Giỏi Cởi Quần Áo Người Khác

Chương 1: Lần đầu vào ký túc xá



Từ Gia Hòa đi ra từ văn phòng của thầy, cầm một tờ giấy trong tay, đó là đơn đăng ký ở ký túc xá.

Mặc dù là đơn đăng ký xin, nhưng cậu thật chẳng muốn ở KTX trường chút nào.

Thế nhưng sau khi phân ban khối 11 xong, nhà trường yêu cầu toàn bộ học sinh phải trọ ở KTX trường, để đảm bảo tỷ lệ trúng tuyển và quản lý được thống nhất hơn. Khu KTX trong khuôn viên mới vừa xây xong khoảng nửa đầu năm nay, đã được tân trang lại toàn bộ trước khi khai giảng, thiết bị sắp xếp cũng rất tốt.

Vừa mới bước vào phòng, bên trái có bốn bàn học và một tủ sách cạnh nhau, bên phải là hai chiếc giường tầng, có ban công, máy lạnh, phòng tắm riêng, so với các trường cấp 3 trọng điểm khác ở thành phố thì khá tốt.

Nhưng Từ Gia Hòa không muốn ở.

Bởi vì cậu có một bí mật, bên dưới *** nhỏ của cậu, còn có một cái *** đang ẩn núp, vừa mềm lại vừa đáng sợ.

Bí mật này đã theo cậu 17 năm rồi, khi còn nhỏ cậu không biết, nên đã tự đi hỏi cha mẹ, sao mình lại có thêm một cái lỗ mà các bạn khác lại không có, cha châm một điếu thuốc, lười trả lời, còn mẹ thì rưng rưng nước mắt, cứ nói là sau này lớn lên rồi con sẽ hiểu.

Và rồi sau này, khi Từ Gia Hòa lớn lên, cuối cùng cũng biết rõ bí mật này tàn nhẫn đến mức nào, đến nỗi nó khiến cho cậu không yên tâm khi chơi đùa cùng với các bạn nam khác, lại không dám chấp nhận lời tỏ tình của các bạn nữ.

Từ Gia Hòa muốn có bạn, nhưng lại không dám bước tới, từ khi biết chuyện cho đến nay chỉ có thể dựa vào sách vở và giải đề để che đi sự cô độc của chính mình.

Khi người khác nhắc đến Từ Gia Hòa, những lời hay ý đẹp có điều cũng chỉ là: "So với các Học bá của mấy năm trước, EQ thấp chút cũng không sao."

Những lời nói xấu thì ví như: "Ỷ mình vừa học giỏi vừa đẹp, nên chảnh, hay ra vẻ dễ sợ."

Chỉ có Từ Gia Hòa biết, bản thân chỉ là đang giả vờ trở thành một người lạnh lùng ít nói, để cố gắng che đi dáng vẻ nhiệt tình muốn gần gũi cùng người khác.

"Cốc cốc."

Trước mắt là số phòng 6094, Từ Gia Hòa nhận chìa khóa từ cô bảo vệ nơi đó, thế nhưng vì theo phép lịch sự, lần đầu vào KTX vẫn nên gõ cửa thì hơn.

Không có ai mở cửa.

"Cốc cốc."

Vẫn không có ai ra mở.

Chắc hôm nay là chiều chủ nhật mình đến hơi sớm, KTX chưa có ai. Từ Gia Hòa không còn cách nào đành lấy chìa khóa ra, vặn khóa cửa, khi cậu đẩy cửa vào, bất ngờ chính là, ba người bạn cùng phòng của mình đều có ở đây, hơn nửa ai cũng đang chơi điện thoại, ai cũng không thèm mở miệng, càng chẳng muốn đứng lên ra mở cửa.

"Có chìa khóa rồi còn gõ cửa làm gì, bị hâm hả." Một cậu con trai ngước đầu lên nhìn Từ Gia Hòa, rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục thao tác trong tay.

Người nói chuyện tên Giang Dữ Thành, là học sinh thể thao nổi tiếng lớp bên cạnh, đội phó của đội bóng rổ, vào lớp 10 không bao lâu thì đã được chuyển từ tuyển thủ dự bị sang tuyển thủ chính thức, các cô gái ai cũng thích chạy đến sân bóng rổ ngắm gã chơi bóng. Các đàn anh khóa trên vốn dĩ rất không ưa gã, nhưng Giang Dữ Thành đã lật ngược tình thế được rất nhiều trận đấu, dùng chính kỹ năng của mình khiến người khác khuất phục, tuy bọn họ tức nhưng cũng đành ngậm miệng.

"Ơ kìa, đây chẳng phải là bạn học giỏi tên Từ đó sao, chơi game không bạn?" Bạn nam ngồi dựa vào cửa sổ mở miệng nói.

Đây là Lí Nhất Thước bạn cùng lớp với Từ Gia Hòa, là một học sinh mới chuyển trường, bị cha mẹ ép vào trường trung học trọng điểm này, học lực cũng chỉ vừa đủ để theo kịp tiến độ học tập của trường, cho nên luôn đứng hạng bét của lớp.

Còn không chờ Từ Gia Hòa trả lời, thì Lí Nhất Thước đã tự biên tự diễn: "Ờ mà thôi, học sinh giỏi sao biết chơi game."

Rõ ràng là Lí Nhất Thước và Giang Dữ Thành đang try hard, hai người dường như đã quen nhau từ lâu, dù gì thì mới ngày đầu tiên mà bọn họ đã cày rank cùng nhau rồi, có thể nói là họ rất tin vào kỹ năng của nhau.

Vừa dứt lời, người bạn cùng phòng thứ ba cũng quay đầu nhìn Từ Gia Hòa.

Từ Gia Hòa biết anh, cậu này tên là Lương Lục, quanh năm luôn đứng đầu lớp, Từ Gia Hòa chỉ đứng hạng nhất trong bài kiểm tra của tháng lớp 10 mà thôi, chỉ lấy được hạng nhất có một lần, nghe đâu lần đó Lương Lục phát huy không giống như ngày thường, làm văn bị lạc đề. Nhưng cho dù bữa đó anh thi không tốt, nhưng vẫn đứng top 10 của lớp.

Từ Gia Hòa còn nhớ sau khi có điểm, cậu một mình đi qua hàng lang, đi đến khu vườn nhỏ phía sau trường. Đã qua thời gian tan trường từ lâu, cả trường vắng tanh, không ngờ lại va phải một người ở ngoài vườn, đang hút thuốc.

Hơn nữa người đó hóa ra lại chính là Lương Lục, học sinh luôn được thầy cô khen là học sinh giỏi suốt năm liền.

Hai người chạm mặt nhau, Từ Gia Hòa cảm thấy có chút xấu hổ, muốn vờ như không nhìn thấy nhưng lại bị Lương Lục gọi lại.

"Này."

"Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu." Từ Gia Hòa nhàn nhạt đáp.

Lương Lục dập tàn thuốc, dẫm lên vài cái, mỉm cười bảo: "Ai thèm sợ, cậu là Từ Gia Hòa à?"

"Ừm."

Lương Lục nhướng mi, lại nhìn cậu một cái, đôi mắt đen sâu thẳm như biển không có chút cảm xúc, xoay người rời đi.

Từ Gia Hòa có thể cảm nhận rõ ràng sự chán ghét của đối phương đối với mình...nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, nhiều nhất chắc là đang chê cười và khinh thường mình.

Vào giờ phút này, bọn họ lại trở thành bạn cùng phòng.

Từ trước đến nay Từ Gia Hòa không giỏi giao tiếp, từ lúc cậu tiến vào KTX, Lương Lục cũng chẳng chủ động bắt chuyện với cậu, nên thôi cũng kệ, yên lặng đi qua chỗ ngồi của mình sắp xếp sách vở trước.

Chỉ có bàn học bên phải Lương Lục là còn trống. Từ Gia Hòa hết cách đành phải ngồi ở đây, nhưng khi cậu đặt sách phụ đạo lên trên kệ, rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt mạnh mẽ đang nhìn mình chằm chằm.

Là Lương Lục.

Từ Gia Hòa không biết có nên quay đầu lại hay không, nhưng sau khi quay đầu thì nên nói cái gì đây? Chào hỏi à? Mà lúc vào cửa không có chào, giờ chào có kỳ quá không.

"Cộp cộp."

Lương Lục gõ ngón tay xuống bàn, là đang ra hiệu bảo mình quay đầu lại hả?

Không biết tại sao, tim của Từ Gia Hòa bắt đầu đập dồn dập, mình vốn dĩ đã ít nói hướng nội rồi, nhưng lại bị cái người có khí chất mạnh mẽ như Lương Lục cứ nhìn chằm chằm, giống như có cái gai ở sau lưng, khiến bản thân thấy khó chịu.

"Không chào tôi à?" Lương Lục rốt cuộc cũng cất tiếng hỏi, giọng điệu không ra gì, rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại giống như một câu sai khiến như đang nhắc nhở mình ấy.

Từ Gia Hòa bị khí thế áp bức của đối phương làm cả người cứng đờ, không còn cách nào đành phải xoay cổ quay đầu lại, duỗi tay phải ra, run giọng nói: "Xin chào, tôi là Từ Gia Hòa."

Cánh tay của Lương Lục gác ở trên ghế dựa, ánh mắt nhìn Từ Gia Hòa như đang tìm tòi nghiên cứu.

"Tôi biết."

Lương Lục cũng không nắm lại tay của Từ Gia Hòa, cho nên làm Từ Gia Hòa hơi xấu hổ đứng yên tại chỗ, đành phải nâng tay phải lên làm bộ đang gãi đầu.

Hai bạn cùng phòng phía sau đang tập trung chơi game, tiếng chửi thề, tiếng game, hiệu ứng xung quanh cứ văng vẳng bên tai, mà Từ Gia Hòa thì lại bị ánh mắt của Lương Lục khóa cứng ngắc tại chỗ, giống như xung quanh hoàn toàn yên lặng, chỉ còn có hai người họ.

Lương Lục nhìn ra được dáng vẻ bối rối của Từ Gia Hòa, nhưng không có ý tha cho cậu.

Lương Lục vén ống quần mình lên, trên bắp chân có một vết xước, có vẻ không nặng lắm.

"Cậu đỡ tôi vào phòng tắm đi, chân tôi đau."

Từ Gia Hòa nghe vậy thì vội vàng thả quyển sách trong tay vào balo, đi tới, muốn đỡ Lương Lục lên, nhưng không biết nên đặt tay vào đâu cho thích hợp.

"Cậu cúi người xuống." Lương Lục tiếp tục ra lệnh.

Từ Gia Hòa vừa mới cúi thấp người, thì đã bị Lương Lục ôm lấy, nhiệt độ nóng bỏng đặc biệt của nam sinh lan ra từ chiếc áo mỏng ngắn tay. Bản thân thì đang siết chặt lấy cánh tay của Lương Lục, đỡ cậu nam sinh khập khiễng đi về phía phòng tắm riêng trong ký túc xá.

Mới vừa vào phòng tắm, Lương Lục tự nhiên hết bị què trở nên mạnh mẽ như thường, đè người trong ngực lên trên bức tường gạch sứ lạnh lẽo, tay phải chốt cửa lại.

Từ Gia Hòa cảm nhận được hơi thở của đối phương đang vờn quanh bên tai mình, bỗng vành tai thấy ươn ướt.

Lương Lục thè lưỡi liếm vành tai của cậu, rồi khẽ mút một chút, chậm rãi mở miệng: "Lần đầu tiên thấy cậu, là tôi đã biết ** cậu rất sướng."

Từ Gia Hòa đang tỉnh tỉnh mê mê chợt giật mình, cậu cố gắng đẩy ra, nhưng không đẩy được thân hình cao lớn trước mặt. Tuy đều là con trai, nhưng sức lực chênh lệch, làm Từ Gia Hòa không vùng dậy được.

"Cậu buông tôi ra——ưm——"

Lương Lục đè môi chặn lại lời của Từ Gia Hòa, luồn đầu lưỡi vào trong khoang miệng, thấy người trong ngực yên lặng lại rồi mới buông cậu ra.

"Cậu muốn hai người ngoài kia nghe thấy à?"

Từ Gia Hòa vội lắc đầu.

Ngay sau đó, Lương Lục lấy tay mở khóa kéo quần của Từ Gia Hòa, thò tay vào trong quần lót.

Từ Gia Hòa hoảng sợ, như đang gặp đại địch, hai tay ôm chặt lấy Lương Lục, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cậu không hiểu mới gặp nhau ngày đầu tại sao lại muốn làm chuyện như thế này, hơn nữa...mình còn có bí mật không được để người khác biết.

"Sờ nhau một tí có mất mát gì đâu."

Vừa nói, Lương Lục tóm lấy cổ tay của đối phương chỉ bằng một tay, sau đó lấy tay khác tiếp tục mò vào trong quần lót của Từ Gia Hòa.

dương v*t của mình bị những ngón tay thô ráp xoa nắn.

"Hèn gì không cho tôi sờ, sao nhỏ xíu vậy."

Lương Lục cười khẩy, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Từ Gia Hòa như muốn vỗ về, rồi đưa ngón tay xuống sâu hơn.

"Đây là cái gì?"

*** của Từ Gia Hòa nhỏ hơn so với *** bình thường của nam sinh, lỗ tiểu của bé *** đang run rẩy rỉ nước trong tay của Lương Lục.

Sau đó cậu cảm giác được ngón tay của Lương Lục, vốn muốn xoa xoa hai viên trứng phía dưới của cậu, nhưng lại trống rỗng, tìm thấy được bí mật cậu đã lén che giấu suốt mười mấy năm.

Quần lót đã bị tuột xuống đầu gối, Lương Lục vừa lấy ngón tay moi móc, vừa cúi đầu nhìn xuống phía dưới của cậu.

"Đây là gì thế?"

Lương Lục lại hỏi lần nữa.

__________________________

<là cái *** chứ cái gì mà hỏi quài để tau trả lời dùm cho, 🤡, truyện ng cá kia có nhà khác ê đít r nên hoy dẹp nghỉ éo làm. Lại quay về với truyện chịch thân iu 😣 hy vọng hỏng bị trùng nựa>
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.