*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【Tối chủ nhật】
"Á."
Cô gái giật mình vì có một người lặng lẽ tới gần, hết hồn hét lên một tiếng.
Lương Lục cầm bài thi mô phỏng của lớp một, vừa mở cửa văn phòng ra, thì chợt nhìn thấy cô gái trước mắt đang sửa sửa xóa xóa gì đó ở trên bàn làm việc. Bạn nữ này có hơi quen quen, nếu như nhớ không lầm thì, hình như đây là lớp trưởng môn Toán ở lớp hai, Chung gì gì đó.
Cô gái sợ đến mức cứng đơ cả người, cố gắng gập nửa người che lại bàn làm việc, trong mắt đầy sợ hãi và bất an, hàng mi run rẩy, cô không hề biết rằng phản ứng thái quá này đã hoàn toàn vạch trần hành vi của cô.
Lương Lục không đáp lời nào, chỉ là trầm mặc đi tới, đặt bài thi của mình lên bàn làm việc của thầy Trương, cụp mắt đúng lúc nhìn thấy tờ phiếu thi có ghi họ tên được viết chình ình ba chữ trên cột "Từ Gia Hòa".
Lương Lục nhíu chặt mày, không giấu được vẻ khinh thường trong mắt, sau đó nói: "Sửa đáp án của người ta hả?"
Cô gái hoảng sợ, ánh mắt láo liêng liên tục, trên trán toát mồ hôi lạnh, liều mạng xua xua tay, lắp bắp nói: "Không, không phải... là do Từ Gia Hòa bản thân cậu ấy không muốn tham gia cuộc thi, nên bây giờ hối hận, bảo tôi giúp cậu ấy đến văn phòng sửa thành câu sai."
Lời nói dối này không đáng để cân nhắc chút nào, ở đâu ra lại có người đến bây giờ mới thấy hối hận dễ dàng từ bỏ cái vị trí thi đấu quan trọng như thế này chứ? Lương Lục nhếch khóe miệng giễu cợt nhưng không nói gì, cơ chừng không thèm vạch trần thủ đoạn của cô gái trước mặt.
"Cậu, cậu thích tin hay không thì tùy." Chung Duẫn Nặc lấy tay lau mồ hôi trên trán, hai tay xếp gọn lại phiếu đáp án đặt trên bàn, không giải thích gì thêm, bước chân hỗn loạn chạy ra khỏi văn phòng.
"Chung Duẫn Nặc!" Một giọng quen thuộc ở bên ngoài cửa.
Lương Lục theo sát cô gái ra khỏi văn phòng, đúng như dự đoán, giọng nói kia chính là của Từ Gia Hòa. Cậu thở hổn hển, trong tay còn xách một túi đồ ăn vặt đưa cho cô gái, trên môi nở nụ cười dịu dàng: "Cậu cầm lấy đi."
Lương Lục trợn trừng cả mắt, cố gắng hết sức để che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Anh không thể tin được cảnh tượng trước mắt, anh cứ tưởng cô gái này đang nói dối, ai có thể ngờ Từ Gia Hòa cầu xin đối phương giúp đỡ? Còn công khai tặng cả đồ ăn vặt, kể cả khi bản thân anh cũng đang đứng ngay ngoài cửa văn phòng mà cũng không tránh né một chút nào.
Có điều, vì sao cậu lại từ bỏ cơ hội thi đấu lần này chứ?
Hình ảnh trông thấy Lí Nhất Thước hôn lên trán Từ Gia Hòa bên cửa sổ trước tiết tự học tối lại hiện lên trong đầu. Lương Lục lập tức phản ứng: Nếu có thể vượt qua vòng sơ khảo, bọn họ cần phải đến Bội Thành để tham dự vòng chung kết dưới sự dẫn dắt của các giáo viên trong trường, khách sạn và vé máy bay khứ hồi đều sẽ do nhà trường phụ trách, chắc chắn không tránh khỏi việc ăn ở cùng nhau trong suốt chặn đường.
Nói cách khác, Từ Gia Hòa thà từ bỏ cơ hội thi đấu lần này chứ không muốn nhìn thấy mình, thậm chí còn đi tìm lớp trưởng để giúp sửa đáp án luôn sao?
Có cần phải như vậy không? Không đến mức đó chứ?
Cậu ấy thực sự ghét mình tới vậy ư?
————————————————
Từ Gia Hòa không biết mình trở về KTX bằng cách nào, chỉ nghiêng mình nằm trên giường không muốn làm gì, sắp tới tiết tự học tối cũng chẳng muốn đến lớp. Trời đã chạng vạng, trong phòng 6094 không bật đèn, toàn bộ không gian hòa vào màn đêm ngoài cửa sổ.
Mở điện thoại, tin nhắn Wechat nhảy ra mấy cái, đều là từ Lí Nhất Thước.
Lí Nhất Thước: Xin lỗi o(╥﹏╥)o
Lí Nhất Thước: Tớ không nên ngày nào cũng quấn lấy cậu hỏi bài.
Lí Nhất Thước: Thật ra mấy câu đó tớ biết làm hết, nhưng chỉ vì muốn nói chuyện với cậu thôi.
Lí Nhất Thước: Xin lỗi, à đúng rồi để tớ xin nghỉ tiết tự học tối giúp cậu.
Lí Nhất Thước: [Pikachu quỳ xuống.gif]
Từ Gia Hoà nắm chặt điện thoại, sửng sốt một lát rồi mới trả lời đối phương: Không phải do cậu, là do tôi, cảm ơn cậu.
Nhắm mắt lại vẫn còn nhớ như in vẻ mặt thất vọng của thầy Trương, nhất là sau khi mình nói "Phiếu trả lời của em giống như bị chỉnh sửa, có thể kiểm tra camera không ạ.", thầy Trương thậm chí còn làm ra vẻ mặt vô lý: Từ Gia Hòa, thầy biết em rất khắt khe với bản thân, nhưng em cũng không được nói dối như vậy! Ai sửa? Không lẽ là thầy? Thầy còn mong em là người đi thi!"
Khẽ nhắm mắt lại,, đôi mắt vẫn có chút đau nhức, Từ Gia Hòa có thể chịu bản thân bị trượt, nhưng không thể chấp nhận việc phiếu trả lời của mình bị người ta ác ý xuyên tạc.
Rốt cuộc là ai?
Trong đầu đột nhiên hiện lên hai khuôn mặt khi cậu chạy lên tầng năm của khu hành chính vào đêm qua, Chung Duẫn Nặc dịu dàng, và Lương Lục kiêu ngạo không ai bì nổi.
Chẳng lẽ là Chung Duẫn Nặc? Nhưng học cùng lớp một năm rồi mà, dù hai người không thân nhau lắm nhưng Từ Gia Hòa rất rõ tính cách của đối phương, Chung Duẫn Nặc không thể nào là người đi sửa đáp án của mình được. Vậy... chẳng lẽ là Lương Lục?
Giống như một tiếng sét đánh thức cái đầu hỗn loạn của cậu, đôi mắt lạnh lùng ban đầu của Lương Lục, nụ cười tinh nghịch khi mới bước vào ký túc xá, vẻ mặt nghiền ngẫm sau khi nói thật vào ngày hôm qua... cùng với khóe miệng khinh miệt khi bước ra khỏi văn phòng và đi lướt qua của đêm qua, những thần sắc đó như một cuộn phim phát lại.
Thân thể đã không còn bị uy hiếp, bí mật của mình cũng không hề bị tiết lộ, chờ đợi trước mắt đó là một tờ đáp án bị chỉnh sửa. Câu trả lời gần như đã rõ, Từ Gia Hòa cảm thấy tim mình đập loạn xạ trong lòng, cậu lại nhấc điện thoại lên, đôi tay gần như run rẩy, những ngón tay dường như trắng bệch.
Từ Gia Hòa: Cậu ở văn phòng vào tối hôm qua?
Trong vài phút chờ đợi câu trả lời, tiếng tim đập bình bịch như sắp nổ tung trong KTX yên tĩnh.
Lương Lục:? Cậu cũng nhìn thấy mà.
Từ Gia Hòa đánh chữ trong khung chat: "Cậu sửa bài thi của tôi phải không?", nhưng vẫn chưa nhấn gửi, khi còn nhỏ cậu đã được giáo dục rằng, cha mẹ đã từng dặn dò nhiều lần là không được tự ý suy đoán ác ý về người khác.
Ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khóa sột soạt, ngay sau đó cửa túc xá bị đẩy ra, một tiếng cạch, đèn chùm chiếu sáng cả căn phòng.
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, tiếng kéo ghế đập tan sự yên tĩnh, có người ngồi xuống trước bàn. Từ Gia Hòa nằm trên giường, đang định ngồi dậy chào hỏi, vừa quay người sang, không ngờ Lương Lục lại lọt vào tầm mắt cậu.
Từ Gia Hòa theo bản năng lại nằm xuống, trong tình cảnh này, bản thân vẫn chưa nghĩ ra cách để đối mặt với anh như thế nào.
"Rè ——" Tiếng điện thoại trên bàn rung lên cực chói tai.
"Alo." Lương Lục bắt máy.
"Vẫn ổn."
"Để tôi mượn chìa khóa, tiết tự học tối mai cậu gọi cho tôi trước là được."
"Ừm."
"Từ Gia Hòa bảo cậu giữ bí mật à?... Tôi biết rồi."
"Nói xong chưa, tôi cúp đây."
"Ừm, tạm biệt."
Ký túc xá yên tĩnh trở lại, Từ Gia Hòa lặng lẽ nghiêng người, ngón tay cái mở khóa màn hình điện thoại, màn hình vẫn còn ở khung chat, nhưng bây giờ không cần gửi nữa, cậu không có can đảm đứng dậy đối mặt trực tiếp với Lương Lục.
Lách cách, là tiếng bật lửa, mùi thuốc lá dần lan vào không khí tỏa lên trên giường, tràn ngập khoang mũi, Từ Gia Hòa chịu không được ho khan vài tiếng.
Ngoài cửa lại có tiếng tra chìa khóa, bước chân vội vã tiến vào ký túc xá, theo sau là giọng nói của Lí Nhất Thước, "Có mình cậu thôi à? Gia Hòa đâu?"
Từ Gia Hòa không thấy được vẻ mặt của Lương Lục, nhưng nghe rõ được tiếng ghê xê dịch trên sàn nhà, cũng cảm nhận được tầm mắt của hai người đồng loạt nhìn lên trên này, tập hợp hết lên người mình.
"Cậu đang ngủ hả? Tớ lén chuồng về đấy." Lí Nhất Thước tới gần giường trên, hai tay vịn chặt lan can, chiều cao 1m84 khiến hắn dễ dàng tựa cằm vào khung giường, chớp mắt mong mỏi nhìn Từ Gia Hòa.
Lúng túng.
Từ Gia Hòa xấu hổ làm hai má đỏ bừng, lúc này cậu không thể giả chết được nữa rồi, chỉ đành lim dim mắt, chậm rãi ngồi dậy, đầu tóc ngổn ngang, vờ như vừa tỉnh giấc.
Liếc mắt xuống một cái, vô tình chạm mắt với Lương Lục đang xoay người. Trong mắt Lương Lục vẫn lạnh lùng sắc bén, nhưng lại có chút kinh ngạc, anh mím môi cau mày... Gò má phải của anh hình như có vết bầm?
"Cậu chưa ăn tối hả?" Lí Nhất Thước nằm úp sấp bên giường, tay phải nâng hộp cơm lên, "Gọi đồ ăn ngoài, tớ vừa vòng qua lan can lấy được đó."
Bầu không khí trong KTX rất kỳ dị như cũ, Từ Gia Hòa thấy áy náy không dám quay đầu sang, vừa rồi cậu vô tình nghe lén điện thoại của Lương Lục, tuy rất để ý, nhưng không có hỏi.
"Gia Hòa này, sao cậu lại đưa đồ ăn vặt cho Chung Duẫn Nặc thế." Lí Nhất Thước nằm nhoài trên bàn phía bên phải, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Từ Gia Hòa.
Câu hỏi này quá đột ngột, Từ Gia Hòa cũng có chút bất ngờ: "Sao cậu biết? Tôi chỉ bao bạn bè thôi mà."
"Thật không?" Lí Nhất Thước kéo sợi tóc xoăn: "Bọn nó đang đồn tối hôm qua cậu tặng đồ ăn vặt cho cô ấy... còn nói..."
Lí Nhất Thước dừng lại chốc lát, sau đó dè dặt nói tiếp: "Bọn nó còn nói cậu cố tình thi thấp điểm, để nhường cho Chung Duẫn Nặc, tại vì muốn theo đuổi cô ấy. Kết quả không kiểm soát được điểm, nên vị trí đã thuộc về Chu Huy... Nhưng mà cậu cứ yên tâm! Tớ đã nói cho bọn nó biết không thể nào có chuyện đó được!"
Hóa ra bây giờ thế mà lại xuất hiện tin đồn này? Thật không ngờ mấy người trong lớp tối qua nhiều chuyện như vậy.
"Sao có thể được chứ." Từ Gia Hoà tức giận chọc chọc đũa vào hộp cơm, trong lòng còn đang suy nghĩ câu Lương Lục vừa nói [Từ Gia Hòa bảo cậu giữ bí mật] là sao.
"Vì sao phải tặng đồ ăn vặt cho cô ta?" Lương Lục ở bên cạnh rốt cuộc mở miệng, xoay bút, "Tôi cũng rất tò mò."
Dường như không phải Lương Lục đặt câu hỏi, mà là đang tự hỏi tự trả lời: "Thật ra thì không cần thiết."
Cửa túc xá lại đẩy ra lần nữa, Giang Dữ Thành vẫn mặc bộ đồ bóng rổ, vào chả chào hỏi gì, theo thói quen ném bóng vào lưới treo trên giường.
"Ủa mày bị gì vậy?" Lí Nhất Thước chỉ chỉ khóe miệng hỏi Giang Dữ Thành.
Từ Gia Hòa nghe vậy cũng quay đầu sang, chỉ thấy khóe miệng bên trái của Giang Dữ Thành dán một miếng băng cá nhân, xung quanh mắt nổi đầy tơ máu.
"Chơi bóng bị đập trúng."
Lương Lục và Giang Dữ Thành trầm mặt giống hai tảng băng trôi lạnh lẽo, đứng sừng sững ở hai bên bàn, giữa họ như có một rào cản vô hình, vô cùng sợ hãi nếu chen giữa hai người bọn họ.
"Không ai dùng nhà tắm nhỉ, vậy tôi đi rửa mặt trước nhé."
Từ Gia Hòa dẫn đầu chạy trước, tiện tay vắt quần áo đồng phục lên lan can, thay đồ ngủ rồi vào nhà tắm trước.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Lương Lục cũng đứng dậy khỏi bàn, đi tới giường dưới, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
Một mẩu giấy nhỏ từ trong túi quần Từ Gia Hòa rơi xuống đất.
Lương Lục liếc mắt, cúi người xuống nhặt lên đang định tiện tay ném vào thùng rác, sau đó đột nhiên phát hiện trong mẩu giấy viết đầy chữ.