Gió Và Trăng

Chương 10: Chuyện phu thê chúng ta



Đi được một khoảng ngắn, Lệ Thanh không nhìn Mỹ Tiên nữa, tay cũng rút về giữ chặt tay cầm yên sau, không biết vì sao mà cô cảm giác cậu đối xử với cô rất khác so với các bạn nữ nên cô mới giúp cậu giải vây lần này, nhìn biểu cảm cậu ta ban nãy, cô sợ là Mỹ Tiên sẽ bị ăn một cú đấm quá, ai chứ tên này coi nghĩ sẽ làm thế.

"Sao lại không thích hoa khôi, dáng người rõ ràng rất đẹp luôn, ngực cũng lớn thật đấy..."

Cậu mỉm cười, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhớ đến thân hình của cô bạn ngồi sau.

"Ông đây thích nhỏ." Giọng của cậu vốn đã trầm, lại còn nói rất nhỏ, khó mà nghe cho rõ được.

"Hả? Cậu nói gì?"

"Nói cậu nặng quá."

"Nặng cái đầu cậu, tại cậu yếu thì có." Cô giận hờn vu vơ, đánh cậu một cái.

"Tôi sẽ nhớ câu này."

"??"

Đúng lúc cả hai thả dốc cao, cô không để tâm câu nói ẩn ý kia nữa, dang hai tay hưởng trọn đợt gió mát lạnh đầu thu, cảm thấy thoải mái vô cùng, dường như nỗi sợ cũng vơi đi không ít.

"Mình muốn xem cậu đá bóng."

"Hửm?"

Gió mạnh thổi vào miệng làm giọng cô có phần nhỏ đi khiến cậu không nghe rõ được.

Lệ Thanh đành phải nhắc lại, lần này cố gắng nói lớn hơn: "Mình muốn xem cậu đá bóng, lần sau đi học nhé?"

"Ừm."

Trái tim cậu vô thức loạn một nhịp.

Lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một người khác giới nhiều đến nhường này, không chỉ vậy lại còn chủ động chạy đi lo chuyện của cô ấy, không vui khi nhìn thấy cô tiếp xúc với người khác, muốn giữ cô cho riêng mình, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ xuất hiện loại xúc cảm này, chính cô là người khai hoang đống cảm xúc hỗn loạn trong cậu để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo suốt mấy năm nay.

Kì kiểm tra cuối tháng sắp đến, các nhóm học tập trên lớp cũng đã bắt đầu tập trung ôn luyện sớm hơn dự định.

"Năm nay lại học ở lớp nữa sao?" Huyền Hân và Kiến Minh kéo ghế lại ngồi đối diện với bàn cô để tiện bàn bạc, không khỏi uể oải than thở về địa điểm học chán ngắt đã đi tới đi lui hai năm trời này.

"Nếu được thì đến nhà mình đi, mình chỉ sống một mình." Lệ Thanh rất lười đi ra ngoài nên muốn học ở nhà, dù gì trong nhà chỉ có mình cô sống, không sợ bị làm phiền, rất thích hợp thoải mái học tập.

"Thật sao?"

Cô mỉm cười gật đầu.

"Thế thì tốt quá, vậy quyết định học 8 giờ sáng Chủ Nhật hàng tuần nhé."

"Nhưng mà... mày không có người thân ở đây à? Rồi cơm nước ai lo cho? Ở một mình có buồn không?" Huyền Hân thắc mắc vô cùng.

"Có dì dưới lầu là người quen của dì Vân, lâu lâu dì ấy vẫn nấu đồ ăn rồi gọi tao ăn chung, tao thấy bình thường á, đừng lo."

Mọi người nghe xong thì yên tâm đôi chút.

Tự nhiên mấy ngày nay, Lệ Thanh lại mong đến chiều thứ 7 để học tiết thể dục nhưng trái ngang sao tuần này giáo viên thể dục bận việc nên hôm đó lớp cô được nghỉ, nỗi thất vọng trào dâng trong lòng, hiếm khi cô có hứng thú với một chuyện, vậy mà...

Lệ Thanh ngồi trước màn hình máy tính, đeo tai nghe, ngón tay điêu luyện lướt trên bàn phím, cô đang viết chương trình.

Dáng vẻ cực kì tập trung, chăm chú vào công việc không chút xao nhãng.



Tốn khá nhiều thời gian mới làm xong, may mà hồi chiều đã học bài rồi, chứ nếu giờ này mới học chắc đêm nay cô khỏi ngủ luôn quá.

Lệ Thanh xoay khớp tay vài cái rồi tranh thủ vào U Linh.

99 đang hoạt động, hay thật lúc nào cũng thấy cậu ta hoạt động, nhưng nhắn tin ban ngày thì trả lời rất chậm, chỉ buổi tối mới trả lời nhanh được.

Hiện tại, 99 không thể chơi cùng cô, Lệ Thanh đang chán nản thì Huyền Hân nhắn tin đến.

Huyền Hân: [Tao thêm mày vào nhóm trên SNS rồi đấy, vào xem đi.]

Lệ Thanh: [Ok.]

Ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, dừng lại ở tài khoản chưa kết bạn, 99.

Không tin vào mắt mình, cô nhìn kĩ lại lần nữa.

Chắc là trùng hợp thôi, 99 sao có thể là bạn cùng bàn với cô, nếu vậy chẳng lẽ cậu ta đã nhận ra từ tám đời trước rồi?

Cô cứ thao thao bất tuyệt với Huyền Hân về người bạn trong game đó mà, chắc chắn đã nhận ra cô rồi.

Chết tiệt, phải làm sao đây.

Trong lúc lúng túng, Lệ Thanh nhấn nhầm nút gửi kết bạn.

Toang thật rồi, có nên thu hồi không?

Nhưng mà... tại sao phải sợ vậy chứ, mình đâu có làm điều gì có lỗi mà như con rùa rụt cổ thế này.

Mặc kệ đi, tới đâu thì hay tới đó.

Chắc là trùng hợp thôi ha?

Nghĩ thế, cô cũng tạm gác suy tư về chuyện đó qua một bên.

Để gặp mặt rồi hỏi vậy.

Ở đầu dây bên kia, cậu đang tính toán chi tiêu ở quán net thì điện thoại nhảy lên thông báo, hành động cũng theo đó mà dừng lại, ánh nhìn hướng về nội dung trên màn hình.

"Anh Trí, hình như em có thích một người rồi, phải làm gì tiếp theo đây?"

Đinh Trí đang tu chai nước nghe xong bị sặc ho liền mấy cái, anh không tin vào tai mình, cậu em trai bé bỏng ngày nào nay đã trưởng thành, lại còn hỏi anh ta về chuyện tình cảm.

Yên tâm đi nhóc, phương diện này là sở trường của anh, ông chủ Trí thầm nghĩ, lấy tay áo lau miệng dính đầy nước ngọt, vỗ lưng cậu: "Đương nhiên phải theo đuổi cô ấy rồi, mà nói anh mày nghe xem, bạn nữ nào lọt được vào mắt mày thế? Mấy em gái hay đến đây? Hay ở trường học?"

Phút chốc cậu chìm đắm trong suy tư, không biết nên trả lời với anh Trí làm sao, cứ im lặng mãi.

Đến tận nửa đêm mới đồng ý kết bạn với cô.

Sáng sớm tinh mơ, những giọt sương đêm và ánh ban mai còn đang nhảy nhót trên những tán lá xanh mướt, ở hành lang rộng lớn, các cô cậu điển trai, xinh gái đang tụ tập trước một căn hộ hiện đại nằm ở tầng 5 chung cư JD.

Nơi đây được trang trí rất đẹp, mỗi tầng chỉ có một phòng, muốn vào trong cần phải nhập mật khẩu thì mới có thể vào.

*Kính coong, kính coong.

Chưa đến 1 phút sau cánh cửa hiện đại tự động mở ra.

"Mọi người ngồi ghế đi, đợi mình một chút." Giọng nói phát ra từ trong căn phòng cạnh nhà bếp.



Không lâu sau, một cô gái mảnh mai từ từ chạy lại, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ thả tự do có phần lười biếng, chiếc áo oversize màu trắng cùng chiếc quần legging làm tôn thêm đôi chân thon dài của cô.

"Mĩ nữ mau ngồi ở đây, má ơi, nhà mày đẹp thật đấy." Huyền Hân là người đầu tiên lên tiếng.

Kiến Minh ngồi phía ngoài cùng bên phải, rồi đến Huyền Hân, đến cô và cuối cùng là cậu bạn kia.

"Tụi tao có mang đồ ăn sáng đến này." Vì muốn dành thời gian để học nên Huyền Hân chỉ mua hamburger cho tiện.

Bình thường căn nhà khá yên tĩnh, ngoài giọng nói từ TV hay âm thanh sống động những lúc cô chơi game, làm việc thì hầu như không có tiếng động nào khác.

Nhưng hôm nay sự yên tĩnh ấy đặc biệt bị cuốn đi bởi sự góp mặt của những người bạn náo nhiệt, năng động, xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo thường ngày.

Mọi người cùng nhau ăn uống, nói chuyện vui vẻ, duy nhất một người im lặng lắng nghe từ đầu đến đuôi.

"Này!" Kiến Minh đột nhiên quát lên: "Anh Chính, góp vui chút đi chứ, sao cứ im lặng thế, xem tụi tao diễn hài à?"

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trắng, quần thể thao và chiếc nón kết đen trông rất ra dáng đại ca của băng đảng khét tiếng trong trường, nhưng vì thân hình cậu cao ráo, dáng người rất chuẩn nên dù ăn mặc có đơn giản nhưng vẫn đẹp trai muôn phần.

"Ừ, xem mày làm trò hề đấy."

Ngữ điệu mười phần cà lơ phất phơ, làm Kiến Minh cứng họng, đây không phải là lần đầu tiên cậu chặn họng Kiến Minh bằng lời nói châm biếm mà chỉ là một trong số ít thôi, Kiến Minh cũng đã quá quen rồi.

"Lệ Thanh, Huyền Hân, tụi bây xem, không hiểu sao nhiều người lại thích hắn ta đến vậy, tao thật lòng khuyên tụi mày, đừng vì thấy hắn có tí nhan sắc thì mê đấy, tính cách tên này mà cưới vợ được ông đây mua mười căn nhà làm quà tân hôn." Kiến Minh mang trong lòng nỗi uất hận, hung hăng nói.

"À, mày với người top 1 mày thích trong game dạo này sao rồi?" Huyền Hân lướt qua lời nói của Kiến Minh, mặc kệ cậu ta tức sắp điên lên, lắc lắc tay Lệ Thanh.

Cô liền nhanh tay bịt miệng Huyền Hân lại: "Đừng nói bậy, tao... tao đâu có thích."

Nhớ đến chuyện hôm qua, không kìm được quay sang nhìn cậu.

Nghe đến câu hỏi của Huyền Hân ban nãy, từ bao giờ, khóe môi cậu đã nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mĩ, ánh mắt cậu hướng về phía Lệ Thanh, đúng như suy nghĩ của cậu, người đó chính xác là cô, nụ cười vẫn giữ trên môi, chống tay lên thành ghế, tư thế vô cùng gợi đòn.

"Chuyện phu thê chúng ta không cần phải công khai trước mặt nhiều người như vậy."

"..."

Cái gì cơ, mới đó mà sao có nhiều chuyện xảy ra vậy, đứng trước lượng thông tin cực khủng, Kiến Minh phải sắp xếp lại trình tự mọi chuyện, đồng thời như nhận ra điều gì đó, cậu ta vội lên tiếng: "Lệ Thanh, cậu... có phải cậu chơi game U Linh không??"

"Ừm?"

Vẻ mặt Kiến Minh hiện rõ sự kinh ngạc pha chút buồn cười, vừa nói vừa chỉ tay vào tên đang trưng bộ mặt đắc ý kia: "Hắn là top 1 game đó đấy."

Dù đã ngờ ngợ đoán ra nhưng cô vẫn rất sốc.

Quả thật, 99 chính là top 1 sever hiện tại.

Lệ Thanh chơi game khá tốt, gần như đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng, tuy nhiên, về phần solo thì cô chỉ đứng thứ 2.

Vì số điểm ở hạng mục solo hạng 1 và hạng 2 cách khá xa nhau nên tổng điểm của cô vẫn thua tên đầu bảng kia một chút.

Muốn nhanh chóng giành vị trí đứng đầu phải solo thắng được nhiều người, thứ hạng của người đó càng cao thì số điểm cộng vào càng lớn và đương nhiên số điểm bị trừ cũng không hề thua kém nếu đánh thua.

Cách nhanh nhất để giành lấy thứ hạng là đấu trực tiếp với người đứng đầu.

Cô tuyên chiến rất nhiều lần với người đó nhưng lần nào cũng bị đánh cho tơi tả, phải cày lại mấy ngày mới leo lên lại được top 2.

Hành động khiêu chiến của cô cứ lặp đi lặp lại vài tuần cho đến khi tên đầu bảng kia đề nghị kết hiệp lữ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.