Giỏi Cởi Quần Áo Người Khác

Chương 22: Bộ đề ôn thi đại học



Từ Gia Hòa cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, trên viền áo bị khoét một lỗ hình tam giác, bên phải còn một lỗ thiếu cúc áo.

Cậu biết Lương Lục cố tình làm vậy, câu nói đó đầy ám muội ẩn ý, chỉ cần ngồi nghĩ một chút là biết được ám thị ở trong đó... Nhưng Từ Gia Hòa không hiểu vì sao phải nhắc lại nó khi đang có người khác ở đây.

Lương Lục vẫn mạnh mẽ, tự phụ, ngạo mạn như vậy, dường như không ai có quyền cãi lại trước mặt anh, nó như là đặc quyền có một không hai dành riêng cho anh. Bị anh ta nắm được nhược điểm, là càng không dám manh động mà phải ngoan ngoãn nghe theo.

Từ Gia Hòa chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, lúc này cậu chỉ muốn lặng lẽ nhét chiếc cúc áo vào lại trong túi quần, cố gắng khiến mình trông bình tĩnh tự nhiên nhất có thể.

Nhưng Lí Nhất Thước không biết. Hắn bật dậy khỏi ghế, ghế bị đẩy mạnh phát ra tiếng cót két giòn giã, hắn đoạt mạnh cúc áo trên bàn, giọng điệu vô thức giương cao.

"** má mày Lương Lục mày là một tên lưu manh, đồ con chó cặn bã, thằng hèn chơi dơ!"

Lí Nhất Thước tối sầm mặt, trên mái đầu có mấy cọng tóc xoăn nhỏ màu nâu cafe cứ lắc lư về phía trước, tay cuộn chặt cúc áo trong tay thành nắm đấm, gân xanh gồ lên trên cánh tay... Chỉ có điều tuy Lí Nhất Thước cao, nhưng có đôi mắt to tròn một mí cùng với khuôn mặt giận dữ trông chả đáng sợ tẹo nào, giống một chú chó husky đang chạy vòng quanh vì bị lấy mất miếng bánh nhân thịt của nó.

Lương Lục lại nhàn nhã nhún vai, tựa lưng vào ghế ngồi, ngước cằm, ánh mắt khinh bỉ, như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Tôi hèn á? Tôi chả thèm sợ, người hèn ở đây là ai còn cần tôi nói à —— "

"Tôi không phải." Từ Gia Hòa chặn miệng Lương Lục.

Vẻ mặt Lương Lục kinh ngạc nín cười, đang định giải thích ý mình nói, nhưng ngay sau đó câu mà Từ Gia Hòa nói tiếp càng khiến anh thêm ngạc nhiên.

Từ Gia Hòa đối mặt với Lí Nhất Thước, giọng nói thản nhiên, như đang miêu tả mặt trời mọc ở đằng đông lặn ở đằng tây vậy: "Chúng tôi chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý của nhau mà thôi."

Nhìn thấy sắc mặt Lí Nhất Thước có chút khó coi, nhưng đôi mắt lại lập lòe ánh sáng. Từ Gia Hòa nói tiếp: "Cậu ấy không ép buộc tôi, cậu đã hứa với tôi rồi, không được nhắc lại chuyện này."

Bầu không khí căng thẳng giữa ba người tạm dừng trong giây lát.

Lí Nhất Thước vứt cúc áo xuống đất cho bỏ tức, đập xuống đất phát ra tiếng lách cách, còn tưng tưng mấy lần, thế mà lại lăn về ngay bên chân hắn, dưới tình huống này đột nhiên có hơi buồn cười.

"Mẹ bà nó."

Hắn dứt khoát cúi người xuống, lụm cúc áo lên, xòe lòng bàn tay ra trước mặt Từ Gia Hòa, giọng điệu ấm ức: "Nè."

"Cảm ơn."

Lí Nhất Thước nhìn Từ Gia Hòa cụp mi nhẹ nhàng cảm ơn mình rồi mới nhận lấy cúc áo trong tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, man mát, ngưa ngứa. Lại liếc mắt nhìn sang Lương Lục, cái tên cặn bã kia còn đang nghiền ngẫm, tựa như đang đắc ý nhìn người ta bại trận dưới tay mình.

"Chắc tôi rảnh háng muốn điên rồi mới đi lo chuyện bao đồng!"

"Ờ. Cậu cũng biết là mình đang lo chuyện không đâu là tốt đấy." Lương Lục gật gật đầu, tỏ vẻ rất tán thành với câu nói này của Lí Nhất Thước.

"Con mẹ mày!"

Tiếng vặn khóa cửa vang lên.

Giang Dữ Thành vác cặp trên vai, vào phòng nhìn quanh một lượt, hiếm hoi chào hỏi: "Về hết rồi à?"

"Cậu đứng đó chi vậy." Giang Dữ Thành sẵn tay ném cặp lên bàn, hỏi Lí Nhất Thước.

"Từ Gia Hòa cậu ấy... cậu ấy làm rơi bút nên em đi nhặt dùm."

Nghe vậy, ánh mắt Giang Dữ Thành bất giác nhìn Từ Gia Hòa, người trước mắt lại lặng lẽ dời mắt sang chỗ khác: "Ồ, vậy à, không ai đi tắm, thế tôi tắm trước nhé."

Không phải mới tắm trong phòng tắm của phòng tập bóng rổ rồi sao?

Từ Gia Hòa có chút khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu dọn dẹp bàn học, xé giấy vụn ném vào thùng rác.

Qua vài ngày sau cuộc sống của Từ Gia Hòa rất bình thường không có gì bất ngờ, quản lý đội bóng rổ chỉ là một cái tên vậy thôi, Giang Dữ Thành cũng không có gọi mình đi tập luyện nữa, dù gì bí mật cũng biết hết rồi, nên cũng đâu cần rèn luyện thân thể gì nữa?

Chỉ có duy nhất Lí Nhất Thước ngày nào cũng bám dai như đỉa, hễ cứ nghỉ giải lao là chạy tới hỏi bài. Hỏi bài tí thì thôi đi, trong giờ học mới giảng qua ví dụ xong, sơ hở xí là quên, sau đó chạy ào đi hỏi Từ Gia Hòa lãng phí thời gian nãy giờ ngồi nghe giảng đã đời.

Cũng may lúc về KTX còn có Lương Lục giúp chia sẻ cái cục nợ này.

Giang Dữ Thành nằm trên giường nghe nhạc, ba người kia thì đang ngồi trước bàn học cãi lộn.

"Mẹ mày tao không có hỏi mày nghe không!" Lí Nhất Thước giật lại vở của mình từ tay Lương Lục.

"Tại mày học ngu, nên Từ Gia Hòa giảng mày nghe không hiểu đấy."

Từ Gia Hòa kẹp ở giữa, bị hai người kia cãi lộn qua lại nhứt cả đầu, chuyện gì đang diễn ra vậy trời? Trong lớp bị Lí Nhất Thước làm phiền không ngồi yên học được, về KTX rồi mà cũng không có cách nào an ổn ôn tập, kì thi toán có qua nổi vòng sơ khảo không đây?

Hôm nay Lương Lục đã sửa sang xong các đề thi thử rồi lần lượt in ra, đưa bộ đề còn lại cho Từ Gia Hòa: "Em lên giường tôi xem đi, mấy chỗ khoanh đỏ là chỗ quan trọng cần xem, dạng đề đó hồi trước chưa ra, xem câu nào không hiểu cứ hỏi tôi."

"Còn mày." Lương Lục trông bực mình không thôi, chỉ chỉ Lí Nhất Thước, "Câu này đúng không, để tao giảng, giảng xong rồi thì mày ngậm mẹ mồm mày lại, đừng có làm phiền người ta."

Lí Nhất Thước ủy khuất nhìn Từ Gia Hòa. Cuối cùng cũng tìm được một chỗ nghỉ ngơi, Từ Gia Hòa đeo tai nghe, quyết đoán lơ đi ánh mắt cầu cứu của đối phương.

Còn một bên khác, Lương Lục đang nhỏ giọng, chỉ đầu bút vào đề mục sáng lóa "Bộ đề thi đại học năm 201X", cười khẩy bảo: "Có cái phương trình dễ vậy mà cũng không biết làm? Mày giỡn mặt với tao hả?"

Lí Nhất Thước trừng mắt nhìn không nói một lời, anh thấp giọng nói tiếp: "Câu này là câu thi đại học năm ngoái, lên mạng search đáp án là có, mày không biết thật, hay là mày không muốn biết?"

Lí Nhất Thước lại bị Lương Lục làm nghẹn họng, tức giận phồng hai má đỏ bừng, nhưng không cãi lại được, chỉ đành cảnh cáo anh ta nói nhỏ giọng chút.

Lương Lục viết phương trình KMnO4+16HCl=2MnCl2+2KCl+5Cl2↑+8H2O vào vở, sau đó giương mắt, giọng lần này nhỏ như bình thường, nói: "Hiểu chưa? Tự xem lại đi." Sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, không thèm nhìn lại, thậm chí còn không buồn liếc mắt một cái, dù sao thì lòng nhẫn nại của anh cũng có hạn.

"Cạch" Đằng sau anh vang lên tiếng ném bút giòn tan.

————————————————

Thoáng một cái đã đến thứ sáu.

Lí Nhất Thước đưa tay vào hộc bàn, cúi đầu nhìn một chút, kiểm tra cuốn vở vẫn còn ở trong đó —— là vở vật lý của Từ Gia Hòa, Lí Nhất Thước nài nỉ cả buổi mới mượn được nó, muốn mượn để cuối tuần về nhà xem, nói đúng hơn là muốn sờ một chút.

"Ái chà, đang giấu cái gì đó?"

Triệu Bác Văn đoạt lấy cuốn vở từ sau lưng Lí Nhất Thước, trên nhãn vở ghi tên Từ Gia Hòa.

Đây là một trong những đứa bạn quậy phá của Lí Nhất Thước khi hắn vừa chuyển trưởng tới thì quen nhau, học lực trung bình, thích lôi kéo mấy cậu ấm nhà giàu như Lí Nhất Thước ăn chơi suốt ngày, còn nói khoác mà không biết ngượng xưng anh em ngọt xớt.

Nhìn thấy tên trên quyển vở, Triệu Bác Văn hơi ngạc nhiên, chán ghét vứt đi, giọng điệu còn ra vẻ rất thất vọng: "Tao còn tưởng mày mua truyện tranh gì chứ..."

Lí Nhất Thước sốt ruột ở trong mắt, nhưng vì sĩ diện nên ngại lấy về.

"Gần đây mày uống lộn thuốc hả? Cả ngày toàn đi hỏi bài học bá, mày muốn thi Thanh Hoa á?" Triệu Bác Văn mở bừa một trang vở nhìn thử.

Lí Nhất Thước nghe vậy thì nổi khùng, làm bộ làm tịch bảo: "Ai muốn học chứ? Nếu không phải do lớp trưởng sắp Từ Gia Hòa quấn lấy tao, nên tao mới để lại chút mặt mũi cho cậu ta thôi."

Triệu Bác Văn ở sau lưng đột nhiên im phăng phắc, Lí Nhất Thước hoang mang, vừa quay đầu, thì đã thấy Từ Gia Hòa giật lại quyển vở trong tay Triệu Bác Văn, lúc này đang lạnh lùng nhìn hắn.

"Vậy sau này đừng có mượn vở tôi nữa."

————————————————

<má ngta ** cho tơi bời hoa lóa r ông cố này vẫn còn đi giải đề ạ, cười ị:>
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.