Lệ Thanh không chịu thua, dùng sức tạt lại, tưởng chừng như sắp thua đến nơi liền được hỗ trợ tức khắc.
Kiến Minh và Hiểu Tinh từ bao giờ đã theo phe cô, năng suất như hai chiếc máy tạt nước, đem nước biển dồn lại ném hết sang phía đối diện.
Nhờ có bộ đôi này trợ giúp, Lệ Thanh và Vương An mới có thêm thời gian hồi sức, lau sơ qua gương mặt đẫm nước liền tiếp tục chiến tiếp.
Chính Phong khoanh tay đứng bên ngoài như người lớn trông chừng đám nhóc, lâu lâu bị nước văng đến thì dùng tay lau qua.
Trong tầm mắt của cậu chỉ có một người, luôn cẩn trọng trong mọi di chuyển của cô rồi theo sau, đảm bảo Lệ Thanh luôn trong tầm kiểm soát của mình, gương mặt theo cảm xúc của cô mà vô thức cười tươi.
Đến một lúc lâu, sau khi cả đám đã thấm mệt, team Tường Vũ – Lai Vương đã giành chiến thắng khi team đối thủ giơ cờ trắng chịu thua.
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó mà đã đến trưa, mặt trời lên cao chiếu xuống thảm xanh biển sức nóng khủng khiếp, mọi người xung quanh cũng đã lên bờ gần hết, đám người họ khoác vai nhau trở về.
Biển xanh kia đã vô tình kết nối những người ở đây, gắn kết họ trở thành những phần không thể thiếu trong cuộc đời của nhau.
Rời khỏi mặt nước nhưng áp lực ban nãy dường như còn đọng lại trong cô làm cô cảm thấy từng bước chân nặng nề hơn rất nhiều, bộ đồ ngấm nước dính sát vào cơ thể khoe trọn đường cong hoản hảo, đôi chân dài trắng trẻo không ăn nắng chậm rãi bước đi, mắt hơi nheo lại vì mỏi, thấy thế, Chính Phong liền đội mũ sang cho cô.
"Cảm ơn." Cô ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của cậu.
Chính Phong bịt miệng ho một cái.
Bước lên bậc thềm ngoài hiên, Lệ Thanh đang phủi chân cho sạch cát, bất ngờ bị cậu vòng tay qua eo, kéo cô vào tường sát cửa chính, ánh mắt ủy mị nhìn cô, mái tóc còn ướt rớt vài giọt xuống khuôn mặt điển trai tạo nên dáng vẻ mới lạ, dần dần ghé sát lại mặt cô.
Trường hợp này… không phải lại muốn hôn chứ?. Truyện Linh Dị
Lệ Thanh lấy tay bịt miệng Chính Phong lại, tròn mắt nhìn cậu.
"Hửm?"
"Cậu mà hôn tôi… tôi…?"
Chính Phong đứng thẳng người lại, tay vẫn giữ sau eo cô, khóe môi nhếch lên tạo một đường cong hoàn mĩ: "Tôi làm sao…?"
"Cùng lắm bị mắng vài câu, đổi lại được hôn một cái, dại gì không làm?" Hàng lông mày rậm khẽ hướng lên, dán người lại gần cô thêm một chút.
"Không được."
Cậu chống một tay vào tường, một lần nữa áp sát cô, dừng lại ở vành tai còn vương chút cát biển: "Nhìn cậu trong tình trạng này không làm gì cậu, KHÔNG ĐÁNG MẶT ĐÀN ÔNG." Mấy chữ cuối này cậu cố ý kéo dài ra như để cho cô biết được cảm xúc hiện tại của cậu.
"…"
Thôi được rồi.
Lệ Thanh lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt cậu kéo xuống, đồng thời nhón chân lên, nhắm mắt nhắm mũi hôn một cái chụt vào môi cậu rồi bỏ chạy vào trong, nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài phụ giúp mọi người.
Cả cô và Hiểu Tinh đều không biết nấu ăn, chỉ có thể giúp đỡ mấy việc linh tinh, tất cả đồ ăn đều một tay Vương An nấu.
Trong lúc chế biến, Vương An còn tận tình hướng dẫn các bước cũng như cách thức nấu ăn cho hai cô gái kia, mọi người đều rất tự nhiên, dần trở nên thân thiết hơn.
Căn bếp đang tràn ngập hương thơm và tiếng cười bỗng nhiên bị giọng ca náo loạn của Kiến Minh gây cản trở, bốn chàng trai vừa đi mua mấy món đồ linh tinh về, ai nấy đều xách hai túi đồ to.
"Chị Trần, món này là chị nấu à?" Kiến Minh chạy đến giúp Hiểu Tinh bưng hai dĩa mực cay nóng hổi.
"Cậu nghĩ chị biết nấu? Là Vương An nấu đấy."
Kiến Minh "ồ" lên một tiếng.
Buổi ăn trưa khá đơn giản, tất cả các món ăn bày trí rất đẹp mắt, được nêm nếm kĩ lưỡng, sắt miếng đều và đẹp, mọi người đều khen nức nở khiến Vương An ngượng chín mặt.
Rất nhanh đã ăn xong, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
Dưới làn khí mát lạnh của máy điều hòa, trong chăn ấm, Lệ Thanh hết ôm Vương An lại quay sang ôm Hiểu Tinh ngủ rất say, chắc hẳn cô khá mệt mỏi nên mới dễ ngủ như vậy.
Đến chiều khi Hiểu Tinh tỉnh dậy phát hiện mình bị giam chặt trong người Lệ Thanh thì có chút hoang mang, một phần không nỡ đánh thức cô, phần còn lại là không thoát ra được, như loài cây bám người, càng động đậy càng bị ôm chặt hơn.
Vương An hình như đã dậy trước ra ngoài chơi nên trong phòng còn mỗi cô ấy và Lệ Thanh.
Hiểu Tinh hết cách mới thử gọi vài lần nhưng Lệ Thanh không chịu dậy, đành bất lực vươn tay đến tủ đầu giường lấy điện thoại, may sao với tới được, liền bật camera trước chụp lại cảnh này gửi cho Kiến Minh.
Cậu ta đang ngồi ngoài sofa chơi điện tử trên TV với Chính Phong, đến khúc quan trọng thì dừng lại xem tin nhắn.
*Hiểu Tinh đã gửi một ảnh.
Hiểu Tinh: [Mau gọi Chính đại ca đến cứu người, tôi sắp bị đè chết rồi.]
Trong ảnh là gương mặt đáng yêu của Hiểu Tinh, ánh mắt long lanh nhìn vào camera, bên cạnh là cô gái say sưa ngủ, mái tóc dài rơi lã chã trên giường, tay chân đều gác hết lên người cô bạn nằm cạnh.
Kiến Minh bật cười sau khi nhìn thấy tấm ảnh.
"Cười cái con khỉ, mau chơi tiếp đi." Chính Phong đang tập trung vào màn hình, nghe Kiến Minh cười mà đá cậu ta một cái, không thèm nhìn lấy một lần nào.
"Anh Chính, nhìn vợ cậu này."
Vợ?
Quả nhiên, nói câu này ra, Chính Phong liền quăng máy chơi game đi, trắng trợn cướp lấy điện thoại từ trong tay Kiến Minh, khóe môi khẽ cong lên.
Cậu đứng dậy tiến về phía căn phòng kia mà không cần suy nghĩ nhiều.
"Nè, phòng con gái không phải muốn vào là vào đâu, là cấm địa đấy." Kiến Minh giơ tay cản cậu lại.
"Thế cậu không muốn giải cứu thần tiên tỷ tỷ của cậu à?"
Lí lẽ cực kì đúng đắn, thành công thao túng Kiến Minh, cậu ta bày ra cái dáng vẻ suy tư: "Ừm... cái này là vì đại sự, tiến lên."
May là cửa không khóa, có thể dễ dàng vào trong nhưng họ vẫn lịch sự gõ cửa.
Cảnh tượng không khác tấm hình là bao.
Chính Phong đi đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ tay cô ra, Kiến Minh cũng theo đó nắm cổ chân đưa qua, quá trình giải cứu diễn ra rất nhanh.
"Đa tạ, còn bây giờ cút lẹ đi." Hiểu Tinh nhanh chóng lăn xuống giường, rồi ngồi bật dậy, đuổi hai người con trai ra ngoài.
"Đối xử với ân nhân kiểu đó hả?" Hiểu Tinh đóng cửa từ đời nào rồi giờ Kiến Minh mới nói ra được câu này.
Chính Phong châm chọc: "Sao lúc nãy không nói thế?"
"Lệ Thanh chưa từng giận cậu sao? Con gái thích giận dỗi lắm mà, không giận thì coi như không yêu rồi." Kiến Minh đọc được bài viết như này trên mạng, tùy tiện kể ra chủ yếu để chọc Chính Phong thôi, nhưng nhìn dáng vẻ này dường như cậu ta đã tin sái cổ.
Lệ Thanh rất ít khi giận, mỗi lần giận thì cũng chỉ là nói miệng thôi chứ chưa từng phản ứng mãnh liệt gì, không lẽ...
Chính Phong chìm trong suy nghĩ, phớt lờ những lời than vãn dài dòng của Kiến Minh.
Lệ Thanh ngủ thêm một lúc thì lồm cồm bò dậy, Hiểu Tinh cũng vừa tắm xong, mặc áo thun với quần short rất năng động, ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc.
"Lúc cậu còn say giấc có sự kiện chấn động lắm."
"Gì thế?"
Hiểu Tinh chăm chú ngắm mình trong gương, tay đung đưa máy sấy: "Bảo chồng cậu kể cho nghe."
Chồng… Chồng gì chứ?
Nghe xong cô tỉnh cả ngủ, chạy vào phòng tắm trốn tránh.
Mái tóc dài được búi củ tỏi gọn gàng, vài cọng tóc con còn ướt dính vào cổ trông rất tự nhiên, cô mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng oversize cùng với quần legging đen, đơn giản nhưng cực kì cuốn hút.
Vương An cũng vừa kịp đi chơi về, đến lượt cô ấy tắm, trở ra trong một chiếc váy dáng chữ A xinh xắn.
Ở khu này vào buổi tối có rất nhiều chỗ để vui chơi.
Và địa điểm đang hút khách nhất chính là "Mê cung bóng tối" kia, chỉ mới ra mắt dạo gần đây nhưng đã đem đến doanh thu cực khủng, cả nhóm dự định ăn tối xong sẽ đến đó chơi một chút.
Đúng như cái tên của nó, ngoài ánh đèn mập mờ lúc bật lúc tắt thì tất cả đều chìm trong bóng tối, trên chặng đường thám hiểm mê cung sẽ có khá nhiều bẫy đặt ra, người chơi phải chú ý cẩn thận, hệ thống camera cũng rất hiện đại, tất cả mọi ngóc ngách đều có phòng trường hợp sau 30 phút có người không thoát ra được sẽ tiến hành hướng dẫn lối ra qua bộ đàm.
Nhóm Lệ Thanh được phát 2 tấm bản đồ, 2 máy bộ đàm, 3 cái đèn pin và 5 cuộn chỉ.
Bản đồ và bộ đàm Chính Phong và Tường Vũ mỗi loại mỗi người một cái.
Đèn pin thì Lai Vương, Kiến Minh và Hiểu Tinh giữ, chỉ còn 5 cuộn chỉ chưa biết phải sử dụng như thế nào được giao cho Lệ Thanh.
Dựa vào sự nhanh trí, họ nhanh chóng vượt qua được bốn cái bẫy đầu tiên, rất nhanh đã đi được gần nửa bản đồ, tất nhiên không thể đơn giản như vậy, họ đang đứng ở trung tâm của bản đồ, điều đặc biệt là mảnh giấy chỗ này là vùng trống, trắng tinh không có nét mực nào.
Trước mặt họ là năm ngã rẽ, rọi đèn pin vào không thể thấy được gì nhiều ngoài con đường trống trơn, không thấy điểm cuối.
Cả đám ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Một cuộn chỉ từ trong túi Lệ Thanh rớt ra lăn về phía bức tường, cô chạy theo nhặt lại, cái khoảnh khắc cầm cuộn chỉ trên tay, trong đầu cô liền nhảy số.
"Mọi người, tôi có ý này, chúng ta chia làm hai, ba nhóm gì đấy, một nhóm đứng ở đây giữ cuộn chỉ này, một nhóm cầm sợi chỉ đi vào từng lối, nếu còn ngã rẽ thì lại lấy một cuộn chỉ khác tiếp tục như vậy, còn không thì men theo sợi chỉ trở về, tìm được lối ra thì giật dây, mọi người sẽ lập tức chạy đến đó, thấy thế nào?"
"Được đấy, thảo nào người ta lại cho thứ này, chắc chắn là không vô dụng mà, may là cậu giữ lại không thì chắc phải đợi người khác đến cứu rồi." Kiến Minh đứng bật dậy, phủi phủi quần.