngạo Thiên nào có tuổi thơ vui vẻ, có đồng bọn có thể cùng đi gây chuyện, đi so lớn nhỏ?

Đương nhiên, trong thiết lập ban đầu còn có kiểu Long Ngạo Thiên từ thiên tài biến thành phế vật rồi lại biến thành thiên tài.

Thật không may, trước kia cậu toàn phải dẫn dắt kiểu thứ nhất.

Nhưng lúc này, Trang Ngạn Du đột nhiên cảm thấy may mắn.

Cũng may lúc xuyên, cậu không lựa chọn làm trẻ con mà chọn làm một người trưởng thành.

Bởi nếu làm trẻ nhỏ, với điều kiện và hoàn cảnh sinh hoạt của gia đình đồng chí Trang hiện giờ, chắc chắn không thể quen biết với những đứa trẻ nhà giàu như Ôn Trầm Tập và Quý Trí Viễn, bọn họ là người của hai thế giới, khi còn bé không có khả năng gặp được nhau.

Nghĩ đến đây, Trang Ngạn Du lại buồn bực: “Ò.”

Nhìn bộ dạng ỉu xìu của Trang Ngạn Du, đột nhiên Ôn Trầm Tập hơi hối hận.

Anh bắt đầu ngẫm lại, có phải vừa rồi mình quá nghiêm khắc? Hay do mình từ chối quá dứt khoát?

Tiểu Du có làm gì sai đâu?

Cậu chỉ là xem mình như anh em tốt, muốn cùng mình làm những chuyện mà chỉ có anh em tốt mới làm cùng nhau thôi.

Đặt trong tình nghĩa anh em, đây là một chuyện quá đỗi bình thường.

Bỗng nhiên Ôn Trầm Tập hất văng suy nghĩ trong đầu ra, cảm thấy mình càng nghĩ càng bất thường, chẳng lẽ thật sự muốn so to nhỏ với cậu sao.

Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, tiến lên một bước, xoa đầu Trang Ngạn Du, thấp giọng nói: “Ò cái gì, về sau bớt nói chuyện với Quý Trí Viễn đi, biết chưa?”

Chút nữa anh phải chặn Quý Trí Viễn.

Cũng phải chặn luôn Quý Trí Viễn trong điện thoại của Tiểu Du.

Tuyệt đối không thể để hai thanh thép này tụ tập với nhau.

Trang Ngạn Du vẫn có chút rầu rĩ không vui.

Ôn Trầm Tập chọt chọt vào mặt của cậu: “Sao lại không vui?”

Trang Ngạn Du cúi thấp đầu, hàng mi dài phủ lên đáy mắt suy tư của cậu.

Ôn Trầm Tập đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn kỹ vào mắt cậu.

Anh rất thích mắt Trang Ngạn Du, khi đôi mắt này nhìn anh, nhiều khi sáng lên như vì sao trên bầu trời vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn giữ lại ánh sáng này trong mắt cậu, để nó đọng lại mãi mãi vì mình.

Mà bây giờ, trong mắt cậu trai đã bớt đi một phần ánh sáng, lại có thêm một phần phiền muộn.

Những điều này vừa vặn chính là những thứ Ôn Trầm Tập không muốn thấy.

Nếu đúng là cậu không vui vì bị mình từ chối...

Ôn Trầm Tập hít một hơi thật sâu, khẽ cắn răng: “Nếu cậu thật sự muốn vậy, tôi...”

Đến lúc đó chỉ hy vọng sự tự chủ của mình có thể mạnh một chút, có thể kìm được một vài dao động sinh lý.

Đương nhiên, anh càng hy vọng hiệu quả từ đồ bổ của Liễu thúc đã kết thúc vào buổi sáng hôm nay.

“Không phải.” Trang Ngạn Du lắc đầu, cậu cũng không ngốc, nếu đã nhận ra anh em của mình không muốn làm mà còn cưỡng ép người ta, đây còn là việc anh em tốt nên làm sao?

Trang Ngạn Du nhẹ giọng nói: “Chỉ là tôi hơi tiếc thôi.”

Ôn Trầm Tập nhẹ nhàng thở ra, không phải thì tốt.

Anh hỏi: “Tiếc cái gì?”

Trang Ngạn Du đàng hoàng nói: “Tiếc nuối không được biết anh từ khi còn bé.”

Nếu không những chuyện Quý Trí Viễn kể, cậu đều có thể làm cùng A Tập.

Vậy cậu cũng hoàn toàn không cần lo lắng mình không sánh được với Quý Trí Viễn.

Ôn Trầm Tập nghe vậy, trong lòng hơi xúc động, anh vô thức đưa tay ra, ôm Trang Ngạn Du vào trong ngực.

Giọng điệu Ôn Trầm Tập có chút trầm: “Tôi cũng vậy.”

Trang Ngạn Du không chỉ không giãy dụa, còn cọ cọ vào ngực anh.

Nghe anh em tốt nói vậy, nhìn bằng mắt thường cũng thấy Trang Ngạn Du lại bắt đầu vui vẻ.

Tiếc nuối giống nhau, vậy là rõ ràng tình nghĩa họ trao cho đối phương là như nhau, nếu không thì đã chẳng tiếc nuối rồi.

Nhưng, mặc dù so lớn nhỏ là việc chỉ làm khi còn bé, nhưng còn có thể làm những chuyện khác mà.

Cũng may vừa rồi cậu đã ghi lại tất cả những chuyện Quý Trí Viễn nói, Trang Ngạn Du định đêm nay sẽ làm lại một bản phân tích, sau đó lại đi thu thập số liệu, xem việc nào phù hợp với người trưởng thành, việc nào không.

Đêm nay hai người vẫn ngủ chung giường như cũ, dù Quý Trí Viễn đã đi, Trang Ngạn Du không chủ động nói muốn về phòng ngủ phụ, Ôn Trầm Tập cũng tùy theo ý cậu.

Vì Ôn Trầm Tập có thể đoán được, nếu anh chủ động bảo Trang Ngạn Du về phòng ngủ phụ, e rằng cậu sẽ lại ủ rũ.

Suy nghĩ của bé cá này dễ hiểu như vậy đấy.

Ôn Trầm Tập vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Ngày hôm sau, hai người vẫn đi làm cùng nhau.

Hơn nữa, để phù hợp với giờ giấc của Trang Ngạn Du, trong hai ngày nay Ôn Trầm Tập luôn đến công ty trước giờ làm.

Việc này chỉ khổ cho trợ lý Lâm.

Sếp lớn đến sớm, sao anh ta có thể đến trễ hơn cả sếp chứ? Buộc phải đi làm sớm hơn thôi.

Đặc biệt là dạo này, không biết có phải sếp và cậu Trang có tiến triển gì mới hay không, tâm trạng sếp hai ngày nay trông không tệ chút nào.

Nhân dịp tâm trạng sếp đang tốt, trợ lý Lâm bèn hỏi dò: “Hình như dạo này cậu Trang không gửi quà cho sếp nữa nhỉ?”

Ôn Trầm Tập ừ một tiếng, nói: “Tôi bảo cậu ấy không phải mua nữa.”

Trợ lý Lâm nghĩ, giữa hai người không có vấn đề gì là tốt rồi.

Có lẽ do tự gặm đường quen rồi, nghe trợ lý Lâm hỏi vậy, Ôn Trầm Tập thuận miệng nói tiếp: “Tiểu Du rất nghe lời.”

Trợ lý Lâm gần như đã đạt đến trình độ há mỏ là tuôn: “Đó là vì tình cảm giữa cậu Trang và sếp Ôn rất tốt, cậu ấy tặng cho ngài những thứ này, là lo lắng ngài làm việc mệt mỏi. Ngài bảo cậu ấy không cần tặng là tiết kiệm cho cậu ấy. Nếu không có chút tình cảm chân thành nào, ai sẽ suy nghĩ cho đối phương như thế.”

Ôn Trầm Tập liếc Lâm Lâm một cái, thầm nghĩ nếu Quý Trí Viễn biết nói chuyện như thế thì anh cũng chẳng đến mức phải chặn người ta.

Ôn Trầm Tập: “Được rồi, cậu mau đi đi.”

Trợ lý Lâm không đi ngay mà đứng đó chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn báo cáo với Ôn Trầm Tập một tiếng: “Hạng mục bến cảng ở thành phố A năm ngoái của công ty ta ấy, bọn họ biết chúng ta hợp tác với tập đoàn cảng H, nên cũng muốn thăng cấp hệ thống Server, đến lúc đó có thể cậu Trang sẽ phải đến đó.”

Bến cảng thành phố A này là hạng mục họ làm hai năm trước, hiện tại biết có hệ thống điều khiển mới, đương nhiên cũng muốn thăng cấp.

Cho nên cái này thật ra chỉ được xem như một hạng mục nhỏ, chỉ cần thăng cấp Server của đối phương, lại đổi mới hệ thống một chút, thuận tiện xem thiết bị hệ thống cũ có cài được chương trình mới không, không cài được thì phải lắp lại.

Thông thường cứ trực tiếp nhận những hạng mục nhỏ kiểu này, sau đó báo lại một chút trong hội nghị thường kỳ là được.

Nhưng lần này Trang Ngạn Du phải tự mình đến đó, Lâm Lâm nói trước để Ôn Trầm Tập biết.

Ôn Trầm Tập vẫn nhớ rõ: “Chính là cái bến cảng lần trước Tiểu Du đi tăng ca à?”

Trợ lý Lâm: “Đúng vậy.”

Ôn Trầm Tập: “Ừm, bảo bộ phận công trình cử người nào dễ gần phối hợp với cậu ấy là được.”

Ôn Trầm Tập luôn cảm thấy bạn bè của Trang Ngạn Du thực sự quá ít, nếu cậu có thể đi cùng đồng nghiệp, tất nhiên vẫn tốt hơn.

Trợ lý Lâm: “Tôi hiểu rồi.”

Không lâu sau, Trang Ngạn Du đã nhận được thông báo từ quản lý Từ, bảo cậu đến bến cảng một chuyến, xem xét vật liệu và thiết bị ở bến cảng có thể thăng cấp thành hệ thống QZD hay không.

Quản lý Từ nói: “Tôi đã cử người đi cùng cậu rồi, vị kỹ sư này vừa đi công tác về hôm qua, lúc trước cậu ta là thành viên của đội công trình, Server dùng thiết bị gì cậu ta biết khá rõ ràng, hơn nữa tính cách không tệ, rất dễ ở chung.”

Trang Ngạn Du gật gật đầu: “Vâng.”

Quản lý Từ hỏi cậu: “Có cần gọi thêm người giúp cậu không?”

Trang Ngạn Du vốn định nói không cần, đột nhiên não lại nghĩ đến điều gì đó, nói: “Có thể để Chu Tuyền đi cùng cháu không? Lần trước cậu ấy cũng ở đó, thân quen hơn một tí.”

Quản lý Từ nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, tôi gọi điện cho bộ kỹ thuật phục vụ một chút.”

Trang Ngạn Du: “Cảm ơn ạ.”

Vẫn còn sớm, để không tăng ca, Trang Ngạn Du định buổi sáng đi qua đó luôn.

Chu Tuyền nghe tin Trang Ngạn Du tìm mình, phi thẳng một mạch tới chỗ cậu, vô cùng hưng phấn kích động: “Anh Trang, anh mới đi một ngày em đã bắt đầu nhớ anh rồi!”

Trang Ngạn Du thấy lạ, hỏi: “Nhớ tôi làm gì?”

Chu Tuyền nghẹn họng, sau đó hỏi: “Anh Trang, anh lạnh lùng vô tình quá đó! Chẳng lẽ anh không thấy rất ngưỡng mộ, hoặc là muốn có một người bạn tốt, người mà anh nghĩ sau này sẽ ít có cơ hội gặp mặt, cho nên người đó vừa đi anh sẽ rất nhớ nhung ấy.”

Xưa nay Trang Ngạn Du không tranh luận vấn đề tình cảm với người khác.

Bởi vì cậu biết, tất cả mọi người ở đây đều có nhiều kinh nghiệm làm người hơn cậu.

Chu Tuyền nói như vậy xong, cậu cũng cảm thấy rất có lý.

Trang Ngạn Du cẩn thận suy nghĩ, theo cách nói của Chu Tuyền, thật ra cậu cũng rất nhớ anh em tốt đó.

Nhưng cậu vẫn gặp được Ôn Trầm Tập, vậy sao phải nhớ?

Quản lý Từ đã dẫn kỹ sư mà ông nói đến, kết quả vậy mà lại là người quen cũ, Tần Dịch Nguyên.

Tần Dịch Nguyên cũng hơi giật mình: “Là các cậu à.”

Chu Tuyền: “Tiền bối Tần! Trùng hợp ghê!”

Tần Dịch Nguyên cười cười: “Tôi cũng không ngờ lại là các cậu...”

Anh ta nhìn Trang Ngạn Du, vui vẻ trong lòng: “Tôi nghe quản lý nói, bên bến cảng kia muốn thăng cấp một hệ thống mới rất đỉnh, là đồng nghiệp mới ở bộ công trình làm, hôm nay cử tôi đi cùng để phối hợp, không ngờ là Tiểu Du cậu.”

Nói ra chuyện này, thật ra Tần Dịch Nguyên cũng hơi xấu hổ.

Nhớ lại hồi trước anh ta còn nói với Trang Ngạn Du, bảo cậu không hiểu chỗ nào thì có thể nhờ mình dạy, còn nói mình có thể dạy cậu thêm về những thứ khác, để sau này cậu có cơ hội đến bộ công trình.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, Trang Ngạn Du hoàn toàn không cần đến anh ta, thậm chí kỹ thuật cậu còn tốt hơn anh ta nhiều.

Trang Ngạn Du gật gật đầu, đối với cậu, có Tần Dịch Nguyên đi cùng thực sự đỡ được bao việc, dù sao anh ta cũng quen thuộc với thiết bị hệ thống cũ hơn.

Ba người cùng xuất phát tới bến cảng.

Trên đường, Tần Dịch Nguyên hỏi Trang Ngạn Du: “Tiểu Du gần đây rất bận rộn à? Vốn định mời cậu ăn cơm, mà hình như cậu vẫn luôn bận.”

Trang Ngạn Du lắc đầu nói: “Tôi không bận đến thế, tôi chỉ không muốn ra ngoài ăn cơm thôi.”

Chu Tuyền cũng nói: “Đúng vậy đó. Mỗi ngày anh Trang đều về nhà rất đúng giờ, lại rất thích ở trong nhà!”

Tần Dịch Nguyên: “A... Là vậy à.”

Tần Dịch Nguyên lại hỏi: “Bến cảng bên này không biết phải bận rộn bao lâu nữa, đến giữa trưa chắc chắn còn chưa xong, vậy trưa nay chúng ta đi đâu ăn?”

Bây giờ đã ở bên ngoài, việc ăn cơm chắc chắn cũng phải giải quyết ở ngoài.

Trang Ngạn Du cũng không xoắn xuýt gì: “Ăn chỗ nào gần chút là được.”

Làm xong sớm là có thể về nhà sớm.

Tần Dịch Nguyên nói: “Được, bữa trưa để tôi mời.”

Đến bến cảng, Trang Ngạn Du nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Phần mềm hệ thống mới, mức độ mở rộng của phần cứng và năng lượng tổng thể đều phải ngang nhau.

Tần Dịch Nguyên nói: “Khi chúng ta làm hạng mục này, là chia ba hệ thống quản lý cẩu bờ, quản lý bãi container, quản lý xe cộ thành ba Server để kiểm soát, những thứ này không không ảnh hưởng lẫn nhau, tốc độ sẽ nhanh hơn. Tôi đã xem qua QZD của cậu, là trực tiếp thiết lập “hợp làm 1 thể”. Nói thật, trước kia chúng tôi cũng đã nghĩ đến ý tưởng này, nhưng nó đòi hỏi khả năng vận hành quá lớn, sợ rằng thiết bị không chịu nổi.”

Trang Ngạn Du không ngẩng đầu lên, nói: “Ừ, phải đổi Server.”

Tần Dịch Nguyên đi tới thấy cậu đang tính toán gì đó, anh ta nhìn một chút, bất giác lại nhìn sang sườn mặt Trang Ngạn Du.

Anh ta thật sự rất ít khi thấy người nào đẹp đến vậy.

Không phải anh ta chưa từng thấy trai đẹp, nhưng dù là tướng mạo hay là khí chất, vẻ đẹp của Trang Ngạn Du cũng đâm trúng gu của anh ta.

Cho dù hiện tại chỉ là dáng vẻ chăm chỉ làm việc, cậu cũng đem lại cho người ta một cảm giác rất đặc biệt, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần.

Tần Dịch Nguyên đang nhìn, Chu Tuyền đã trở lại, đầu đầy mồ hôi: “Anh Trang, đây là số liệu ACCS (Hệ thống điều khiển tự động của máy cẩu bờ), anh xem lại chút đi.”

Trang Ngạn Du thuận tay nhận lấy, ngẩng đầu thì thấy Tần Dịch Nguyên đang nhìn mình, thấy kì lạ bèn hỏi: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Tần Dịch Nguyên vội nói: “Không có.”

Trang Ngạn Du lại càng thấy kỳ lạ: “Vậy sao anh nhìn lâu thế.”

Tần Dịch Nguyên: “Ờm...”

Tần Dịch Nguyên dở khóc dở cười, không ngờ sẽ bị phát hiện, thôi bỏ đi, Trang Ngạn Du vẫn thẳng thắn như vậy.

Kỳ lạ chính là, cậu thẳng thắn như vậy cũng không khiến người nghe khó chịu, cậu chỉ nói ra sự thật thôi.

Giống như trước đó, cậu thấy rất kỳ lạ vì sao nhất định phải thường xuyên ra ngoài ăn cơm.

Biết rõ Trang Ngạn Du là trai thẳng sắt thép, nhưng Tần Dịch Nguyên vẫn có chút rung động.

Cũng chịu thôi, dù là tướng mạo hay là tính cách thì cái người này đều rất hợp gu anh ta.

Tần Dịch Nguyên gãi gãi đầu, rung động thì rung động, lâu lâu anh ta cũng không nhịn được muốn tới gần cậu.

Nhưng đối phương đến cùng vẫn là trai thẳng, anh ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục nhìn chằm chằm người ta.

Tần Dịch Nguyên tìm đường lui cho mình, nói: “Tôi đang suy nghĩ.”

Trang Ngạn Du gật đầu, coi như bị anh ta thuyết phục, lại tiếp tục công việc.

Lần đầu tiên Chu Tuyền tiếp xúc với thứ này, cứ ngu ngu ngơ ngơ, hoa cả mắt.

Cái gì mà máy cẩu bờ tự động, cái gì mà máy bốc container tự động, lại còn một cái máy hướng dẫn AGV tự động, xem nhiều đến mức đầu to thêm một vòng.

Anh ta và Trang Ngạn Du giống nhau, trước đây đều là người hỗ trợ mảng kỹ thuật điện tử, lúc trước đi hỗ trợ bộ công trình cũng chỉ phụ trách chạy thử chương trình là xong, có bao giờ tiếp xúc với những thứ này đâu.

Nhìn đến mức anh ta vừa hoảng hốt vừa bất lực.

Lại nhìn Trang Ngạn Du và Tần Dịch Nguyên, dù đối phương nói cái gì, cậu đều có thể nói tiếp được, phối hợp cũng tương đối ăn ý.

Chu Tuyền là một chàng trai cao to suýt 1m9, lúc này lại giống một cậu nhóc đáng thương, chỉ biết đứng giương mắt nhìn.

Trang Ngạn Du hình như nhận thấy anh ta rất muốn học, cậu chủ động nói chậm lại, giải thích từng thứ cho anh ta nghe.

Trong lòng Chu Tuyền cảm động, càng nghe nghiêm túc hơn, những lúc không hiểu, anh ta hỏi lại Trang Ngạn Du, cậu cũng sẵn lòng dạy.

Nhưng liên tiếp mấy ngày, mặc dù Chu Tuyền đã học được không ít, nhưng có vẻ đã dùng hết sức lực toàn thân, sắp đến lúc tan làm, cả người anh ta đều muốn co quắp trên mặt đất.

Khi Tần Dịch Nguyên nói chuyện với nhân viên quản lý bến cảng, Chu Tuyền đang co quắp trên ghế, hai mắt vô thần nói: “Là ma lực gì đã khiến tôi cố gắng học tập như vậy, liều mạng kiếm tiền như vậy, là tình yêu sao? Là không có tiền!”

Trang Ngạn Du nhìn anh ta một cái, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục nhắn tin cho Ôn Trầm Tập.

Ôn Trầm Tập hỏi cậu tan tầm vào lúc nào, anh định đi đón cậu.

Chu Tuyền bò dậy, tò mò hỏi Trang Ngạn Du: “Anh Trang, anh cố gắng làm việc như vậy là vì sao? Cũng giống em muốn kiếm tiền mua nhà hả?”

Trang Ngạn Du nói: “Không phải. Tôi là vì anh em của tôi.”

Chu Tuyền sửng sốt, không nghĩ tới việc này còn có thể có dính líu đến anh em.

Nhưng từ trước đến nay anh ta đều vô tư, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh em của Trang Ngạn Du khá khó khăn, cậu muốn giúp đỡ anh em nhà mình một chút.

Nghĩ như vậy, địa vị của Trang Ngạn Du trong lòng anh ta lại càng cao hơn.

Chu Tuyền mong đợi nói: “Anh Trang, anh đối xử với anh em của anh thật tốt, em cũng rất muốn làm anh em của anh.”

Nghe vậy, Trang Ngạn Du ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn Chu Tuyền.

Chu Tuyền vừa căng thẳng vừa chờ mong: “Có được không?”

Trang Ngạn Du cẩn thận suy tư một chút, lắc đầu: “Thôi quên đi.”

Giống như cậu đã nói, có một người anh em là tốt rồi, chất lượng hơn số lượng.

Bây giờ đã có A Tập, cậu đã mãn nguyện lắm rồi, ngoại trừ A Tập, hình như cậu cũng không hứng thú với người khác lắm.

Khuôn mặt Chu Tuyền lập tức tràn đầy thất vọng.

“Với lại…”Trang Ngạn Du lại bổ sung một câu, nhíu mày nói: “Tôi chỉ có một cơ thể, không thể chia được.”

Không giống ký chủ Long Ngạo Thiên đời trước, hắn luyện phân thân rất giỏi, một lúc cùng ba bạn người tốt đi ba nơi khác nhau tranh đoạt thiên tài địa bảo.

Chu Tuyền: “Hả?”

Chu Tuyền không hiểu lắm: “Việc này liên quan gì đến chuyện chỉ có một cơ thể?”

Không phải anh ta cũng chỉ có một cơ thể thôi à?

Trang Ngạn Du nói: “Cơ thể tôi ở chỗ của anh em tôi, ngủ cùng anh ấy, nếu kết thêm một người bạn tôi sẽ không còn tinh lực, không ứng phó được tiến độ này.”

Hơn nữa lúc làm hệ thống, từ trước đến nay cậu cũng là phục vụ một ký chủ xong mới đón kí chủ mới.

Sẽ không đi theo cả hai người cùng lúc, tinh lực của thân thể nhân loại cũng có hạn.

Cho nên cậu chỉ vừa phân tích một chút đã cảm thấy mình không ổn rồi.

Chu Tuyền: “... Hả??”

Chu Tuyền: “???”

Đợi chút, sao anh ta nghe cứ là lạ thế nào ý.

Anh Trang... luôn ở nhà anh em, còn ngủ chung với anh em?

Câu trước nghe còn được, câu sau lập tức khiến Chu Tuyền cảm thấy không bình thường.

Cái gì gọi là không có tinh lực để ứng phó vậy?

Chu Tuyền ngốc nghếch không biết nghĩ đến cái gì, mặt lập tức bừng đỏ, ấp úng nói: “Tôi tôi tôi nói, anh em không phải như vậy...”

Trang Ngạn Du: “Cái gì?”

Chu Tuyền không dám nói tiếp nữa, mẹ nó! Anh ta thật sự không có ý này mà!

Chỉ là không ngờ anh Trang và anh em của cậu lại... lại... là loại quan hệ “anh em” này!

Từ đó cho đến lúc tan tầm, Trang Ngạn Du phát hiện Chu Tuyền luôn ngơ ngác.

Ngốc như vậy, may anh ta không phải là anh em của mình.

Trang Ngạn Du thấy rất may mắn.

Lúc đầu Tần Dịch Nguyên muốn đưa cậu về, Trang Ngạn Du bèn nói: “Anh em của tôi sẽ đến đón.”

Vừa nghe đến hai chữ “anh em”, Chu Tuyền lại ngẩn ngơ, sau đó kéo Tần Dịch Nguyên đi: “Anh Tần anh đưa em về đi, em, em còn nhiều chuyện muốn hỏi anh.”

Không thể cản trở anh Trang yêu đương!

Tần Dịch Nguyên hết cách, đành phải tạm biệt Trang Ngạn Du.

Ôn Trầm Tập đã đến từ lâu, vẫn đợi cậu ở vị trí cũ.

Trang Ngạn Du ngoặt một cái là có thể thấy xe Ôn Trầm Tập.

Đến khi lên xe, cậu dựa vào phía sau, nhìn thấy anh em tốt đã thấy nhẹ nhõm dễ chịu.

Ôn Trầm Tập có chút đau lòng xoa đầu cậu: “Mệt lắm không?”

Trang Ngạn Du nói: “Tạm ổn.”

Ôn Trầm Tập cười cười: “Ở cùng đồng nghiệp có ổn không?”

Trang Ngạn Du nghĩ nghĩ: “Hai người họ đều hơi ngốc.”

Ôn Trầm Tập: “Hả? Ngốc?”

Trang Ngạn Du: “Đúng vậy.”

Một người thích nhìn cậu ngẩn người, một người vừa rồi còn đang ngây ngốc.

Đồng nghiệp ngốc như vậy, Trang Ngạn Du lại muốn thở dài.

Ôn Trầm Tập thấy dáng vẻ không còn sức lực của cậu bèn cảm thấy có chút đáng yêu.

Trên đoạn đường ra bến cảng này có rất nhiều gờ giảm tốc, dù lái xe rất cẩn thận, nhưng khi qua một cái gờ giảm tốc, Trang Ngạn Du vẫn bị xóc đến vẹo người.

Ôn Trầm Tập dứt khoát ôm cậu vào trong ngực, cố định cậu lại.

Trang Ngạn Du thuận thế tựa vào ngực anh, còn thoải mái mà điều chỉnh tư thế.

Thấy cậu ngoan như vậy, Ôn Trầm Tập nhịn không được lại ôm chặt hơn một chút: “Mệt mỏi thì chợp mắt nghỉ ngơi một lát đi.”

Trang Ngạn Du: “Được.”

Nhắm mắt chưa đến mười giây, Trang Ngạn Du đột nhiên mở miệng: “A Tập, anh biết không? Mỗi lần được anh ôm, tôi đều nhớ đến một ca khúc.”

Trong đầu Ôn Trầm Tập vô thức hiện lên “Tàu Titanic”, ca khúc kinh điển và cả cái ôm từ sau lưng kinh điển nữa.

Ôn Trầm Tập cười nhẹ một tiếng, vô thức sờ lưng cậu, thấp giọng hỏi: “Ừm, bài gì vậy?”

Trang Ngạn Du: “Anh em ôm một chút.”

Ôn Trầm Tập: ...”

Mọi sự lãng mạn trong đầu tan biến.

Ôn Trầm Tập không ôm cậu nữa, thậm chí gần như sau một giây đã che kín miệng Trang Ngạn Du, sợ cậu đột nhiên hát lên.

Ôn Trầm Tập: “... Tôi biết rồi.”

Trang Ngạn Du: “Anh cũng nghe bài hát này rồi à?”

Ôn Trầm Tập: “Ừ.”

Thử hỏi có người đàn ông nào chưa từng nghe qua chứ.

Mỗi lần Quý Trí Viễn hát đều thích gào bài này.

Trang Ngạn Du còn muốn nói gì đó, Ôn Trầm Tập tiện tay che luôn mắt cậu lại: “Tiểu Du, cậu đừng nói chuyện, vẫn nên chợp mắt một chút đi.”

Trang Ngạn Du: “À.”

Ôn Trầm Tập trừng mắt nhìn đỉnh đầu thanh thép nhỏ này mấy giây, cậu còn có cái bản lĩnh này, vừa mở miệng là tất cả bầu không khí ám muội đều sẽ biến mất.

Vào ban đêm, nhìn Trang Ngạn Du - người trong lòng đang nằm trên giường mình, Ôn Trầm Tập vốn đã có chút mất ngủ.

Càng đáng sợ chính là, anh vất vả lắm mới ngủ được thì lại mơ, trong mơ...

Trang Ngạn Du không ngừng lặp lại với anh: “Là anh em, thì đến ôm tôi một chút; Là anh em, hãy đến ôm tôi một chút; Là anh em...”

Bỗng Ôn Trầm Tập mở mắt, vô thần nhìn trần nhà.

Anh có linh cảm về sau mỗi lần anh ôm cậu đều sẽ không nhịn được nhớ đến bài hát này.

Vị đắng của tình yêu, anh nếm được rồi.

—--------------

Tác giả nói:

Cá Cá ngậm miệng lại: Tràn ngập sự quyến rũ

Cá Cá há miệng ra: Tổng giám đốc ôn: Hay là em đừng nói gì thì hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.