Gió Xuân Cõi Người

Chương 11



Ngoài Quan Trình, bạn bè của Ngô Duệ chỉ đếm tới ba. Đừng thấy ngày thường cả đám ra ngoài chơi bời ít nhất cũng tám chín đứa, nhưng trừ bốn tên kia thì những người khác có đi ngang qua cậu, cậu cũng không nhớ được ai trong số họ là bạn.

Mấy nay cậu hiếm khi trả lời điện thoại, Từ Tri Dã không liên lạc cậu được bèn gọi tới máy bàn nhà họ Ngô, dì Hứa tiếp máy, sau khi biết mắt cá chân Ngô Duệ bong gân Từ Tri Dã ép buộc kéo bạn tới thăm hỏi.

Do chẳng phải sự kiện gì quá quang vinh nên Từ Tri Dã chỉ gọi hai người thằng bạn biết nhau từ hồi mặc chung cái quần lủng lỗ, bạn gái mới cũng không mang theo.

Ngô Duệ không có thói quen khóa cửa, bọn Từ Tri Dã tới nơi thì gõ vài cái cho có rồi vặn nắm cửa, sau đó ba anh chàng đồng loạt đớ người.

Nhà Ngô Duệ thế mà có con gái ở đây. Tuy hồi trước từng có rất nhiều.

Hơn nữa còn mặc đồ đôi với Ngô Duệ. Tuy hồi trước Ngô Duệ không ít lần mặc thế.

Trông ít lắm cũng hai lăm hai sáu. Đây…… Đây là lần đầu tiên đó.

Từ Tri Dã thấy hơi ảo diệu, lùi về sau đóng cửa, rồi lại lần nữa đẩy cửa tiến vào.

Ngô Duệ bất mãn thở dài, “Sao tụi bây không vô?”

Quan Ninh mất tự nhiên ngồi ở sô pha, cô định đứng dậy nhưng thấy mình không có tư cách ra đón khách, đành ngồi tiếp, chờ ba bạn trẻ kia dè dặt bước vào.

Buông giỏ trái cây to tướng xuống, Từ Tri Dã liếc nhìn Quan Ninh, thì thầm với Ngô Duệ, “Sao mày không nói ở nhà có người, biết sớm tụi tao đã không tới quấy rầy.”

Ngô Duệ duỗi chân, kiêu ngạo như đang khoe chiến lợi phẩm, “Chân tao đã vầy, mày thấy tao có khả năng ở nhà một mình hả?”

“Cũng đúng.” Từ Tri Dã cúi đầu lên tiếng, lúc này mới giới thiệu mình với Quan Ninh, “Xin chào, tôi tên Từ Tri Dã.”

Quan Ninh lo Từ Tri Dã quen Quan Trình, chỉ đáp gọn, “Chào cậu, Tri Dã.”

Tri Dã…… Ngô Duệ nghe hai chữ này, thiếu điều hít vào không nổi.

“Lộc Phong, Thẩm Ngọc.” Ngô Duệ vội giới thiệu lẹ làng.

“Chào các cậu.” Tuy Quan Ninh thấy tình cảnh này quái quái nhưng vẫn lên tiếng chào.

Lộc Phong cùng Thẩm Ngọc đồng thanh, “Chào em dâu.”

Ngực Quan Ninh căng thẳng, quăng cái mắt sang Ngô Duệ, ý bảo “cậu mau giải thích cho rõ ràng”. Ngô Duệ tiếp nhận bất mãn của Quan Ninh, rề rà nói với hai đứa kia, “Đừng nói bậy, chị ấy chỉ chăm sóc tao mấy ngày mấy đêm thôi, chúng tao không có quan hệ khác.”

Thà rằng cậu đừng nói…… Quan Ninh đau đầu không ngớt.

“Ba tôi là đối tác làm ăn với chủ tịch Ngô, nhà tôi ngày xưa từng được ông ấy chiếu cố, thấy chân Ngô Duệ bị thương nên tôi tới giúp đỡ.” Cô bịa chuyện tự nhiên, đứng dậy vào bếp xắt trái cây cho họ.

Ngay khi Quan Ninh vừa đi, cả ba liền xúm tới chen chúc bên Ngô Duệ.

Từ Tri Dã: “Chị ấy họ gì tên gì, sao tao không hay trong giới đối tác nhà họ Ngô tuổi này có tiểu thư nào xinh đẹp như thế?”

Ngô Duệ nghe Từ Tri Dã khen nhan sắc Quan Ninh, tâm tình bỗng không vui nhưng vẫn lấp liếm theo chị ấy, “Tao cũng không biết, ba tao kêu qua.”

Lộc Phong: “Nhưng quần áo của bọn mày là sao?”

Ngô Duệ cúi đầu nhìn, vô tội bảo, “Quần áo có màu sắc tương tự cũng thường thôi mà.”

Từ trước đến nay Thẩm Ngọc dễ phải lòng các chị đẹp, đôi mắt nó nhìn lom lom Quan Ninh buộc tóc cao gọt trái cây, miệng ngậm ý cười hỏi, “Hôm nay mẫu người lý tưởng của tao có mặt kìa, chị ấy có bạn trai chưa?”

“Không biết.” Ngô Duệ quạu quọ.

Thẩm Ngọc không nghe ra giọng cậu không đúng, “Lát mày hỏi thử đi.”

Ngô Duệ bực bội cau mày, “Muốn biết thì tự mày đi mà hỏi.”

“Tự đi thì tự đi,” Thẩm Ngọc đứng lên đi vào bếp, “Chị ơi, chị cần em giúp gì không?”

Từ Tri Dã thấy thái độ Ngô Duệ kì kì.

Hồi xưa Ngô Duệ chẳng đời nào để ý tới phụ nữ lớn tuổi hơn mình, chớ miễn bàn đến việc đặt họ ở bên người nó mỗi ngày, bất cứ khi nào Thẩm Ngọc chia sẻ ảnh chụp nữ thần vào nhóm chat chung, thứ mất nết Ngô Duệ đều sẽ không nể nang vùi dập Thẩm Ngọc, nói nó muốn kiếm một em mẹ.

Dõi theo bóng lưng Thẩm Ngọc vào bếp, Từ Tri Dã nhìn về phía người đang cau có trên ghế, thò qua thần bí kể, “Thẩm Ngọc mới vừa bị một chị đá, người trong bếp còn đẹp hơn bạn gái cũ của nó nhiều, mày thấy hai người đó hợp không?”

“Hợp khỉ khô,” Ngô Duệ gằn giọng, “Chị ấy không thích kiểu như Thẩm Ngọc.”

“Vậy thích kiểu gì?” Từ Tri Dã nhân cơ hội hỏi cậu.

“Cái loại đàn ông mồm mép lươn lẹo, mã ngoài đẹp đẽ bên trong thối rữa, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, có đối tượng đính hôn còn dây dưa không rõ với chị ấy.” Ngô Duệ chà xát cánh tay nói trong ghét bỏ.

“À,” Từ Tri Dã suy tư gật đầu, “Gu chị gái độc thật.”

“Nói năng đàng hoàng, đừng có kêu bậy.” Ngô Duệ cảnh cáo.

Lúc này, phòng bếp truyền ra tiếng cười nói của cả Thẩm Ngọc lẫn Quan Ninh.

Ngô Duệ dừng ngay việc đang làm, hét vào bếp, “Chị ơi? Chị…… Chị ơi!”

Quan Ninh đi ra, trên mặt còn mang theo ý cười chưa tan, “Gì vậy?”

“Trái cây chưa gọt xong ạ?” Ngô Duệ hỏi.

“Đây,” Thẩm Ngọc ân cần lên tiếng sau lưng Quan Ninh, “Ra tới nè.”

Ngô Duệ thấy cảnh Quan Ninh và Thẩm Ngọc người trước người sau đi ra, tự dưng thấy bức bối đến lạ? Cậu hít sâu một hơi, dợm lên tiếng thì bị Từ Tri Dã dúi vào lòng một cái gối ôm.

Ngô Duệ nghi ngờ dòm nó.

Từ Tri Dã cười bí hiểm.

“Ăn đi.” Quan Ninh nhận đĩa trái cây từ Thẩm Ngọc, đặt trên bàn trà, sau đó xoay người đi về chỗ Thẩm Ngọc, Ngô Duệ bật thốt, “Chị đi đâu đó?”

“Thẩm Ngọc chưa kể xong đề tài mới nãy.”

Ngô Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc, “Có gì mà giấu sau lưng tụi tao vậy?”

Ngô Duệ hích nhẹ bả vai Từ Tri Dã, người sau lập tức phụ họa, “Tụi tao cũng muốn nghe, nói gì vui mà cười dữ vậy?”

Thẩm Ngọc đành kể lại chuyện hài hước ấy lần nữa, Quan Ninh như bị điểm huyệt cười, cô nghe xong lại không kìm được cười mãi, Thẩm Ngọc thấy chị ấy cười cũng ngoác mồm theo, Từ Tri Dã cùng Lộc Phong chưa get được điểm hài nhưng cũng cười hùa, duy Ngô Duệ mặt mỗi lúc một đen.

Thẩm Ngọc ngừng cười, quan tâm hỏi Ngô Duệ, “Sao mày không cười? Nghe không hiểu hả, để tao giải thích lần nữa cho mày nghe.”

“Thôi khỏi, tao hiểu được.” Ngô Duệ hừ hừ hai tiếng, bóc miếng trái cây bỏ tót vào miệng, gườm Thẩm Ngọc lom lom mà nhai nhép. Thẩm Ngọc chợt thấy sống lưng lạnh toát, bị Ngô Duệ tia tới độ phát hoảng.

Từ Tri Dã nén cười, “Đừng đứng nữa, ăn miếng đi.”

Thẩm Ngọc lên tiếng, ngồi kế Ngô Duệ.

Quan Ninh ngồi xuống gần Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cầm lòng không đậu nghiêng thân mình về hướng Quan Ninh, hai người nhỏ giọng tám chuyện, Ngô Duệ nhón miếng trái cây, tầm mắt quét tới quét lui giữa Quan Ninh và Thẩm Ngọc.

Từ Tri Dã nghiêng đầu, phát hiện biểu cảm Lộc Phong cũng rất bất thường, hai người liếc nhau, trong lòng ngầm hiểu.

Thấy Thẩm Ngọc liên miên không dứt mà chuyển tiếp đề tài mới, Ngô Duệ trực tiếp nhét miếng trái cây vào mõm Thẩm Ngọc.

“Ăn trái cây đi mày.” Ngô Duệ cười với Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc nhai nhai, “Đây là gì vậy?”

“Không biết, dưa Hami thì phải?”

Mình mẩy Thẩm Ngọc cứng ngắc, cậu ta ăn trái này sẽ bị rượt, thậm chí cậu đã lập tức thấy bụng vang lên mấy tiếng lủng bủng, giờ sao đây trời? Thẩm Ngọc không muốn bởi vậy mà mất mặt trước nữ thần.

“Ê, tao đi trước……” Thẩm Ngọc thoáng gượng đứng lên, “Tao nhớ ra lát nữa tao có công chuyện, đi trước nha, mấy ngày nữa tao lại tới thăm mày.”

Ngô Duệ mỉm cười, vẫy tay với nó.

Thẩm Ngọc nhìn tới Quan Ninh, “Chị ơi, kết bạn WeChat nhé?”

Ý cười trên mặt Ngô Duệ tắt ngúm.

Từ Tri Dã và Lộc Phong ăn ý hắng giọng, Từ Tri Dã bảo, “Thẩm Ngọc à, mai này có duyên thì gặp lại, chị ấy có vòng bạn riêng.”

“Không sao.” Quan Ninh cười cười, lấy di động mở mã WeChat.

Thẩm Ngọc được để tâm mà ngại, toan lấy máy ra quét, Ngô Duệ bỗng “Shh” một tiếng.

Sự chú ý của Quan Ninh lập tức bị Ngô Duệ dời đi, thấy tầm mắt cậu dừng ở mắt cá chân liền biết chân lại đau, cất điện thoại đi, cô ra hiệu Ngô Duệ đặt chân trên sô pha.

“Bếp có nước ấm,” Quan Ninh hỏi, “Khăn lông nào ít xài?”

Ngô Duệ thấp giọng, “Cái xanh lam ạ.”

Quan Ninh đứng dậy vào nhà tắm.

Ngô Duệ chỉ ra cửa, nói với Thẩm Ngọc, “Đi thong thả, tao không tiễn.”

Thẩm Ngọc chưa giác ngộ được chỗ sai, đi ra cửa nhưng vẫn lưu luyến quét mắt vào nhà vệ sinh, sau đó mở cửa rời đi.

Lộc Phong bỗng ngước đầu, “Tụi bây nói coi sao Thẩm Ngọc lại bị bồ bỏ?”

Từ Tri Dã đáp, “Chắc do nó đầu đá.”

“Đúng là não toàn bã đậu,” Lộc Phong kể, “Còn nhớ bạn gái đầu của Thẩm Ngọc không, cô chị kia lớn hơn nó bốn tuổi, dày dạn kinh nghiệm, quen chưa bao lâu đã vừa dụ vừa gạt cướp đời trai của thằng bé, kết quả hôm sau lại nói hai người không hợp, đá đít nó luôn.”

Từ Tri Dã nhìn vành tai Ngô Duệ từ từ phiếm hồng, trong lòng nảy ra một suy đoán khó lường, cậu trao đổi ánh mắt với Lộc Phong, có điều chỉ nói, “Hồi đó Thẩm Ngọc mới mười tám, bị dụ cũng bình thường.”

“Ừa ha, bây giờ chắc là không đâu, dầu sao cũng hăm hai hết rồi, mày nói đúng không, Ngô Duệ?”

Ngô Duệ “hở?” một tiếng, “À, không biết, chắc vậy.” Ngô Duệ thấy là lạ, bọn nó tám nhảm thì cứ tám, khi không lôi cậu vào chi?

Từ Tri Dã hận sắt không thành thép nhìn Ngô Duệ hồi lâu, tiếp tục “tán dóc” với Lộc Phong, “Thiệt ra bị máy bay lừa cũng hợp lý, dù sao thì đạo hạnh không bằng người ta, nhưng bị mấy em nhỏ qua mặt thì đúng là khó coi ha?”

Nói tới đây Ngô Duệ liền có phản ứng, lời kháy đểu muộn màng từ anh em chí cốt vẫn tới.

“Chuyện tao bị Trình Nhụy qua mặt ấy hả? Việc trôi qua bao lâu rồi, tụi bây tha tao đi.” Ngô Duệ nói thì nói vậy nhưng không hề phát cáu.

Từ Tri Dã càng xác định suy diễn trong lòng, thấy Ngô Duệ nhìn chằm chằm cô gái đi ra từ nhà tắm, hỏi không báo trước, “Không phải mày không thích người lớn hơn à?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.