Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta

Chương 2: Diêm La mặt cười



Đáng tiếc là tránh không thoát.

Ngày hôm sau khi trời vừa hửng sáng, Đỗ Lỗi đã cho người bên dưới đến báo, nói là thế tôn ầm ĩ đòi ra ngoài chơi.

Người có tuổi thường dễ mắc chứng khó ngủ, kẻ dưới biết điều đó nên rất hiếm khi dám đến làm ta phiền trong thời gian này, không ngờ bây giờ lại vì lý do đó mà đánh thức ta, thực đúng là hoang đường.

Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc phức tạp khó mà nói thành lời, ta ngồi trên giường một hồi lâu không nói gì.

"Lão tổ tông ơi..."

Có lẽ là đã chờ hồi lâu, Ngọc Tuyền nhỏ giọng thúc giục: "Cung nhân ở Đoan Bản Cung vẫn đang quỳ bên ngoài chờ chỉ thị của ngài."

Những năm này thân cận bên cạnh ta, ngoài Đỗ Lỗi thì cũng chỉ có Ngọc Tuyền. Y thông minh hơn Đỗ Lỗi một chút, biết tiến biết lùi, mười phần đáng tin cậy, thế nên cuối năm ngoái ta đã thăng chức cho y lên làm thiếu giám, đồng thời làm việc ở cả Ti Lễ Giám và Đông Xưởng.

"Vị này nói gần thì là Thái tử điện hạ, nhìn xa hơn thì chính là..."

Ta nhìn y một cái.

Y hẳn đã nhận ra ánh mắt không vui của ta, lại nhẹ giọng nói: "Tiểu điện hạ mới mười lăm tuổi, tính tình bướng bỉnh. Sáng sớm vừa thức dậy đã nói muốn ra ngoài chơi, Đỗ Lỗi không khuyên can được, nếu chúng ta không nhanh chóng sắp xếp, để vị ấy chạy ra ngoài... vậy thì..."

"Trước khi Bệ Hạ và cha nuôi hồi kinh không hể để hắn xuất cung. Xảy ra sơ xuất gì ta không gánh nổi tội đâu." Ta nói, "Cho người đưa xe liễn qua đó, rồi bảo Đỗ Lỗi đưa hắn đi một vòng quanh Tử Cấm Thành..."

"Vâng."

Ta nhìn sắc trời còn chưa sáng hẳn, bèn sai người đốt lại hương an thần, buông rèm, chuẩn bị ngủ bù một giấc khác.

*

Nhưng ông trời không toại lòng người, ta vừa đặt lưng xuống, Ngọc Tuyền lại đẩy cửa bước vào, quỳ gối ngoài rèm trướng nói: "Tiểu điện hạ nói Tử Cấm Thành không có gì thú vị, vẫn muốn ra ngoài ạ."

Ta mở mắt nhìn đỉnh màn, cố gắng khiến cơn bực tức của mình dịu xuống, tự nói với bản thân vị này không tầm thường, không phải mấy tên quan viên thân mang tội có thể tuỳ tiện giết chết trong ngục.

Qua một lúc lâu sau, ta rốt cuộc có thể mở miệng.

"Mở khoá cổng lớn Tây Uyển đi, mùa này ra hồ có thể câu tôm. Lại bảo Ngự Mã Giám gấp rút tìm mấy con ngựa, quét dọn lại đồng cỏ cho sạch sẽ, mời Điện Hạ qua đó cưỡi ngựa. Chuồng báo còn hai con, tuổi đó của tiểu điện hạ có lẽ sẽ thích..."

"Vâng." Ngọc Tuyền vâng dạ rồi lui ra.

Ta gọi y lại: "Ngươi lại cầm lệnh bài của ta đến Bắc trấn phủ ti, bảo Nguỵ Phi Long đưa ngươi đi mở cửa kho vũ khí của Thần Cơ Doanh, tìm hai khẩu súng mang về cho tiểu điện hạ chơi."

Cảnh đẹp.

Trò hay.

Thứ mới mẻ cũng có.

Là một công tử thiếu niên thì chắc chắn đều khó mà chối từ những thứ này, ta không tin hắn còn muốn xuất cung.

*

Trong mùi hương an thần, ta cuối cùng cũng ngủ được, trong mộng nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây.

Thuở nhỏ gia cảnh của ta cũng xem như sung túc, trong ký ức mơ hồ còn có cả bà vú và người hầu, nhưng ngày tháng đó nhanh chóng lướt qua, phụ thân đi xa làm ăn buôn bán bị thua lỗ, tiền trong nhà cạn sạch, sau khi quay về thì đổ bệnh không dậy được nữa, sau khi phụ thân chết bệnh, mẫu thân cũng đi theo.

Ta được nhà đại bá(*) nhận làm con thừa tự, lại không lâu sau thì bị đưa vào cung.

(*) bác cả

Thuở nhỏ ta non dại không biết gì, chưa từng nghĩ tới những âm mưu quỷ kế trong đó, về sau lớn thêm mấy tuổi mới thông suốt là đại bá đã sớm ngấp nghé tài sản của nhà ta, phụ mẫu ta mất rồi thì không cần kiêng kỵ gì nữa, đưa ta vào cung là để chiếm lấy gia tài và ruộng đất.

Ngay cả huyết mạch tình thân cũng có thể làm ra chuyện ác độc như thế.

Cho nên à...

Lòng người nào có cái gì gọi là trắng đen.

*

Ngọc Tuyền lại gọi ta dậy, nói tiểu điện hạ muốn xuất cung.

Giấc mộng kia đã đủ khiến ta bực bội, tỉnh dậy ta rơi vào trạng thái tồi tệ cùng cực. Ta dứt khoát không ngủ nữa, ngồi dậy xuống giường, gạt rèm sang một bên, nhìn Ngọc Tuyền đang quỳ.

"Một tiểu hài tử mười lăm tuổi mà Đỗ Lỗi và Nguỵ Phi Long cũng không cản được. Ngươi đi hỏi bọn chúng, nhận bổng lộc mà không làm cho tốt, là do đều là phế vật đúng không?" Ta hỏi y.

Y không đáp, cũng không nhúc nhích.

"Ngươi đi dẫn Đỗ Lỗi và Nguỵ Phi Long về Ti Lễ Giám. Đích thân ta sẽ hỏi bọn chúng."

Ngọc Tuyền khẽ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, hai người họ hiện tại vẫn đang hầu hạ tiểu điện hạ cưỡi ngựa bắn tên, sợ là không đến được. Một khi đi, người bên dưới càng không ngăn cản được tiểu điện hạ."

Cơn đau đầu nhói lên từng đợt, huyệt thái dương kêu ong ong, chắc hẳn sắc mặt lúc này của ta cực kỳ tệ, bởi đến cả Ngọc Tuyền cũng bắt đầu dè dặt lo lắng.

"Thay y phục." Ta nói.

"A?"

"Ta sẽ đến đó."

*

Đoan Bản Cung đã nhiều năm không có chủ nhân, đồng cỏ vốn chỉ có công dụng để dắt ngựa đi dạo hiếm khi náo nhiệt như hôm nay.

Lúc ta đến, bên trong đã được dựng thêm bia ngắm, Triệu Kỳ đang bắn tên, Đỗ Lỗi và Nguỵ Phi Long đứng bên cạnh, sắc mặt không quá tốt, thấy ta đi đến, hai người không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

... Thật đúng là hai tên phế vật không có tiền đồ.

Ta không nhịn được di chuyển tầm mắt, đi mấy bước về phía Triệu Kỳ, đợi hắn bắn xong mấy cây cung cuối cùng trong túi mới tiến lên hành lễ.

"Nô tài Phương Kính thỉnh an tiểu điện hạ." Ta nói, "Những kẻ này được đưa đến để chơi với điện hạ, không biết điện hạ có hài lòng hay không?"

Triệu Kỳ dĩ nhiên là không hài lòng, buông cung xuống, nhìn ta nói: "Phương chưởng ấn, đừng quanh co nữa, ta muốn xuất cung. Vì sao các ngươi ngăn cản ta? Là muốn nhốt ta sao? Đây là ý của Hoàng Thượng?"

Còn để cho hắn nói tiếp, sợ rằng chuyện vốn là phúc khí lớn bằng trời cũng bị hắn suy đoán thành chuyện xấu.

Ta đắn đo chốc lát, chỉ đành mở miệng giải thích: "Điện hạ là cháu trai của Phúc Vương, thân phận tôn quý, lại là lần đầu tiên lĩnh chỉ vào kinh, ta một khắc cũng không dám sơ suất, lại càng không dám để ngài xảy ra bất trắc gì trước khi được Bệ Hạ triệu kiến... Giữ ngài ở trong cung là chủ ý của chính nô tài, không có ý gì khác... Điện hạ xin đừng tuỳ tiện vọng đoán Thánh ý."

Hắn nhìn ta một cái, cũng biết mình lỡ lời, nhưng lại vì tính khí thiếu niên mà cứng miệng nói: "Thế bao giờ Hoàng Đế mới triệu kiến ta? Không phải người đang ở ngay trong Dưỡng Tâm Điện sao?"

Nếu ta có thể khiến Hoàng Đế triệu kiến ngài thì còn ở đây đánh Thái Cực với ngài chắc? Đóng gói rồi gửi thẳng đến Dưỡng Tâm Điện gặp Hoàng Đế là xong việc.

Nhưng Hoàng Đế không có trong cung.

Dưỡng Tâm Điện cũng đã bỏ trống mấy năm nay rồi.

Phiền chết mất.

"Bệ Hạ lịch trình bận rộn, bề bộn nhiều việc..." Ta hàm hồ hai câu, "Nô tài chỉ không hiểu vì sao ngài nhất định muốn ra ngoài hôm nay? Lẽ nào chơi với báo không vui, Tây Uyển không đẹp, đến cả cưỡi ngựa bắn súng cũng không có gì thú vị?"

"Báo cũng đâu thể nói chuyện, cảnh đẹp ở Tây Uyển ta xem không hiểu." Triệu Kỳ lườm Nguỵ Phi Long một cái, "Hai người họ cũng không dám so tên với ta, toàn cố tình thua."

Ừ, ta thấy cả rồi.

Nguỵ Phi Long đường đường là Cẩm Y Vệ Thiên hộ(*), vậy mà bia ngắm để cách năm mươi bước lại bắn lệch bia đến mấy mũi tên.

(*) Thiên hộ là một cấp quan của Cẩm Y Vệ, từ cao xuống thấp là Chỉ huy sứ (tam phẩm) -> Chỉ huy đồng tri (tam phẩm) -> Chỉ huy thiểm sự (tứ phẩm) -> Trấn phủ sứ (tứ phẩm) -> Thiên hộ (ngũ phẩm) -> xuống dưới nữa còn 5 cấp mà lười gõ quá:>

Dù muốn lấy lòng Triệu Kỳ cũng không cần phải trắng trợn như thế chứ?

Nghĩ đến đây lại thấy tức ngực, ta nguýt Nguỵ Phi Long một cái đầy sắc bén, để y tự mà lĩnh hội.

"Ta thi với ngài thế nào ạ?" Ta nói.

Triệu Kỳ ngạc nhiên: "Ngươi? Bắn tên?"

"Vâng."

Ngọc Tuyền đã mang túi mũi tên đến, ta đeo vào bên hông, đeo bao tay, lại cầm lấy cung, không đợi hắn nói tiếp, trực tiếp lắp mũi tên vào bắn đi.

Một mũi tên không thiếu cũng không thừa lực, vù một tiếng, đâm phập vào bia cỏ, trúng giữa hồng tâm.

Triệu Kỳ cuối cùng cũng lộ ra hứng thú: "Ngươi vậy mà lại biết bắn tên, kỹ thuật còn không tệ!"

"Nô tài trước đây làm việc ở Đông Xưởng, không biết chút võ nghệ thì khó mà phục chúng." Ta nói, "Nếu như khả năng bắn cung của nô tài tạm được điện hạ chấp nhận, vậy hôm nay ta sẽ cùng điện hạ so đấu một phen."

"Ngươi cũng không được cố tình để thua ta."

Ta cung kính trả lời: "Nô tài không dám."

*

Hai người chúng ta luân phiên bắn tên, một người mười lượt.

Màn so đấu này vô cùng quyết liệt, sau ba vòng, Triệu Kỳ chỉ thắng ta hai vòng, thậm chí phải thốt lên nguy hiểm thật, cũng không chịu dừng lại, còn muốn tái chiến.

Ta nhận lấy khăn mềm từ Ngọc Tuyền, hai tay đưa đến cho Triệu Kỳ lau mồ hôi, lại sai người dâng nước trái cây lạnh lên, chờ Triệu Kỳ uống cạn, mới cười nói với hắn: "Đứng đây bắn qua bắn lại mãi cũng nhàm chán, chi bằng thay đổi một chút cho mới mẻ thú vị, đặt thêm phần thưởng nữa, Điện hạ thấy thế nào ạ?"

Thế tôn thiếu niên đã sớm quên chuyện xuất cung, lúc này đang vui vẻ, nghe vậy thì lập tức đồng ý: "Được thôi, thay đổi thế nào, cái gì mới mẻ? Đều nghe Phương chưởng ấn."

Ta lại cười cười.

Sai người mang bia cỏ đi, rồi quay đầu nhìn Đỗ Lỗi và Nguỵ Phi Long: "Hai người các ngươi lên đó đứng đi."

Triệu Kỳ nghi hoặc hỏi ta: "Chưởng ấn đây là muốn làm gì?"

"Bắn mấy vật chết thì có gì vui, thứ còn sống có thể động đậy, đặc biệt là người, ngắm bắn mới càng hồi hộp kích thích. Thay đổi của hôm nay chính là bắn người sống, phần thưởng chính là mạng của chúng."

Lời vừa dứt, Triệu Kỳ và Đỗ Lỗi đều biến sắc.

"Cộp" một tiếng, Đỗ Lỗi quỳ phục xuống đất, không ngừng dập đầu, thảm thiết nói: "Là tiểu nhân vô dụng không thể hầu hạ cho tốt! Lão tổ tông tha mạng! Lão tổ tông tha mạng!"

Nguỵ Phi Long tuy rằng không làm ra dáng vẻ đê hèn đó, nhưng sắc mặt cũng đã trắng bệch, đứng một bên nhìn ta, giọng nói run rẩy: "Xin chưởng ấn khoan dung."

Ta lạnh nhạt nhìn hai người họ hoảng loạn, chỉ cảm thấy cục nghẹn uất to đùng trong lòng của hôm nay rốt cuộc đã được xả ra.

Triệu Kỳ nóng nảy: "Phương Kính, ngươi đây là muốn làm gì hả!"

Ta khom người đáp: "Hai người bọn chúng vô năng không thể hầu cho điện hạ vui, khiến người bất mãn, đáng chịu tội chết."

"Ta chỉ muốn xuất cung, bọn họ không ngăn được ta. Đây đều là chuyện của ta, vì sao ngươi phải giận lẫy sang họ."

"Chủ tử sao có thể sai được. Ngàn sai vạn sai đều là cái sai của đám nô tài." Ta đáp.

Triệu Kỳ câm lặng một hồi lâu, lúc mở miệng trở lại giọng nói đã cứng ngắc: "Trước khi Bệ Hạ triệu kiến ta không xuất cung nữa là được!"

"Nô tài sao dám ngăn cản tiểu điện hạ ạ." Ta lại nói, "Sợ Bệ Hạ hỏi đến, nô tài có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ."

Mặt hắn đã đỏ cả lên, tức giận nói: "Là tự ta không muốn xuất cung, không liên quan gì đến chưởng ấn.". 𝑇hách thá𝗻h tìm được == 𝑇rUm𝑇r𝒖 уệ𝗻.𝐯𝗻 ==

Cuối cùng cũng đã đạt được kết quả mong muốn, còn có thể yêu cầu thêm gì nữa chứ?

Ta khẽ gật đầu với hai người Đỗ Lỗi, nói: "Nghe thấy rồi chứ, điện hạ khoan dung tha tội cho các ngươi. Còn không mau kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình."

Đỗ Lỗi và Nguỵ Phi Long đồng thanh đáp: "Đây là đương nhiên ạ."

Thế là, Ngọc Tuyền cho hai người họ mỗi người một quả táo, hai người đứng ra xa cách năm mươi bước, đầu đội táo đứng thẳng.

Triệu Kỳ hỏi ta: "Ngươi còn muốn thế nào nữa!"

Ta lắp tên vào cung, hỏi hắn: "Ta đã bảo bọn chúng đội táo lên đầu, bắn trúng táo là được. Hay là nói.. Điện hạ không tin tưởng khả năng bắn cung của chính mình, sợ bắn chết người?"

Ánh mắt hắn tối đi, mang theo lửa giận không thể che giấu.

Hắn không nhìn ta thêm một cái nào nữa, nâng tay, lắp tên, kéo dây.

Mũi tên bắn ra, như một ngôi sao băng phát ra âm thanh êm ái, trong chớp mắt bắn xuyên quả táo trên đỉnh đầu Đỗ Lỗi.

Sức lực mạnh đến nỗi khiến quả táo trên đầu Đỗ Lỗi vỡ nát.

"... Trước khi ta vào kinh, đã nghe nói chưởng ấn Phương Kính của Ti Lễ Giám là một kẻ tàn nhẫn, còn có danh xưng là Diêm La mặt cười, giết người không chớp mắt, tay nhiễm đầy máu tươi. Lúc đầu ta còn không tin... Hoá ra là ta nhầm rồi."

Ánh nắng sớm bao lấy thân hình cao lớn của hắn, khăn đội đầu bay lên, ánh mắt vẫn còn mang theo vẻ non nớt, thế nhưng thứ áp bách trời sinh trên người hắn, chắc hẳn chỉ cần qua thêm vài năm thử thách là có thể khiến kẻ khác hoàn toàn không dám khinh nhờn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.