"Được." Lệ Thanh rất dễ dụ, một câu nói đã đủ sức khiến cô khôi phục lại tinh thần, chụp laptop bấm vào nhiệm vụ cùng chơi với cậu.
Các nhiệm vụ đều được thực hiện nhanh chóng.
Vừa xong, cô quăng laptop sang cho cậu rồi nằm dài trên ghế.
Chính Phong mỉm cười đón lấy, giúp cô chơi game.
Nhìn cậu, cô cũng không tự chủ được cười theo, dáng vẻ chơi game của cậu cũng thật đẹp trai, thao tác vô cùng điêu luyện.
Sau vài phút nhìn cậu, cô lấy máy cậu xem thử tài khoản game của cậu.
Thấy cô lấy, cậu cũng không nói gì, dù gì máy cậu cũng chả có gì mà cô không thể xem.
"Cậu tin tưởng mình vậy sao? Không sợ mình hack máy cậu? Mình là cao thủ đấy."
Việc cô biết về lập trình trong lớp cũng chỉ có Chính Phong biết, trước mặt cậu, cô không ngại khoe mẽ một chút.
"Nếu cậu thích thì cứ việc, tôi không ngại."
"..."
Dẹp đi, tên này chả biết chữ sợ viết như thế nào.
Thấy bản thân rảnh rỗi quá cô muốn làm việc một chút: "Thế cậu ngồi đây chơi, mình vào phòng làm việc."
"Ừm."
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, mỗi người một nơi, ai làm việc nấy, cậu nhàn nhã chơi game, lâu lâu lại hướng ánh mắt về phía phòng làm việc của cô.
Bỗng, có tiếng thông báo vang lên, cậu đứng dậy tiến về cánh cửa.
Là nhân viên giao đồ ăn.
Vì cô không biết nấu ăn, cũng không muốn làm phiền dì lầu dưới, nên thường đặt đồ ăn bên ngoài, lúc chơi game xong, cô cũng tiện tay đặt giúp cậu một phần.
Cậu nhấc tay xem đồng hồ, quả thật đã đến giờ ăn trưa.
Anh nhân viên giao hàng này thường giao thức ăn đến cho cô, hôm nay đột nhiên thấy có một người con trai bước ra nên có chút bất ngờ: "Không phải căn nhà này có một cô gái sống một mình thôi sao?"
"Từ giờ hai mình, khi không lại quan tâm đến chuyện này, muốn chết hả?" Cậu cầm lấy túi đồ ăn, đóng cửa cái rầm, bỏ lại anh nhân viên đang ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại bị quát.
Chính Phong đặt đồ ăn trên bàn rồi tiến về phòng làm việc của cô, cậu gõ cửa vài cái, không thấy dấu hiệu hồi đáp, cửa lại không đóng, cậu nói lớn: "Này! Cậu không trả lời thì tôi vào đấy."
Vẫn không có tiếng trả lời, cậu mạnh dạn đẩy cửa vào trong, đập vào mắt cậu là dàn máy tính xịn sò, hơn hết là cô gái đang đeo tai nghe tập trung gõ phím.
Dường như không nhận ra sự hiện diện của cậu, cô gái ấy vẫn chăm chỉ làm việc.
Đôi tay nhỏ nhắn, trắng trẻo lướt trên bàn phím một cách thuần thục, ánh mắt cực kì sắc bén, lâu lâu suy nghĩ thường hướng lên phía trần nhà.
Cậu khoanh tay, dựa người vào cửa, nhìn ngắm dáng vẻ hăng say làm việc của Lệ Thanh.
Không lâu sau, tiếng gõ bàn phím dừng lại, chiếc ghế xoay qua một bên, kéo theo đó là vài hành động uốn éo để giãn cơ của cô khiến cậu bất giác mỉm cười.
"Xong rồi?" Cậu chợt lên tiếng làm cô giật mình.
"Ừm."
"Ăn trưa."
"Lát nữa mình ăn, cậu ăn trước đi." Cô lười biếng nằm dài trên ghế.
"Nhanh lên, không thì tôi vứt hết đồ ăn."
"Giỏi thì cậu vứt đi."
"..."
Không lằng nhằng, cậu bước đến kéo tay cô xuống bếp, đặt cô vào ghế dựa.
Đồ ăn đã được bày sẵn lúc nãy, đến bây giờ có chút nguội, cậu định đem đi hâm cho nóng nhưng bị cô nàng lười biếng kia cản lại.
Hai người cùng ăn rồi ra ghế sofa ở phòng khách xem phim đến tối.
Nhìn qua đồng hồ, cậu tranh thủ thu dọn đồ đạc.
"Cậu về sao?"
"Ừm."
"Lát nữa mình mời cậu đi ăn, hôm nay chỉ có mình với cậu thôi, Huyền Hân với Kiến Minh đi hẹn hò rồi."
"Ừm, lát tôi quay lại." Nói rồi cậu đứng dậy vẫy tay tạm biệt cô rồi đi về nhà.
Lệ Thanh xem hết tập phim rồi mới lấy quần áo đi tắm.
Cậu trở lại rất nhanh, chỉ khoảng 30 phút từ khi rời nhà cô.
Lần này, cậu mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng chiếc quần đen quen thuộc, tay xách theo một túi đồ ăn đem từ nhà đến.
Đến nơi, cậu không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng cô, đoán rằng cô đang tắm nên cậu cũng không có ý định làm phiền, liền vào bếp bày đồ ăn ra nấu.
Bước ra khỏi căn phòng, cô nhận ra tiếng động phát ra từ trong bếp, cô theo đó mà tiến vào, nhìn thấy cậu đang sơ chế đồ ăn, dáng vẻ trông vô cùng chuyên nghiệp.
Mái tóc hơi ướt, để khô tự nhiên, vì vội vàng mà chưa kịp chải qua, đôi chân dài thẳng tắp, bàn tay với xương khớp chắc chắn, khẽ động sẽ có gân xanh hiện lên trông vô cùng quyến rũ.
Gì đây? Đã bảo ra ngoài ăn cơ mà.
Sở dĩ cô muốn mời cậu đi ăn để tiện thể tổ chức sinh nhật cho cậu luôn, vậy mà tên này làm xáo trộn hết kế hoạch của cô rồi, cô đành phải đặt bánh kem ship tới nhà.
Lệ Thanh bước vài bước ngắn, lúc này cô mới để ý, cậu đang đeo tạp dề của mình, vì không biết nấu ăn nên cô chỉ mua rồi để đó chứ chưa từng dùng.
"Cậu… cậu ăn mặc kiểu gì đây."
Chiếc tạp dề còn khá mới, có họa tiết caro màu xanh lá, phía dưới là vài bông hoa tulip.
Bởi Lệ Thanh vốn rất thích màu xanh lá và hoa tulip, chính vì thế khi vừa nhìn thấy, cô đã không ngại ngần mua về mà không cần biết mình có sử dụng hay không.
Thấy Chính Phong vẫn tập trung nấu nướng, không để ý đến mình, cô nghiêng đầu nhìn cậu, cố ý nói nhỏ: "Đừng có lo, để mình giữ bí mật giúp cậu."
Chính Phong nhíu mày nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.
"Chẳng phải cậu…" Cô giơ ngón tay cái thẳng lên rồi quặp xuống, nhìn thấy khuôn mặt cậu đen xì lại, cô cảm thấy mình chọc nhầm người rồi, liền bỏ chạy trước để lại Chính Phong đứng như trời trồng ở gian bếp tràn ngập hương thơm của gia vị kia.
Cậu khẽ nhếch môi, tiếp tục chuẩn bị thức ăn, có để bụng chút ít.
Lần trước đến, sẵn dịp tham quan nhà cô, phát hiện ban công nhà cô rất rộng rãi, có thể ngắm toàn thành phố, vị trí không hề tồi, cậu quyết định đem đồ nướng lên đó.
Lệ Thanh sau khi gây tội đã quên béng đi, cũng xen vào phụ cậu bưng bê.
Chuẩn bị xong xuôi cũng đã khá muộn, hàng đèn đường thẳng tắp nối đuôi nhau, xe cộ cũng ít dần, chừa lại khoảng không gian yên tĩnh giữa màn đêm trên thành phố.
Cả hai bắt đầu ăn uống, cậu đảm nhận vai trò nướng thịt, còn cô chỉ có nhiệm vụ ăn, lâu lâu tiện thể gắp sang dĩa của cậu vài miếng.
Vừa ăn, vừa ngắm cảnh, vừa nói chuyện, đa số là về game.
"Cậu thấy U Linh có vài chỗ cần phải sửa lại không, đám linh thú ấy, mình cày mãi vẫn không nâng cấp qua level 100 được, còn đám thảo dược ở Tây Giang, rõ ràng là thuốc độc mà trong game lại dùng để dưỡng thương."
"Để ý nhiều vậy à?"
"Ừm, học xong mình định vào TG để nâng cấp game lên, mình định sẽ hoàn thiện game này tốt nhất."
Chính Phong trầm ngâm vài giây.
"Tôi biết rồi."
Tiếng chuông cửa vang lên ngay lúc ấy, cô không kịp nghe cậu nói đã lật đật chạy xuống.
Thấy cô đi hơi lâu, cậu định đi tìm cô, đột nhiên đèn ban công vụt tắt, một ánh sáng le lói từ từ tiến lại gần cậu.
Một hình ảnh có chút quen thuộc nhưng cũng có chút mới mẻ.
Lệ Thanh cầm bánh kem đứng trước mặt cậu.
Hứa Chính Phong, 17/10/2017, 19 tuổi.
"Sinh nhật vui vẻ. Ước lẹ đi, mình không hát đâu."
Mặt cậu thoáng nét ngạc nhiên, nhẹ nhàng mỉm cười xoa đầu cô, nhắm mắt cầu nguyện, rất nhanh ngọn nến đã bị thổi tắt.
Ban công chìm trong bóng tối.
Cô đẩy bánh kem sang cậu, toan chạy đi bật đèn.
Đèn vừa sáng, cũng là lúc cậu vừa đặt chiếc bánh xuống đứng sát bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng pha chút vui vẻ nhìn cô đắm đuối.
Cảm thấy có gì đó hơi ngại ngùng, cô gãi gãi má: "Cậu... vừa nãy cậu ước gì thế?"
"Tôi ôm cậu nhé?"
Không chờ cô kịp phản ứng, cậu kéo cô vào trong lòng, bàn tay cậu vuốt nhẹ trên mái tóc vương chút hương dầu gội thanh mát của cô.
"Cảm ơn."
Từ lúc ở trong lòng cậu, cô không thôi suy nghĩ về cậu, trái tim cô đập liên hồi, thôi thúc cô đáp trả lại. Tìⅿ đọc thêⅿ tại ++ Tr ùⅿTr????????ệ????﹒v???? ++
Thật là, không cưỡng lại được mà.
Cô vòng tay qua ôm eo cậu, cậu càng siết chặt cô hơn.
Không gian ngọt ngào phút chốc bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng, là Kiến Minh gọi cho Chính Phong, cô đẩy cậu ra định chạy lại lấy điện thoại giúp cậu liền bị kéo ngược trở lại.
"Kệ cậu ta."
Chuông điện thoại của Chính Phong chưa kịp tắt thì đến lượt chuông điện thoại cô reo.
Là Huyền Hân.
"Mình phải nghe máy..." Cuối cùng, cậu cũng thả cô ra, gương mặt không cam tâm.
Cô ngồi lại vị trí cũ bấm nút nghe, Chính Phong cũng ngồi xuống bên cạnh, màn hình hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Huyền Hân, đằng sau còn có Kiến Minh.
Thấy cô trả lời đồng thời cả cô và Chính Phong đang ở cùng nhau, hai người họ phấn khích vô cùng.
Trò chuyện, hát hò chúc mừng sinh nhật một hồi, Huyền Hân tạm biệt cô rồi đuổi Kiến Minh trở về phòng ngủ.
Cô bất giác cười thành tiếng.
Hai người họ yêu đương quả thật rất dễ thương.
"Cười gì thế?"
Lệ Thanh lơ đi, hỏi ngược lại cậu: "Phải rồi, cậu chưa nói cho mình nghe điều ước của cậu, lần trước cậu giúp mình rồi giờ nói đi, mình giúp cậu."
Cậu kéo cô đến trước mặt, hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào nhau, đôi môi khẽ run lên: "Tôi thích cậu, cậu làm bạn gái tôi nhé?"
Lệ Thanh khựng lại một hồi, cái này là đang tỏ tình đúng không?
Cô cúi đầu ngại ngùng nói: "Cậu… còn chưa theo đuổi mình."
"Có nhất thiết phải rườm rà vậy không, đằng nào cậu cũng là bạn gái tôi."
"Cậu qua loa vừa thôi." Lệ Thanh đấm vào ngực cậu một cái.
Cậu giả vờ đau, nhẹ giọng than thở: "Được rồi, theo đuổi thì theo đuổi."