*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không được."
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Từ Gia Hòa nhanh chóng tắt điện thoại, định xem đề tiếp, nhưng bắp đùi trong bị muỗi đốt càng lúc càng ngứa, làn da trắng nõn mịn màng bỗng nổi lên vết đỏ sưng tấy, nặng như kiến cắn, ngứa đến nổi không suy nghĩ được gì.
Xem đề không vào đầu, Từ Gia Hòa lại mở điện thoại, định gọi đồ ăn ngoài ăn tối tạm.
Tin nhắn Wechat lại nhảy ra.
Lí Nhất Thước: Nhưng tớ đã mua rất nhiều gà rán.
Lí Nhất Thước: Mình tớ ăn không hết... tớ đang đứng ở khu chung cư của cậu nè... nhà cậu ở tòa nào vậy... hình như tớ bị lạc rồi...
Lí Nhất Thước: [Pikachu tủi thân.gif]
Lí Nhất Thước: Cíu bé cíu bé!!
Từ Gia Hòa:...
Từ Gia Hòa: Có thấy đài phun nước không, ở đó chờ tôi.
Ôi trời, Từ Gia Hòa khẽ thở dài, nhưng không còn cách nào khác đành phải xuống lầu đón người bạn cùng phòng phiền phức này.
Xa xa đã trông thấy Lí Nhất Thước đang xách hai cái túi lớn, vừa nhìn thấy cậu là cười ngốc chạy tới. Trên trán đổ mồ hôi mồ kê, có vẻ như hắn đã đi đi lại lại ngoài trời nắng chang chang suốt cả buổi. Rõ là thấy hơi phiền nên chẳng muốn chào hỏi gì, nhưng khi nhìn thấy Lí Nhất Thước như vậy, Từ Gia Hòa không tài nào phát cáu nổi.
"Cậu không tới trận đấu của Giang Dữ Thành thật này!" Hai má Lí Nhất Thước hơi đỏ, giọng nói nhẹ nhàng, trên mặt viết đầy hai chữ "hưng phấn" cực rõ.
"Là trận đấu của trường chúng ta." Từ Gia Hòa sửa lại lời của đối phương: "Tôi bận ôn tập."
"Hì hì, thế cậu cũng không đi tìm Lương Lục luôn!" Lí Nhất Thước bám lấy cậu như con chó to xác, nếu hắn có thêm đuôi, chắc bây giờ đang vui vẻ vẫy tới tận trời.
Giờ Từ Gia Hòa mới hiểu, hóa ra đối phương tới đây là muốn đích thân kiểm tra lịch trình của mình, xác nhận cậu không đi tìm Giang Dữ Thành cũng không hẹn với Lương Lục thật, không phải cái gì mà mua nhiều gà rán ăn không hết mà nó hoàn toàn là một cái cớ.
"Ba mẹ cậu không có ở đây sao?" Mở cửa phòng, Lí Nhất Thước thấy trong nhà tối thui, nên hỏi.
"Ba tôi đi công tác, mẹ tôi đi mua sắm chưa về." Từ Gia Hòa lấy ra một đôi dép mới đưa cho Lí Nhất Thước, sau đó bật đèn chùm ở hành lang lên.
"... Ò... Thế tối nay tớ ở lại nhà cậu ngủ được hông?" Cuối cùng Lí Nhất Thước cũng nghẹn ra được ý của hắn muốn nói.
"Sao cũng được, có phòng cho khách mà."
"Ò..." Lí Nhất Thước lập tức lộ vẻ đầy thất vọng, nhưng phòng cho khách cũng không sao.
Hai người vừa chén gà rán xong, là mẹ Từ Gia Hòa đã về, người phụ nữ rõ ràng đã bị vị khách không mời mà đến làm giật mình, lớp trang điểm đẹp đẽ trong nháy mắt cứng đờ, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên con trai dắt bạn về nhà chơi, sau khi nghe Lí Nhất Thước định ở lại một đêm, càng thêm nhiệt tình đi dọn dẹp phòng ngủ cho khách.
"Dì ơi dì cứ yên tâm ạ! Xếp hạng trong lớp của Gia Hòa luôn rất ổn định ạ, ngày nào giáo viên cũng khen cậu ấy."
"Dì không biết đâu, Gia Hòa thường giảng bài cho con đấy ạ, giúp con tiến bộ nhiều lắm! gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, đúng là người xưa không bao giờ lừa con mà!"
Người phụ nữ đang thay giường đệm mới cho phòng ngủ của khách vừa nghe Lí Nhất Thước nói nhảm, cười đến tận mang tai, khóe mắt cong thành ý cười. Sau khi dọn dẹp xong, bà cắt ít trái cây đưa vào phòng Từ Gia Hòa.
"Bé Hòa, học cả ngày rồi, nghỉ chút đi con, chơi game với bạn một chút đi chứ." Người phụ nữ quở trách nói.
"Không sao đâu dì ơi! Con cũng cần ôn lại bài tí ạ!" Lí Nhất Thước nghiêm mặt nói.
"Được rồi được rồi, các con muốn ăn gì thì gọi ta nhé, dì đi xem phim một lát." Người phụ nữ mỉm cười, đóng cửa lại.
Cửa vừa mới khép, Lí Nhất Thước đã lập tức sáp lại gần, thấp giọng kinh ngạc kêu: "Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tớ nghe phụ huynh nói đừng học nữa đấy. Sốc ghê! Đúng là mẹ nhà người ta mà!"
"Bớt lảm nhảm, cậu có mang theo tập vở thật không đó?"
"Không, nhưng tớ có mang điện thoại, cậu cứ xem đề của cậu, còn tớ sẽ chơi game của tớ."
Nói thì nói như thế, nhưng mỗi lần Từ Gia Hòa cúi đầu tiếp tục xem đề, thì lại cảm giác được đang có một ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm mình ở sau lưng không sót một giây nào. Đang định làm ngơ cố gắng tập trung, nhưng không biết sao vết muỗi đốt trong bắp đùi lại bắt đầu ngứa, căn bản không học được nữa.
Từ Gia Hòa nhón chân xoay ghế về phía Lí Nhất Thước đang chơi điện thoại, cậu đứng dậy đột ngột làm hắn giật bắn mình, vì hắn vẫn còn nhìn trộm.
"E hèm." Bị bắt gặp tại trận, Lí Nhất Thước vội vàng cúi đầu, tiếp tục xem điện thoại.
Nhìn thấy phản ứng của Lí Nhất Thước, Từ Gia Hòa bỗng thấy đối phương thật ra cũng rất đáng yêu. Cậu cũng ngồi xuống giường, nhân cơ hội này nói rõ với đối phương, rằng sau này không cần phải đóng giả làm người yêu chi cho mệt nữa.
"Thật ra, cậu không cần phải giả vờ làm bạn trai tôi nữa đâu."
Lí Nhất Thước bỗng ngẩng đầu, buông lỏng ngón tay, điện thoại trượt xuống giữa hai chân, màn hình đen kịt, trên mặt khó hiểu hỏi: "Ơ, tại sao?"
"Lương Lục nói sẽ không ép buộc tớ nữa." Từ Gia Hòa giải thích, "Thực ra, cậu ấy cũng không xấu..."
"Cậu đừng có tin anh ta!" Lí Nhất Thước gấp đến độ đỏ bừng cả mặt, ngồi thẳng người, lo lắng gãi gãi ót.
Tựa như chợt nghĩ ra được ý gì đó, hai mắt Lí Nhất Thước bừng sáng, nghiêm túc nói: "Thế thì không giả vờ, tụi mình ở bên nhau thật đi! Làm bạn trai thật luôn."
Lần này đến lượt Từ Gia Hòa ngơ ngác, cậu vô thức gãi vết muỗi đốt ở đùi trong, ánh mắt liếc ngang liếc dọc: "Nhưng mà, chúng ta được à..."
"Được chứ, cái gì cũng làm hết rồi." Lí Nhất Thước xòe ngón tay bắt đầu đếm một hai ba, "Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm luôn, ** cũng ** nè... sao mà không được?"
"Bạn bè, cũng làm được nhỉ? Nếu quan hệ giữa chúng ta tốt..." Từ Gia Hòa bất an cụp mắt, giọng điệu không chắc chắn.
Lí Nhất Thước trố mắt ngoác mồm, mắt trợn tròn, ngạc nhiên hết mấy giây, như nhớ ra điều gì, ngập ngừng hỏi: "Thằng Giang Dữ Thành, nó nói với cậu như thế à?"
Thấy người trước mặt rõ ràng cứng đờ người, Lí Nhất Thước mới ngờ ngợ ra, cau mày chửi: "** má nó, tớ vẫn không hiểu được gã đó bị cái gì, chẳng phải tên đó nó thích... thôi bỏ đi! Gia Hòa này cậu học nhiều quá nên bị ngốc phải không? sao người ta nói gì cậu cũng tin thế?"
Lí Nhất Thước gãi gãi đầu, nhìn đối phương, xác nhận lại lần nữa: "Cậu học nhiều quá nên bị lú thật rồi!"
Thực ra Từ Gia Hòa không phải là không bối rối, những năm gần đây cậu không có người bạn nào thân thiết, cũng chưa từng trải qua tình bằng hữu, liệu việc giải quyết dục vọng cho nhau có được xem là nằm trong giới hạn của tình bạn hay không. Chắc là không nhỉ? Nhưng Giang Dữ Thành thực sự đã cứu mình khỏi vực sâu của nỗi tự ti và nghi ngờ, khiến Từ Gia Hòa biết rằng bản thân mình cũng quan trọng như thế nào, biết rằng bản thân mình cũng là một vũ trụ độc nhất. Thế nhưng... dường như cũng không phù hợp với phạm vi của một tình bạn thông thường.
Thấy đối phương không trả lời, Lí Nhất Thước dịu giọng, đưa tay kéo nhẹ vạt áo Từ Gia Hòa: "Gia Hòa, cậu không được ỷ tớ thích cậu mà ăn hiếp tớ đâu nha."
Khu chung cư an ninh rất tốt, ngoài cửa sổ rất khó để nghe tiếng chó sủa hay tiếng huýt sáo, tăng thêm độ yên tĩnh trong căn phòng, chỉ có vết muỗi cắn ở bắp đùi trong cứ chọc người bứt rứt, Từ Gia Hòa không có cách nào từ chối, ngơ ngác đáp lại ánh mắt của Lí Nhất Thước, nhưng tay thì gãi gãi liên hồi.
"Chân cậu sao vậy?" Lí Nhất Thước khó hiểu nhìn chằm chằm phía dưới cậu: "Mới nãy tớ thấy cậu cứ gãi."
Từ Gia Hòa cúi đầu nhìn, vô thức lấy tay gãi gãi, bắp đùi trắng như tuyết nổi lên một vết cào hồng: "Bị muỗi cắn."
Ngẩng đầu, cậu thấy Lí Nhất Thước ngồi xích lại gần, nhìn xuống đùi trong, bầu không khí bỗng chốc ám muội, cậu còn nghe được cả hơi thở nặng nề của Lí Nhất Thước... Từ Gia Hòa theo bản năng muốn khép đùi lại.
Hai tay Lí Nhất Thước lại đẩy đùi ra, ngăn không cho Từ Gia Hòa khép lại, đầu cúi thấp, hơi thở phà vào giữa khe đùi, ngứa ngáy, nong nóng.
"Thoa nước miếng có thể giảm được ngứa đấy." Lí Nhất Thước ngẩng đầu, hơi thở ồ ồ nặng nề, tai đỏ bừng, trong mắt tràn ngập dục vọng.
Phương pháp dân gian này thì Từ Gia Hòa có biết, nhưng cậu không muốn làm, dù gì thì cũng phải lấy ngón tay quẹt nước miếng của mình rồi thoa lên vết muỗi cắn... Cảm thấy hơi ghê.
Định mở miệng từ chối, Lí Nhất Thước lại bẻ cặp đùi cậu ra, lòng bàn tay nóng ấm chạm vào làn da mát rượi, đầu lưỡi nóng hổi liếm vào trong khe đùi, ngứa ngáy khi bị đầu lưỡi nóng bỏng vờn quanh, nhẹ nhàng mút lấy trông như đã hoàn toàn che được vết muỗi cắn...
Cảm xúc ướt át của môi lưỡi ở đùi trong ngày một tăng, mọi dây thần kinh như mất cảm giác, thực sự không còn ngứa nữa. Từ Gia Hòa chỉ nghe Lí Nhất Thước nói ồm ồm không rõ lắm: "Nhiệm vụ đầu tiên của bạn trai, ohh, để tớ giúp cậu."