Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 25: Chương </span></span>25 :



Không biết có phải Ôn Trầm Tập vừa đập Quý Trí Viễn một trận không, tóm lại lúc hai người đi vệ sinh một chuyến về thì vẻ mặt Quý Trí Viễn vừa oan ức vừa bi phẫn, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn làm theo Ôn Trầm Tập, chào chú Liễu bên này, lại chào chú Trang bên kia.

Chú Liễu và ông Trang cùng nói: “Mấy cậu gọi bọn tôi một tiếng anh là đã nể mặt bọn tôi rồi, một tiếng “chú” này thì thật không dám nhận.”

Nhất là chú Liễu, ông bị gọi đến vô cùng chột dạ.

Mục đích ông mở du lịch sinh thái chính là để kiếm tiền.

Trong mắt ông, ba vị sếp lớn trước mặt này đều là khách, gọi ông một tiếng “anh” là đã cho cho ông mặt mũi lắm rồi. Ông còn nghe nói giá trị con người của mấy vị đây không chỉ là mấy triệu tệ, nào dám trèo cao.

Ông Trang thì bình tĩnh hơn, ông chỉ cảm thấy mấy ông chủ này thật sự quá khách sáo, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Xét cho cùng thì thế giới trước đây ông xuyên qua đều là thời nguyên thủy, người ông gặp được cũng toàn là người nguyên thủy chỉ cần ăn no bụng, tương đối đơn thuần.

Ông còn nhỏ giọng nói với Trang Ngạn Du: “Bé 11 à, người anh em này của con thật sự không tồi đâu.”

Tuy rằng những lời này ông đã lải nhải rất rất nhiều lần rồi.

Trang Ngạn Du cũng không ngại phiền mà thấp giọng đáp lại: “Vâng, được chọn đúng chuẩn luôn ạ.”

Đến trưa sẽ ăn cơm ở nhà chú Liễu, dưới lời mời nồng nhiệt của ba người Ôn Trầm Tập, ông Trang cũng xách con gà đã giết xong với mấy món khác qua đây ăn chung với mọi người.

Trong bữa cơm, ông Trang liên tục nói chuyện với Ôn Trầm Tập, cảm ơn anh đã nâng đỡ Trang Ngạn Du, còn trả cho cậu nhiều tiền thưởng đến vậy.

Ôn Trầm Tập thì lại khen: là bản thân Tiểu Du tài giỏi, là bản thân Tiểu Du xuất sắc, đây là những gì cậu nên có được.

Ông Trang nghe vậy thì còn vui hơn cả chính mình được khen, liên tục rót cho Ôn Trầm Tập rượu thảo dược ông tự ủ.

Chú Liễu ở bên cạnh nghe vậy cũng giật mình hỏi: “Tiểu Du giỏi vậy sao, còn có thưởng?”

Chú Liễu chỉ nghe nói học giỏi ở trường sẽ được thưởng, không nghĩ tới đi làm mà cũng có.

Ông còn nhớ rõ rằng học lực của Trang Ngạn Du không đặc biệt xuất sắc, trường đại học cũng không phải hàng top.

Chú Liễu lắc đầu, không biết có phải là do bản thân đã lớn tuổi rồi không, ký ức về Tiểu Trang trước đây đều trở nên có chút mơ hồ, dù sao ông chỉ mang máng nhớ thành tích của cậu ở mức trung bình khá.

Ông Trang lập tức kiêu ngạo nói: “Tất nhiên rồi, bé 11 nhà chúng tôi rất thông minh. Tôi còn chuẩn bị cầm tiền nó gửi về đi mua một căn nhà.”

Đương nhiên, ông Trang sẽ không nói mình cũng chuẩn bị chút trợ cấp cho con, tóm lại thì trong mắt ông Trang đang tràn đầy niềm tự hào.

Chú Liễu nghe vậy thì lộ vẻ hâm mộ, nhà ở nội thành rất đắt, nếu thanh toán hết một lần thì càng cần nhiều tiền hơn.

Dù hâm mộ nhưng ông cũng vui thay cho ông bạn hàng xóm: “Ông Trang à, đứa nhỏ nhà ông thật có tiền đồ, về sau ông có thể hưởng phúc rồi, khỏi cần phải ra ruộng mỗi sáng sớm nữa.”

Trên khuôn mặt hàm hậu của ông Trang toát lên niềm tự hào.

Trang Ngạn Du chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm, người khác có nói gì cậu cũng chỉ nhai nhai nhai, nhai được ba mươi lần mới nuốt xuống.

Quý Trí Viễn vội nói: “Cháu cũng nghe nói, anh Trang… không đúng, chú Trang à, em Tiểu Trang mới nhận tiền thưởng thôi, về sau còn được chia rất nhiều lãi nữa, mua nhà trả hết luôn một lần cũng được.”

Khuỷu tay Ôn Trầm Tập đụng anh ta một cái.

Quý Trí Viễn buông chén, bực dọc hỏi: “Làm gì đó? Tôi nói có sai đâu!”

Giọng Ôn Trầm Tập bình thản: “Gọi em cái gì, đừng có chiếm hời của người ta.”

Quý Trí Viễn không phục: “Tiểu Trang vốn nhỏ hơn chúng ta mà, gọi em Tiểu Trang thì có gì đâu.”

Ông Trang cười ha hả: “Đúng vậy đúng vậy, không sai không sai.”

Ôn Trầm Tập: “......”

Ôn Trầm Tập lôi Quý Trí Viễn dậy, điềm đạm lên tiếng: “Chú Trang, chú Liễu, bọn con đi vệ sinh một chuyến. “

Quý Trí Viễn lộ vẻ kinh hoảng, đang muốn cự tuyệt thì đã bị Ôn Trầm Tập không nói lời nào lôi đi.

Chú Trang có chút lo lắng: “Hai người đó…”

Lê Tức lập tức giả lả nói cho qua chuyện: “Hai chú cứ yên tâm, hai đứa bọn nó lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lần nào cũng vậy hết, giống mấy đứa học sinh thời nay ấy mà, trước khi đi vệ sinh phải hỏi người kia có muốn đi cùng không.”

Nghe Lê Tức nói đây hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, mọi người cũng không nghĩ nhiều nữa.

Chú Liễu có chút lo lắng hỏi: “Mới vừa đi vệ sinh xong, bây giờ lại đi nữa, hình như mới chưa tới nửa tiếng mà? Có phải thận có chút yếu không?”

“Phì——” Lê Tức nhất thời nghẹn rượu, suýt đã phun ra: “Khụ khụ khụ khụ!”

Chú Liễu vội vàng vỗ lưng hắn: “Trên bàn này toàn là người lớn cả, đừng ngại, chú cũng là người từng trải, xem mấy cậu là người một nhà nên mới nói. Người làm kinh doanh như mấy cậu dạo này toàn ngồi lì trong văn phòng nên mới yếu vậy đấy. Hiện tại còn trẻ chưa thấy gì, đợi tuổi lớn hơn chút, mấy cậu sẽ hối hận cho xem.”

Nói xong chú Liễu lại nhìn về phía đồng chí Trang: “Ông Trang này, tối ông lấy chút thuốc Đông y ông đã phơi xong lại đây, để tôi làm đồ bổ cho mấy đứa nhỏ, phải bồi bổ tụi nó một phen.”

Ông Trang luôn miệng đồng ý: “Được chứ, được chứ.”

Lê Tức u sầu che mắt.

Vì thế chờ đến khi Ôn Trầm Tập và Quý Trí Viễn từ phòng vệ sinh trở về, cả hai đón lấy ánh mắt hết sức thương yêu của hai vị trưởng bối, còn Lê Tức thì lại nhanh chóng dời tầm mắt, dáng vẻ có chút chột dạ.

Ôn Trầm Tập: “?”

Vì không rõ cho nên Ôn Trầm Tập thấp giọng hỏi Trang Ngạn Du đang ngoan ngoãn ăn cơm: “Bọn họ vừa nói chuyện gì vậy?”

Trừ bỏ lai lịch bản thân, trước nay Trang Ngạn Du chưa từng giấu diếm bất cứ điều gì với người anh em của mình.

Bởi vậy khi nghe Ôn Trầm Tập hỏi, cậu lập tức trả lời: “Nói cơ thể các anh không tốt, thận có chút yếu.”

Ôn Trầm Tập: “...”

Quý Trí Viễn không hiểu sao bị coi là yếu thận lại càng phẫn uất.

Bữa cơm này ba vị sếp lớn ăn mà vô vị, trong lòng không hiểu sao luôn có chút nghèn nghẹn, nhưng lại chẳng biết giải thích kiểu gì.

Dù sao bọn họ cũng không thể nói với chú Liễu và chú Trang rằng: xin hai người đừng hiểu lầm, thật ra thận bọn cháu tốt lắm…

Ngẫm lại quá trình giải thích cũng khiến cho người ta hít thở không thông.

Thế là bọn họ chỉ có thể phiền muộn cúi đầu ăn cơm, ngay cả Quý Trí Viễn mới vừa rồi còn ra sức khuấy động bầu không khí cũng tém lại, rất sợ lỡ nói trúng cái gì lại bị anh em nhà mình kéo vào nhà vệ sinh, sau đó lại bị gán cho danh hiệu” thận hư” khủng bố.

Cơm nước xong, chú Liễu phải thu xếp mấy thứ, ông Trang đi chuẩn bị chút hoa quả để tối bọn họ cầm về, đoán chừng lại nguyên một túi bạt lớn.

Trang Ngạn Du cũng muốn đi phụ, nhưng ông Trang vung bàn tay to bảo bọn họ tự đi chơi đi, đừng phụ gì cho thêm phiền.

Quý Trí Viễn thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần gánh cái danh kia nữa. Vì chứng minh bản thân sinh khí dồi dào, anh ta lấy ra công cụ câu cá, mang mũ che nắng và ghế gập rồi đi ra bờ sông ngồi câu cá.

Quý Trí Viễn còn nhớ vận may của Trang Ngạn Du, lần này còn cầm riêng cho cậu một cây cần chuyên dùng để câu cá lớn, cẩn thận nhắn nhủ: “Em Tiểu Trang…, phì, hay tôi gọi tên cậu đi, Tiểu Du à, tiệc cá hôm nay trông cậy hết vào cậu đấy.”

Trang Ngạn Du nhận cần câu: “Được.”

Có thể Trang Ngạn Du trời sinh may mắn, vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu thì cậu đã bắt được một con. Con cá đầu tiên tuy rằng không lớn nhưng cũng là khởi đầu tốt đẹp cho chiều nay, khiến người ta hâm mộ không thôi.

Quý Trí Viễn nhìn vị trí ngồi của Trang Ngạn Du, anh ta ngồi bên phải cậu, còn Ôn Trầm Tập thì lại ngồi bên trái cậu, Trang Ngạn Du ở chính giữa.

Quý Trí Viễn phát hiện mình ngồi ở hạ du, nghĩ rằng cá ở thượng du đều bị Trang Ngạn Du hấp dẫn, mình ở hạ du chắc chắn sẽ chẳng câu được gì.

Anh ta ngay lập tức thu xô, xách lấy ghế rồi chạy xa mười thước tới chỗ thượng du, quyết định phải chú ý cách bọn họ xa một chút, miễn cho vận may của mình bị Trang Ngạn Du hút mất.

Lê Tức thấy vậy thì cạn lời: “Chạy xa đến vậy à, tôi cũng đến phục tên cuồng câu cá này.”

Lê Tức thẳng thắn xách ghế của mình lại đây: “Tiểu Trang, cậu thật sự chưa từng câu cá à?”

Trang Ngạn Du đáp: “Chưa từng.”

Lê Tức cười hỏi: “Lúc nhỏ, bộ cậu không có xuống sông mò cá hả? Nhà cậu ngay chỗ này, cách sông gần như vậy, có phải thường xuyên xuống sông bơi không?”

Giọng nói Trang Ngạn Du tức thì trở nên mơ hồ: “Tôi không bơi.”

Lúc nhỏ thậm chí cậu còn không ở đây.

Cậu lựa chọn cơ thể trưởng thành vì tới đây chủ yếu là để nghỉ ngơi dưỡng lão, nếu cậu bắt đầu với cơ thể của một đứa nhỏ, hai mươi năm tiếp theo sẽ phải chôn chân chốn học đường.

Ông Trang sẽ còn phải chăm sóc cậu mà không thể tự do làm ruộng, vì vậy nên thân thể trưởng thành như hiện tại là thích hợp nhất.

Lê Tức ngạc nhiên: “Vậy hẳn lúc nhỏ cậu ngoan lắm, tôi hồi bé không phá phòng thì lật ngói, ba mẹ tôi người này còn đau đầu hơn người kia. Không tin thì cậu cứ hỏi lão Ôn đi, lúc ấy tôi còn thường xuyên trốn học chạy tới chỗ lão Ôn chơi nữa kìa.”

Ôn Trầm Tập khẽ cong môi: “Là thật, Lê Tức hồi đó thường xuyên trốn học.”

Trang Ngạn Du lắc đầu: “Thật sự nhìn không ra.”

Lê Tức thuộc kiểu người trông rất chín chắn chững chạc, không giống kiểu có tính cách đặc biệt phóng túng như Quý Trí Viễn. Hắn tương đối khiêm tốn, trên người còn toát lên một loại khí chất hòa nhã.

Có điều Trang Ngạn Du còn tò mò về anh em tốt của mình còn hơn cả Lê Tức: “Vậy còn anh thì sao?”

Ôn Trầm Tập: “Tôi?”

Trang Ngạn Du gật đầu: “Ừ, A Tập trước kia có trốn học không?”

Ôn Trầm Tập còn chưa kịp trả lời, Lê Tức đã cười nói: “Cậu ấy không có đâu. Cậu ta từ nhỏ đã chững chạc như người lớn rồi, cũng rất ngoan ngoãn, là loại học trò gương mẫu treo trên miệng mấy thầy cô ấy, còn thường thuyên tham gia thi đua các kiểu nữa.”

Trang Ngạn Du lộ ra lúm đồng tiền không quá rõ ràng, mím môi cười: “Nghe thật ngầu.”

Ôn Trầm Tập nói: “Hồi trước nhất định cậu cũng học giỏi.”

Trang Ngạn Du ậm ờ đáp lời: “Chỉ bình thường thôi.”

Lê Tức cười dịu dàng: “Tiểu Trang nói vậy thì quá khiêm tốn rồi, cậu cũng rất giỏi mà. Cậu làm cái hệ thống kia cho công ty của lão Ôn, tôi nghe nói rất nhiều nơi ở cả duyên hải và thành phố đều muốn tìm khoa học kỹ thuật Úy Lam hợp tác.”

Nói tới điểm này, Lê Tức còn trêu: “Lão Ôn kể cậu ký hiệp nghị chia lãi với cậu ấy, cậu cũng không sợ lão Ôn cầm được kỹ thuật rồi sẽ không chia tiền cho cậu nữa sao, lỡ cậu bị cậu ấy lừa thì sao bây giờ?”

Ôn Trầm Tập liếc nhìn hắn, không nói gì.

Trang Ngạn Du nói: “Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.”

Hệ thống này vốn làm ra để cho anh, cậu không được chia tiền cũng chẳng sao.

Ôn Trầm Tập nói: “Nếu tôi chiếm kỹ thuật của cậu cho riêng mình… vậy cậu sẽ làm sao đây? Lê Tức nói cũng đúng, cậu phải có lòng phòng bị mới được.”

Trang Ngạn Du vẫn giữ nguyên câu nói kia: “Anh sẽ không làm vậy đâu.”

Lê Tức bật cười: “Cậu tin tưởng cậu ấy đến vậy à? Lão Ôn chính là gian thương đó.”

Ôn Trầm Tập cũng hỏi: “Cậu tin tưởng tôi vậy ư?”

Trang Ngạn Du đáp: “Phải, tôi tin anh.”

Nhưng sau khi nói vậy rồi, thật ra Trang Ngạn Du vẫn có chút chột dạ.

Nếu nói tin Ôn Trầm Tập, chẳng thà nói cậu tin tưởng sếp đời trước, tin tưởng vào số liệu.

Ôn Trầm Tập là người được tuyển ra thông qua các loại số liệu xứng đôi, cậu tin vào phép toán dựa trên lượng số liệu khổng lồ của vị sếp đời trước, đây là kết quả tính toán ra được, tuyệt đối không sai.

Cho nên cậu mới có thể tin tưởng Ôn Trầm Tập đến vậy.

Lùi một vạn bước mà nói, dẫu phép tính có xuất hiện sai sót, nếu qua thời gian ở chung mà phát hiện đối phương thật sự không thích hợp, lại còn muốn mưu hại cậu thì Trang Ngạn Du cũng không sợ chút nào.

Với kỹ năng của cậu, chỉ cần vài phút là có thể xâm nhập vào khoa học kỹ thuật Úy Lam, xóa bỏ sạch sẽ mấy thứ thuộc về cậu, tuyệt đối không để lại cho bên kia.

Đương nhiên đó chỉ là trong tình huống xấu nhất thôi.

Mà trong thời gian chung sống với nhau này, Trang Ngạn Du phát hiện mình thật sự rất hợp rơ với người anh em tốt này.

Từ việc tin tưởng vào kết quả số liệu ban đầu cho đến hiện tại, tự Trang Ngạn Du cũng thấy rõ, người anh em tốt này của cậu thật sự rất được!

Nhưng mà Ôn Trầm Tập lại không biết những tính toán trong trường hợp xấu nhất của cậu.

Trong mắt người khác, một người trong nhà chỉ có một già một trẻ ở nông thôn, rõ ràng cuộc sống của bản thân không quá giàu có, còn từng bần cùng, thế mà lại mang tấm lòng tràn đầy sự chân thành và tín nhiệm giao hết cho Ôn Trầm Tập.

Việc này nói ra ai mà lại chẳng khen một câu, thế này mà không được xem là yêu ư?

Nhưng mà… đúng là không phải thật.

Ôn Trầm Tập mang tâm trạng phức tạp nhìn sườn mặt Trang Ngạn Du, không nói chuyện một hồi lâu.

Chỉ một câu “tôi tin anh” đơn giản đã làm đáy lòng anh trở nên mềm mại, tựa như bị quét lên một lớp mật vậy.

Xét lại thì, đây là kẹo ngọt xoa dịu mà chính anh hằng tìm kiếm.

“Lão Ôn, ông nên…” Lê Tức nghe lời Trang Ngạn Du nói, đang muốn quay đầu bảo Ôn Trầm Tập chú ý chăm sóc cho Tiểu Trang.

Nhưng lần quay đầu này, hắn lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Trầm Tập.

Phải nói thế nào đây, quen biết nhau hơn mười năm, hắn còn chưa từng thấy ánh mắt như vậy của anh.

Kính mắt che đi nét lạnh nhạt của gương mặt, sự nghiêm nghị cũng trở nên nhã nhặn cấm dục, song đôi mắt giấu sau kính mắt giờ phút này lại mang theo nỗi phức tạp và dịu dàng không nói nên lời.

Anh tựa như đang nhìn bảo vật mà mình vô cùng trân quý, yêu thích hết mực muốn chạm vào bảo vật ấy, nhưng lại sợ tay mình không cẩn thận làm xây xước nó.

Lê Tức lập tức im bặt.

Hắn nhớ lại thái độ khác thường của bạn tốt, từ sau khi Trang Ngạn Du tặng hoa quả cho bọn họ, thế nào cũng phải thúc giục bọn họ phải đáp lễ lại.

Hắn nhớ tới việc thằng bạn khăng khăng phải gọi ông Trang một tiếng chú, mà không phải là “anh” theo Quý Trí Viễn.

Thì ra đủ loại khác thưởng đều là bởi trong lòng sớm đã có nơi thuộc về.

Có lẽ là do Lê Tức bất ngờ ngừng lại khiến Ôn Trầm Tập hồi thần, anh hỏi: “Gì thế?”

Lê Tức cười tủm tỉm đáp: “Không có gì.”

Ôn Trầm Tập: “Ừ.”

Lê Tức tựa như vừa phát hiện ra bí mật nhỏ nào đấy, nhìn Ôn Trầm Tập một chốc, rồi lại ngó Trang Ngạn Du một lát, lẩm bẩm rồi lại tự cười một mình.

Hôm nay là một ngày nhiều mây, nắng cũng không gắt, sau giờ chiều, sông nhỏ vừa hấp thụ độ ấm, gió nhẹ nhàng thổi tới làm lay động mấy sợi tóc trên đầu Trang Ngạn Du, toàn thân toát lên sự biếng nhác.

Quý Trí Viễn chạy tít đằng xa chưa câu được thứ gì, Trang Ngạn Du bên này thì ngược lại, cậu lười đến độ sắp ngủ gà ngủ gật đến nơi, nhưng lâu lâu lại câu lên được một con.

Quý Trí Viễn thất bại trở về, thấy thu hoạch đầy tràn của Trang Ngạn Du thì chua lè nói: “Tiểu Du, gà cùng một mẹ mà sao lại đá nhau vậy hả?”

Trang Ngạn Du: “?”

Ôn Trầm Tập mỉm cười chỉ đám cá trong xô: “Cá.”

Lại chỉ chỉ Trang Ngạn Du: “Du.”

(*)Cá /yú/ và Du /yú/ đồng âm

Trang Ngạn Du: “...”

Thật đúng là có mấy người, càng không chiếm được thứ gì thì lại càng muốn có nó.

Quý Trí Viễn quyết định lại đây liều chết, thề không câu được cá thì sẽ không rời đi.

Riêng một mình Trang Ngạn Du đã câu được không ít.

Lo đến tối ăn không hết, Lê Tức và Ôn Trầm Tập cũng không câu tiếp nữa, nhưng ngồi chờ không cũng chán, Lê Tức dứt khoát bảo Trang Ngạn Du dẫn bọn họ tới vườn trái cây của ông Trang phụ hái hoa quả.

Chờ đến lúc hái xong về, Quý Trí Viễn vẫn ngồi đực bên bờ sông, cả người ủ rũ, sắp sửa úp sấp lên đất đến nơi, hai mắt thì đăm đăm nhìn mặt nước, hy vọng nhìn thấy kỳ tích nào đó.

Lê Tức hỏi anh ta: “Câu được con cá nào không?”

“Không có…” Ỉu xìu nói xong, Quý Trí Viễn đột nhiên lộn bật dậy: “Tiểu Du! Tiểu Du đâu! Mau tới đây!”

Trang Ngạn Du: “?”

Cậu ngờ vực bước đến.

“Mau đưa tay cho tôi mượn xoa chút, truyền cho tôi một chút ngư vận đi…” Quý Trí Viễn đang muốn kéo tay Trang Ngạn Du.

Nhưng anh ta còn chưa kịp đụng tới tay cậu thì đã bị Ôn Trầm Tập chụp lại một phen.

Ôn Trầm Tập mặt không đổi sắc: “Đừng có mà động tay động chân, ông có nhận được sự đồng ý của Tiểu Du chưa?’

Ngay cả anh cũng chỉ mới được nắm có một lần thôi đó!

Quý Trí Viễn: “Tôi chỉ muốn mượn chút vận may thôi mà…”

Tiếng nói càng lúc càng nhỏ.

Quý Trí Viễn chợt nhớ đến vì sao thanh danh trong giới giải trí của mình rất kém, ai cũng nói anh ta lăng nhăng, nam nữ ăn hết.

Đó là bởi vì anh ta không biết cái gì là ranh giới.

Này chủ yếu là do từ nhỏ đến lớn vận may của Quý Trí Viễn vô cùng kém, bởi vậy hễ gặp được người nào may mắn là anh ta lập tức muốn dính vào đối phương, hy vọng bản thân có thể chuyển vận, cứ như làm thế sẽ thật sự hữu dụng.

Chuyện muốn chạm vào tay người ta để mượn vận khí như vừa nãy, anh ta cũng có lần không cẩn thận mà làm vậy với nghệ sĩ nữ trong giới.

Bởi lúc ấy Quý Trí Viễn quá mức kích động, không nhịn được muốn chạm vào mu bàn tay đối phương một chút, tuy rằng chỉ trong vòng hai giây nhưng lại làm con gái nhà người ta hoảng sợ, ngại thân phận anh ta mà không dám nói rõ.

Lúc sau, có lẽ Quý Trí Viễn nhìn con gái nhà người ta như sắp quy tắc ngầm tới nơi, nữ nghệ sĩ nhà người ta lo lắng đề phòng nửa ngày, uất ức nhịn cả một đường đến sắp khóc tới nơi.

Quý Trí Viễn giải thích cũng vô dụng, sau này cô gái đó cứ thấy mặt anh ta là chạy biến dạng.

Cũng chỉ có người quen thuộc với Quý Trí Viễn mới biết, ánh mắt đó không phải muốn quy tắc ngầm, đó rõ ràng là ánh mắt khi nhìn thấy “cá koi” mà!

Nhưng từ đó lại có người nói Quý Trí Viễn lăng nhăng thích đùa giỡn, khiến cho mấy cô nàng chướng mắt anh ta, người vì tiền tiếp cận thì anh ta cũng thấy chướng mắt, cuối cùng thành ra độc thân tới tận bây giờ.

Sau khi Quý Trí Viễn được Ôn Trầm Tập nhắc nhở thì lập tức quy củ hỏi: “Tiểu Du à, cho tôi mượn tay cậu cầm chút đi mà, chỉ một ngón tay thôi cũng được! Chỉ một chút xíu chỗ móng tay thôi! Cậu cũng biết cái số tôi nó đen thế nào mà! Hoặc là cậu sờ cần câu của tôi một chút, nói không chừng sẽ có cá đến liền!”

Thế nhưng Trang Ngạn Du lại chém đinh chặt sắt mà từ chối: “Không thể.”

Sau khi khước từ, cậu xoay người nhét tay mình vào lòng bàn tay Ôn Trầm Tập, thúc giục anh: “A Tập, anh mau xoa đi, đừng để anh ta cọ hết.”

Cậu còn hết sức cảnh giác, phòng bị Quý Trí Viễn như phòng cướp.

Quý Trí Viễn: “...”

Biểu cảm anh ta lúc này hệt như bị sét đánh.

----------------

Cá cá điên cuồng tranh sủng: “Ngoại trừ anh em tốt nhất của tôi, không ai được phép lấy đi vận may của tôi hết.”

Ôn Trầm Tập: Cậu thành thật nói cho tôi biết, đời trước của cậu là gậy Như Ý đúng không? Cả Long Vương cũng không bẻ cong được. (mỉm cười)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.