Gió Và Trăng

Chương 36: Cái khoá này sao khó kéo vậy!!



Bỗng dưng cửa mở ra, Vương An nhắm mắt nhắm mũi bước vào, đằng sau còn có Tường Vũ và Lai Vương.

"Xin lỗi mọi người, em nhầm phòng, phòng bên cạnh mới đúng." Cô nhóc gãi gãi đầu lùi lại, toan đóng cửa.

"Vào đây đi, càng đông càng vui mà." Lệ Thanh đặt đũa lên bàn, quay sang nói.

"Người quen với nhau cả mà, vào đi." Kiến Minh góp lời, chạy đến đẩy đám người họ vào trong, đồng thời gọi phục vụ mang bia đến.

Nhân viên vừa đem đồ uống đến, cậu ta hăng hái rót cho mỗi người một ly, đến ly của Lệ Thanh liền bị Chính Phong chặn lại: "Cậu ấy không uống được."

Thật ra cô cũng chưa bao giờ uống thử, cũng chưa có ý định uống nên hoàn toàn nghe theo cậu.

Vương An cũng chưa đủ tuổi nên trong bàn chỉ có Lệ Thanh và cô ấy dùng nước lọc.

Sau khi uống một hơi, Hiểu Tinh chủ động đề nghị: "Mấy ngày này các cậu rảnh không?

Chúng ta đi đâu đó chơi đi."

"Được đó." Kiến Minh giơ hai tay tán thành nhưng lại ỉu xìu nói tiếp: "Nhưng mà đi đâu bây giờ?"

"Lệ Thanh, cậu thấy sao?" Hiểu Tinh hỏi ý kiến cô.

"Ừm... Tôi chưa đi biển bao giờ, hay là chúng ta đi biển được không?"

"Lâu rồi tôi cũng chưa đi, quyết định vậy đi, sớm ngày mốt đi, 3 ngày 2 đêm nhé, đồ ăn, chỗ ở để tôi lo, đi xe nhà tôi, Kiến Minh vừa có bằng lái, các cậu yên tâm, phải rồi, ba cậu đi chung luôn ha?"

"Như vậy có ổn không?" Vương An hỏi.

"Ổn mà."

Vương An quay sang trông chờ ý kiến của anh trai mình, gương mặt xinh xắn thể hiện rõ sự nóng lòng muốn đi.

"Vậy… làm phiền mọi người dắt theo rồi."

Cả đám nhất trí cạn li.

Uống hết một chai bia, Kiến Minh cũng không cho Hiểu Tinh uống nữa, bây giờ chỉ còn bốn người con trai uống với nhau, đa số là Kiến Minh, Lai Vương và Tường Vũ uống.

Ăn uống no say, Vương An là người giành thanh toán, cô ấy nói muốn mời mọi người một bữa coi như làm quen nên cả đám cũng nghe theo.

Lúc này Lai Vương và Tường Vũ say đến mức không thấy trời trăng gì nằm dài trên bàn, Kiến Minh nhìn có vẻ ổn hơn, vẫn còn sức đùa giỡn được.

Phải rồi, Tường Vũ với Lai Vương chỉ ngồi nghe với uống thôi, còn lại bị Kiến Minh giành nói hết rồi nên so với hai người kia, cậu ta uống không bao nhiêu hết.

Vương An thanh toán xong trở lại chỗ ngồi bên cạnh Lai Vương thì cậu ta vô thức dựa người vào cô ấy, còn muốn cô ấy đưa vào nhà vệ sinh.

Ở đây ngoài Chính Phong là tên con trai duy nhất còn tỉnh táo ra thì chẳng ai có thể giúp Vương An, nhưng mà cô ấy ngại nhờ cậu nên đành tự thân mình đỡ Lai Vương vào nhà vệ sinh.

Vương An không nói nên không ai biết, chỉ nghĩ là cô ấy đưa Lai Vương ra ngoài hóng mát hay gì đó, cô gái nhỏ gắng sức mà dìu người anh cao lớn đến nhà vệ sinh rồi quăng cậu ta vào phòng, đóng cửa lại.



Chưa kịp ra ngoài đợi, Vương An đã nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, liền chạy lại mở cửa ra.

Tức thì, Lai Vương ngã nhào xuống, may mà cô ấy nhanh tay đỡ được.

"Tôi là đàn ông mà, đi vệ sinh ở chỗ đó chứ." Lai Vương say xỉn chỉ về phía khu vực dành cho nam, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai, mái tóc có chút rối, khuôn mặt ửng đỏ mê người.

"Ca ngồi còn không nổi mà đòi đứng ở đó?"

Vương An đã cắn răng xông vào nhà vệ sinh nam đã đành, giờ lại gặp cái tình huống cẩu huyết này khiến cô ấy khó xử gấp trăm lần.

Như để chứng minh cho Vương An thấy, cậu ta hất tay cô ấy ra, loạng choạng bước đi, nhưng chỉ được vài bước lại ngã khuỵu xuống, Vương An bất lực mà nghe theo cậu, khó khăn lắm mới đỡ được cậu ta tới bồn vệ sinh.

"Uống nhiều như vậy làm gì?"

"..." Giọng Lai Vương khàn đặc, từng câu từng chữ rất khó nghe, Vương An nghe chữ được chữ không nhưng rốt cuộc cũng chẳng hiểu gì.

"Anh nói gì?"

Lai Vương không thèm trả lời, tay bận tập trung vào khóa kéo bên dưới: "Chết tiệt, cái khóa này sao khó kéo vậy."

"..."

"Kéo giúp tôi."

Vương An đỏ mặt, như không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa liền bị Lai Vương hối thúc hơn, cô nàng "ò" một cái, nhắm mắt nhắm mũi di chuyển tay xuống kéo khóa cái roẹt rồi nhanh như chớp quay lưng lại đỡ Lai Vương từ đằng sau.

Tiếng động vang lên bên tai cô gái nhỏ mang khuôn mặt đỏ bừng, hình như khá lâu, chắc là tại uống nhiều.

"Mặc lại cho tôi."

"Anh... Anh tự mặc đi."

"Đàn ông với nhau mà ngại gì." Lai Vương kéo Vương An quay người lại, đập vào mắt Vương An là lão nhị của Lai Vương khiến cô ấy đứng hình mất một giây rồi lập tức giơ tay che mặt lại.

Lai Vương giờ đã say đến mức tưởng lầm Vương An là con trai, cứ thế mà khoe dũng mãnh.

Nhưng sợ người khác vào nhìn thấy, cô nuốt nước miếng làm liều, nhanh tay giúp Lai Vương ăn mặc chỉn chu lại, đưa cậu ta đi rửa tay rồi lại vác về.

Khi Vương An trở lại, Hiểu Tinh đã gọi xe giúp mọi người, bây giờ mọi người đang cùng nhau đợi xe, vì là quán mới mở, chưa có địa chỉ chính xác, nên đợi có hơi lâu.

May sao, một chiếc đang ở gần đã đến sớm, họ nhường cho Vương An để đưa hai người anh say xỉn kia về trước.

Cô bé ngoan ngoãn cảm ơn, cúi đầu chào rồi cùng Kiến Minh đỡ hai anh lên xe.

Trong lúc đợi, Hiểu Tinh tình cờ gặp người quen, bảo mọi người cứ đứng ở đó để cô ấy tiếp chuyện với họ.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cùng những tia sáng le lói từ quán lẩu kia, gió thổi từng cơn ào ạt, không khí im lặng đến đáng sợ.

Một cơn gió lạnh xuyên qua người Lệ Thanh khiến cô rùng mình, ôm lấy tay Chính Phong, cậu ta cũng không bất ngờ lắm, cúi xuống nhéo má cô, thì thầm nói để Kiến Minh không thể nghe thấy.

"Hình như lâu rồi chưa thoa son." Chính Phong vừa nói vừa giả vờ chạm vào môi của mình.



Hiểu được ý đồ của cậu, Lệ Thanh có chút bối rối, mỗi lần thoa son, cô sẽ chủ động hôn cậu, ý cậu có lẽ là muốn cô hôn.

"Nhưng mà... Kiến Minh vẫn đang ở đây, lỡ cậu ấy nhìn thấy thì không hay."

Dễ thôi, vậy thì khỏi cho thấy là được chứ gì.

Chính Phong liền lấy một tay bịt mắt Kiến Minh, tay kia vòng qua eo kéo cô sát lại gần.

Chớp thời cơ, cô liền nhón chân hôn vào môi cậu một cái, vì chiều cao chênh lệch nên chỉ vừa chạm tới đầu môi đã nhanh chóng rời ra.

"Chính khốn nạn, cậu làm cái quái..." Kiến Minh vùng vẫy hất tay Chính Phong ra, tận mắt nhìn thấy cái hôn chớp nhoáng kia liền tự động kéo tay cậu trở về vị trí cũ, tiện thể nhắm tịt mắt lại, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực, hai tay chống lên hông.

Chính Phong đã bỏ tay ra từ lâu, để cậu ta nhắm mắt tự lẩm bẩm một mình: "Đồ rác rưởi, xem ông đây là không khí hả, tùy tiện cũng vừa thôi chứ, ông đây còn chưa được..." Nói đến đây thì cậu ta ngập ngừng đôi chút.

"Chưa được gì?" Hiểu Tinh đã trở về vị trí bên cạnh Kiến Minh, thấy cậu ta làm khùng làm điên, miệng cứ lảm nhàm, thao thao bất tuyệt.

Bị hỏi bất chợt khiến Kiến Minh giật mình mở mắt ra, thấy ba cặp mắt đang nhìn mình, liền bối rối gãi đầu.

"Chưa được gì?" Chính Phong nghe qua đã hiểu nhưng vẫn cố hỏi để chọc cậu ta.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, may mắn mỉm cười với cậu ta, hai chiếc xe lần lượt đến bấm kèn như hai vị thần tiên giáng thế cứu rỗi Kiến Minh khỏi tình huống nghiệt ngã này.

"A, xe đến rồi, về thôi." Kiến Minh kéo tay Hiểu Tinh chạy đi trước, không quên vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Hai người còn lại cũng lên chiếc xe bên cạnh, vừa ngồi vào chỗ, Chính Phong giở trò say xỉn mà dựa vào người cô, tất nhiên là cô biết, nhưng vì có người ngoài ở đây nên cô không tiện vạch trần cậu, lịch sự đưa địa chỉ nhà cho tài xế rồi ngồi im làm chỗ dựa vững chắc cho tên kia.

Đến nơi, Chính Phong không chịu xuống xe, bắt cô phải dìu cậu ta, bộ dạng đẹp trai ăn vạ của cậu khiến chú tài xế bật cười, Lệ Thanh cũng chiều theo mà đỡ cậu lên nhà.

"Cậu đừng có giả vờ, vào trong tôi sẽ cho cậu biết tay."

"Ồ." Như được tiếp thêm sức mạnh, Chính Phong bật người dậy, vác cô nhanh chân vào nhà, khuôn mặt rất háo hức, nóng lòng muốn xem "biết tay" mà cô nói là có ý gì.

Nửa người trên của cô chúi xuống đất rất khó chịu, vùng vẫy không thôi: "Hứa Chính Phong, cậu thả tôi xuống, tôi có phải bao gạo đâu!!"

Chính Phong không thèm để ý, vác cô vào nhà rồi mới chịu thả xuống, chân vừa chạm đất, Lệ Thanh liền phi tới, cắn mạnh vào bắp tay cậu, Chính Phong khẽ nhíu mày.

Cô muốn cảnh cáo nhưng sợ cậu đau nên cắn một lúc rồi thôi.

"Xong rồi? Đến lượt tôi."

Chính Phong tiến lại gần dồn cô vào tường, một tay bắt lấy hai tay Lệ Thanh, giơ qua đầu giữ chặt lại, tay còn lại vòng qua eo kéo cơ thể cô lại gần, đặt một nụ hôn xuống, hôn đến thỏa thích rồi mới nhẹ nhàng tách miệng cô ra tiến vào trong, môi lưỡi quấn quít nhau không rời.

Lệ Thanh qua những lần hôn trước cũng hiểu đại khái cách hôn, cô vụng về đáp lại cậu, Chính Phong cũng vì thế mà được nước lấn tới, càng lúc càng mạnh mẽ hơn khiến cô như bị bòn rút hết sức lực, chân đứng không vứng mà khuỵu xuống, môi cả hai người lúc này mới tách ra một chút.

Chính Phong tặc lưỡi một cái rồi di chuyển tay xuống nhấc hai chân Lệ Thanh, bế lên, cô cũng phối hợp vòng tay ôm lấy cổ cậu.

Hơi thở nặng nề xen lẫn hương cồn nhàn nhạt cực kì nam tính.

Lúc này, Lệ Thanh đang ở vị trí cao hơn cậu một chút, cô dùng ngón trỏ đẩy cằm cậu lên, yết hầu Chính Phong mạnh mẽ chuyển động, cậu nhếch mép, môi hồng mọng nước vừa tách ra lại dính chặt lấy nhau, nụ hôn lần này có phần dịu dàng hơn, Chính Phong vừa hôn vừa bế cô vào nhà bếp, đặt cô lên bàn, uống một ngụm nước đầy rồi dùng miệng đút cho cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.