Giỏi Cởi Quần Áo Người Khác

Chương 32: Bốn người đối đầu



Buổi chiều trở lại trường học, đường đến trường vốn thường vắng vẻ hôm nay lại kẹt xe, tiếng còi xe kêu inh ỏi. Chiếc ô tô bên cạnh dường như không đợi được nữa, một cậu nam sinh xách theo hành lý bước xuống xe chuẩn bị đi bộ đến trường. Người đó chính là Lương Lục, mặc một chiếc áo phông đen cùng quần kaki - thế mà lại mua cái quần giống y hệt của mình luôn này? Từ Gia Hòa hạ xuống cửa sổ xe, luồng khí nóng phả vào mặt, nhưng không có gọi đối phương lại.

"Lạnh à con?" Mẹ ngồi ở ghế lái hỏi, vừa tắt điều hòa vừa nói.

"Dạ không ạ, tại con muốn nhìn qua một chút." Từ Gia Hòa chậm rãi đóng cửa kính xe lại.

Người phụ nữ liếc nhìn Từ Gia Hòa trong gương chiếu hậu, không nói gì, chiếc xe phía trước cuối cùng cũng tránh đường, bà giảm chân ga từ từ nhích tới, nhưng chạy được vài mét thì lại bị kẹt.

"Bé Hòa à." Người phụ nữ gõ ngón tay lên vô lăng, giọng điệu thờ ơ nói: "Hôm qua con ở lại nhà của bạn, có làm phiền gia đình người ta không đó?"

"Dạ không, nhà của cậu ấy đúng lúc có phòng dành cho khách ạ." Tim Từ Gia Hòa đột nhiên đập mạnh, cố gắng khiến mình không có vẻ gì là chột dạ. Chiều nay khi trở về nhà, sa khi ba mẹ nghe nói cậu đã ở lại nhà của một người bạn trong đội bóng rổ thì đã rất ngạc nhiên, không hỏi thêm một câu nào... nhưng lúc này mẹ lại nhắc đến chuyện đó nữa.

"Không phải mẹ cằn nhằn gì."Người phụ nữ dừng lại một giây, "Sau này cố gắng đừng ngủ qua đêm ở bên ngoài, dù sao thì con..."

"Con biết rồi ạ." Từ Gia Hòa cắt ngang lời của mẹ, cậu quá hiểu một giây sau mẹ sẽ nói cái gì, nhưng giờ mình không muốn nghe.

Người phụ nữ thở dài, tiếp tục nói: "Mẹ không nói nữa không nói nữa, ba mẹ không phải muốn can thiệp vào đời sống riêng tư của con, chỉ là lo cho con, dù sao thì con... mẹ chỉ muốn sau này con gọi báo trước một tiếng để ba mẹ yên tâm, tối qua mẹ xém tí thì đã báo cảnh sát, may là có ba của con ngăn lại."

"À đúng rồi, thầy Trương của các con đã nói cho mẹ nghe chuyện đi thi, bảo con ôn tập chăm chỉ. Qua vòng sơ khảo sẽ phải đến Bội Thành đấu chung kết đúng không? Mẹ giúp con đặt vé máy bay và khách sạn trước nhé?"

Mí mắt phải của Từ Gia Hòa giật giật, suy nghĩ một lát lại nói: "...... Cứ xem trước thành tích của vòng sơ khảo như thế nào đã ạ, không cần gấp."

"Phải rồi bé Hòa này, mẹ đã hỏi giáo viên của con, một năm này cũng cần phải ở KTX trường, chờ đến năm lớp 12 mẹ giúp con chuyển sang học ngoại trú, thuê một căn nhà ở gần đây, buổi tối về nhà tự học, ở KTX bất tiện quá..."

"Mẹ, mẹ dừng ở đây đi, kẹt xe đông quá, để con tự đi bộ được ạ." Từ Gia Hòa lại cắt ngang lời của mẹ lần nữa, đơn giản mở cửa xe chạy trốn khỏi những lời càm ràm, Lương Lục cũng đã đến KTX, Từ Gia Hòa muốn nói chuyện riêng chỉ có mình và Lương Lục cho rõ ràng trước khi hai người bạn cùng phòng kia đến. Bản thân không muốn phải nghe theo lời của anh ta nữa, càng không muốn bởi vì ép buộc mà mình phải tạm nhân nhượng.

Một tuần sau, cậu lại dùng chìa khóa mở cánh cửa số 6094, tâm trạng đã hoàn toàn khác, Từ Gia Hòa vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình đối mặt với Lương Lục mình đã run rẩy như một con chó đi lạc như thế nào.

Lương Lục quay đầu nhìn người ngoài cửa, trong mắt lóe lên một vệt sáng, nhưng nhanh chóng vụt tắt, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?"

Lương Lục vừa hỏi vừa đi tới, thân hình cao to cùng khí thế bức người như muốn đè bẹp cậu trai trước mắt, còn thuận tay xách lấy hành lý trong tay Từ Gia Hòa, định xách vào giúp cậu.

Thế nhưng Từ Gia Hòa lại giữ chặt túi lại, không hề buông ra, ánh mắt rất khác với mọi khi.

"Đề hàm số đã soạn trước đó cuối tuần em đã xem qua chưa? Còn có mấy đề gửi qua mail em có xem không?"

"Không."

Lương Lục kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn chằm chằm cậu trai, cười tinh nghịch bảo: "Uống lộn thuốc đấy à? Hay là đã tới ngày của mấy dì rồi... Ồ phải ha, kỳ kinh nguyệt, tôi nhớ nhầm."

Từ Gia Hòa lách người lướt qua Lương Lục, đặt túi hành lý lên bàn, lạnh lùng nói: "Lương Lục, tôi không biết trong lòng cậu đang có mục đích gì, tò mò hay là ham thích của lạ hoặc dù có là cố ý muốn đùa giỡn tôi vì trông rất thú vị... Chúng ta đừng nên tiếp tục mối quan hệ này nữa."

Lương Lục sửng sốt một giây, sau đó kéo ghế ngồi xuống, giọng nói bỡn cợt như cũ: "Tôi đã chơi em tận hai lần rồi, miệng em đang nói lung tung cái gì vậy? Hay là, em cũng muốn để hai người kia biết?"

Lương Lục hất cằm, ra hiệu chỉ vào chỗ ngồi của hai người còn lại - Lí Nhất Thước và Giang Dữ Thành.

Rút điếu thuốc từ trong túi, châm lửa rồi thản nhiên đưa vào miệng. Hai người lại đối diện nhau, Lương Lục kẹp điếu thuốc ở ngón tay bên phải, phà ra một làn khói, thấy đối phương nhăn mặt nhưng chẳng hề hé răng, anh lại nói: "Nói đùa thôi. Em ngoan một chút, thì tôi sẽ không nói."

Từ Gia Hòa treo cặp sách lên ghế, hít một hơi thật sâu, tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh: "Bọn họ đã biết hết rồi."

?

Lương Lục giống như đã nghe được một trò đùa nào đó cực động trời, khóe miệng nhếch lên, khói bay ra từ mũi: "Biết gì? Biết em ngoài lỗ đít ra thì còn có một cái *** ** được phải không?"

Lương Lục khi nói tục khác hoàn toàn với dáng vẻ quân tử của một học sinh gương mẫu mà anh có, mặc dù nghe lại những lời này, tuy vẫn khá tức giận xấu hổ chói cả tai, nhưng Từ Gia Hòa đã không còn như xưa.

Lương Lục chả buồn để tâm đến cơn đau rát vì nhiệt độ nóng rực, dứt khoát đè ngón tay lên tàn thuốc còn dỡ, ném vào thùng rác bên cạnh, phát ra một tiếng giòn giã bên tai, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: "Em không đồng ý cũng không cần phải đùa giỡn bằng kiểu này..."

"Tôi không có nói đùa." Nhiệt độ trên má dần tiêu tan, đột nhiên Từ Gia Hòa có ý muốn trả thù: "Họ đã biết tôi là người song tính, cũng không để ý nếu tôi tiếp tục ở KTX của trường. Nếu cậu muốn loan tin trong trường một cách trắng trợn thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần một kỳ thi của hai năm sau nữa thì tôi đã có thể cao chạy xa bay rồi, cùng lắm thì tôi lại chuyển sang một trường cấp ba khác, thành tích học tập của tôi dù có đi đâu chăng nữa thì cũng không thành vấn đề."

Toàn bộ ký túc xá tĩnh lặng hết nửa phút, tiếng còi ở tầng dưới bị cửa sổ cách âm hai lớp chặn lại. Sau khi Từ Gia Hòa nói ra hết những lời này xong, cảm giác như mình đã trút bỏ được gánh nặng cực kỳ to lớn. nghẽn ở trong lòng suốt mười bảy năm rốt cuộc cũng biến đi mất, đúng vậy, vì sao lại phải tự ti, vì sao cứ phải luôn đè ép bản thân, rõ ràng mình cũng là một vũ trụ có một không hai.

"Cạch——" Tiếng đẩy cửa vang lên ầm ĩ, phá vỡ bầu không khí bế tắc giữa hai người.

"Con mẹ mày mày phải kể cho tao nghe trước chuyện giữa mày với Tần Vi mau, mày mà không nói thật đừng hòng mà tao hợp tác... Ơ, cậu tới rồi à Từ Gia Hòa?" Giọng ồn ào của Lí Nhất Thước vang khắp phòng KTX.

Bước vào cửa chính là Lí Nhất Thước và Giang Dữ Thành, vẻ cáu kỉnh của Giang Dữ Thành tỏ rõ trên mặt, ban đầu Lí Nhất Thước đang cau mày tức tối đột nhiên nhìn thấy Từ Gia Hòa thế mà lại vô thức bật cười khúc khích, bước luôn vào trong thì lại thấy Lương Lục đang ngồi trên ghế, nụ cười chợt tắt.

Giang Dữ Thành nhìn hai người tới trước, hình như đã đoán được tất cả, ném cặp lên bàn, ném cho Từ Gia Hòa lon coca, sau đó dựa vào thành giường, giọng điệu bình tĩnh nói: "Gia Hòa, em nói rõ ràng với hắn chưa?"

Từ Gia Hòa trầm mặc gật gật đầu, tiện thể khui nắp lon.

"Hai người còn lén bàn bạc gì sau lưng tôi đấy?" Lí Nhất Thước nhìn Giang Dữ Thành, sau đó liếc nhìn Từ Gia Hòa ở bên phải, cuối cùng rơi xuống người Lương Lục, sắc mặt tái nhợt nói: "Ai nói rõ cho tôi biết được không, này Lương Lục?"

"Mày lo chuyện bao đồng làm gì?" Lương Lục không nhịn được cười khinh miệt, lại rút thêm một điếu trong hộp thuốc lá, "Từ Gia Hòa và mày không phải là người của cùng một thế giới, tốt nhất là mày nên nghĩ thêm nhiều cách để không bị đội sổ cho kỳ thi tháng sau đi."

Lí Nhất Thước mặt đỏ bừng nhưng cũng không cãi lại, liếc nhìn Từ Gia Hòa một cái, sau đó cười ranh ma, giọng điệu cực đắc ý nói: "Mày tưởng mày là ai, tao đã lên giường với Gia Hòa rồi, Giang Dữ Thành cũng..."

"Khụ khụ khụ ——" Từ Gia Hòa phun hết nước coca ra ngoài, sặc đầy họng. Giang Dữ Thành đứng kế bên cũng sửng sốt không thôi, sau đó xoa xoa cằm mấy lần, khá lúng túng đi tới bóp mạnh sau gáy Lí Nhất Thước.

"Á ** má mày, đau quá!" Lí Nhất Thước nhấc chân cho người đằng sau một đạp.

Lương Lục mím môi còn chưa kịp châm lửa, tay phải vô thức nghiền nát điếu thuốc, thậm chí có vài sợi thuốc lá bị rơi cũng không thèm quan tâm. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Gia Hòa, ngón tay đối phương đang gãi gãi hầu kết không quá rõ của mình, nhẹ ho khan vài tiếng, dù không nhận được câu đáp lại, nhưng Lương Lục nhận ra, Lí Nhất Thước đang nói thật.

Lương Lục vốn cho rằng, Từ Gia Hòa có thể làm bạn cùng phòng với người khác, có thể là bạn của người khác, cũng có thể là cao lãnh chi hoa một người chỉ được ngắm nhìn từ xa, nhưng duy nhất chỉ có thể bị làm nhục nhiều lần ở dưới thân mình mà thôi, là công cụ làm tình độc nhất của anh.

Kết quả, Giang Dữ Thành cũng có, thằng ngốc Lí Nhất Thước thế mà cũng chạm vào được.

 ......

Nỗi hối hận, căm hờn, xấu hổ và ghen ghét bỗng dâng lên trong lồng ngực anh, như thể anh vừa bị ăn một cú tát mạnh vô hình.

Những tưởng rằng mình sẽ là người duy nhất cứu lấy cậu trong giây phút cậu bị nhấn chìm, và chỉ có bản thân mới có thể nuốt những thứ dục vọng mới mẻ lại dơ bẩn của cậu. Cậu ấy sẽ phải khuất phục dưới chân anh, sẽ rơi vào tay anh, và rồi cuối cùng cậu sẽ yêu anh.

Tình yêu cuối cùng sẽ biến mọi sự ép buộc về thể xác và những lời nhục mạ trở thành một lá bùa thoát tội...

Nhưng hiện tại mới nhận ra, chỉ có cậu là duy nhất của anh, nhưng anh không là duy nhất của cậu.

Tại sao, tại sao mình lại không trông chừng cậu ấy? Tại sao mình không lấy dây trói chặt cậu ấy lại? Tại sao không nhốt cậu ấy ở bên cạnh mình?

Có phải là, chỉ cần giấu Từ Gia Hòa đi, thì cậu mới ngoan ngoãn nghe lời mình không?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.