Đới Tâm Di biết chuyện Thiên Thanh chuyển sang nhà mới thì có hơi bất ngờ, bởi từ trước đến nay cô bạn thân này chưa từng rời khỏi anh trai nửa bước, bây giờ đột ngột rời đi như vậy rõ ràng là có vấn đề, nhưng Thiên Thanh không nói Tâm Di cũng không dám hỏi, ai biết cô sẽ lại vì chuyện gì mà nổi điên chứ.
Mỗi Ngày Tâm Di đều đến chỗ cô rồi ở lại thật lâu, có hôm còn ngủ qua đêm chỉ thiếu mỗi chuyện xin giấy tạm trú lại nơi này thôi.
Buổi chiều hai cô gái nhỏ ngồi trên sofa, Thiên Thanh ngồi co người trên ghế, ánh mắt nhìn màn hình tivi có hơi đờ đẫn, rõ ràng là không tập trung. Tâm Di thì đang cặm cụi xơi đĩa mì ý một cách ngon lành, thi thoảng lại hỏi cô mấy câu, Thiên Thanh hầu như chỉ hờ hững đáp lại.
' Thiên Thiên bảo bối, cậu có biết chuyện Trần gia vừa công khai nhận lại 2 đứa con một trai một gái hay không ? " (
Thiên Thanh vòng tay ôm đầu gối, lưng ngã ra sau ghế, cô mặc bộ pijama dài tay, tóc đuôi ngựa buộc lên gọn gàng, mắt không dời khỏi màn hình tivi chỉ thuận miệng đáp
" Vậy sao ? "
Tâm Di đặt nĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng
" Phải đó, Trần tổng còn mở tiệc rất lớn để hai đứa con nhận tổ quy tông. Chuyện buồn cười là, hai người đó còn lớn tuổi hơn Trần Minh Phong, lần này cho tên khốn đó tức chết "
Thiên Thanh lấy điểu khiển chuyển sang một kênh khác
" Nói vậy chẳng phải vị Trần tổng đó đã ngoại tình từ rất lâu rồi sao "
'Nghe nói là từ lúc cưới Trần phu nhân thì bắt đầu ngoại tình rồi. Hai người đó con trai là thạc sĩ kinh tế, con gái thì học y, ai nấy đều tài giỏi hơn Trần Minh Phong, nghe nói Trần tổng có ý giao lại sản nghiệp cho cậu con trai vừa nhận lại kia, tên Minh Phong chết dẫm kia hắn ta như vậy mà còn dám tỏ tình với cậu...không biết xấu hổ. "
Tâm Di nói, thái độ xem thường ra mặt, chuyện vốn đã xảy ra rất lâu rồi nhưng cô bạn nhỏ lại cảm thấy bất bình thay Thiên Thanh, nay ông trời đúng là có mắt giúp cô hả giận.
Thiên Thanh vốn chẳng quan tâm đến việc Trần gia lục đục, bọn họ chẳng liên quan gì đến cô. Chỉ là hôm đó nóng giận muốn châm chọc Trần Minh Phong thôi, chuyện Trần tổng ngoại tình cũng là lúc Ngôn Hy nói chuyện điện thoại cô vô tình nghe thấy, anh nói ông ta nhân phẩm không tốt vậy nên lựa chọn từ chối khéo, không muốn hợp tác cùng.
Sao cô lại đột nhiên nghĩ đến Hạ Ngôn Hy rồi ?Thiên Thanh khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh của Hạ Ngôn Hy trong tâm trí. Cô đã rất chịu đựng không xem tin nhắn của anh, không nghe điện thoại của anh, vờ như mình có thật nhiều chuyện cần làm thay vì mỗi ngày đều vì Ngôn Hy mà sầu não.
Tâm Di ăn xong liền có người thay cô dọn dẹp rồi mang ra mấy món tráng miệng, cô bạn chọn một miếng táo được cắt sẵn cho vào miệng gặm một lúc. Tâm Di mở điện thoại lướt xem tin tức thì bị bất ngờ đếm mức miếng táo rơi ra khỏi miệng
Trời ạ"
Cô bạn thốt lên một cách bất ngờ, Thiên Thanh lập tức quay người lại
11
Cậu cậu cậu... Tâm Di lắp bắp nói
" Tớ làm sao ?
" Anh cậu vậy mà lại chọn Lê Âu Mạn rồi à ? Tớ còn tưởng anh ấy sẽ lại như mấy lần trước cân nhắc chọn gia tộc khác. Mới đây mà hai nhà đã hẹn nhau gặp mặt rồi còn đăng lên trang chính của tập đoàn Hạ thị, tiêu đề ' bữa cơm thân mật '. Sao không có mặt cậu vậy ?
Thiên Thanh nghe thấy lời của Tâm Di, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Cô run run lấy chiếc điện thoại từ tay Tâm Di, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình trước khi xem bài đăng ấy.
Trong ảnh Lê Âu Mạn xinh đẹp rạng rỡ ngồi cạnh Ngôn Hy, Dương Mẫn Quân và Hạ Quang Minh cùng người của Lê gia nói cười rất vui vẻ. Nhìn bọn họ thật sự giống như một gia đình, là loại gia đình kiểu mẫu không bao giờ dành cho cô.
Bên trong Thiên Thanh dường như có một lỗ hổng. Hình ảnh đó không chỉ là một bữa cơm thân mật, mà còn là sự thật phũ phàng rằng Ngôn Hy đã quyết định theo con đường đã được sắp đặt sẵn. Rõ ràng cô đã chấp nhận điều đó rồi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả, cô không biết cảm giác này là gì, nó giống như sự phản bội nhưng lại không hoàn toàn như thế. Là sự bất lực khi không thể thay đổi bất kỳ điều gì.
Cô đặt điện thoại xuống, không muốn tiếp tục nhìn vào những bức ảnh ấy nữa. Tâm Di nhìn thấy phản ứng của Thiên Thanh,lòng đầy lo lắng.
" Thiên Thiên, cậu không sao chứ? Nếu không muốn nói về chuyện này thì thôi, chúng ta sẽ không nói nữa có được không "
Thiên Thanh im lặng một lúc lâu, cô quay lại nhìn Tâm Di, nở một nụ cười yếu ót.
" Tâm Di, không phải lần trước cậu nói có chỗ muốn dẫn tớ đến sao, bây giờ chúng ta đến đó được không ? "
Tâm Di hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Thiên Thanh, cô nhanh chóng hỏi lại
Không phải cậu nói không muốn đến quán bar đông người phức tạp sao, chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh hơn "
Không cần, cứ đến nơi đó đi. Đông người thì mới vui mà "
Thiên Thanh nói nhưng thái độ rõ ràng là không có hứng thú gì, cô rõ ràng là tâm trạng không tốt muốn tìm một chỗ nào đó để xõa, để phát tiết. Tâm Di gật đầu, dù hơi lo lắng nhưng biết rõ bản thân không thể nào ngăn chặn Thiên Thanh, vậy thì cứ điên cùng cô thôi.
Tập đoàn Hạ Thị
Hạ Ngôn Hy bước vào văn phòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ nhân viên. Lòng anh đang như lửa đốt. Ngay khi biết tin bài đăng xuất hiện trên trang chủ công ty, anh đã lập tức gọi một cuộc họp khẩn cấp. Nhìn thấy những ánh mắt lo lắng và sợ hãi của cấp dưới, anh không kiềm chế được cơn giận dữ.
Ngôn Hy ngồi xuống ghế, tay gõ lên bàn tạo ra những âm thanh đều đặn, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đang rất tức giận. Tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám nói gì trước khi anh lên tiếng.
"Được rồi, ai là người chịu trách nhiệm quản lý trang chủ của công ty?" Anh hỏi, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn.
Một người đàn ông trung niên, có vẻ là quản lý bộ phận truyền thông, bước lên phía trước.
"Thưa Tổng Giám đốc, là tôi."
Bài viết ' bữa cơm thân mật ' là do anh đăng ? " Ngôn Hy hỏi, giọng nói đầy nghiêm khắc.
Người quản lý gật đầu, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán.
"Vâng, thưa Tổng Giám đốc. Chúng tôi nhận thông tin từ lão phu nhân yêu cầu đăng lên trang chủ để quảng bá cho công ty.
Ngôn Hy nghe đến đây, cảm giác tức giận càng tăng thêm. Dương Mẫn Quân là đang sợ anh nuốt lời sao ? Còn phải làm đến nước này, dùng công ty làm chiêu trò hình ảnh muốn anh chết tâm, từ bỏ suy nghĩ mà bà ấy không mong muốn
"Ngay lập tức gỡ bài viết đó xuống!" Anh ra lệnh, giọng nói mang theo nộ khí đáng sợ, công ty không phải nơi để làm mấy thứ chết tiệt đó.
Người quản lý cúi đầu, sợ sệt
"Vâng, thưa Tổng Giám đốc. Tôi sẽ làm ngay lập tức"
Ngôn Hy thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Anh biết rằng việc này không hoàn toàn là lỗi của người quản lý, nhưng anh cũng không thể để mọi việc tiếp diễn như thế. Anh cần tìm ra cách để kiểm soát mọi thứ.
Sau khi người quản lý rời đi, Ngôn Hy ngồi lại vào ghế, cảm thấy mệt mỏi. Anh nhìn ra cửa sổ, không thể nào giữ cho bản thân bình tâm được. Đã nhiều ngày rồi cả hai chẳng liên hệ gì, cô đang cố gắng tìm cách ném anh ra khỏi suy nghĩ, khỏi cuộc sống. Anh không dám tưởng tượng đến việc Thiên Thanh trông thấy những thứ đó sẽ có phản ứng như thế nào. Nó làm cô tổn thương, đau lòng, và điều đó càng khiến anh không thể tha thứ cho bản thân mình.